• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trọng Sinh Truy Mỹ Ký (1 Viewer)

  • Chương 196

Mẹ tôi nghe lời của tôi, thông qua trung tâm môi giới bất động sản, nhìn trúng một căn nhà ở trong một khu quy hoạch, nhưng mà khi xem giá tiền thì tới tận năm mươi mấy vạn, nên có chút không nỡ.



Nhà đó cách nhà của Triệu Nhan Nghiên không xa, nên tôi khuyên mẹ tôi đồng ý. Dưới lời khuyên của tôi, cha mẹ tôi cũng quyết định đồng ý mua căn nhà này.



Nhưng mà mẹ tôi không cam lòng, bắt đầu cò kè mặc cả với người bán .Hơn nữa còn mặc cả rất tốt, cuối cùng giảm được tới mười mấy vạn.



"Bốn mươi vạn, đừng có coi chúng tôi là người tiêu tiền như rác, nhắm mắt mua căn nhà này!"



Mẹ tôi nói.



Thật ra thì mẹ tôi nói cũng đúng, trong năm 1995 mà nói, không có mấy người dám bỏ ra năm mươi mấy vạn để mua nhà.



"Chuyện này... Chị gái à, chúng tôi cũng không quyết định được, chúng tôi chỉ thay mặt chủ nhà giao dịch mà thôi, nhưng mà giá chị chèn như vậy, thì đúng là khó có thể mua bán được."



Người môi giới của công ty nói.



"Vậy cậu mau liên lạc đi!"



Mẹ tôi nói.



Có tiền trong tay thì đã khác rồi, còn nhớ ngày trước đi thuê phòng phải nhìn sắc mặt của người chủ, bây giờ đã không giống như trước, làm gì có ai dám làm mất lòng người khách có tiền, người bán nhà cũng mất không ít phí với những người môi giới kiểu này.



"Được, chị chờ một chút."



Người môi giới nói xong, bắt đầu cầm điện thoại, gọi.



Trông mẹ tôi, thì tôi mới biết người cũng là cao thủ trong mua bán, trước kia tôi thường hay tự mãn về trình độ trên thương thường của tôi. Giờ tôi mới biết, năng lực thực ra chênh lệch không lớn, mấu chốt là hoàn cảnh và kỳ ngộ.



Một lát sau, người môi giới đi ra, mặc dù vẫn mỉm cười, nhưng mà kết quả chắc chắn không được như ý, làm gì có người bán nào thoáng một cái giảm tới hơn chục vạn!



Nhưng không nghĩ tới người môi giới này lại nói:



"Chủ nhà đồng ý bán với giá 40 vạn, nhưng điều kiện kiên quyết là phải giao tiền ngay, vì chủ nhà có chuyện gấp cần phải rời khỏi thành phố này."



"A?"



Ngay cả mẹ tôi cũng là sửng sờ, lúc đầu mẹ tôi trả giá ác như vậy, chỉ là thói quen hay đi mua quần áo mà thôi, trước tiên cứ chém một cái giá thấp nhất, sau đó từ từ trả giá cao lên.



Nhưng không nghĩ tới lần này trả giá, mà đối phương lại sảng khoái đáp ứng! Trong lòng mẹ tôi cũng có chút hối hận, biết thế thì trả giá thấp hơn chút nữa.



Nhưng mà cần số tiền thấp như vậy, để bán tống bán tháo biệt thự đi, làm cho tôi có chút nghi ngờ.



Nhà của Triệu Quân Sinh với căn biệt thự này cũng tương đối giống nhau, lúc đầu khi mới xây nhà trong khu quy hoạch này, Triệu Quân Sinh phải mất hơn trăm vạn mới mua được nhà.



Mà bây giờ giá nhà đang tăng lên, cái căn biệt thự này chào giá 50 vạn đã thấy quá rẻ rồi, nhưng đối phương lại tiếp tục nhượng bộ! Việc này làm sao không khiến người khác hoài nghi đây!



Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi kiếp trước, nhà bán với giá rẻ như vậy chắc chắn có vấn đề, hoặc chính chủ nhà cần tiền.



Chất lượng nhà thì không phải suy nghĩ, vì công ty xây dựng khu biệt thự này đều là một.



Nhưng tôi lại nghĩ tới một câu danh ngôn thường lưu truyền trên internet chính là : Nhà có ma! Chuyện nhà có ma, tuy rằng tôi không sợ, Diêm Vương lão ca là đại ca kết nghĩa của tôi, trừ khi có người nào chán sống mới dám gây sự với tôi.



Lúc nãy nghe người môi giới nói tới chuyện, chủ nhà này có việc gấp cần phải rời khỏi thành phố, căn cứ vào suy nghĩ của tôi, thì đáp án cũng đã dần hiện ra.



Tình hình như thế này chỉ có hai khả năng, thứ nhất là chủ nhà có người thân thích ở bên ngoài xảy ra chuyện, cần tiền để cứu mạng. Còn một loại khả năng khác là căn nhà này có phiền toái, cần bán ngay để cao chạy xa bay.



Nhưng mà các loại khả năng này cũng không sao cả, chỉ cần người này không gạt người khác là được.



Cái điều kiện duy nhất kia mẹ tôi cũng đồng ý, có tiền trong tay thì làm gì phải kỳ kèo. Cho nên sảng khoái đáp ứng yêu cầu, bảo người môi giới gọi chủ nhà tới đây ký hợp đồng.



Nhưng chỉ qua chừng nửa giờ, thì cửa phòng bị đẩy ra, có một trung niên đầu hỏi dáng vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng tại sao tôi trông người này lại có chút quen mắt?



Không đợi tôi nói, cha tôi đã xông lên trước, nói:



"Trương quản đốc, ông tại sao lại tới đây?"



Tôi lập tức phản ứng, người này chính là thủ phạm kiếp trước gây ra thảm họa cho nhà máy đồ điện dân dụng của cha tôi, sau đó cầm tiền cao chạy xa bay, người này tên là Trương Vĩnh Phát.



Sau đó đó tôi nhớ lại thời gian kiếp trước hắn trốn đi, cũng vào khoảng thời gia này.



Nghĩ tới đây, tất cả mọi chuyện đã thông suốt, nhất định tên Trương Vĩnh Phát này ý thức được mình sắp xảy ra chuyện, cho nên muốn bán tất cả bất động sản, để lúc nào cũng có thể trốn đi.



Bởi vì kiếp trước hắn bán nhà, nhà tôi đâu có mua nhà, cho nên không biết để hắn trốn đi mất. Mà bây giờ, tôi nghĩ hắn chỉ cần bán xong căn nhà này, sẽ lập tức trốn đi.



"Trương tiên sinh, ngài đã tới, vị này chính là Lưu tiên sinh, người muốn mua nhà của ngài!"



Người môi giới không nhận ra mối quan hệ của hai người, cho nên nhiệt tình giới thiệu.



"Lão Lưu, ông tính mua nhà?"



Chuyện đã tới nước này, Trương Vĩnh Phát không còn cẩn phải giấu diếm gì nữa, làm ra vẻ tự nhiên,nói.



"Đúng vậy, không nghĩ tới căn nhà này lại là nhà của Trương quản đốc."



Cha tôi chẳng phải hiện được điều gì đáng nghi trong chuyện này.



"Cái này... Thật ra thì tôi bán để giúp cho một người bạn, trong nhà hắn gần đây xảy ra chuyện, cần phải có tiền gấp, cho nên toi mới phá giá bán căn nhà này."



Trương quản đốc giấu đầu hở đuôi nói.



"A, Hóa ra là như vậy."



Cha tôi là người thẳng tính, cho nên không để ý nhiều, đương nhiên phải tin tưởng lời lãnh đạo nói, cho nên ngượng ngùng, nói:



"Vậy chúng tôi chiếm được tiện nghi rồi."



Trong lòng mẹ tôi không nghĩ như cha tôi, nhưng cũng không xen ngang. Cho dù nói như thế nào, thì nhà mình cũng là người chiếm tiện nghi lớn.



"Không có gì, không có gì."



Trương Vĩnh phát sợ cha tôi phát hiện, lên chỉ khách sáo một hai câu, vội vàng nói:



"Có thể bán được bao nhiêu thì bán, chúng tôi cần tiền cứu mạng, nếu không bán nhà thì mất mạng, do đó cần nhà để làm cái gì."



"Vậy…chúng tôi sẽ không khách sáo."



Cha tôi tin là thật, người ta làm quan đương nhiên sẽ không nói giỡn, vội vàng đáp ứng.



Cho nên, chuyện tiếp theo vô cùng thuận lợi. Ký hợp đồng, sang tên, làm thủ tục, đã có người môi giới làm, mọi việc trở nên vô cùng đơn gian. Có người môi giới làm, mình cũng bớt phiền toái.



Sau khi cầm giấy chứng nhận trong tay, cha mẹ tôi vô cùng mừng rỡ, mình phấn đấu hơn nửa đời người, rốt cục cũng có nhà ở, mà lại là một căn nhà xa hoa cơ chứ!



Tôi cầm điện thoại, trở lại phòng mình, bấm một dãy số điện thoại.



"Khương trưởng cục phải không? Tôi là Tiểu Lưu."



Tôi nói.



"Lưu huynh đệ, có chuyện gì vậy?"



Tiếng của Khương Vĩnh Phú vang lên.



"Khương đại ca, gần đây đại ca chiếu cố tôi cũng không ít."



Tôi nói.



"Đâu có, đâu có."



Khương Vĩnh Phú nói:



"Cũng chỉ là trong phạm vi của tôi, Lưu huynh đệ là người hiểu chuyện, làm việc có chừng mực, đâu có phiền toái nào đâu chứ..."



"Được rồi, không nói lời khách sáo nữa. Khương đại ca, lần này tiểu đệ cũng nên báo đáp lại đại ca một chút, mang lại cho đại ca một đầu mối thăng quan tiến chức. Trương Vĩnh Phát là quản đốc của nhà máy điện tử Hằng Tinh có vấn đề về kinh tế, đại ca mau phái người kiểm tra, nếu chậm là hắn bỏ chạy mất. Người này nhất định có chuyện."



Tôi nói.



"Chắc chắn như vậy chứ?"



Khương Vĩnh Phú biết chuyện này rất phức tạp, nếu như người ta không có việc gì, tự nhiên điều tra thì là một phiền phức, nhất là quản đốc của một xí nghiệp quốc doanh, đồng thời là một doanh nhân nổi tiếng của thành phố.



"Chắc chắn, người này vừa bán cho tôi một căn nhà hơn 40 vạn, với mức lương là một quản đốc, cả đời hắn có sắm nổi căn nhà như vậy không?"



Tôi nói.



"Hóa ra là như vậy, tôi lập tức phải người quản chế hắn."



Khương Vĩnh Phú nói.



Tôi cúp điện thoại, nghĩ thầm, kiếp trước để cho cái Lão Hồ Ly này trốn thoát, thì lần này không thể dẫm lên vết xe đổ của lịch sử, cũng nên vì quốc gia cống hiến một chút.



Sau khi mua nhà, là công việc đại tu, nhưng căn nhà này đã được làm vô cùng tốt, chỉ cần qua loa một chút là xong. Cho nên cũng chẳng có gì phiền toái, cha mẹ tôi hưng phấn vô cùng, mỗi ngày đều tới đó dọn dẹp, tối mịt mới về.



Tôi thu xếp một chút hành lý, đợi ngày lên đường, cho tới khi tôi từ Tô Châu trở về, thì nhà có thể đại tu xong.



Tô Viên Triêu điện thoại tới thúc dục tôi quá nhiều lần, tôi nghĩ nếu còn trì hoãn, thì vấn đề an toàn của đại minh tinh sẽ Tô Dĩnh Tư không được đảm bảo.



Trước khi lên đường, tôi tới trường học, định cùng với Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi nói một câu từ biệt, nhưng khi tới cửa lớp học, thì tôi do dự, không biết có nên vào hay không.



Có một số việc một khi bỏ lỡ, thì không dễ dàng lấy lại. Vốn bóng đèn nhỏ trước kia bám dính lấy tôi như một cái đuôi, nay lại coi như người xa lạ.



Ở trước cổng trưởng, có tấm bảng dán hình của giáo viên trường học, tôi nhìn hình của Diệp Tiêu Tiêu, tâm tình khó có thể bình tĩnh lại được.



Khi tôi mới lên cấp 3, Diệp Tiêu Tiêu rạng rỡ, vui vẻ như ánh mặt trời. Có lẽ lúc đó trong lòng nàng tràn đầy ước mơ về cuộc sống.



Trên thực tế ở trong trí nhớ của tôi, kiếp trước Diệp Tiêu Tiêu đúng là trở thành một danh sư. Nhưng kiếp này vì tôi, mà đã thay đổi cuộc sống bình lặng của nàng.



Tiêu Tiêu, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ tới tìm em. Tôi nói thầm ở trong lòng



Sau đó tôi dùng một quyền đấm vỡ cái cửa thủy tinh của tấm bảng, gỡ hình của Diệp Tiêu Tiêu xuống.



"Này, học sinh kia! Em làm cái gì đó ?"



Thanh âm của chủ nhiệm Hàn Băng Phong vang lên.



Tôi gỡ mấy tấm thủy tinh đã vỡ, rồi xoay người rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom