Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 573
Không bao nhiêu lâu sau. thì điện thoại lại vang lên. là Lục Hồng Đào gọi điện thoại tôi. Hắn báo cáo lại tình hình với tôi một lần:
"Lưu tổng. sau khi tôi cúp điện thoại, thì lập tức chạy tới đây. nhưng gõ cửa nửa ngày. cũng không có người ra mở cửa. vì vậy tôi lại tìm mầy người nhìn từ bên ngoài vào, thấy trong nhà không có đèn sáng! Tôi lo lắng. lại sai mấy Tên thủ hạ có công phu tốt, bò lên, nhưng trong nhà không có một ai cả! Lưu tổng. có phải tôi tới chậm hay không, nhưng tôi biết sự việc khấn cấp, đã vượt cả một đèn đỏ, chắc mai phải ký giấy phạt rồi!"
Lục Hồng Đào có cảm giác rằng. đây là một chuvện quan trọng, nên thanh âm cỏ chút trầm thấp. hơn nữa lại chủ động nhận sai
Tuy rằng tôi đã sớm chuần bị tâm lý, nhưng khi nghe Lục Hồng Đào nói như vậy, thì cũng không khỏi thất vọng. thở dài một hơi. Xem ra Dương Mân cố ý ra đi rồi!
"Chuyện nàv không trách ông. như vậy đi, ông trở về nghỉ ngơi một chút. sáng sớm mai phái người tới hỏi thăm hàng xóm xung quanh một chút. xem là nàng đi khi nào!" Tôi cũng chi còn cách như vậy mà thôi.
"Được. tôi hiểu rồi sáng sớm tôi sẽ đi làm ngay!" Lục Hồng Đào lập tức nói.
"Vậy cứ như thế đi. lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi!"
Tôi cũng biết rõ Lục Hồng Đào có khả năng là không hỏi ra cái gì. nhưng cho dù còn một tia hi vọng. tôi cũng sê không buông tha.
Bâv giờ cũng chi còn cách đợi sáng mai rồi làm tiếp, tôi và Lưu Duvệt đồng thời Thở dài một hơi. Bỗng nhiên tôi phát hiện, hóa ra. Dương Mân ờ trong lòng tôi. cũng đà có một vị trí không thể thiếu, cho dù gì, thì tôi cũng vô cùng khẩn trương và lo lắng!
Cho dù có hối hận thì cũng không có cách gì cứu vãn cả. biện pháp hiện nay chi có cách mau chóng tìm ra nàng!
Lưu Duvệt nhìn tôi, tức giận nói: "Được rồi, em biết nên làm thế nào rỗi."
Tòi gật đâu, chi khi nào mất đi mình mới biết quý trọng, Thế nhưng ở trên đời, có mấy ai là không hối hận vì việc mình đã làm đâu?
Sau một đêm. tôi vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề của Dương Mân. không biết tại sao nàng đột nhiên lại muốn rời đi?
Hơn nữa lại còn làm dứt khoát tới như vậy, ngay cả cha mẹ nàng cũng đồng thời biến mất? Theo lý thuyết thì không cỏ chuyện như vậy, bời tôi rất rõ con người của Lý Tiều Hồng? ^
TUY rằng trong lòng tôi vẫn còn an ủi, nhưng cũng không loại trừ khả năng. là Dương Mân đà gặp chuyện gì ngoài ý muốn!
Nếu như là vậy thì tôi lại càng thèm tức giận. có chuyện gì thì nói với tòi không được sao. ngay cả bạn trai giả mạo cũng làm rồi- còn chuyện gì mà không làm được nữa đây!
Cứ miên man suy nghĩ một đêm như vậy, chẳng mấy chốc tròi đã sáng. nhưng tôi vẫn chưa ngũ được một chút nào.
Triệu Nhan Nghiên cũng biết chuyện này qua Lưu Duyệt nên biết là tàm tình của tôi không tốt. nên không quấy rầy tôi, để cho tôi một mình trầm tư.
Mới sáng sớm. tôi đã cùng Lưu Duvệt- Mạnh Thanh Thanh chạy tới công ty, trông thấv công ty chi có những người bảo vệ là đang làm việc.
"Lưu tổng, Mạnh tổng!"
Bảo vê nhìn thấy hai vị tổng gíam đốc tới sớm như vảy, thì cũng âm thầm kỳ quái.
Lưu Duyệt và Mạnh Thanh Thanh mặc dù là trợ lý kiêm thư ký của chủ tịch, thế nhưng lại có những quyền hạn của giám đoc, cho nên mọi người trong tập đoàn, ai cũng gọi hai người họ như vậy
Nhưng khi bảo vệ thấy tôi ở ssau lưng Mạnh Thanh Thanh thì không khỏi sững sốt
“Chủ tịch, ngài cũng tới à?”
Bảo vệ vội vàng chào tôi, nhưng cũng không hiểu, tại sao ba vị lãnh đạo lại tới sớm như vậy
Tôi gật đầu, đi qua bên cạnh hắn, vỗ vỗ vai hắn nói:
“KHổ cho anh, tập đoàn phải nhờ vào các anh nhiều”
Bảo vệ thấy tôi như vậy, thì hết sức cảm động, nói:
"Chủ tịch, đây là việc tôi phải làm, ngài yên tâm. Tôi nhất định sẽ làm tốt công việc của mình!"
Tôi nỡ nụ cười, nhưng không nói gì thèm.
"VỊ trí của Dương Mân vẫn chưa chuyển đúng không?" Trong lúc chờ thang máy, tôi mở miệng hòi.
Mỗi ngày đều có nhân viên làm tăng ca, nên thang máy không bao giờ đóng.
"Chưa có, vị trí của nàng cũng không ai ngồi. vì không biết nguvên nhân tại sao nàng đột nhiên từ chức. nên em không cho ai ngồi vào!" Lưu Duvệt lắc đầu.
"Không có là tốt rồi, anh muốn kiểm tra cẩn thận lại. xem có đầu mối gì không." Tôi nói:
"Lúc đi nàng vội vàng như vậv. có khi sẽ lưu lại dấu vết nào đó."
"Mong là như vậy. nhưng khả năng nàv rát nhỏ. bời vì hầu như trên bàn toán văn kiện thôi."
Nói tới đãv. thì thang máy đã tới, Mạnh Thanh Thanh đi vào đẩu tiên, ấn nút lên tầng cao nhất.
Phòng làm việc của tôi ở tận cùng hành lang- phòng của Mạnh Thanh Thanh và Lưu Duyệt ở ngay sát bên cạnh. còn phòng làm việc của những người như Đường Muội- thì ờ một gian phòng lớn kế bên!
Ba người chúng tôi đầu tiên là đi tới phòng làm việc của Lưu Duyệt và Mạnh Thanh Thạnh mở ngăn kéo, lấy thẻ từ bàn làm việc của Dương Mân
“Đây chính là bàn làm việc của Dương Mân”
Lưu Duyệt chỉ vào một cái bàn sát cửa sổ nói
TÔi nhìn một chút, thì đây là vị trí tốt nhất, có ánh sáng chiếu vào m mùa đông thì gần hệ thống lò sưởi, mùa hè thì thoáng mát, chắc chắn Mạnh Thanh Thanh và Lưu Duyệt cố ý sắp xếp cho Dương mân như vậy
“Ngăn kéo có khóa không?”
Tôi nhìn ngăn kéo bàn làm việc
“Có khóa mà Dương Mân đưa chìa khóa bàn làm việc cho Thanh Thanh đúng không?”
Lưu Duyệt quay đầu hỏi
“Em không cầm, sau khi cô ấy đi, thì giao lại cho Tiểu Vương”
Mạnh Thanh Thanh suy nghĩ một chút nói
“Được, vậy thì gọi điện thoại cho Tiểu Vuơng hỏi một chút”
Lưu Duyệt nhìn đồng hồ, hơn 7h sắp tới giờ làm chắc là cô ấy cũng đang trên đường tới
“Để em gọi cho”
Mạnh Thanh Thanh trực tiếp cầm điện thoại bấm một dãy số
“Tiểu Vương sao? Tôi là Thanh Thanh… tôi hỏi một chút, chìa khóa bàn làm việc của Dương Mân cô cầm đúng không … A tốt , vậy tôi chờ cô”
Nói song Mạnh Thanh Thanh cúp điện thoại
Sau đó nàng nhìn chúng tôi nói:
“Tiểu Vương đang trên đường tới tập đoàn, chìa khóa nàng cũng cầm theo”
Tôi gật đầu, trong khoảng thời gian chờ đợi, tôi mở máy vi tính của Dương mân, xem trong đó có đầu mối gì không. Đáng tiếc, những tư liệu riêng đã bị xóa, chỉ còn lại những văn kiện của công ty
Giữa lúc chúng tôi không biết làm gì, thì điện thoại của tôi vang lên, là Lục Hồng Đào, tôi khẩn cấp nhấn nút trả lời:
“Lão Lục có đầu mối gì không?”
“Lưu Tổng, tôi đã hỏi qua nhà hàng xóm, bọn họ nói là đã lâu không gặp người nhà của Dương Mân, họ cho biết là nhà Dương mân đã đi du lịch, nên không ai hỏi tới. Sau đó tôi tìm Sở địa chính hỏi, thì biết là nhà của Dương Mân đã thay tên, bán cho người khác rồi”
Lục Hồng Đào nói.
"Lưu tổng. sau khi tôi cúp điện thoại, thì lập tức chạy tới đây. nhưng gõ cửa nửa ngày. cũng không có người ra mở cửa. vì vậy tôi lại tìm mầy người nhìn từ bên ngoài vào, thấy trong nhà không có đèn sáng! Tôi lo lắng. lại sai mấy Tên thủ hạ có công phu tốt, bò lên, nhưng trong nhà không có một ai cả! Lưu tổng. có phải tôi tới chậm hay không, nhưng tôi biết sự việc khấn cấp, đã vượt cả một đèn đỏ, chắc mai phải ký giấy phạt rồi!"
Lục Hồng Đào có cảm giác rằng. đây là một chuvện quan trọng, nên thanh âm cỏ chút trầm thấp. hơn nữa lại chủ động nhận sai
Tuy rằng tôi đã sớm chuần bị tâm lý, nhưng khi nghe Lục Hồng Đào nói như vậy, thì cũng không khỏi thất vọng. thở dài một hơi. Xem ra Dương Mân cố ý ra đi rồi!
"Chuyện nàv không trách ông. như vậy đi, ông trở về nghỉ ngơi một chút. sáng sớm mai phái người tới hỏi thăm hàng xóm xung quanh một chút. xem là nàng đi khi nào!" Tôi cũng chi còn cách như vậy mà thôi.
"Được. tôi hiểu rồi sáng sớm tôi sẽ đi làm ngay!" Lục Hồng Đào lập tức nói.
"Vậy cứ như thế đi. lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi!"
Tôi cũng biết rõ Lục Hồng Đào có khả năng là không hỏi ra cái gì. nhưng cho dù còn một tia hi vọng. tôi cũng sê không buông tha.
Bâv giờ cũng chi còn cách đợi sáng mai rồi làm tiếp, tôi và Lưu Duvệt đồng thời Thở dài một hơi. Bỗng nhiên tôi phát hiện, hóa ra. Dương Mân ờ trong lòng tôi. cũng đà có một vị trí không thể thiếu, cho dù gì, thì tôi cũng vô cùng khẩn trương và lo lắng!
Cho dù có hối hận thì cũng không có cách gì cứu vãn cả. biện pháp hiện nay chi có cách mau chóng tìm ra nàng!
Lưu Duvệt nhìn tôi, tức giận nói: "Được rồi, em biết nên làm thế nào rỗi."
Tòi gật đâu, chi khi nào mất đi mình mới biết quý trọng, Thế nhưng ở trên đời, có mấy ai là không hối hận vì việc mình đã làm đâu?
Sau một đêm. tôi vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề của Dương Mân. không biết tại sao nàng đột nhiên lại muốn rời đi?
Hơn nữa lại còn làm dứt khoát tới như vậy, ngay cả cha mẹ nàng cũng đồng thời biến mất? Theo lý thuyết thì không cỏ chuyện như vậy, bời tôi rất rõ con người của Lý Tiều Hồng? ^
TUY rằng trong lòng tôi vẫn còn an ủi, nhưng cũng không loại trừ khả năng. là Dương Mân đà gặp chuyện gì ngoài ý muốn!
Nếu như là vậy thì tôi lại càng thèm tức giận. có chuyện gì thì nói với tòi không được sao. ngay cả bạn trai giả mạo cũng làm rồi- còn chuyện gì mà không làm được nữa đây!
Cứ miên man suy nghĩ một đêm như vậy, chẳng mấy chốc tròi đã sáng. nhưng tôi vẫn chưa ngũ được một chút nào.
Triệu Nhan Nghiên cũng biết chuyện này qua Lưu Duyệt nên biết là tàm tình của tôi không tốt. nên không quấy rầy tôi, để cho tôi một mình trầm tư.
Mới sáng sớm. tôi đã cùng Lưu Duvệt- Mạnh Thanh Thanh chạy tới công ty, trông thấv công ty chi có những người bảo vệ là đang làm việc.
"Lưu tổng, Mạnh tổng!"
Bảo vê nhìn thấy hai vị tổng gíam đốc tới sớm như vảy, thì cũng âm thầm kỳ quái.
Lưu Duyệt và Mạnh Thanh Thanh mặc dù là trợ lý kiêm thư ký của chủ tịch, thế nhưng lại có những quyền hạn của giám đoc, cho nên mọi người trong tập đoàn, ai cũng gọi hai người họ như vậy
Nhưng khi bảo vệ thấy tôi ở ssau lưng Mạnh Thanh Thanh thì không khỏi sững sốt
“Chủ tịch, ngài cũng tới à?”
Bảo vệ vội vàng chào tôi, nhưng cũng không hiểu, tại sao ba vị lãnh đạo lại tới sớm như vậy
Tôi gật đầu, đi qua bên cạnh hắn, vỗ vỗ vai hắn nói:
“KHổ cho anh, tập đoàn phải nhờ vào các anh nhiều”
Bảo vệ thấy tôi như vậy, thì hết sức cảm động, nói:
"Chủ tịch, đây là việc tôi phải làm, ngài yên tâm. Tôi nhất định sẽ làm tốt công việc của mình!"
Tôi nỡ nụ cười, nhưng không nói gì thèm.
"VỊ trí của Dương Mân vẫn chưa chuyển đúng không?" Trong lúc chờ thang máy, tôi mở miệng hòi.
Mỗi ngày đều có nhân viên làm tăng ca, nên thang máy không bao giờ đóng.
"Chưa có, vị trí của nàng cũng không ai ngồi. vì không biết nguvên nhân tại sao nàng đột nhiên từ chức. nên em không cho ai ngồi vào!" Lưu Duvệt lắc đầu.
"Không có là tốt rồi, anh muốn kiểm tra cẩn thận lại. xem có đầu mối gì không." Tôi nói:
"Lúc đi nàng vội vàng như vậv. có khi sẽ lưu lại dấu vết nào đó."
"Mong là như vậy. nhưng khả năng nàv rát nhỏ. bời vì hầu như trên bàn toán văn kiện thôi."
Nói tới đãv. thì thang máy đã tới, Mạnh Thanh Thanh đi vào đẩu tiên, ấn nút lên tầng cao nhất.
Phòng làm việc của tôi ở tận cùng hành lang- phòng của Mạnh Thanh Thanh và Lưu Duyệt ở ngay sát bên cạnh. còn phòng làm việc của những người như Đường Muội- thì ờ một gian phòng lớn kế bên!
Ba người chúng tôi đầu tiên là đi tới phòng làm việc của Lưu Duyệt và Mạnh Thanh Thạnh mở ngăn kéo, lấy thẻ từ bàn làm việc của Dương Mân
“Đây chính là bàn làm việc của Dương Mân”
Lưu Duyệt chỉ vào một cái bàn sát cửa sổ nói
TÔi nhìn một chút, thì đây là vị trí tốt nhất, có ánh sáng chiếu vào m mùa đông thì gần hệ thống lò sưởi, mùa hè thì thoáng mát, chắc chắn Mạnh Thanh Thanh và Lưu Duyệt cố ý sắp xếp cho Dương mân như vậy
“Ngăn kéo có khóa không?”
Tôi nhìn ngăn kéo bàn làm việc
“Có khóa mà Dương Mân đưa chìa khóa bàn làm việc cho Thanh Thanh đúng không?”
Lưu Duyệt quay đầu hỏi
“Em không cầm, sau khi cô ấy đi, thì giao lại cho Tiểu Vương”
Mạnh Thanh Thanh suy nghĩ một chút nói
“Được, vậy thì gọi điện thoại cho Tiểu Vuơng hỏi một chút”
Lưu Duyệt nhìn đồng hồ, hơn 7h sắp tới giờ làm chắc là cô ấy cũng đang trên đường tới
“Để em gọi cho”
Mạnh Thanh Thanh trực tiếp cầm điện thoại bấm một dãy số
“Tiểu Vương sao? Tôi là Thanh Thanh… tôi hỏi một chút, chìa khóa bàn làm việc của Dương Mân cô cầm đúng không … A tốt , vậy tôi chờ cô”
Nói song Mạnh Thanh Thanh cúp điện thoại
Sau đó nàng nhìn chúng tôi nói:
“Tiểu Vương đang trên đường tới tập đoàn, chìa khóa nàng cũng cầm theo”
Tôi gật đầu, trong khoảng thời gian chờ đợi, tôi mở máy vi tính của Dương mân, xem trong đó có đầu mối gì không. Đáng tiếc, những tư liệu riêng đã bị xóa, chỉ còn lại những văn kiện của công ty
Giữa lúc chúng tôi không biết làm gì, thì điện thoại của tôi vang lên, là Lục Hồng Đào, tôi khẩn cấp nhấn nút trả lời:
“Lão Lục có đầu mối gì không?”
“Lưu Tổng, tôi đã hỏi qua nhà hàng xóm, bọn họ nói là đã lâu không gặp người nhà của Dương Mân, họ cho biết là nhà Dương mân đã đi du lịch, nên không ai hỏi tới. Sau đó tôi tìm Sở địa chính hỏi, thì biết là nhà của Dương Mân đã thay tên, bán cho người khác rồi”
Lục Hồng Đào nói.
Bình luận facebook