Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Khi Lưu Khoa Sinh được mời tới phòng thẩm vấn. Triệu Nhan Nghiên nhìn thấy hắn, hai tay lập tức nắm chặt, hai mắt trợn trừng, căm tức nhìn Lưu Khoa Sinh, nói:
"Lưu Khoa Sinh! Ngươi quả thực quá hèn hạ! Bản thân đánh nhau thua, lại còn tìm cảnh sát đến bắt chúng ta!"
Lưu Khoa Sinh vẫn chưa rõ tình thế trước mắt, cho rằng người ở cục công an đều là người bên mình. Nhìn thấy Trương Vĩnh Phú ở đây thì chẳng còn sợ gì nữa, lớn tiếng mắng:
"Đồ gái điếm thối tha, đừng tưởng rằng tao cấp cho mày mặt mũi là mày có quyền hống hách nhé."
"Ngươi mắng ai đó!" Triệu Nhan Nghiên giơ nắm tay nên, tức giận nói.
"Hắc! Ngày hôm qua mày cùng với tên tiểu tử này làm gì ở rừng cây nhỏ sau trường, đừng tưởng tao không biết. Tao còn tưởng mày thuần khiết lắm, hóa ra lại là loại lẳng lơ!"
Lưu Khoa Sinh dương dương đắc ý nói:
"Hừ! Tao cho mày biết, tao chẳng những bắt mày, mà lát nữa tao còn muốn cưỡi mày, Lão tử ở cục công an bắt người, mày có thể làm gì được tao?"
Trương thư ký thấy hắn chỉ là một đứa bé thôi, nhưng lại dám lớn lối như vậy, dựa vào kinh nghiệm quan trường hắn dám khẳng định, bối cảnh của tiểu tử này không nhỏ, chỉ từ việc có thể tự ý điều động người của cục công an đến bắt người thì cũng đã có thể thấy.
Trương thư ký nhìn thoáng qua Lưu Khoa Sinh hỏi:
"Cậu có biết làm như vậy là trái pháp luật không?"
Lưu Khoa Sinh dùng mũi hừ lạnh một tiếng, hắn được luôn chiều từ bé đến lớn, gặp không ít quan lớn, nhưng có ai dám chỉ trích mình?
Nhìn thấy tuổi của người này không lớn lắm, chắc cũng chẳng phải đại nhân vật gì, cho nên lớn lối nói:
"Con mẹ nó, anh lại dám nói pháp luật với tôi ư! Lão Tử nói cho anh biết, ở thành phố Tân Giang này, lão tử chính là pháp luật!"
Trương thư ký không thể kiềm chế được nữa, tát mạnh một cái vào mặt hắn, hắn không biết ai đã dạy nên tên tiểu hài tử này.
"Anh dám đánh tôi!" Lưu Khoa Sinh bụm mặt kêu lên:
"Tao cho mày biết! Tao có thể làm cho mày chết! Cha tao là Bí thư Thị ủy của thành phố Tân Giang, chỉ ngày mai thôi, tao sẽ làm cho mày biến mất trên địa cầu!"
Trương thư ký nghe xong, trong lòng khinh thường cười khẽ, không trách được hắn kiêu ngạo như vậy, hóa ra là con trai của Lưu Sạn!
Lưu Khoa Sinh thấy Trương thư ký không nói gì, cho là hắn sợ mình, cười lạnh nói:
"Như thế nào! Sợ chưa, sợ thì cút nhanh lên, chuyện này không phải hạng người như mày có thể quản."
Trương thư ký không giận ngược lại cười nói:
"Cậu về nhà nói cho Lưu Sạn biết, hắn không an bình được mấy ngày nữa đâu! Những chuyện hắn làm thường ngày, đừng tưởng không ai biết!"
Lưu Khoa Sinh sửng sốt, hắn không tin tưởng lời nói của một người mới chỉ chừng hơn 20 tuổi, cha của hắn ở thành phố Tân Giang, có thể nói là lấy tay che trời, khi còn bé, hắn đánh người khác đến tàn phế không ít, nhưng cha hắn chỉ nói mấy câu là đã giải quyết xong rồi?
Trương thư ký sau khi biết Lưu Khoa Sinh, không thèm để ý tới phản ứng của hắn, đem mấy người Triệu Nhan Nghiên rời đi.
Lưu Khoa Sinh thấy chúng tôi muốn đi, vội la lên:
"Chú Khương, chú hãy ra lệnh bắt bọn họ lại!"
Khương trưởng cục cũng không để ý đến hắn, dùng vẻ mặt cười nịnh theo chúng tôi xuống dưới, Lưu Khoa Sinh tức giận nói:
"Khương Vĩnh Phú! Tôi sẽ về nhà nói với cha tôi cách chức ông!"
Trong lòng Khương Vĩnh Phú cảm thấy khó chịu, một bên là con của bí thư thị ủy, một bên là thư ký của bí thư tỉnh ủy.
Mặc dù cấp bậc hành chính của bí thư thị ủy thấp hơn nhiều so với chức vụ thư ký bí thư tỉnh ủy, nhưng từ xưa Thái giám ở cạnh Hoàng đế, còn Tuần phủ lại là người chấp pháp. Huống chi khương Vĩnh Phú đến bây giờ vẫn chưa biết “Nhan Nghiên tiểu cô nương” này là ai.
Khi chúng tôi đi đến xe của Trương thư ký, Khương Vĩnh Phú không được nữa, cẩn thận hỏi:
"Trương thư ký, tiểu cô nương này là…"
Sau khi Trương thư ký mở cửa xe, đợi chúng tôi ngồi ổn định, chỉ bỏ lại 1 câu với Khương Vĩnh Phú:
"Lão Khương, ông thật giỏi đấy. Cháu gái của Triệu bí thư cũng dám bắt!"
Cũng không để ý tới việc Khương Vĩnh Phú đang trợn mắt há mồm, đã lái xe đi luôn.
Khương Vĩnh Phú nhìn chiếc xe hơi đi xa, trong lòng mắng thầm: Cái lão Dương này, đúng là tự mình gây chuyện! Bây giờ thì tốt rồi, không biết vị trí cục trưởng này còn giữ được hay không?
Lúc tôi lên xe, tôi đã quan sát thoáng qua chiếc xe của Trương thư ký, đây chính là chiếc xe ngày báo danh nhập học tôi đã nhìn thấy, nó có biển số là" A00001" – tên xe là Audi8.
Cộng thêm câu nói của Trương thư ký, tôi có thể khẳng định, chiếc xe này chính là xe của gia gia Nhan Nghiên, đồng thời cũng chính là Bí Thư tỉnh ủy tỉnh Tân Giang.
Tôi mặc dù toàn thân vô lực, nhưng trong lòng cũng kích động dị thường. Hắc hắc, tôi lại có thể tóm được cháu gái của Bí thư tỉnh ủy, xem ra sự nghiệp của mình sau này sẽ thuận lợi, tiền đồ mở rộng hơn nhiều.
"Nhan Nghiên, trước tiên hãy đưa 2 vị bạn học này về nhà đã nhé."
Trương thư ký lái xe nói. Thật ra thì Trương thư ký đã sớm nhìn thấu quan hệ mập mờ giữa tôi và Triệu Nhan Nghiên, nhưng hắn là người từng trải, cũng chỉ lớn hơn tôi tầm 7, 8 tuổi, biết nam nữ sinh có cảm tình với nhau là chuyện bình thường, cho nên dọc đường đi cũng không vạch trần.
Tôi và Quách Khách nói địa chỉ nhà mình, Trương thư ký đưa chúng tôi về tận nhà .
Tôi chỉ nói qua loa mấy câu với Triệu Nhan Nghiên, đa phần là ngại Trương thư ký ở bên cạnh, Triệu Nhan Nghiên cũng không nói gì, chỉ nói là tôi trở về nghỉ ngơi cho thật tốt.
Lúc tôi về đến nhà đã hơn 8h tối, cha mẹ tôi nóng ruột như kiến bò trong chảo, nhìn thấy tôi trở về, mẹ tôi lập tức xông lại ôm lấy tôi nói:
"Tiểu Lỗi, con chạy đi đâu chơi đó! Mẹ và cha con lo lắng muốn chết!"
Cha tôi cũng đi tới lo lắng nói:
"Đúng vậy, nếu con còn không trở về, cha và mẹ con đã đi báo cảnh sát rồi!"
Báo cảnh sát? Trong lòng tôi cười khổ, tôi vừa mới bị bắt vào cục công an đó thôi. Nhưng những lời này khẳng định không thể nói ra với cha mẹ tôi.
Tôi chỉ giải thích mấy câu qua loa, rồi nói mình quá mệt mỏi, không cẩn thận ngủ quên trên xe bus, kết quả khi tỉnh dậy thì đã quá bến rồi.
Bời vì biểu hiện gần đây của tôi rất tốt, nên cha mẹ rất tin tưởng tôi, bảo tôi đi ăn cơm trước, sau đó đi ngủ.
Quyển 1: Truy mỹ ở Trung học Phổ thông.
Chương 22 : Hành động kỳ quái của Triệu Quân Sinh .Đêm nay, tôi nằm ở trên giường rất lâu nhưng không thể nào ngủ được. Gia thế của Triệu Nhan Nghiên như vậy, cho đến bây giờ tôi cũng không thể nào ngờ được.
Kiếp trước tôi chỉ biết gia đình nàng có điều kiện rất tốt, nhưng cụ thể như thế nào thì tôi không biết.
Hơn nữa, thái độ làm người của nàng tương đối thấp, mà quan hệ giữa tôi với nàng bình thường chỉ là quan hệ trên công việc.
Tôi không biết trời cao tại sao lại chiếu cố tôi như vậy, khi tôi sống lại thì chuyện tốt liên tiếp phát sinh trên người của tôi.
Ngày hôm qua, tôi còn vì chuyện có thể cùng chính phủ giao dịch hay không mà phát sầu, hôm nay vấn đề này đã không còn đáng lo lắng nữa rồi.
Không đúng, tôi âm thầm lắc đầu. Mặc dù ông Triệu Nhan Nghiên là Bí thư Tỉnh ủy, nhưng mà ông của nàng có thừa nhận tôi là bạn trai của nàng hay không?
Ở trong mắt của mọi người, tôi chỉ là một tiểu hài nhi mới 16 tuổi, cái quan hệ yêu đương sớm từ thời học sinh này, gia trưởng học không đả kích thì tốt rồi, còn có thể giúp tôi nữa hay không?
Còn chuyện tình của Lưu Khoa Sinh hôm nay, lần đầu tiên tôi có cảm giác mình thất bại. Có một số việc tôi nghĩ quá đơn giản, hoàn toàn chỉ dựa vào trí nhớ của kiếp trước đối với những chuyện đã xảy ra.
Kiếp trước địa vị xã hội của tôi là Tổng giám đốc của công ty Microsoft, tôi căn bản không để ý tới tầng lớp áp chót của xã hội, thì đương nhiên tình huống quan lại và cảnh sát cấu kết với nhau làm trò hề sẽ không xuất hiện trước mặt tôi. Cái mà tôi thấy là một đám quan viên tận tâm tận lực bảo hộ cho công ty.
Xem ra tôi nhất định phải nhanh chóng thành lập nên Công ty của mình, đợi khi tôi có thực lực, thì đụng đến tôi sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa đâu.
….
"Ông tớ ngày hôm qua người có hỏi quan hệ của 2 chúng ta."
Sáng sớm ngày thứ hai, khi tôi tới trường, thì Triệu Nhan Nghiên nói với tôi.
"Vậy cậu nói như thế nào?"
Trong lòng tôi trở nên căng thẳng, hỏi.
"Tớ không nói gì, tớ đã cậu với tớ cũng nhau tham dự cuộc thi máy tính toàn quốc, ở trường học lại ngồi cùng bàn cho nên quan hệ tương đối tốt."
Triệu Nhan Nghiên chống tay vào khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
"Vậy ông cậu có nói cái gì nữa không?"
Tôi hồ nghi hỏi.
Các vị gia trưởng đều giống nhau, khi biết con gái hoặc cháu gái của mình có quan hệ với nam sinh khác, đều sẽ không chịu để yên đâu.
"Không có, người có nói với tớ là có thể gặp gỡ bình thường, nhưng đừng trễ nải việc học tập."
Triệu Nhan Nghiên đỏ mặt nói.
"Nga! Làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng rằng ông cậu bảo cậu tránh xa tớ một chút đấy!" Tôi thở dài một hơi nói.
"Điều đó thì không có. Ai! Tớ nói Lưu Lỗi, cậu có phải rất muốn tớ rời xa cậu một chút hay không? Tớ mặc kệ! Dù sao tớ vẫn ở bên cạnh cậu mà!"
Triệu Nhan Nghiên hiển nhiên là hiểu lầm ý của tôi, tru cái miệng nhỏ nhắn nói.
"Sao lại như vậy chứ!"
Tôi nói: "Cậu không xa tớ, tớ cao hứng còn không kịp nữa là!"
Hai chúng tôi đang nói tới đây, Lưu Khoa Sinh với bộ mặt xám như tro đi tới lớp học.
Tối ngày hôm qua, Lưu Khoa Sinh về nhà đem đem mọi chuyện nói cho cha mình biết, vốn cho rằng cha mình sẽ chiều mình mà xuất đầu lộ diện. Không nghĩ tới, cha sau khi nghe thấy người trẻ tuổi kia là Trương thư ký, vội vàng hỏi cô bé kia họ gì.
Sau khi Lưu Khoa Sinh nói họ Triệu, thì cha hắn giận tím mặt, mắng cho hắn 1 trận thậm tệ, bảo sau này tránh xa Triệu Nhan Nghiên ra một chút.
"Ông cậu là Bí thư Tỉnh ủy?" Tôi hỏi Triệu Nhan Nghiên.
"Đúng vậy!"
Triệu Nhan Nghiên nói, dường như đang nói 1 chuyện rất bình thường.
"Vậy tại sao trước đây cậu không bao giờ nhắc tới!"
Tôi đúng là chưa bao giờ nghe thấy nàng nói qua chuyện này, thậm chí, kiếp trước tôi làm cấp trên của nàng, thì đối với bối cảnh của gia đình nàng cũng không hiểu rõ mấy.
"Vậy cậu có giống Lưu Khoa Sinh, cũng có ý đồ không?" Triệu Nhan Nghiên hỏi ngược lại.
"Sao lại như vậy được!"
Tôi nói: "Tớ thích chính là con người của cậu, không phải bối cảnh gia đình của cậu."
"..."
Triệu Nhan Nghiên bỗng nhiên không nói gì, thẹn thùng nhìn tôi.
"Cậu làm sao vậy?" Tôi kỳ quái hỏi.
"Lưu Lỗi, đây là lần đầu tiên cậu nói cậu thích tớ!" Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng nói.
"Vậy sao ?"
Hình như là vậy, kể từ khi tôi sống lại, tôi vẫn chưa nói với Triệu Nhan Nghiên là tôi thích nàng. Xem ra tôi quên mất rồi."
Tớ không nói cậu cũng biết mà." Tôi nói.
"Nhưng mà tớ thích nghe cậu nói."
Triệu Nhan Nghiên chăm chú nhìn tôi nói.
"A, vậy cũng tốt."
Tôi đưa miệng tới gần bên tai của nàng, nói: "Nhan Nghiên, tớ yêu cậu!"
Trên khuôn mặt của Triệu Nhan Nghiên đã nở nụ cười, vui mừng vô hạn. Trông dáng vẻ nàng vô cùng hạnh phúc giống như con nít vậy.
Xem ra có người tôi nói: chuyện gì tới thì sẽ tới thật chuẩn, muốn dụ dỗ nữ nhân phải dùng chiêu bài ngon ngọt. Có một số việc trong lòng nàng rất rõ ràng, nhưng mỗi lần cậu nói ra, thì nàng lại rất vui vẻ.
Tiểu tử Quách Khách hôm nay rất kiêu ngạo, trải qua những gì Lưu Khoa Sinh làm với hắn, bây giờ hắn lại dám dựng ngón tay giữa với Lưu Khoa Sinh.
Lưu Khoa Sinh nhìn thấy thì sửng sốt, nhưng đến cả rắm hắn cũng không dám đánh, chắc chắn chuyện này hắn đã rõ ràng, Quách Khách dùng cử chỉ này với hắn, ước chừng tên đó đang rất khoái trá.
Kiếp này hắn mới phát hiện, kỳ thực Quách Khách rất kiêu ngạo, nhưng kiếp trước không được kích phát mà thôi.
"Đại tẩu, các cậu nói chuyện gì đấy?"
Quách Khách lại đi chào hỏi Triệu Nhan Nghiên đầu tiên, còn Lão Đại như tôi thì không thèm để mắt tới.
"Đương nhiên là nói chuyện yêu đương rồi, chẳng lẽ chuyện này tớ cũng phải nói cho cậu nghe hay sao?" Tôi bất mãn nói.
"Hắc hắc, đại tẩu, ngày hôm qua Trương thư ký thật oai phong a! Chú ấy vừa mới đến Cục công an thì đám người kia lập tức im lặng. Chú ấy làm chức vụ gì vậy?"
Quách Khánh hưng phấn hỏi.
"Gọi là Trương thư ký thì đương nhiên làm thư ký rồi!"
Triệu Nhan Nghiên không giống như Lưu Khoa Sinh, không đem những chuyện này ra nói chuyện phiếm.
Quách Khánh thấy nàng không muốn nói, cũng không tiếp tục hỏi, hắn bắt đầu bốc phét về việc tập luyện Tán Thủ như thế nào.
….
Triệu Quân Sinh đang chăm chú xem báo cáo mà Lão Cao mang tới, trong lòng hắn đang nổi sóng ba đào, rất lâu sau mới bình tĩnh được.
"Triệu tổng, chuyện này nên làm thế nào?"
Lão Cao thấy Triệu Quân Sinh vẻ mặt âm tình bất định, vội vàng hỏi.
"Lão Cao, những tài liệu này là thật chứ?"
Triệu Quân Sinh hít sâu một hơi hỏi.
"Dạ ! Tôi tự mình tới Cục công an để tìm hiểu !" Lão Cao khẳng định nói:
"Triệu tổng, ngài đừng tức giận, nếu không tôi sẽ tìm người để cảnh cáo tiểu tử kia một chút?"
Triệu Quân Sinh lắc đầu cười khổ nói:
"Quên đi, để tùy bọn chúng! Chỉ cần không vượt quá giới hạn, chúng ta sẽ nhắm một mắt, mở một mắt!"
Lão Cao không biết nói gì nhìn nam nhân này, có lẽ không giống với bản thân hắn nữa. Triệu tổng đâu phải là người kém sáng suốt? Lần trước có một nam sinh viết thư tình cho tiểu thư, bị Triệu tổng phát hiện, gặng hỏi cho bằng được, lần này tại sao lại như vậy?
Triệu Quân Sinh phất phất tay đối với lão Cao nói: "Tôi mệt mỏi rồi, cậu đi trước đi!"
Sau khi Lão Cao đi, Triệu Quân Sinh lại chìm vào trong hồi ức, phảng phất như mình đã trở lại hơn 80 năm trước, có một người con gái tên là Hạ Thiên, nàng là một thiếu nữ xinh đẹp...
Chẳng lẽ đây gọi là duyên phận sao? Duyên phận đời trước còn dang dỡ, thì đời sau sẽ tiếp tục? Nếu nói như vậy, thì cũng coi như giải quyết xong tâm nguyện của mình.
"Lưu Khoa Sinh! Ngươi quả thực quá hèn hạ! Bản thân đánh nhau thua, lại còn tìm cảnh sát đến bắt chúng ta!"
Lưu Khoa Sinh vẫn chưa rõ tình thế trước mắt, cho rằng người ở cục công an đều là người bên mình. Nhìn thấy Trương Vĩnh Phú ở đây thì chẳng còn sợ gì nữa, lớn tiếng mắng:
"Đồ gái điếm thối tha, đừng tưởng rằng tao cấp cho mày mặt mũi là mày có quyền hống hách nhé."
"Ngươi mắng ai đó!" Triệu Nhan Nghiên giơ nắm tay nên, tức giận nói.
"Hắc! Ngày hôm qua mày cùng với tên tiểu tử này làm gì ở rừng cây nhỏ sau trường, đừng tưởng tao không biết. Tao còn tưởng mày thuần khiết lắm, hóa ra lại là loại lẳng lơ!"
Lưu Khoa Sinh dương dương đắc ý nói:
"Hừ! Tao cho mày biết, tao chẳng những bắt mày, mà lát nữa tao còn muốn cưỡi mày, Lão tử ở cục công an bắt người, mày có thể làm gì được tao?"
Trương thư ký thấy hắn chỉ là một đứa bé thôi, nhưng lại dám lớn lối như vậy, dựa vào kinh nghiệm quan trường hắn dám khẳng định, bối cảnh của tiểu tử này không nhỏ, chỉ từ việc có thể tự ý điều động người của cục công an đến bắt người thì cũng đã có thể thấy.
Trương thư ký nhìn thoáng qua Lưu Khoa Sinh hỏi:
"Cậu có biết làm như vậy là trái pháp luật không?"
Lưu Khoa Sinh dùng mũi hừ lạnh một tiếng, hắn được luôn chiều từ bé đến lớn, gặp không ít quan lớn, nhưng có ai dám chỉ trích mình?
Nhìn thấy tuổi của người này không lớn lắm, chắc cũng chẳng phải đại nhân vật gì, cho nên lớn lối nói:
"Con mẹ nó, anh lại dám nói pháp luật với tôi ư! Lão Tử nói cho anh biết, ở thành phố Tân Giang này, lão tử chính là pháp luật!"
Trương thư ký không thể kiềm chế được nữa, tát mạnh một cái vào mặt hắn, hắn không biết ai đã dạy nên tên tiểu hài tử này.
"Anh dám đánh tôi!" Lưu Khoa Sinh bụm mặt kêu lên:
"Tao cho mày biết! Tao có thể làm cho mày chết! Cha tao là Bí thư Thị ủy của thành phố Tân Giang, chỉ ngày mai thôi, tao sẽ làm cho mày biến mất trên địa cầu!"
Trương thư ký nghe xong, trong lòng khinh thường cười khẽ, không trách được hắn kiêu ngạo như vậy, hóa ra là con trai của Lưu Sạn!
Lưu Khoa Sinh thấy Trương thư ký không nói gì, cho là hắn sợ mình, cười lạnh nói:
"Như thế nào! Sợ chưa, sợ thì cút nhanh lên, chuyện này không phải hạng người như mày có thể quản."
Trương thư ký không giận ngược lại cười nói:
"Cậu về nhà nói cho Lưu Sạn biết, hắn không an bình được mấy ngày nữa đâu! Những chuyện hắn làm thường ngày, đừng tưởng không ai biết!"
Lưu Khoa Sinh sửng sốt, hắn không tin tưởng lời nói của một người mới chỉ chừng hơn 20 tuổi, cha của hắn ở thành phố Tân Giang, có thể nói là lấy tay che trời, khi còn bé, hắn đánh người khác đến tàn phế không ít, nhưng cha hắn chỉ nói mấy câu là đã giải quyết xong rồi?
Trương thư ký sau khi biết Lưu Khoa Sinh, không thèm để ý tới phản ứng của hắn, đem mấy người Triệu Nhan Nghiên rời đi.
Lưu Khoa Sinh thấy chúng tôi muốn đi, vội la lên:
"Chú Khương, chú hãy ra lệnh bắt bọn họ lại!"
Khương trưởng cục cũng không để ý đến hắn, dùng vẻ mặt cười nịnh theo chúng tôi xuống dưới, Lưu Khoa Sinh tức giận nói:
"Khương Vĩnh Phú! Tôi sẽ về nhà nói với cha tôi cách chức ông!"
Trong lòng Khương Vĩnh Phú cảm thấy khó chịu, một bên là con của bí thư thị ủy, một bên là thư ký của bí thư tỉnh ủy.
Mặc dù cấp bậc hành chính của bí thư thị ủy thấp hơn nhiều so với chức vụ thư ký bí thư tỉnh ủy, nhưng từ xưa Thái giám ở cạnh Hoàng đế, còn Tuần phủ lại là người chấp pháp. Huống chi khương Vĩnh Phú đến bây giờ vẫn chưa biết “Nhan Nghiên tiểu cô nương” này là ai.
Khi chúng tôi đi đến xe của Trương thư ký, Khương Vĩnh Phú không được nữa, cẩn thận hỏi:
"Trương thư ký, tiểu cô nương này là…"
Sau khi Trương thư ký mở cửa xe, đợi chúng tôi ngồi ổn định, chỉ bỏ lại 1 câu với Khương Vĩnh Phú:
"Lão Khương, ông thật giỏi đấy. Cháu gái của Triệu bí thư cũng dám bắt!"
Cũng không để ý tới việc Khương Vĩnh Phú đang trợn mắt há mồm, đã lái xe đi luôn.
Khương Vĩnh Phú nhìn chiếc xe hơi đi xa, trong lòng mắng thầm: Cái lão Dương này, đúng là tự mình gây chuyện! Bây giờ thì tốt rồi, không biết vị trí cục trưởng này còn giữ được hay không?
Lúc tôi lên xe, tôi đã quan sát thoáng qua chiếc xe của Trương thư ký, đây chính là chiếc xe ngày báo danh nhập học tôi đã nhìn thấy, nó có biển số là" A00001" – tên xe là Audi8.
Cộng thêm câu nói của Trương thư ký, tôi có thể khẳng định, chiếc xe này chính là xe của gia gia Nhan Nghiên, đồng thời cũng chính là Bí Thư tỉnh ủy tỉnh Tân Giang.
Tôi mặc dù toàn thân vô lực, nhưng trong lòng cũng kích động dị thường. Hắc hắc, tôi lại có thể tóm được cháu gái của Bí thư tỉnh ủy, xem ra sự nghiệp của mình sau này sẽ thuận lợi, tiền đồ mở rộng hơn nhiều.
"Nhan Nghiên, trước tiên hãy đưa 2 vị bạn học này về nhà đã nhé."
Trương thư ký lái xe nói. Thật ra thì Trương thư ký đã sớm nhìn thấu quan hệ mập mờ giữa tôi và Triệu Nhan Nghiên, nhưng hắn là người từng trải, cũng chỉ lớn hơn tôi tầm 7, 8 tuổi, biết nam nữ sinh có cảm tình với nhau là chuyện bình thường, cho nên dọc đường đi cũng không vạch trần.
Tôi và Quách Khách nói địa chỉ nhà mình, Trương thư ký đưa chúng tôi về tận nhà .
Tôi chỉ nói qua loa mấy câu với Triệu Nhan Nghiên, đa phần là ngại Trương thư ký ở bên cạnh, Triệu Nhan Nghiên cũng không nói gì, chỉ nói là tôi trở về nghỉ ngơi cho thật tốt.
Lúc tôi về đến nhà đã hơn 8h tối, cha mẹ tôi nóng ruột như kiến bò trong chảo, nhìn thấy tôi trở về, mẹ tôi lập tức xông lại ôm lấy tôi nói:
"Tiểu Lỗi, con chạy đi đâu chơi đó! Mẹ và cha con lo lắng muốn chết!"
Cha tôi cũng đi tới lo lắng nói:
"Đúng vậy, nếu con còn không trở về, cha và mẹ con đã đi báo cảnh sát rồi!"
Báo cảnh sát? Trong lòng tôi cười khổ, tôi vừa mới bị bắt vào cục công an đó thôi. Nhưng những lời này khẳng định không thể nói ra với cha mẹ tôi.
Tôi chỉ giải thích mấy câu qua loa, rồi nói mình quá mệt mỏi, không cẩn thận ngủ quên trên xe bus, kết quả khi tỉnh dậy thì đã quá bến rồi.
Bời vì biểu hiện gần đây của tôi rất tốt, nên cha mẹ rất tin tưởng tôi, bảo tôi đi ăn cơm trước, sau đó đi ngủ.
Quyển 1: Truy mỹ ở Trung học Phổ thông.
Chương 22 : Hành động kỳ quái của Triệu Quân Sinh .Đêm nay, tôi nằm ở trên giường rất lâu nhưng không thể nào ngủ được. Gia thế của Triệu Nhan Nghiên như vậy, cho đến bây giờ tôi cũng không thể nào ngờ được.
Kiếp trước tôi chỉ biết gia đình nàng có điều kiện rất tốt, nhưng cụ thể như thế nào thì tôi không biết.
Hơn nữa, thái độ làm người của nàng tương đối thấp, mà quan hệ giữa tôi với nàng bình thường chỉ là quan hệ trên công việc.
Tôi không biết trời cao tại sao lại chiếu cố tôi như vậy, khi tôi sống lại thì chuyện tốt liên tiếp phát sinh trên người của tôi.
Ngày hôm qua, tôi còn vì chuyện có thể cùng chính phủ giao dịch hay không mà phát sầu, hôm nay vấn đề này đã không còn đáng lo lắng nữa rồi.
Không đúng, tôi âm thầm lắc đầu. Mặc dù ông Triệu Nhan Nghiên là Bí thư Tỉnh ủy, nhưng mà ông của nàng có thừa nhận tôi là bạn trai của nàng hay không?
Ở trong mắt của mọi người, tôi chỉ là một tiểu hài nhi mới 16 tuổi, cái quan hệ yêu đương sớm từ thời học sinh này, gia trưởng học không đả kích thì tốt rồi, còn có thể giúp tôi nữa hay không?
Còn chuyện tình của Lưu Khoa Sinh hôm nay, lần đầu tiên tôi có cảm giác mình thất bại. Có một số việc tôi nghĩ quá đơn giản, hoàn toàn chỉ dựa vào trí nhớ của kiếp trước đối với những chuyện đã xảy ra.
Kiếp trước địa vị xã hội của tôi là Tổng giám đốc của công ty Microsoft, tôi căn bản không để ý tới tầng lớp áp chót của xã hội, thì đương nhiên tình huống quan lại và cảnh sát cấu kết với nhau làm trò hề sẽ không xuất hiện trước mặt tôi. Cái mà tôi thấy là một đám quan viên tận tâm tận lực bảo hộ cho công ty.
Xem ra tôi nhất định phải nhanh chóng thành lập nên Công ty của mình, đợi khi tôi có thực lực, thì đụng đến tôi sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa đâu.
….
"Ông tớ ngày hôm qua người có hỏi quan hệ của 2 chúng ta."
Sáng sớm ngày thứ hai, khi tôi tới trường, thì Triệu Nhan Nghiên nói với tôi.
"Vậy cậu nói như thế nào?"
Trong lòng tôi trở nên căng thẳng, hỏi.
"Tớ không nói gì, tớ đã cậu với tớ cũng nhau tham dự cuộc thi máy tính toàn quốc, ở trường học lại ngồi cùng bàn cho nên quan hệ tương đối tốt."
Triệu Nhan Nghiên chống tay vào khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
"Vậy ông cậu có nói cái gì nữa không?"
Tôi hồ nghi hỏi.
Các vị gia trưởng đều giống nhau, khi biết con gái hoặc cháu gái của mình có quan hệ với nam sinh khác, đều sẽ không chịu để yên đâu.
"Không có, người có nói với tớ là có thể gặp gỡ bình thường, nhưng đừng trễ nải việc học tập."
Triệu Nhan Nghiên đỏ mặt nói.
"Nga! Làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng rằng ông cậu bảo cậu tránh xa tớ một chút đấy!" Tôi thở dài một hơi nói.
"Điều đó thì không có. Ai! Tớ nói Lưu Lỗi, cậu có phải rất muốn tớ rời xa cậu một chút hay không? Tớ mặc kệ! Dù sao tớ vẫn ở bên cạnh cậu mà!"
Triệu Nhan Nghiên hiển nhiên là hiểu lầm ý của tôi, tru cái miệng nhỏ nhắn nói.
"Sao lại như vậy chứ!"
Tôi nói: "Cậu không xa tớ, tớ cao hứng còn không kịp nữa là!"
Hai chúng tôi đang nói tới đây, Lưu Khoa Sinh với bộ mặt xám như tro đi tới lớp học.
Tối ngày hôm qua, Lưu Khoa Sinh về nhà đem đem mọi chuyện nói cho cha mình biết, vốn cho rằng cha mình sẽ chiều mình mà xuất đầu lộ diện. Không nghĩ tới, cha sau khi nghe thấy người trẻ tuổi kia là Trương thư ký, vội vàng hỏi cô bé kia họ gì.
Sau khi Lưu Khoa Sinh nói họ Triệu, thì cha hắn giận tím mặt, mắng cho hắn 1 trận thậm tệ, bảo sau này tránh xa Triệu Nhan Nghiên ra một chút.
"Ông cậu là Bí thư Tỉnh ủy?" Tôi hỏi Triệu Nhan Nghiên.
"Đúng vậy!"
Triệu Nhan Nghiên nói, dường như đang nói 1 chuyện rất bình thường.
"Vậy tại sao trước đây cậu không bao giờ nhắc tới!"
Tôi đúng là chưa bao giờ nghe thấy nàng nói qua chuyện này, thậm chí, kiếp trước tôi làm cấp trên của nàng, thì đối với bối cảnh của gia đình nàng cũng không hiểu rõ mấy.
"Vậy cậu có giống Lưu Khoa Sinh, cũng có ý đồ không?" Triệu Nhan Nghiên hỏi ngược lại.
"Sao lại như vậy được!"
Tôi nói: "Tớ thích chính là con người của cậu, không phải bối cảnh gia đình của cậu."
"..."
Triệu Nhan Nghiên bỗng nhiên không nói gì, thẹn thùng nhìn tôi.
"Cậu làm sao vậy?" Tôi kỳ quái hỏi.
"Lưu Lỗi, đây là lần đầu tiên cậu nói cậu thích tớ!" Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng nói.
"Vậy sao ?"
Hình như là vậy, kể từ khi tôi sống lại, tôi vẫn chưa nói với Triệu Nhan Nghiên là tôi thích nàng. Xem ra tôi quên mất rồi."
Tớ không nói cậu cũng biết mà." Tôi nói.
"Nhưng mà tớ thích nghe cậu nói."
Triệu Nhan Nghiên chăm chú nhìn tôi nói.
"A, vậy cũng tốt."
Tôi đưa miệng tới gần bên tai của nàng, nói: "Nhan Nghiên, tớ yêu cậu!"
Trên khuôn mặt của Triệu Nhan Nghiên đã nở nụ cười, vui mừng vô hạn. Trông dáng vẻ nàng vô cùng hạnh phúc giống như con nít vậy.
Xem ra có người tôi nói: chuyện gì tới thì sẽ tới thật chuẩn, muốn dụ dỗ nữ nhân phải dùng chiêu bài ngon ngọt. Có một số việc trong lòng nàng rất rõ ràng, nhưng mỗi lần cậu nói ra, thì nàng lại rất vui vẻ.
Tiểu tử Quách Khách hôm nay rất kiêu ngạo, trải qua những gì Lưu Khoa Sinh làm với hắn, bây giờ hắn lại dám dựng ngón tay giữa với Lưu Khoa Sinh.
Lưu Khoa Sinh nhìn thấy thì sửng sốt, nhưng đến cả rắm hắn cũng không dám đánh, chắc chắn chuyện này hắn đã rõ ràng, Quách Khách dùng cử chỉ này với hắn, ước chừng tên đó đang rất khoái trá.
Kiếp này hắn mới phát hiện, kỳ thực Quách Khách rất kiêu ngạo, nhưng kiếp trước không được kích phát mà thôi.
"Đại tẩu, các cậu nói chuyện gì đấy?"
Quách Khách lại đi chào hỏi Triệu Nhan Nghiên đầu tiên, còn Lão Đại như tôi thì không thèm để mắt tới.
"Đương nhiên là nói chuyện yêu đương rồi, chẳng lẽ chuyện này tớ cũng phải nói cho cậu nghe hay sao?" Tôi bất mãn nói.
"Hắc hắc, đại tẩu, ngày hôm qua Trương thư ký thật oai phong a! Chú ấy vừa mới đến Cục công an thì đám người kia lập tức im lặng. Chú ấy làm chức vụ gì vậy?"
Quách Khánh hưng phấn hỏi.
"Gọi là Trương thư ký thì đương nhiên làm thư ký rồi!"
Triệu Nhan Nghiên không giống như Lưu Khoa Sinh, không đem những chuyện này ra nói chuyện phiếm.
Quách Khánh thấy nàng không muốn nói, cũng không tiếp tục hỏi, hắn bắt đầu bốc phét về việc tập luyện Tán Thủ như thế nào.
….
Triệu Quân Sinh đang chăm chú xem báo cáo mà Lão Cao mang tới, trong lòng hắn đang nổi sóng ba đào, rất lâu sau mới bình tĩnh được.
"Triệu tổng, chuyện này nên làm thế nào?"
Lão Cao thấy Triệu Quân Sinh vẻ mặt âm tình bất định, vội vàng hỏi.
"Lão Cao, những tài liệu này là thật chứ?"
Triệu Quân Sinh hít sâu một hơi hỏi.
"Dạ ! Tôi tự mình tới Cục công an để tìm hiểu !" Lão Cao khẳng định nói:
"Triệu tổng, ngài đừng tức giận, nếu không tôi sẽ tìm người để cảnh cáo tiểu tử kia một chút?"
Triệu Quân Sinh lắc đầu cười khổ nói:
"Quên đi, để tùy bọn chúng! Chỉ cần không vượt quá giới hạn, chúng ta sẽ nhắm một mắt, mở một mắt!"
Lão Cao không biết nói gì nhìn nam nhân này, có lẽ không giống với bản thân hắn nữa. Triệu tổng đâu phải là người kém sáng suốt? Lần trước có một nam sinh viết thư tình cho tiểu thư, bị Triệu tổng phát hiện, gặng hỏi cho bằng được, lần này tại sao lại như vậy?
Triệu Quân Sinh phất phất tay đối với lão Cao nói: "Tôi mệt mỏi rồi, cậu đi trước đi!"
Sau khi Lão Cao đi, Triệu Quân Sinh lại chìm vào trong hồi ức, phảng phất như mình đã trở lại hơn 80 năm trước, có một người con gái tên là Hạ Thiên, nàng là một thiếu nữ xinh đẹp...
Chẳng lẽ đây gọi là duyên phận sao? Duyên phận đời trước còn dang dỡ, thì đời sau sẽ tiếp tục? Nếu nói như vậy, thì cũng coi như giải quyết xong tâm nguyện của mình.
Bình luận facebook