• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trọng Sinh Truy Mỹ Ký (1 Viewer)

  • Chương 22

Hứa Kim Đức hai ngày hôm nay cao hứng tới nỗi cười toe toét, ban máy tính của hắn đã có 2 thiên tài. Tốc độ đánh máy của người kia 1 phút được hơn 300 chữ, chuyện này chưa từng xuất hiện ở các khóa trước.



Nếu như lần này, học sinh của mình đoạt được giải thưởng lớn, đúng là đã cấp cho Hứa Kim Đức 1 lần hãnh diện đối với các đồng nghiệp. Trong danh sách nhận tiền thưởng cuối năm của cung thiếu nhi nhất định không thể thiếu hắn được.



Hứa Kim Đức càng nghĩ càng cao hứng, trời cao đúng là chiếu cố hắn, hắn làm việc ở nơi này bao nhiêu năm mới có 2 học sinh đắc ý.



Mặc dù hắn cũng biết rõ, hai người kia không phải do hắn bồi dưỡng, nhưng mình cũng được dát vàng lên mặt, danh dự đã tới tôiy mà còn đẩy đi thì đúng là không có đạo lý gì cả.



"Nhược vân?"



Hứa Kim Đức đẩy cửa phòng cháu gái, lớn tiếng gọi.



Trong phòng, có một tiểu cô nương đang thoăn thoắt đánh máy. Cô bé quay đầu lại, nhìn Hứa Kim Đức, trên khuôn mặt thanh tú có mấy phần tức giận.



"Ông, cháu đã nói bao nhiêu lần với người rồi, lúc cháu đang lập trình, thì người đừng có quấy rầy cháu!" Cô bé cau mày nói.



"Nhược vân, cháu xem, ông gấp đến độ quên mất."



Hứa Kim Đức cười hề hề, bình thường hắn sợ nhất đứa cháu gái xảo trá này, nếu không phải lần này có chuyện muốn tìm nó, Hứa Kim Đức sẽ không đến gặp khối sắt này.



"Có chuyện gì không?" Cô bé Nhược Vân hỏi.



"Cháu sao chép cho ông một bản TC 2.0." Hứa Kim Đức vội vàng nói vào chủ đề chính.



"Ông, người cần cái này làm gì? Người bình thường không sử dụng BASIC (1) mà?" Nhược vân nghi ngờ hỏi.



(1): BASIC: là một ngôn ngữ lập trình bậc cao, đơn giản, dễ sử dụng, nhằm đơn giản hóa quá trình lập trình. BASIC được phát minh vào năm 1963 bởi các giáo sư John George Kemeny và Thomas Eugene Kurtz thuộc viện Đại học Dartmouth (Dartmouth College).



BASIC là viết tắt của Beginner's All-purpose Symbolic Instruction Code trong tiếng Anh.



"Cái này, là ông đã hứa tìm một âm bản cho một đệ tử trong ban máy tính !" Hứa Kim Đức giải thích.



"Ban máy tính ở cung thiếu nhi? Ở đó lại có học sinh hiểu ngôn ngữ C (2)?" Nhược vân một bộ bất khả tư nghị vẻ mặt.



(2): Ngôn ngữ lập trình C: là một ngôn ngữ mệnh lệnh được phát triển từ đầu thập niên 1970 bởi Ken Thompson và Dennis Ritchie để dùng trong hệ điều hành UNIX. Từ dó, ngôn ngữ này đã lan rộng ra nhiều hệ điều hành khác và trở thành một những ngôn ngữ phổ dụng nhất. C là ngôn ngữ rất có hiệu quả và được ưa chuộng nhất để viết các phần mềm hệ thống, mặc dù nó cũng được dùng cho việc viết các ứng dụng. Ngoài ra, C cũng thường được dùng làm phương tiện giảng dạy trong khoa học máy tính mặc dù ngôn ngữ này không dược thiết kế dành cho người nhập môn.



"Đúng vậy, cũng phải xem học sinh đó là học trò của ai chứ!" Hứa Kim Đức đắc ý nói.



"Hừ, theo cháu được biết, cái ban mới của người mới chỉ học được 1 buổi mà? Người ta giỏi chẳng lẽ lại có quan hệ với ông hay sao?"



Nhược vân không chút lưu tình thoáng cái đã chỉ ra điểm yếu của Hứa Kim Đức.



Hứa Kim Đức lúng túng cười hai tiếng:



"Cho dù có là Thiên lý mã đi chăng nữa, cũng chẳng phải là do Bá Nhạc phát hiện hay sao?"



Nhược Vân không muốn tranh cãi với vị ông có lòng hư vinh này , phục chế 1 âm bản phần mềm TC 2.0, rồi đưa cho hắn.



Hứa Kim Đức cầm cái đĩa, xoay người rời khỏi gian phòng. Vừa đi đến cửa, đã quay lại nói:



"Nhược vân, Cháu thật không muốn tham gia tranh tài cuộc thi máy tính ư?"



Nhược vân không nhịn được nói:



"Ông, cháu đã nói bao nhiêu lần rồi, không tham gia tức là không tham gia!"



Hứa Kim Đức chưa từ bỏ ý định nói:



"Nhưng cháu lập trình lợi hại như vậy, chẳng nhẽ không cho ông được 1 chút vẻ vang hay sao?"



Nhược vân lắc đầu nói:



"Tranh tài có gì tốt? Chỉ người không có tài năng thì mới tham gia tranh tài để chứng minh, cao thủ lợi hại thực sự thì lại không có tiếng tăm gì cả."



Hứa Kim Đức bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, gian trá cười nói:



"Ông xem chưa chắc đâu! Người học trò của ông kia, 1 phút có thể đánh máy được hơn 300 chữ, lại biết cả lập trình, hắn cũng đã ghi danh dự thi rồi đó!"



"Cái gì? Hơn ba trăm chữ?"



Nhược vân hét lớn, cho dù là nàng cũng không đạt được tốc độ này.



"Người đó lợi hại như thế thật sao?"



Nhược Vân bỗng nảy sinh sự tò mò với người mà ông nói, những cao thủ máy tính ở Tân Giang nàng đều biết, cũng chưa nghe qua, ai có tốc độ như vậy?



Hứa Kim Đức thấy phép khích tướng đã hữu hiệu, trong lòng hắn rất vui mừng.



Ngoài miệng lại nghiêm trang nói:



"Ông lừa cháu làm gì! Ông xem cháu cũng chưa chắc vượt được qua hắn đâu!"



Nhược vân quả nhiên bị trúng kế, giơ nắm đấm, tự tin nói:



"Ai nói cháu kém hắn! Được! Cháu sẽ tham gia cuộc tranh tài kia, để xem ai lợi hại hơn ai!"



Hứa Kim Đức thừa dịp Nhược Vân còn chưa đổi ý, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.



….



"Hắt xì!"



Tôi hắt hơi một cái, có ai đang nhắc tới mình ư!



Tôi nhìn vào đồng hồ đeo tôiy, tiểu nha đầu Triệu Nhan Nghiên này thật lề mề, nói gần 8h là phải đợi nàng ở trạm xem buýt gần nhà nàng, điểm có tuyến số 6 đi qua, bây giờ đã 8h 5p rồi, sao còn chưa tới.



Tôi còn đang suy nghĩ, thì đã có một bàn tay bịt kín 2 mắt của tôi nói:



"Đoán xem, tớ là ai?"



Hừ, tiểu hài tử diễn trò, trong lòng tôi cười lạnh. Nhưng mà vẫn cố ý trêu nàng.



"Cậu là Bối Bối phải không?" Tôi hỏi.



"Không phải!"



"Cậu là Dương Dương à?" Tôi trầm ngâm một chút nói.



"Cũng không phải!"



"A, vậy thì nhất định cậu là Lệ Lệ rồi!" Tôi cố ý nghĩ ngợi thật lâu, sau đó làm ra vẻ khẳng định nói.



"Hừ! Tớ là Nhan Nghiên mà! Không để ý tới cậu nữa!"



Triệu Nhan Nghiên buông tay ra, tức giận nói: "Nói mau, Bối Bối, Dương Dương, Lệ Lệ, bọn nó là ai?"



Tôi tỏ vẻ vô tội nhìn Triệu Nhan Nghiên, nói: "Tớ đâu có bọn chúng là người?"



Triệu Nhan Nghiên không nghĩ tới tôi nói như vậy, sửng sốt rồi hỏi: "Vậy thì là cái gì?"



Tôi cười nói: "Tôi đang nói tới mấy con cún ở bên hàng xóm nhà tớ!"



"Được lắm, cậu mắng tớ là chó!" Triệu Nhan Nghiên liền đưa tay ra, véo thật mạnh vào lưng của tôi.



"Ai nha! Mưu sát chồng rồi!" Tôi kêu lớn, bỏ chạy.



….



Lúc này, có một chiếc xe số 6 dừng lại và mở cửa, tôi và Triệu Nhan Nghiên lên xe.



Trên xe có rất nhiều người tôi với Triệu Nhan Nghiên tìm 1 vị trí cạnh cửa để đứng.



"Ông cậu không cho Trương thư ký đưa cậu đi học nữa hay sao?" Tôi hỏi.



"Tại sao lại không, nhưng tớ phải nói rất nhiều với ông, ông mới để cho tớ tự đi… ai. Cậu muốn làm gì?"



Triệu Nhan Nghiên còn chưa nói dứt lời, đột nhiên thét lên.



Lúc này, tôi cũng chú ý tới phía sau của Triệu Nhan Nghiên, có một nam nhân sắc mạt hung hãn, một tay đang cho vào trong ba lô của Triệu Nhan Nghiên ở sau lưng.



Tôi nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên của tôi là lập tức nghĩ tới việc mình đã gặp phải tên trộm vặt rồi!



Nam nhân kia không nghĩ tới chuyện mình bị phát hiện, gấp gáp móc từ trong ví ra 1 con dao nhọn, nói:



“Đứng yên, nếu động đậy sẽ chết!"



Trong xe có những tiếng thét lên sợ hãi, mọi người nhanh chóng tránh xa, trong chiếc xe trật trội, bây giờ đã hình thành một khoảng trống ở chỗ 3 người chúng tôi đứng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom