-
Chương 36
Sau chuyện mất mặt đêm đó, Giang La hoàn toàn trốn tránh Kỳ Thịnh.
Hễ nhìn thấy anh, cảnh tượng đêm đó sẽ lập tức hiện lên trong đầu, cứ nghĩ đến là hận không thể đập đầu vào tường.
Xấu hổ muốn chết.
Có đôi khi, Mập và Than tới tìm Giang La chơi bóng, nhưng nếu có Kỳ Thịnh, cô tuyệt đối sẽ không đi. Bọn họ còn rủ cô đến nhà Kỳ Thịnh chơi điện tử nhưng Giang La viện đủ mọi loại cớ, đánh ch/ết cũng không đi.
Có lần ở trường học cô nhìn thấy Kỳ Thịnh cùng mấy nam sinh khoa học tự nhiên đánh cầu về, mồ hôi đầm đìa, xách theo nửa bình nước khoáng, khuỷu tay chống vào ban công ở hành lang, điệu bộ lười nhác cùng họ đùa giỡn.
Oan gia ngõ hẹp, Giang La lập tức quay đầu chạy, lủi còn nhanh hơn gâu gâu.
Còn có một lần, Giang La giúp ba bán háng, hội Mập và Kỳ Thịnh đến gọi món, ba kêu Giang La ra tiếp, Giang La lần lữa mãi không chịu đi.
Giang Mãnh Nam đẩy cô: “Bạn của con tới kia, nhanh ra tiếp.”
"Con dị ứng với 1 người bạn trong đó, không đi được."
Giang Mãnh Nam nhìn dáng vẻ kỳ quặc của tiểu cô nương, cũng thật sự hoang mang, không hiểu được thiếu nữ tuổi dậy thì rốt cục trong đầu suy nghĩ những cái gì.
Trước kia hễ nhìn thấy Kỳ Thịnh từ xa, cô đều phóng như mũi tên dán tới bên người anh, thời gian này ngược lại trốn Đông trốn Tây, tránh anh như tránh dịch.
Không thể sai bảo được con bé này, ông đành phải tự cầm thực đơn ra tiếp đón mấy cậu trai.
Vừa ném thực đơn qua, ông vỗ vỗ lên bả vai rắn chắc của Kỳ Thịnh: “Cháu đã làm gì với Bé Ngoan nhà chúng ta vậy?”
Đối mặt với bố nhà người ta, Kỳ Thịnh cố gắng bình tĩnh nói: “Không có gì.”
"Thế sao nó bảo nó dị ứng với cháu?"
Mập và Than lập tức đưa tới 1 ánh nhìn quỷ dị.
Kỳ Thịnh vẫn tỏ ra vô tội như cũ, bẻ thẳng cổ áo sơ mi: “Có thể là… gần đây cháu đẹp trai hơi quá.”
"..."
***
Sáng cuối tuần, Giang La đẩy chiếc xe đạp gấp ra đầu hẻm, định qua nhà sách để đọc sách. Vừa ra đến đầu ngõ, cô nhìn thấy Kỳ Thịnh cưỡi trên xe đạp trong ánh sáng dìu dịu của buổi sớm mai, nương theo ánh mặt trời mà tiến lại.
Giang La hoảng hốt trong lòng, nhảy lên chiếc xe gấp, quay đầu liền chạy.
"Giang La." Anh nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, thanh âm trong trẻo mềm mại.
Giang La không phản ứng, cũng không quay đầu lại.
“Bé Ngoan.”
Lại còn gọi Bé Ngoan.
Có gọi là tổ tông thì đằng đây cũng không thèm để ý đâu nhé.
Tiểu cô nương dùng sức đặng dẫm lên bàn đạp, nhanh nhẹn bỏ chạy.Tuy nhiên xe của Kỳ Thịnh là xe đạp địa hình còn của cô chỉ là xe đạp gấp, lốp xe chỉ bằng 1 nửa người ta.
Cô mệt đến đổ mồ hôi đầy đầu, Kỳ Thịnh lại đuổi kịp dễ như trở bàn tay, thấy bộ dạng thở hổn hển của cô nàng, thiếu niên khẽ nhếch khóe môi: “Cho mệt ch/ết cậu.”
Giang La trừng mắt nhìn liếc anh một cái, lực dẫm bàn đạp càng mạnh, hai chân xoắn quẩy vào với nhau tới nơi. Anh bị cô chọc cười: "Ngoan, có muốn dừng lại không?"
Giang La cắn môi vọt mạnh về phía trước, một câu cũng không thèm nói.
"Cậu ngốc hả?"
"Hay là mất trí nhớ?"
Nghe được lời này, cô nảy ra một suy nghĩ, đột nhiên đạp phanh dừng lại: “Tiên sinh, thật ngại quá, tôi gần đây trí nhớ có chút vấn đề, thường xuyên quên chuyện nọ chuyện kia."
Kỳ Thịnh cười lạnh, làm một động tác quay xe nhẹ nhàng, một chân chống trước mặt cô, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng nõn: "Ồ, quả thật mất trí nhớ?"
"Vị tiên sinh này, xin hỏi chúng ta có quen nhau sao?" - Giang La tiếp tục giả ngu.
Kỳ Thịnh cúi người sát vào khuôn mặt ửng đỏ của cô, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô, lạnh lùng nói: “Chúng ta không chỉ quen, mà còn rất thân đấy.”
"Thật ngại quá, tôi không nhớ chút gì, haha."
"Haha cái đầu cậu." Kỳ Thịnh duỗi tay đè lên trán cô, "Cậu trốn tránh cái gì, có muốn nói đến chuyện đêm đó không."
“A a a a!" Giang La ôm đầu, đạp vào xe anh 1 cái, "Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ ngài, tôi còn có chút việc, bái bai!"
Dứt lời, cô chuẩn bị quay xe, dùng sức dẫm lên pedal để tẩu thoát.
Kỳ Thịnh trực tiếp chắn nguyên con xe địa hình trước mặt cô, không định để cô dễ dàng rời đi như vậy: "Cậu thiếu tôi 982.39 tệ, nếu tiện thì trả luôn bây giờ đi."
"Tôi nợ cậu tiền bao giờ!”
Nhìn cô hiện nguyên hình trong vòng một giây, Kỳ Thịnh nhướng mày nói: "Không phải cậu mất trí nhớ sao?"
Giang La lập tức quản lý biểu cảm, hắng giọng nói: “Con người của tôi, sẽ không tùy tiện mượn tiền, tiên sinh có khả năng nhớ nhầm rồi."
"Con người tôi có thói quen tốt, phàm là cái gì cũng ghi sổ, sẽ không nhớ nhầm bất cứ điều gì."
"Vậy ngài đem sổ ra cho tôi xem!"
Kỳ Thịnh thật sự lấy xuống chiếc balo đen trên vai, lấy ra từ bên trong 1 quyển sổ, lật từng tờ một.
Gió nhẹ thổi qua, các trang giấy bay bay.
Giang La bước xuống khỏi xe, đi đến bên cạnh anh, tò mò nhìn vào cuốn sổ trên tay anh, muốn nhìn xem rốt cục anh có thể mang ra loại giấy tờ gì. Kỳ Thịnh xoay người, không cho cô xem, Giang La lại chạy sang phía bên kia, lay cánh tay anh, nhìn về cuốn sổ viết tay. Anh sẽ rất nhiều loại nhân vật hoạt hình trong cuốn sổ, từ nhân vật chó mèo đáng yêu, thậm chí còn có cả bản phác họa linh vật trường.
Giang La biết anh đặc biệt thích vẽ những con vật nhỏ dễ thương này, linh vật hiện tại của trường Nhất Trung cơ sở Hạ Khê cũng là do anh vẽ. Đó là một chú sóc lông xám trắng với đôi mắt lanh lợi, ôm một quả thông, nét mặt vô cùng vui vẻ.
Bởi vì trường học có nhiều cây xanh, trong rừng khắp nơi đều là sóc con, Kỳ Thịnh đã thiết kế chú sóc con phiên bản hoạt hình này và đăng trên diễn đàn trường, không ngờ trở nên nổi tiếng, rất được yêu thích. Nhiều học sinh còn in hình sóc nhỏ lên đồng phục của mình, Sau đó nhà trường đã tìm đến Kỳ Thịnh để mua bản quyền búp bê sóc nhỏ làm linh vật cho trường.
---CHUYỂN NGỮ BỞI TRUYENFULL.VN---
Bất kể là video tuyển sinh hay poster, đều có một chú sóc con đại diện cho trường họ của họ.
Kỳ Thịnh bề ngoài có vẻ lạnh lùng xa cách, ít ai ngờ là lúc nào anh cũng kè kè cuốn sổ nhỏ vẽ các sinh vật nhỏ dễ thương.
Giang La nhìn anh lật từng trang cuốn sổ vẽ tay, các con vật hoạt hình trên mỗi trang đều siêu đáng yêu!
Tiểu cô nương khóe miệng không khỏi cong lên, vô thức ôm cánh tay anh, cùng anh ngắm chúng, gần như quên mất rằng cô đến đây để lấy hóa đơn.
"A, chú chó con này dễ thương quá. Là phim hoạt hình về một công chúa à? "
“Cậu cũng vẽ một bé mimi đi! Vẽ tặng cho tôi.”
"Tôi muốn một bức tranh nhân hoa, có thể vẽ không?"
Kỳ Thịnh cúi đầu liếc cô: "Sao đột nhiên lại quen tôi rồi à?"
Tiểu cô nương lúc này mới phát hiện mình đang ôm cánh tay anh, vội vàng buông ra, làm ra bộ dạng hung dữ: “Không tìm thấy hóa đơn phải không?”
"Khả năng ở trong cuốn sổ khác rồi."
“Căn bản là không có! Tôi chả nhớ tôi nợ cậu khoản tiền nào.”
“Câu đương nhiên không nhớ rõ, cậu bị mất trí nhớ mà.”
"..."
Rõ ràng chính là muốn mượn cớ moi tiền của cô đây mà.
“Tôi đi đây!”
“Cậu đến nhà sách Tân Hoa sao, cùng đi đi.” Kỳ Thịnh đạp xe đuổi theo.
"Không phải, phòng sách Nhất Kiều."
"Đổi chỗ à?"
“Nhậm Ly đưa tôi đến đó một lần rồi, cũng không tệ, bên trong có rất nhiều sách, còn có thể mượn về".
“Mất trí nhớ quên cả tôi nhưng lại nhớ rõ chuyện này?”
"Nhớ rõ".
Kỳ Thịnh đè tay lên xe đạp của cô, sắc mặt lãnh đạm: "Nói lại lần nữa."
"Thì…"
Khi anh không cười, quả thật có chút hung dữ, Giang La đôi lúc còn rất sợ anh, hơi nhụt chí mà nói: "Được rồi, tôi có nhớ cậu".
“Quên cậu ta đi.”
"Quên rồi quên rồi! Cậu ta là ai chứ, có thể so sánh với Thịnh ca của chúng ta sao?"
Kỳ Thịnh giãn nét mặt, nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Nói lại một lần nữa.”
“Cái gì”
“Ca ca, gọi lại lần nữa đi.”
***
Dọc đường Kỳ Thịnh cũng không nhắc tới chuyện xảy ra đêm đó, giống như người mất trí nhớ không phải cô mà là anh.
Thấy anh không nhắc tới, Giang La cũng thả lỏng hơn rất nhiều, ngẫu nhiên còn nói chuyện với anh đôi câu, hai người lại trở về mối quan hệ thoải mái như trước.
Khi đến hiệu sách Nhất Kiều, Giang La quẹt thẻ hội viên của mình, đưa anh đến đó, cô giới thiệu với anh như giới thiệu một kho báu: “Truyện tranh ở đây còn nhiều hơn các hiệu sách khác, có trọn bộ "Gintama" và "Bleach" yêu thích của cậu đấy. Cậu có thể mượn sách tùy ý, tôi có thẻ."
“Được.”
Kỳ Thịnh cũng bị sách báo phong phú ở nơi này hấp dẫn, liền đi tới trước giá sách tìm. Giang La đi đến một cái tủ sách khác, lấy ra một cuốn sách lịch sử xem qua, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh đứng trước giá sách bằng gỗ gụ yên tĩnh, cúi đầu đọc sách, ánh sáng dịu nhẹ trên cao che khuất đường nét sắc sảo của anh, vầng trán cao, bóng đổ trên xương lông mày anh, đôi mắt dường như sâu hơn, phát ra ánh sáng lấp lánh tựa sao.
Anh thật là đẹp trai.
Ôi ôi ôi.
Giang La nhìn Kỳ Thịnh từ chỗ bị xem là một nam sinh xinh đẹp như con gái, chậm rãi trưởng thành một thiếu niên anh tuấn. Cô liếc nhìn anh vô số lần, lần nào cũng bị hớp hồn vì vẻ ngoài đẹp trai đó.
Sao anh lại đẹp trai như vậy chứ?
Trên thế giới không ai đẹp bằng.
---CHUYỂN NGỮ BỞI TRUYENFULL.VN---
Giang La lật nhanh cuốn sách, đảo mắt không trông thấy Kỳ Thịnh đâu, nên lập tức đóng sách lại đi tìm anh. Tìm kiếm một lúc thì tìm thấy anh ở khu đọc sách, rất chăm chú với quyển sách trước mặt.
Giang La còn tưởng rằng anh đang xem danh tác thế giới nào đó, tập trung như vậy, bèn bước tới ghé xem thì thấy trên tay anh là 1 quyển sách nhỏ nhàu nhĩ sắp rách tới nơi với tựa đề "Chàng trai nhỏ thật đẹp".
Cô cười gần chết, đi tới ngồi cạnh anh: “Kỳ Thịnh, sao cậu lại đọc tiểu thuyết ngôn tình thế?”
"Có điểm thú vị."
“Hahahaha, không cần như vậy đâu, cậu là con trai mà”
"Đây là định kiến về giới tính. Tại sao con trai không được đọc?" Kỳ Thịnh ngước mắt lên và liếc nhìn cô, "Muốn xem cùng nhau không?"
"Không, mục đích đăng ký thẻ của tôi là để đọc danh tác, tăng cường tu luyện bản thân."
"Ồ, vậy tiếp tục tiến bộ đi, đừng làm phiền tôi."
Kỳ Thịnh lật trang tiếp tục đọc.
Hễ nhìn thấy anh, cảnh tượng đêm đó sẽ lập tức hiện lên trong đầu, cứ nghĩ đến là hận không thể đập đầu vào tường.
Xấu hổ muốn chết.
Có đôi khi, Mập và Than tới tìm Giang La chơi bóng, nhưng nếu có Kỳ Thịnh, cô tuyệt đối sẽ không đi. Bọn họ còn rủ cô đến nhà Kỳ Thịnh chơi điện tử nhưng Giang La viện đủ mọi loại cớ, đánh ch/ết cũng không đi.
Có lần ở trường học cô nhìn thấy Kỳ Thịnh cùng mấy nam sinh khoa học tự nhiên đánh cầu về, mồ hôi đầm đìa, xách theo nửa bình nước khoáng, khuỷu tay chống vào ban công ở hành lang, điệu bộ lười nhác cùng họ đùa giỡn.
Oan gia ngõ hẹp, Giang La lập tức quay đầu chạy, lủi còn nhanh hơn gâu gâu.
Còn có một lần, Giang La giúp ba bán háng, hội Mập và Kỳ Thịnh đến gọi món, ba kêu Giang La ra tiếp, Giang La lần lữa mãi không chịu đi.
Giang Mãnh Nam đẩy cô: “Bạn của con tới kia, nhanh ra tiếp.”
"Con dị ứng với 1 người bạn trong đó, không đi được."
Giang Mãnh Nam nhìn dáng vẻ kỳ quặc của tiểu cô nương, cũng thật sự hoang mang, không hiểu được thiếu nữ tuổi dậy thì rốt cục trong đầu suy nghĩ những cái gì.
Trước kia hễ nhìn thấy Kỳ Thịnh từ xa, cô đều phóng như mũi tên dán tới bên người anh, thời gian này ngược lại trốn Đông trốn Tây, tránh anh như tránh dịch.
Không thể sai bảo được con bé này, ông đành phải tự cầm thực đơn ra tiếp đón mấy cậu trai.
Vừa ném thực đơn qua, ông vỗ vỗ lên bả vai rắn chắc của Kỳ Thịnh: “Cháu đã làm gì với Bé Ngoan nhà chúng ta vậy?”
Đối mặt với bố nhà người ta, Kỳ Thịnh cố gắng bình tĩnh nói: “Không có gì.”
"Thế sao nó bảo nó dị ứng với cháu?"
Mập và Than lập tức đưa tới 1 ánh nhìn quỷ dị.
Kỳ Thịnh vẫn tỏ ra vô tội như cũ, bẻ thẳng cổ áo sơ mi: “Có thể là… gần đây cháu đẹp trai hơi quá.”
"..."
***
Sáng cuối tuần, Giang La đẩy chiếc xe đạp gấp ra đầu hẻm, định qua nhà sách để đọc sách. Vừa ra đến đầu ngõ, cô nhìn thấy Kỳ Thịnh cưỡi trên xe đạp trong ánh sáng dìu dịu của buổi sớm mai, nương theo ánh mặt trời mà tiến lại.
Giang La hoảng hốt trong lòng, nhảy lên chiếc xe gấp, quay đầu liền chạy.
"Giang La." Anh nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, thanh âm trong trẻo mềm mại.
Giang La không phản ứng, cũng không quay đầu lại.
“Bé Ngoan.”
Lại còn gọi Bé Ngoan.
Có gọi là tổ tông thì đằng đây cũng không thèm để ý đâu nhé.
Tiểu cô nương dùng sức đặng dẫm lên bàn đạp, nhanh nhẹn bỏ chạy.Tuy nhiên xe của Kỳ Thịnh là xe đạp địa hình còn của cô chỉ là xe đạp gấp, lốp xe chỉ bằng 1 nửa người ta.
Cô mệt đến đổ mồ hôi đầy đầu, Kỳ Thịnh lại đuổi kịp dễ như trở bàn tay, thấy bộ dạng thở hổn hển của cô nàng, thiếu niên khẽ nhếch khóe môi: “Cho mệt ch/ết cậu.”
Giang La trừng mắt nhìn liếc anh một cái, lực dẫm bàn đạp càng mạnh, hai chân xoắn quẩy vào với nhau tới nơi. Anh bị cô chọc cười: "Ngoan, có muốn dừng lại không?"
Giang La cắn môi vọt mạnh về phía trước, một câu cũng không thèm nói.
"Cậu ngốc hả?"
"Hay là mất trí nhớ?"
Nghe được lời này, cô nảy ra một suy nghĩ, đột nhiên đạp phanh dừng lại: “Tiên sinh, thật ngại quá, tôi gần đây trí nhớ có chút vấn đề, thường xuyên quên chuyện nọ chuyện kia."
Kỳ Thịnh cười lạnh, làm một động tác quay xe nhẹ nhàng, một chân chống trước mặt cô, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng nõn: "Ồ, quả thật mất trí nhớ?"
"Vị tiên sinh này, xin hỏi chúng ta có quen nhau sao?" - Giang La tiếp tục giả ngu.
Kỳ Thịnh cúi người sát vào khuôn mặt ửng đỏ của cô, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô, lạnh lùng nói: “Chúng ta không chỉ quen, mà còn rất thân đấy.”
"Thật ngại quá, tôi không nhớ chút gì, haha."
"Haha cái đầu cậu." Kỳ Thịnh duỗi tay đè lên trán cô, "Cậu trốn tránh cái gì, có muốn nói đến chuyện đêm đó không."
“A a a a!" Giang La ôm đầu, đạp vào xe anh 1 cái, "Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ ngài, tôi còn có chút việc, bái bai!"
Dứt lời, cô chuẩn bị quay xe, dùng sức dẫm lên pedal để tẩu thoát.
Kỳ Thịnh trực tiếp chắn nguyên con xe địa hình trước mặt cô, không định để cô dễ dàng rời đi như vậy: "Cậu thiếu tôi 982.39 tệ, nếu tiện thì trả luôn bây giờ đi."
"Tôi nợ cậu tiền bao giờ!”
Nhìn cô hiện nguyên hình trong vòng một giây, Kỳ Thịnh nhướng mày nói: "Không phải cậu mất trí nhớ sao?"
Giang La lập tức quản lý biểu cảm, hắng giọng nói: “Con người của tôi, sẽ không tùy tiện mượn tiền, tiên sinh có khả năng nhớ nhầm rồi."
"Con người tôi có thói quen tốt, phàm là cái gì cũng ghi sổ, sẽ không nhớ nhầm bất cứ điều gì."
"Vậy ngài đem sổ ra cho tôi xem!"
Kỳ Thịnh thật sự lấy xuống chiếc balo đen trên vai, lấy ra từ bên trong 1 quyển sổ, lật từng tờ một.
Gió nhẹ thổi qua, các trang giấy bay bay.
Giang La bước xuống khỏi xe, đi đến bên cạnh anh, tò mò nhìn vào cuốn sổ trên tay anh, muốn nhìn xem rốt cục anh có thể mang ra loại giấy tờ gì. Kỳ Thịnh xoay người, không cho cô xem, Giang La lại chạy sang phía bên kia, lay cánh tay anh, nhìn về cuốn sổ viết tay. Anh sẽ rất nhiều loại nhân vật hoạt hình trong cuốn sổ, từ nhân vật chó mèo đáng yêu, thậm chí còn có cả bản phác họa linh vật trường.
Giang La biết anh đặc biệt thích vẽ những con vật nhỏ dễ thương này, linh vật hiện tại của trường Nhất Trung cơ sở Hạ Khê cũng là do anh vẽ. Đó là một chú sóc lông xám trắng với đôi mắt lanh lợi, ôm một quả thông, nét mặt vô cùng vui vẻ.
Bởi vì trường học có nhiều cây xanh, trong rừng khắp nơi đều là sóc con, Kỳ Thịnh đã thiết kế chú sóc con phiên bản hoạt hình này và đăng trên diễn đàn trường, không ngờ trở nên nổi tiếng, rất được yêu thích. Nhiều học sinh còn in hình sóc nhỏ lên đồng phục của mình, Sau đó nhà trường đã tìm đến Kỳ Thịnh để mua bản quyền búp bê sóc nhỏ làm linh vật cho trường.
---CHUYỂN NGỮ BỞI TRUYENFULL.VN---
Bất kể là video tuyển sinh hay poster, đều có một chú sóc con đại diện cho trường họ của họ.
Kỳ Thịnh bề ngoài có vẻ lạnh lùng xa cách, ít ai ngờ là lúc nào anh cũng kè kè cuốn sổ nhỏ vẽ các sinh vật nhỏ dễ thương.
Giang La nhìn anh lật từng trang cuốn sổ vẽ tay, các con vật hoạt hình trên mỗi trang đều siêu đáng yêu!
Tiểu cô nương khóe miệng không khỏi cong lên, vô thức ôm cánh tay anh, cùng anh ngắm chúng, gần như quên mất rằng cô đến đây để lấy hóa đơn.
"A, chú chó con này dễ thương quá. Là phim hoạt hình về một công chúa à? "
“Cậu cũng vẽ một bé mimi đi! Vẽ tặng cho tôi.”
"Tôi muốn một bức tranh nhân hoa, có thể vẽ không?"
Kỳ Thịnh cúi đầu liếc cô: "Sao đột nhiên lại quen tôi rồi à?"
Tiểu cô nương lúc này mới phát hiện mình đang ôm cánh tay anh, vội vàng buông ra, làm ra bộ dạng hung dữ: “Không tìm thấy hóa đơn phải không?”
"Khả năng ở trong cuốn sổ khác rồi."
“Căn bản là không có! Tôi chả nhớ tôi nợ cậu khoản tiền nào.”
“Câu đương nhiên không nhớ rõ, cậu bị mất trí nhớ mà.”
"..."
Rõ ràng chính là muốn mượn cớ moi tiền của cô đây mà.
“Tôi đi đây!”
“Cậu đến nhà sách Tân Hoa sao, cùng đi đi.” Kỳ Thịnh đạp xe đuổi theo.
"Không phải, phòng sách Nhất Kiều."
"Đổi chỗ à?"
“Nhậm Ly đưa tôi đến đó một lần rồi, cũng không tệ, bên trong có rất nhiều sách, còn có thể mượn về".
“Mất trí nhớ quên cả tôi nhưng lại nhớ rõ chuyện này?”
"Nhớ rõ".
Kỳ Thịnh đè tay lên xe đạp của cô, sắc mặt lãnh đạm: "Nói lại lần nữa."
"Thì…"
Khi anh không cười, quả thật có chút hung dữ, Giang La đôi lúc còn rất sợ anh, hơi nhụt chí mà nói: "Được rồi, tôi có nhớ cậu".
“Quên cậu ta đi.”
"Quên rồi quên rồi! Cậu ta là ai chứ, có thể so sánh với Thịnh ca của chúng ta sao?"
Kỳ Thịnh giãn nét mặt, nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Nói lại một lần nữa.”
“Cái gì”
“Ca ca, gọi lại lần nữa đi.”
***
Dọc đường Kỳ Thịnh cũng không nhắc tới chuyện xảy ra đêm đó, giống như người mất trí nhớ không phải cô mà là anh.
Thấy anh không nhắc tới, Giang La cũng thả lỏng hơn rất nhiều, ngẫu nhiên còn nói chuyện với anh đôi câu, hai người lại trở về mối quan hệ thoải mái như trước.
Khi đến hiệu sách Nhất Kiều, Giang La quẹt thẻ hội viên của mình, đưa anh đến đó, cô giới thiệu với anh như giới thiệu một kho báu: “Truyện tranh ở đây còn nhiều hơn các hiệu sách khác, có trọn bộ "Gintama" và "Bleach" yêu thích của cậu đấy. Cậu có thể mượn sách tùy ý, tôi có thẻ."
“Được.”
Kỳ Thịnh cũng bị sách báo phong phú ở nơi này hấp dẫn, liền đi tới trước giá sách tìm. Giang La đi đến một cái tủ sách khác, lấy ra một cuốn sách lịch sử xem qua, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh đứng trước giá sách bằng gỗ gụ yên tĩnh, cúi đầu đọc sách, ánh sáng dịu nhẹ trên cao che khuất đường nét sắc sảo của anh, vầng trán cao, bóng đổ trên xương lông mày anh, đôi mắt dường như sâu hơn, phát ra ánh sáng lấp lánh tựa sao.
Anh thật là đẹp trai.
Ôi ôi ôi.
Giang La nhìn Kỳ Thịnh từ chỗ bị xem là một nam sinh xinh đẹp như con gái, chậm rãi trưởng thành một thiếu niên anh tuấn. Cô liếc nhìn anh vô số lần, lần nào cũng bị hớp hồn vì vẻ ngoài đẹp trai đó.
Sao anh lại đẹp trai như vậy chứ?
Trên thế giới không ai đẹp bằng.
---CHUYỂN NGỮ BỞI TRUYENFULL.VN---
Giang La lật nhanh cuốn sách, đảo mắt không trông thấy Kỳ Thịnh đâu, nên lập tức đóng sách lại đi tìm anh. Tìm kiếm một lúc thì tìm thấy anh ở khu đọc sách, rất chăm chú với quyển sách trước mặt.
Giang La còn tưởng rằng anh đang xem danh tác thế giới nào đó, tập trung như vậy, bèn bước tới ghé xem thì thấy trên tay anh là 1 quyển sách nhỏ nhàu nhĩ sắp rách tới nơi với tựa đề "Chàng trai nhỏ thật đẹp".
Cô cười gần chết, đi tới ngồi cạnh anh: “Kỳ Thịnh, sao cậu lại đọc tiểu thuyết ngôn tình thế?”
"Có điểm thú vị."
“Hahahaha, không cần như vậy đâu, cậu là con trai mà”
"Đây là định kiến về giới tính. Tại sao con trai không được đọc?" Kỳ Thịnh ngước mắt lên và liếc nhìn cô, "Muốn xem cùng nhau không?"
"Không, mục đích đăng ký thẻ của tôi là để đọc danh tác, tăng cường tu luyện bản thân."
"Ồ, vậy tiếp tục tiến bộ đi, đừng làm phiền tôi."
Kỳ Thịnh lật trang tiếp tục đọc.
Bình luận facebook