• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trọng Sinh Truy Mỹ Ký (5 Viewers)

  • Chương 194

Đây chỉ là một thói quen kiếp trước, đặt tên mình dưới góc sản phẩm mình làm ra. Mặc dù phương pháp này rất nhiều người sử dụng, nhưng lại có ít người chú ý tới điểm này.



"Lỗi Lưu? Đây là cái gì?"



Mẹ tôi kỳ quái hỏi.



"Tôi biết, đây là tên tiếng Anh, thường để tên trước họ sau, Lỗi Lưu chính là Lưu Lỗi, A, Lưu Lỗi? A? Không thể nào, con trai, sao người này lại trùng tên với con!"



Chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, mà cha tôi vẫn không nghĩ tới là con trai của mình làm.



"Cái tên Lưu Lỗi này chính là con, phần mềm này do con viết !"



Tôi bình tĩnh nói.



Cha tôi nghe xong thì sửng sốt, nhưng ngay sau đó nói:



"Điều này sao có thể, cái phần mềm máy tính này được bầu là một trong những tiến bộ Khoa học kỹ thuật của cả nước, tại sao lại là con viết được ?"



Tôi cười một tiếng, tôi đã sớm biết cha mẹ của tôi, sẽ có câu hỏi như thế, cho nên lấy tấm bằng chứng nhận độc quyền từ trong ngăn kéo ra, nói với hai người:



"Cái phần mềm này đương nhiên là con viết, có cả chứng nhận của Cục độc quyền, ha hả. Hai người xem trên mấy văn kiện này đều là con dấu của con."



Cha mẹ tôi chưa nghe tôi nói hết, hai người ai cũng vươn tay cầm lấy tờ giấy, thấy tay của hai người cùng để trên văn kiện, mẹ tôi liếc mắt nhìn cha tôi nói:



"Đoạt cái gì! Nếu rách thì làm sao bây giờ!"



Cha tôi bị dọa vội vàng buông tay, sau đó lại ghé đầu, nhìn vào mấy tờ văn kiện.



"Tiểu Lỗi, Lưu Lỗi ở trên mấy tờ giấy này thực sự là con hay sao? Cái giấy chứng nhận này là của con?"



Mẹ tôi kinh ngạc nói.



Mặc dù trong lòng không khỏi kinh hãi, nhưng mà lại biết, con mình không thể nào lừa gạt mình, làm sao có thể giả tạo một đống giấy tờ lớn như vậy.



"Đương nhiên, cha mẹ, trên này còn có cả số CMND, hai người so sánh một chút là biết!"



Tôi cười nói.



"1234567XXXXXXXX, quả nhiên là số CMND của Tiểu Lỗi!"



Cha tôi chỉ vào dãy số nói.



"Kêu cái gì, tôi cũng nhìn thấy!"



Mẹ tôi liếc nhìn cha tôi một cái, nói.



"Cha, mẹ, hai người tin con không làm chuyện xấu chưa?"



Tôi chỉ vào những văn kiện kia nói.



Cha tôi gật đầu, hỏi:



"Tiểu Lỗi, cái phần mềm này con rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền?"



"Để cho con tính xem đã!" Tôi cố ý trang mô tác dạng nói:



"Thời gian đầu phương pháp 1.0 chiếm được 768 vạn, dựa theo hợp đồng con có 50%, sau đó lại là 384 vạn..."



"Ba trăm bốn mươi tám vạn!"



Mẹ tôi không đợi tôi nói xong, đã kinh hô:



"Lão Lưu, hai chúng ta làm việc bao nhiêu năm mới kiếm được 348 vạn đây!"



Cha tôi tức giận nói:



"Ngay cả kiếp sau cũng không đủ, bà không thể nghe con trai nói tiếp à!"



Mẹ tôi lúc này mới phát hiện, là mình đã cắt ngang lời của Tiểu Lỗi, cười nói:



"Tiểu Lỗi con nói tiếp đi."



"Dạ, những thứ này chỉ là ban đầu, sau khi phương pháp 2.0 ra đời, sau đó ký kết hợp đồng tiêu thụ với các công ty của Mỹ, cho nên lợi nhuận là vô hình, cụ thể bao nhiêu, con cũng không biết, phải chờ tới cuối năm thống kê mới biết được, nhưng mà cũng không ít hơn mấy trăm vạn!"



Tôi nói như vậy chẳng qua là để cho hai người tin tưởng, nhưng vẫn là mấy trăm vạn, nhưng là mấy trăm vạn đô.



"A!"



Cha mẹ tôi đồng thời há to miệng, mặc dù bọn họ biết công nghệ cao kiếm tiền được rất tiền, nhưng lại không nghĩ tới mức này, Vốn tưởng rằng kiếm mười mấy vạn cũng không dễ, không nghĩ tới chốc lát đã có mấy trăm vạn!



Bỗng nhiên mẹ tôi nghĩ tới một vấn đề, vội vàng hỏi:



"Tiểu Lỗi, vậy thì theo lời con nói, cái phần mềm này chẳng phải kiếm lời như các công ty kia có phải không? Bọn họ ngồi mát ăn bát vàng, chẳng phải là chiếm được đại tiện nghi hay sao! Hừ, bọn họ nhất định là thấy con tuổi còn nhỏ, lừa gạt con!"



Tôi nghe xong có chút dở khóc dở cười, năm mươi phần trăm, đây đã là tỷ lệ vô cùng cao rồi! Có thể nói là xưa nay chưa từng có! Cho nên tôi kiên nhẫn giải thích:



"Mẹ, 50% này đã là nhiều lắm rồi, người ta bán được 1 bản là 198 đồng, nhưng trong đó 99 đồng đã là của con, người ta cũng có 99 đồng, nhưng người ta phải dùng nó sản xuất âm bản khác, sau đó lại còn phí quảng cáo, phục vụ, rồi vận chuyển, trả lương cho công nhân, phần còn lại cũng không nhiều lắm!"



Mẹ tôi lúc này mới chợt hiểu ra gật đầu, nói:



"Hóa ra là như vậy!"



"Đúng vậy, nếu như nhà máy của tôi có thể sản xuất ra một sản phẩm như vậy, thì tại sao phải nợ tiền của công nhân tới bây giờ còn chưa trả!"



Cha tôi không khỏi hâm mộ nói.



"Đúng rồi, Tiểu Lỗi, số tiền kia con cất ở đâu, mau mang cho mẹ giữ cho!"



Mẹ tôi lúc này mới nghĩ đến một vấn đề mấu chốt, đó là tung tích của khoản tiền lớn kia.



"Trừ một số để tiêu, còn lại toàn bộ gửi trong ngân hàng."



Tôi sớm biết mẹ tôi sẽ có nghi vấn này, cho nên mở ngăn kéo, lấy ra một sổ tiết kiệm hơn 300 vạn. Sau đó nhìn mẹ tôi nói:



"Tiền con đều gửi trong Ngân Hàng Công Thương”.



"Ba trăm vạn? vậy thì còn số dư 49 vạn kia đâu? Nó đi đâu rồi?"



Mẹ tôi nhận lấy sổ tiết kiệm, lập tức khôi phục giọng nói uy nghiêm, như một trưởng bối dạy dỗ con cái.



"49 vạn kia đã bị con tiêu hết rồi."



Tôi nói.



Không có cách nào khác, tôi chỉ có thể nói như vậy.



Đây là một cái sổ tiết kiệm có giá trị nhỏ nhất của tôi, những cái khác đều hơn trăm triệu, hôm nay ngả bài với cha mẹ, cho nên tôi không chuẩn bị trước cuốn sổ 349 vạn được.



"Tiêu hết?"



Mẹ tôi nghe thấy vậy thì nóng nảy:



"Con tiêu hết 49 vạn, như vậy có lãng phí quá không? Con đúng là một đứa con phá sản. Mẹ với cha con mệt nhọc kiếm tiền cho con đi học, vậy mà đứa nhỏ này, tại sao lại như vậy chứ? Có tiền bắt đầu học thói xấu, học người ta có vợ hai..."



Nói tới đây, mẹ tôi thấy sắc mặt tôi có chút không tốt, lập tức ngừng lại.



"Bà nói lung tung gì vậy, cái gì mà vợ hai, bà không thấy hai nha đầu Nhan Nghiên và Vi Nhi khả ái như vậy hay sao!"



Cha tôi vội vàng ở bên cạnh khuyên giải nói.



"Cha, mẹ, thật ra số tiền này con không xài lãng phí đâu, con cầm đi để cho cha của Vi Nhi chữa bệnh, cha của nàng chữa bệnh cần tới hơn 20 vạn, sau đó còn lại là mua xe…, thật ra cũng không còn bao nhiêu, trong tay con còn mười mấy vạn."



Tôi lắc đầu nói.



"A!"



Mẹ tôi gật đầu nói:



"Mẹ chỉ sợ con còn nhỏ tuổi, xài tiền bậy bạ! Nhưng mà cầm đi cho người khác chữa bệnh là đúng, tiêu tiền đúng chỗ! Đúng rồi, Tiểu Lỗi, 300 vạn này mẹ thay con bảo quản, sau này con muốn dùng tới, thì mẹ lại đưa cho, con có ý kiến gì không?"



"Không có đâu mẹ, mẹ cất là tốt nhất, mà cũng nên đi mua một căn phòng khác cho tốt, mỗi tháng căn nhà này phải trả tiền thuê, mà trên gác cũng không còn tốt nữa rồi."



Tôi tiếp tục nói:



"Sau đó còn thừa thì mua quần áo mà đồ trang điểm, mua cho cha nữa, à còn mua điện thoại di động..."



"Thấy chưa, vẫn là con trai hiểu tôi, xem này quần áo tôi hỏng hết cả rồi, lại còn..."



Cha tôi nghe tôi nói như vậy, lập tức mặt mày hớn hở.



"Đi, ông dụ dỗ cái gì, có tiền cũng không thể tiêu loạn! Mua cái gì mà mua, tiền này dành cho con trai cưới vợ!"



Mẹ tôi phất phất tay nói.



"Mẹ, con đã có hai người vợ rồi, còn cần cưới thêm nữa ư?"



Tôi cười nói:



"Số tiền này dành cho cha mẹ tiêu vặt, kỳ lợi nhuận thứ hai sắp tới, lúc đó con sẽ có hơn 1000 vạn!" Tôi lại tiếp tục nói.



"A!" Mẹ tôi sửng sốt nói:



"Hơn ba trăm vạn cầm đi tiêu vặt?"



"Đúng, cha, mẹ, hai người vất vả nửa đời người rồi, còn chưa hưởng thụ được cái gì, con không tin các người thấy cuộc sống đại phú hào trong ti vi mà không động tâm!"



Tôi phải tranh thủ rèn sắt khi còn nóng nói.



"Nếu như Tiểu Lỗi có thể kiếm tiền, thì người làm cha làm mẹ như chúng ta hưởng thụ một chút cũng không sao..."



Quả nhiên, cha tôi có chút tâm động.



"Vậy... Lão Lưu, chúng ta ngày mai đi mua nhà có được không? Người ta nói mua phòng ốc, đầu tư bất động sản có thể lãi vô số !"



Mẹ tôi do dự một chút nói.



"Vậy thì còn đồng hồ đeo tay..."



Cha tôi thử dò xét hỏi.



"Mẹ, hai người cứ yên tâm đi, dựa vào bản lãnh kiếm tiền của con, thì cái gì mà chẳng mua được, sau này còn có thể kiếm nhiều hơn mấy chục lần nữa!"



Tôi giải thích.



"Được rồi, nói cũng phải. Đồng hồ đeo tay của mẹ từ lúc kết hôn còn chưa thay, cũng nên đổi một cái?"



Mẹ tôi cũng bắt đầu tâm động.



"Cha, mẹ, các người cứ yên tâm đi!"



Tôi cười nói.



Mẹ tôi lúc này mới cao hứng đem sổ tiết kiệm cất đi, sau đó khen tôi là một người con ngoan, cha tôi thì ở bên cạnh nói khoác, nói:



"Nếu như không có tôi, Bà sinh một mình hay sao. Đó còn có công lao của tôi!"



"Ông già rồi mà không đứng đắn, ở trước mặt con mà nói như vậy!"



Mẹ tôi phì cười nói.



"Sợ gì, con của bà cũng hiểu không ít đâu!"



Cha tôi quỷ dị cười nói, sau đó nhỏ giọng nói với tôi:



"Đúng rồi, con ngoan, cái lần trước, con cho cha còn nữa hay không?"



"Cái gì?"



Tôi kỳ quái hỏi.



"Chính là , cái mà con lén đưa cho cha đó!"



Cha tôi liếc mắt nhìn về hướng của mẹ tôi, thấy mẹ tôi đang nghiên cứu sổ tiết kiệm, không chú ý tới hoàn cảnh bên này.



"Cái gì mà lén đưa?"



Thật ra thì tôi đã biết cha tôi nói tới cái gì, nhưng mà tôi lại cố ý làm bộ như không biết.



"Chính là, cái..."



Cha tôi vội la lên.



"A, bao ngừa thai, nói sớm một chút có hơn không!"



Tôi cười nói:



"Không biết là cái con để trong ngăn kéo còn không!"



Cha tôi thấy tôi nói ra ba chữ đó thì sợ hết hồn, vội vàng nhìn về phía mẹ tôi, phát hiện mẹ tôi không có chú ý tới, mới lúng túng nói:



"Cái đó…cái đó cũng dùng hết rồi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom