Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 575
sau khi tra cứu một hồi- nhân viên làm việc tra ra đó là ở Khoa Tim mạch.
"Có thể tìm được bác sĩ điều trị bệnh nhân này không?" Tòi tám phiếu nhìn một chút thì nó mang sổ hiệu 01
"As để tôi xem một chút!" Nhân viên tài vụ cầm phiếu lên nói: "Đây là bệnh nhân của Chu chủ nhiêm!"
"Như vậy sao. vậy rất đa tạ ngài!" Tôi biết, do có tiền hắn mới nhiệt tình như vậy, nhưng dù sao. tỏi cũng đạt được mục đích của mình!
"Ha hả. anh không phải cám ơn tôi, chúng ta đều có lợi, với lại tôi cũng nhắc anh một chút, Chu chủ nhiệm là giáo sư nồi tiếng cả nước. Nếu như anh cho ông ấy..." Nói tới đây hắn chi vào số tiền làm việc trên bàn. nói: "Sợ rằng không được!"
Tỏi gật đầu, hiểu ý của hắn. Chu chủ nhiệm là giáo sư nổi danh, đương nhiên là phải khác so với một người bình thường như hắn!
"Tôi hiểu ý ngải rồi!"
Tôi nhìn nhân viên này nói cám ơn. sau đó ra ngoài.
Sau khi tôi tìm tới Khoa tim mạch. nhìn đoàn người xếp hàng mà hoảng sợ! Không thề nào? Không phải mỗi ngàv đều giới hạn số người đăng ký hay sao? Tại sao lại có nhiều người nhưvậv?
Nhưng mà nhiều thì cũng mặc kệ. vì vậy tôi chen tới trước cửa phòng làm việc.
"Này, tại sao cậu không xếp hàng!" Có một người phía sau tôi vỗ vai nói.
"Thật xin lòi. tôi không tôi khám bệnh. mả tôi tìm người!" Tôi nói.
Người nàv thấy động tác của tôi nhanh nhẹn. không giống người có bệnh tim. nên cũng không nói gì nữa
Vào phòng, tôi thây hai bác sĩ đang khám cho bệnh nhân. Nhìn tấm thẻ trên ngực hắn, Thì có thề thấy. một người là Đới Thiên Minh.
"Xin hỏi một chút Chu chủ nhiệm có ờ đậy không?" Thấy Đới Thiên Minh vừa khám xong cho một bệnh nhân. tôi mở miệng hỏi luôn.
"Chu chủ nhiệm à, anh là ai
Mang Thiên Minh liếc mắt nhìn tôi hỏi.
Tòi không thể nói hắn là tôi không biết Chu chủ nhiệm được. nên đành nói dối:
"Tôi là bệnh nhân của Chu chủ nhiệm, tim đến ông ấy có một số việc!"
"A- cậu là bệnh nhân của thây Chu hay sao. hõm nay thầy ấy không có giờ làm. hiện đang ở trên phòng lảm việc tầng 13. cậu lên đấy sẽ gặp!"
Đới Thiên Minh nghe tôi nói như vậy, thì không nghi ngờ gì cả.
"Cảm tạ ơn bác sĩ!"
Tôi nhìn Đới Thiên Minh nói lời cám ơn.
"Không cẩn khách khí, cậu trực tiếp đi thang máylên là được!"
Đới Thiên Minh gật đẩu nói.
Nghe giọng nói của hẳn. thì hình như Đới Thiên Minh là này là học sinh của Chu chủ nhiệm.
Tôi vào thang máy, đi tới tầng 13. hòi một ý tá: "Xin chào, bác sĩ có biết phòng Chu chủ nhiệm ở đây không?"
"Chu chủ nhiệm? Cậu nói là chủ nhiệm khoa Tim mạch Chu Trì Bình?"
Người y tá nàv liếc mắt nhìn tòi hòi.
"Đúng vậy, là Chủ nhiệm khoa Tim mạch!"
Tôi gật đẩu nói
"Vậy thì cậu đi theo hành lang. hòi bác sĩ trực ban!
Y Tá chi vào một hành lang bên cạnh. nói.
Tôi dựa theo phương hướng mà y tá nói. tìm được một phòng làm việc, bèn trong có một người chừng 60 ruổi, đang nói chuyện với những thực tập sinh.
"Xin chào. xin hòi Chu chủ nhiệm có ở đây không?"
Tôi gõ cửa. Lễ phép hỏi.
Lão già ngẩng đầu lên. trên dưới đánh giá tôi một chút. sau đó nói:
"Tôi chính là Chu Trì Bình. xin hỏi cậu là?"
Hắn quan sát tôi, đồng thời tòi cũng quan sát hắn. có thề nói đây là một người có uy nghiêm.
"Bác sĩ có thể nói chuyện với tôi một chút không?"
Chu Trì Bình nhìn tôi một cái. sau đó gật đâu, nhìn những người tuồi trẻ kia nói:
'Các cậu nghỉ ngơi đi hôm nay học tới đây thôi”
"Dạ, tạm biệt thầy!"
Những người trẻ tuồi kia đều gật đầu bắt đầu thu thập sách vở và bút ký.
Chờ thực tập sinh đi rồi, Chu Trì Bình
đóng cửa lại. nhìn tôi nói:
"bây giờ thì cậu có thể nói được rồi đó, tìm tôi làm gì?"
Tôi thấy Chu Trì Bình đóng cửa. trong lòng cười lạnh một chút. hóa ra người thiên hạ đều quen nhau, đóng cửa và tặng lề vật!
"Là như vậy, Chu chủ nhiệm, tôi muốn biết một việc. tôi muốn tra lý lịch của một bệnh nhản!"
Nếu như tôi đà nhận định như vậy, thì cũng không vòng vo làm gỉ cà.
"LÝ lịch của bệnh nhãn? Cậu là ai? Có giấy giới thiệu không?" Chu Trì Bình tưởng rằng tôi là cảnh sát.
"Tôi không đại diện cho tổ chức nào cả, chỉ là cá nhân tôi muốn biết thôi."
Tôi lắc đầu.
"Vây thì không thể. lý lịch của bệnh nhản đều là bảo mật, tôi không thể giúp cậu." Chu Trì Bình lắc đẩu.
"Vậy Thì có được không?"
Tôi lấy ra 50 van, đặt lên trẽn bàn.
"Cậu có ý gì?" Chu Trì Bình nhìn số tiền trên bàn. Sắc mặt sầm lại:
"Mau cẩm về đi, ở đây không chào đón cậu!"
"Chu chủ nhiệm, ngài ngại ít phải không, tôi sẽ viết chi phiếu cho ngài!"
Tôi cười cười, móc một tập chi phiếu ra nói.
"Tiểu tử cậu tìm nhầm người rồi!"
Chu Trì Bình lạnh lùng nói:
" Chu Trì Bình tôi có nhân phẩm như thế nào. mọi người đã biết! Một... không...ăn của bệnh nhản. hai không cầm của bệnh nhân. Tiền thì lại càng không!"
"Chuyện này..."
Tòi thẫv Chu Trì Bình phẫn nộ- có chút không biẻt làm sao. Chăng lẽ tôi đã nhầm?
"Chu chủ nhiệm, xin lôi, tôi tôi vội vàng đem tiền trên bàn và tờ chỉ phiêu thu vào, suy nghĩ một chút nói:
"Chu chủ nhiệm, tôi làm như vậy cũng chi là do tôi không cỏn cách nào khác thôi để tìm
được tới đây, tôi đà tốn không ít tiền. cho nên tôi đương nhiên phải làm như vậy, mong ngài
thông cảm cho!"
Chu Trì Bình nghe tôi nói như vậy, bất đắc dĩ gật đầu, sắc mặt cũng dần dần trờ lại bình thường! Hắn cũng biết người trong bệnh viện thường có tác phong này. khó mà trách được!
Tôi thấy Chu chủ nhiệm không đuổi tôi đi nữa. nên nói ngay:
"Chu chủ nhiệm, tôi thật sự là có nỗi khổ trong lòng, đây là một bệnh nhân mà tôi quen. Thế nhưng nàng không nói cho tôi biết kết quả kiểm Tra. tôi vô cùng lo lắng. nên mới tìm ngài. nói kết quả của bệnh nhân. cũng đâu có ảnh hưởng gì tới quy định của bệnh viện đâu?"
"Hóa ra là như vậy!" Chu Trì Bình nghe xong Thở dài một hoi nói:
"Vậv sao cậu không nói sớm. mà lại làm như vậy!"
"Ha hả. chẳng phải là tôi sốt ruột hay sao. với lại tìm hiểu thông tin về bệnh nhân thì đàu có gi là bảo mật!" Tôi cười cười.
"Đúng vậy, đây là khoa Tim mạch- đâu phải khoa Ngoại, đâu phải bị thương do bị súng bắn. nên tính bảo mật không cao!11 Chu Trì Bình gật đấu.
"Chu chủ nhiệm, vậy thì ngải có thể giúp tôi không?"
Tôi vội vàng hỏi.
"Vậy thì cậu đem tên bệnh nhản nói cho tôi biết, để tôi còn xem là ai, nếu như bệnh nhản có yêu cầu giữ bí mật- thì tôi không thể nói được!" Chu Trì Bình nói.
Tên bệnh nhân? Không biết có phải là Dương Mãn đi khám không nữa. nhưng tôi
Vẫn nói:
"Nàng tên là Dương Mân. tuổi tác cũng như tôi!"
Trẽn thực tế Dương Mân lớn hon vài tuổi so với tôi
"Dương Mân. à. hóa ra là cô gái này!"
Chu Trì Bình liếc mắt nhìn tôi nói:
"Tiểu tử. cậu đang nói dổi tôi đúng không? Cậu và Dương Mân quan hệ như thế nào? Trước đây cũng có một người phụ nữ trung niên tới hỏi tôi vê bệnh tình của cô ấy, cũng xưng là người thân. vậy tại sao người ta không nói cho cậu biết?"
"Có thể tìm được bác sĩ điều trị bệnh nhân này không?" Tòi tám phiếu nhìn một chút thì nó mang sổ hiệu 01
"As để tôi xem một chút!" Nhân viên tài vụ cầm phiếu lên nói: "Đây là bệnh nhân của Chu chủ nhiêm!"
"Như vậy sao. vậy rất đa tạ ngài!" Tôi biết, do có tiền hắn mới nhiệt tình như vậy, nhưng dù sao. tỏi cũng đạt được mục đích của mình!
"Ha hả. anh không phải cám ơn tôi, chúng ta đều có lợi, với lại tôi cũng nhắc anh một chút, Chu chủ nhiệm là giáo sư nồi tiếng cả nước. Nếu như anh cho ông ấy..." Nói tới đây hắn chi vào số tiền làm việc trên bàn. nói: "Sợ rằng không được!"
Tỏi gật đầu, hiểu ý của hắn. Chu chủ nhiệm là giáo sư nổi danh, đương nhiên là phải khác so với một người bình thường như hắn!
"Tôi hiểu ý ngải rồi!"
Tôi nhìn nhân viên này nói cám ơn. sau đó ra ngoài.
Sau khi tôi tìm tới Khoa tim mạch. nhìn đoàn người xếp hàng mà hoảng sợ! Không thề nào? Không phải mỗi ngàv đều giới hạn số người đăng ký hay sao? Tại sao lại có nhiều người nhưvậv?
Nhưng mà nhiều thì cũng mặc kệ. vì vậy tôi chen tới trước cửa phòng làm việc.
"Này, tại sao cậu không xếp hàng!" Có một người phía sau tôi vỗ vai nói.
"Thật xin lòi. tôi không tôi khám bệnh. mả tôi tìm người!" Tôi nói.
Người nàv thấy động tác của tôi nhanh nhẹn. không giống người có bệnh tim. nên cũng không nói gì nữa
Vào phòng, tôi thây hai bác sĩ đang khám cho bệnh nhân. Nhìn tấm thẻ trên ngực hắn, Thì có thề thấy. một người là Đới Thiên Minh.
"Xin hỏi một chút Chu chủ nhiệm có ờ đậy không?" Thấy Đới Thiên Minh vừa khám xong cho một bệnh nhân. tôi mở miệng hỏi luôn.
"Chu chủ nhiệm à, anh là ai
Mang Thiên Minh liếc mắt nhìn tôi hỏi.
Tòi không thể nói hắn là tôi không biết Chu chủ nhiệm được. nên đành nói dối:
"Tôi là bệnh nhân của Chu chủ nhiệm, tim đến ông ấy có một số việc!"
"A- cậu là bệnh nhân của thây Chu hay sao. hõm nay thầy ấy không có giờ làm. hiện đang ở trên phòng lảm việc tầng 13. cậu lên đấy sẽ gặp!"
Đới Thiên Minh nghe tôi nói như vậy, thì không nghi ngờ gì cả.
"Cảm tạ ơn bác sĩ!"
Tôi nhìn Đới Thiên Minh nói lời cám ơn.
"Không cẩn khách khí, cậu trực tiếp đi thang máylên là được!"
Đới Thiên Minh gật đẩu nói.
Nghe giọng nói của hẳn. thì hình như Đới Thiên Minh là này là học sinh của Chu chủ nhiệm.
Tôi vào thang máy, đi tới tầng 13. hòi một ý tá: "Xin chào, bác sĩ có biết phòng Chu chủ nhiệm ở đây không?"
"Chu chủ nhiệm? Cậu nói là chủ nhiệm khoa Tim mạch Chu Trì Bình?"
Người y tá nàv liếc mắt nhìn tòi hòi.
"Đúng vậy, là Chủ nhiệm khoa Tim mạch!"
Tôi gật đẩu nói
"Vậy thì cậu đi theo hành lang. hòi bác sĩ trực ban!
Y Tá chi vào một hành lang bên cạnh. nói.
Tôi dựa theo phương hướng mà y tá nói. tìm được một phòng làm việc, bèn trong có một người chừng 60 ruổi, đang nói chuyện với những thực tập sinh.
"Xin chào. xin hòi Chu chủ nhiệm có ở đây không?"
Tôi gõ cửa. Lễ phép hỏi.
Lão già ngẩng đầu lên. trên dưới đánh giá tôi một chút. sau đó nói:
"Tôi chính là Chu Trì Bình. xin hỏi cậu là?"
Hắn quan sát tôi, đồng thời tòi cũng quan sát hắn. có thề nói đây là một người có uy nghiêm.
"Bác sĩ có thể nói chuyện với tôi một chút không?"
Chu Trì Bình nhìn tôi một cái. sau đó gật đâu, nhìn những người tuồi trẻ kia nói:
'Các cậu nghỉ ngơi đi hôm nay học tới đây thôi”
"Dạ, tạm biệt thầy!"
Những người trẻ tuồi kia đều gật đầu bắt đầu thu thập sách vở và bút ký.
Chờ thực tập sinh đi rồi, Chu Trì Bình
đóng cửa lại. nhìn tôi nói:
"bây giờ thì cậu có thể nói được rồi đó, tìm tôi làm gì?"
Tôi thấy Chu Trì Bình đóng cửa. trong lòng cười lạnh một chút. hóa ra người thiên hạ đều quen nhau, đóng cửa và tặng lề vật!
"Là như vậy, Chu chủ nhiệm, tôi muốn biết một việc. tôi muốn tra lý lịch của một bệnh nhản!"
Nếu như tôi đà nhận định như vậy, thì cũng không vòng vo làm gỉ cà.
"LÝ lịch của bệnh nhãn? Cậu là ai? Có giấy giới thiệu không?" Chu Trì Bình tưởng rằng tôi là cảnh sát.
"Tôi không đại diện cho tổ chức nào cả, chỉ là cá nhân tôi muốn biết thôi."
Tôi lắc đầu.
"Vây thì không thể. lý lịch của bệnh nhản đều là bảo mật, tôi không thể giúp cậu." Chu Trì Bình lắc đẩu.
"Vậy Thì có được không?"
Tôi lấy ra 50 van, đặt lên trẽn bàn.
"Cậu có ý gì?" Chu Trì Bình nhìn số tiền trên bàn. Sắc mặt sầm lại:
"Mau cẩm về đi, ở đây không chào đón cậu!"
"Chu chủ nhiệm, ngài ngại ít phải không, tôi sẽ viết chi phiếu cho ngài!"
Tôi cười cười, móc một tập chi phiếu ra nói.
"Tiểu tử cậu tìm nhầm người rồi!"
Chu Trì Bình lạnh lùng nói:
" Chu Trì Bình tôi có nhân phẩm như thế nào. mọi người đã biết! Một... không...ăn của bệnh nhản. hai không cầm của bệnh nhân. Tiền thì lại càng không!"
"Chuyện này..."
Tòi thẫv Chu Trì Bình phẫn nộ- có chút không biẻt làm sao. Chăng lẽ tôi đã nhầm?
"Chu chủ nhiệm, xin lôi, tôi tôi vội vàng đem tiền trên bàn và tờ chỉ phiêu thu vào, suy nghĩ một chút nói:
"Chu chủ nhiệm, tôi làm như vậy cũng chi là do tôi không cỏn cách nào khác thôi để tìm
được tới đây, tôi đà tốn không ít tiền. cho nên tôi đương nhiên phải làm như vậy, mong ngài
thông cảm cho!"
Chu Trì Bình nghe tôi nói như vậy, bất đắc dĩ gật đầu, sắc mặt cũng dần dần trờ lại bình thường! Hắn cũng biết người trong bệnh viện thường có tác phong này. khó mà trách được!
Tôi thấy Chu chủ nhiệm không đuổi tôi đi nữa. nên nói ngay:
"Chu chủ nhiệm, tôi thật sự là có nỗi khổ trong lòng, đây là một bệnh nhân mà tôi quen. Thế nhưng nàng không nói cho tôi biết kết quả kiểm Tra. tôi vô cùng lo lắng. nên mới tìm ngài. nói kết quả của bệnh nhân. cũng đâu có ảnh hưởng gì tới quy định của bệnh viện đâu?"
"Hóa ra là như vậy!" Chu Trì Bình nghe xong Thở dài một hoi nói:
"Vậv sao cậu không nói sớm. mà lại làm như vậy!"
"Ha hả. chẳng phải là tôi sốt ruột hay sao. với lại tìm hiểu thông tin về bệnh nhân thì đàu có gi là bảo mật!" Tôi cười cười.
"Đúng vậy, đây là khoa Tim mạch- đâu phải khoa Ngoại, đâu phải bị thương do bị súng bắn. nên tính bảo mật không cao!11 Chu Trì Bình gật đấu.
"Chu chủ nhiệm, vậy thì ngải có thể giúp tôi không?"
Tôi vội vàng hỏi.
"Vậy thì cậu đem tên bệnh nhản nói cho tôi biết, để tôi còn xem là ai, nếu như bệnh nhản có yêu cầu giữ bí mật- thì tôi không thể nói được!" Chu Trì Bình nói.
Tên bệnh nhân? Không biết có phải là Dương Mãn đi khám không nữa. nhưng tôi
Vẫn nói:
"Nàng tên là Dương Mân. tuổi tác cũng như tôi!"
Trẽn thực tế Dương Mân lớn hon vài tuổi so với tôi
"Dương Mân. à. hóa ra là cô gái này!"
Chu Trì Bình liếc mắt nhìn tôi nói:
"Tiểu tử. cậu đang nói dổi tôi đúng không? Cậu và Dương Mân quan hệ như thế nào? Trước đây cũng có một người phụ nữ trung niên tới hỏi tôi vê bệnh tình của cô ấy, cũng xưng là người thân. vậy tại sao người ta không nói cho cậu biết?"
Bình luận facebook