-
Chương 38
Cơn mưa mùa thu nhè nhẹ, tí tách rả rích.
Giang La làm bài tập xong rồi mà vẫn chưa thấy ba về, cô cầm gậy trêu mèo lên chơi đùa với Meo Meo ở bên chân.
Bên ngoài ban công truyền đến tiếng xe đạp kêu leng keng, mèo con nhanh chóng di chuyển "vèo" một cái bò lên ban công như một cái bóng, tò mò tìm kiếm nơi phát ra tiếng chuông.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Giang La lười biếng đi ra ngoài thì nhìn thấy mèo con ngồi xổm ở trên ban công tầng hai, nó nhìn xuống dưới tầng qua khe hở trên trên tầng kêu "meo meo" "meo meo".
Trong ngõ nhỏ, đèn đường soi sáng màn mưa mưa bụi nghiêng nghiêng.
Kỳ Thịnh mặc một chiếc áo khoác chống gió thể thao màu đen, đạp xe leo núi từ cuối con hẻm đến.
Anh không che ô, dường như cơn gió lạnh lẽo và cơn mưa nhỏ này đã phủ lên trên người anh một tầng hơi lạnh khó gần.
Tóc mai của anh lại được cắt ngắn hơn một chút, tóc anh mọc rất nhanh nên ba ngày bốn bữa anh lại phải đi cắt tóc một lần. Giang La cũng cảm thấy kỳ lạ, cho dù anh chỉ tỉa một ít tóc nhưng lần nào anh đi tỉa tóc cô cũng có thể nhận ra ngay.
Vì mỗi khi anh cắt tóc ngắn trông anh có vẻ sắc bén hơn, rõ ràng là anh đang trong giai đoạn chuyển tiếp từ một cậu bé trở thành một người đàn ông.
Lúc nào Kỳ Thịnh lái xe qua dưới tầng nhà cô cũng ấn chuông, mèo con vừa nghe thấy tiếng chuông sẽ chạy đến, Giang La cũng sẽ đi theo, thỉnh thoảng cô còn vẫy tay chào hỏi anh, đôi khi lại trốn ra đằng sau chiếc rèm cửa màu trắng nhìn trộm anh.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nhưng lần này Giang La lại cảm thấy như nghẹn một viên ô liu vậy, cô ôm mèo con về phòng với tâm trạng chán nản sau đó dùng chân móc cửa trượt ban công đóng nó lại, phớt lờ anh.
Kỳ Thịnh chống một chân xuống đất đứng dưới tầng một lát, nước mưa rơi vào trong đôi mắt đen láy của anh.
Không biết bản thân đã làm mất lòng cô nương này lúc nào nữa.
Nhưng mà Giang Mãnh Nam đã nói rằng các cô gái trong độ tuổi vị thành niên rất hay thay đổi.
Anh không suy nghĩ quá nhiều mà lại nhanh chóng dẫm lên bàn đạp vòng qua góc ngõ nhanh như một cơn gió.
Giang La ôm mèo dựa lưng vào cửa kéo, cô quay đầu nhìn bóng lưng màu đen của chàng trai trẻ đang dần biến mất trong cơn mưa bụi, tâm trạng lại trở nên vô cùng phức tạp.
Cô cúi đầu nhìn mèo con, mèo con cũng nhìn cô với đôi đồng tử màu đen mở to đầy tò mò.
"Tao không còn là bạn nữ thân nhất của cậu ấy nữa, Tống Thời Vi mới đúng."
"Sau này cậu ấy sẽ không chơi với tao nữa."
Mèo con kêu một tiếng "meo meo".
Giang La tủi thân nói lảm nhảm với mèo con một lúc, không ngăn nổi acid pantothenic trong đôi mắt...
"Mày nói bạn bè không nên nghĩ như vậy có đúng không?"
"Càng ngày tao lại càng tham lam hơn, vậy mà tao thực sự hy vọng rằng cậu ấy chỉ có một người bạn nữ là tao."
"Đó không phải là tình bạn nữa, có đúng không? Tao vẫn luôn tự lừa mình dối người không dám nhìn thẳng vào chuyện đó."
Mèo con không thể cho cô một câu trả lời và cô muốn.
Giang La lấy điện thoại ra mở khóa đăng nhập QQ, hiếm khi đăng một dòng trạng thái...
"Tình yêu cách núi và biển, núi và biển không thể san bằng."
Chưa đến nửa tiếng đã có hơn mười bình luận.
Mấy người Mập và Than gửi một icon cười nhếch mép đầy ẩn ý, còn hỏi cô có phải cô thích người nào rồi hay không, có phải là Nhậm Ly hay không các loại.
Giang La sợ hãi đến mức nhanh chóng xóa dòng trạng thái này đi.
Cô khó chịu nằm dài trên giường, cảm thấy bản thân thật sự là quá tham lam.
Rõ ràng cô biết rõ đây là giấc mơ khó có thể đạt được nhất vậy mà cô vẫn suy nghĩ lung tung.
Cô mở cuốn sách ra che mặt lại, đeo tai nghe sau đó bắt đầu nghe bài hát.
Nước mưa nhỏ giọt rơi xuống dọc theo mái hiên giống hệt như tâm sự của cô, trống vắng vang vọng.
...
Vào giờ đọc sách ngày tiếp theo, chủ nhiệm lớp dẫn Tống Thời Vi ban xã hội để làm quen với các bạn cùng lớp.
Cô ấy mặc một chiếc váy nhung mềm mại cổ chữ V và một chiếc áo khoác đồng phục học sinh rộng thùng thình, tóc buộc thành đuôi ngựa theo tiêu chuẩn của trường cấp hai, khuôn mặt tròn đầy đặn, làn da trắng sữa, bọng mắt nhỏ nhìn vô cùng xinh đẹp.
Ở trên người cô ấy như toát lên khí chất tự tin và tỏa nắng mà một cô gái xinh đẹp nên có.
Chủ nhiệm lớp giới thiệu sơ qua lý lịch của Tống Thời Vi với mọi người, còn nói đã du học ở nước Anh ba năm, hiểu biết rộng và khẩu ngữ khi nói tiếng anh cũng rất tốt, sau này mọi người gặp khó khăn gì ở môn tiếng anh đều có thể nhờ Tống Thời Vi xin ý kiến.
Tống Thời Vi mỉm cười khiêm tốn nói sau này còn cần các bạn cùng lớp giúp đỡ rất nhiều.
"Tôi có rất nhiều sở thích, thích khiêu vũ và đang học ballet nhưng những điệu nhảy linh tinh khác tôi cũng học một chút, Piano cấp mười, cũng thích vẽ tranh nữa. Tôi cũng là kiểu động vật ăn tạp các loại như Anime, phim Âu Mỹ, còn cả minh tinh Nhật Hàn nữa... Hy vọng có thể trở thành bạn với mọi người."
Giang La nghe bài phát biểu nhiệt tình và nồng nhiệt của cô ấy thì có cảm nhận vô cùng sâu sắc, cô ấy chính là kiểu người mà bản thân cô "khao khát nhưng lại không bao giờ có thể với đến".
Cô hâm mộ vì cô ấy có nhiều tài năng như vậy.
Sau khi tự giới thiệu xong, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu Tống Thời Vi ngồi vào vị trí trống trước mặt Giang La.
Giang La cảm thấy hơi âu sầu khi nhìn thấy Tống Thời Vi nhưng cô cố gắng quản lý tốt biểu cảm trên khuôn mặt để người ta không phát hiện ra.
Sau giờ học rất nhiều bạn nữ chạy đến nói chuyện với Tống Thời Vi, họ tập trung ở bàn trước sau trái phải bàn của Tống Thời Vi nhiệt tình giới thiệu bản thân với cô ấy, nói hy vọng có thể trở thành bạn thân với cô ấy.
Giang La đi từ toilet về, thậm chí có bạn nữ cùng lớp muốn nói chuyện với Tống Thời Vi nên đã chiếm luôn ghế của cô.
Cô yên lặng đứng bên cạnh một lúc lâu, cho đến khi chuông vào lớp reo lên thì bạn nữ cùng lớp kia mới miễn cưỡng rời đi.
Một cô gái xinh đẹp vừa biết nhảy vừa có nhiều sở thích như vậy chắc chắn sẽ được chào đón, tất cả bạn nữ trong lớp đều hy vọng có thể làm bạn với cô ấy.
Nhưng Giang La lại không dám nói chuyện với cô ấy.
Những điều tốt đẹp mãi mãi sẽ không đến với cô, Tống Thời Vi được chào đón như vậy, cô ấy kết bạn với rất nhiều người ngay trong ngày đầu tiên, có lẽ Giang La sẽ trở thành người kém bắt mắt nhất trong số những người này.
Bạn cùng bàn Tống Du có ưu thế gần quan được ban lộc đã nói chuyện phiếm với Tống Thời Vi trong giờ tự học, cô ấy nói sau này chúng ta sẽ trở thành người một nhà rồi.
Tống Thời Vi hơi không hiểu từ "người một nhà" này cho lắm nên đã hỏi lại cô ấy, Tống Du cười giải thích: "Bởi vì chúng ta đều họ Tống đấy, bốn bỏ năm lên, mối quan hệ giữa hai chúng ta sẽ thân hơn những người khác."
"Thì ra là thế." Tống Thời Vi nhẹ nhàng lễ độ trả lời, thỉnh thoảng lại đưa mắt quan sát Giang La.
Người này có vẻ hướng nội, không thích nói chuyện, hình như cô gái béo này không tự tin lắm.
Các đường nét trên khuôn mặt có vẻ ngốc nghếch, có chút đáng yêu nhưng không thể tính là xinh đẹp.
Vì sao Kỳ Thịnh lại đối xử đặc biệt với cô như vậy? Lại còn đích thân dặn dò cô ấy phải chăm sóc cô.
Tống Thời Vi cảm thấy hơi tò mò.
Nhưng nghĩ lại thì từ nhỏ tên kia đã như vậy rồi, với những thứ yếu đuối... rất hay có lòng trắc ẩn và quan tâm đến, nếu như anh nhìn thấy một con mèo con bị thương ở ven đường cũng sẽ cứu trợ.
"Cậu đang xem cái gì vậy?" Tống Thời Vi chủ động nói chuyện với Giang La.
Giang La lật các trang của cuốn sách để cô ấy có thể nhìn thấy trang bìa...
[Mặt Trăng và Đồng Sáu Xu]
"Tớ không thích đọc tiểu thuyết lắm." Tống Thời Vi mỉm cười nói: "Sở thích của cậu và bạn của tớ khá là giống nhau, cậu ấy cũng thích cầm sách đọc."
Những câu nói này như đâm cho Giang La một cái.
Cô liếc mắt nhìn Tống Thời Vi, không hiểu sao cô lại có cảm xúc như muốn chống đối lại, cô trả lời: "Sở thích của cậu cũng rất giống bạn của tớ, từ nhỏ cậu ấy cũng luyện vẽ tranh hay đàn dương cầm gì đó."
"Có phải chúng ta đang nói về cùng một người bạn không?"
"Chắc là không phải đâu." Giang La vội vàng thu lại giọng điệu kia và không dám nhìn vào ánh mắt của cô ấy nữa: "Tùy tiện nói một chút."
Cô ít khi trả lời người khác bằng giọng điệu sắc bén như vậy, lại còn là một cô gái giỏi giang giống như Tống Thời Vi như vậy nữa chứ.
Quên đi, như vậy không tốt.
Tống Thời Vi lại nhạy cảm nhận ra cô gái nhỏ này đang có thái độ thù địch với mình.
Cô ấy nhướng mày như hiểu ra điều gì đó.
Cái tên Kỳ Thịnh ngu xuẩn kia.
Rất ngu xuẩn.
Cô gái này thích cậu là cái chắc.
Cậu còn không biết à.
...
Trong giờ ngữ văn, giáo viên dạy ngữ văn tuyên bố "Cúp Tân Triều" cuộc thi tiểu thuyết trực tuyến toàn quốc, mỗi lớp cần cử một vài học sinh tham gia thi đấu...
"Có bạn nào tự nguyện báo danh không? Cuộc thi này cần đến thành phố Thâm Hải tham gia thi đấu trực tiếp đấy nhé."
Giang La lập tức đã giơ tay lên.
Mấy năm nay cô giúp Kỳ Thịnh viết thư trả lời cho mấy bức thư tình nên cũng luyện được cách hành văn tốt, bài văn của cô thường xuyên được giáo viên ngữ văn đọc trên lớp như một bài văn mẫu.
Nhưng khi cô thấy Tống Thời Vi cũng đã giơ tay lên, cô lại hơi do dự một chút mà lặng lẽ bỏ tay xuống.
Trong lòng giáo viên ngữ văn đã có người được chọn nên điểm danh luôn: "Giang La, em viết văn rất tốt nên hãy đăng ký trước đi. Còn Tống Thời Vi nữa, nhưng mà em ở nước Anh nhiều năm như vậy tham gia cuộc thi viết luận không có vấn đề gì chứ?"
"Cô ơi không sao đâu ạ, nếu như em không hiểu chỗ nào thì em sẽ đi hỏi bạn Giang La ạ." Tống Thời Vi mỉm cười quay đầu lại liếc mắt nhìn cô.
"Được, vậy thì em học hỏi Giang La nhiều hơn một chút."
"Vâng ạ."
Sau khi tan học Tống Thời Vi định đuổi theo Giang La để nói mấy câu về cuộc thi viết luận.
Nhưng cô gái này chạy nhanh hơn cả chó, vậy mà cô ấy không thể đuổi kịp.
Phòng tập nhảy của câu lạc bộ nằm ở tầng một của tòa nhà nghệ thuật màu đỏ, bên ngoài chiếc cửa sổ sát đất có một bãi cỏ xanh rất lớn.
Phòng tập nhảy này là do nhà trường chuẩn bị cho các học sinh thi đại học môn thể thao nghệ thuật, tất nhiên câu lạc bộ cũng thường xuyên đến đây tập luyện.
Như thường lệ Giang La đang tập luyện [Love you] của Cyndi một mình ở một góc, trong khi các cô gái khác trong câu lạc bộ đang biểu diễn điệu nhảy máy móc.
Giang La đã quen với việc họ không cho cô tham gia cùng.
Nhưng mà Giang Mãnh Nam nói đúng, cô tham gia vào câu lạc bộ để cải thiện bản thân chứ không phải vì muốn kết bạn, vì vậy cô cũng dần buông bỏ nó.
Hừ, một mình thì một mình, là cô không thèm chơi với bọn họ.
Lúc nghỉ ngơi, Giang La nghe thấy Mạnh Tiêm Tiêm đang thảo luận với mấy cô gái về "chủ đề hấp dẫn" mấy ngày hôm nay... Tống Thời Vi, với những lời lẽ ác ý.
"Đúng là rẻ tiền mà."
"Lại còn thích giả vờ ngây thơ."
"Buồn nôn thật đấy, vừa nhìn đã thấy mưu mô rồi."
...
Cô tự hỏi liệu họ có bàn tán sau lưng cô như vậy không.
Chắc chắn có bàn tán, nội dung cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu.
Mấy phút đồng hồ sau, "chính chủ" trong đề tài - Tống Thời Vi cũng đến phòng tập nhảy và bày tỏ với đội trưởng Mạnh Tiêm Tiêm hy vọng cô ấy có thể tham gia câu lạc bộ, tham gia các hoạt động nhảy.
Các cô gái lười biếng dựa vào lan can, nhìn nhau đầy ẩn ý.
Giang La cũng tắt nhạc trong điện thoại, cô lặng lẽ đứng trong góc khẽ nhíu mày.
Mối quan hệ giữa các bạn học nữ quá sức tưởng tượng như vậy đấy.
Rõ ràng cô có khúc mắc với Tống Thời Vi nhưng khi cô biết Mạnh Tiêm Tiêm có thái độ thù địch với cô ấy, cộng thêm chuyện Tống Thời Vi "đưa dê vào miệng cọp" như thế này nữa, lại khiến Giang La cảm thấy hơi lo lắng.
Chỉ sợ Tống Thời Vi vẫn chưa biết mấy phút trước mấy cô gái trong câu lạc bộ đã chế nhạo cô ấy bằng những lời không sạch sẽ.
Bọn họ không hề có ý tốt với cô ấy, bây giờ cô ấy còn chủ động gia nhập như vậy khác nào tự "chui đầu vào rọ" đâu chứ.
"Cậu muốn gia nhập câu lạc bộ à? Chắc chắn chưa?" Mạnh Tiêm Tiêm nhếch môi cười lạnh lùng: "Cậu biết nhảy Street dance à?"
"Tôi vừa học nên chỉ biết một vài động tác."
"Biểu diễn cho chúng tôi xem đi."
"Được, bật một đoạn nhạc lên đi."
Giang La làm việc vặt trong câu lạc bộ tất nhiên phải nhận làm chuyện này, cô chủ động đi đến trước loa và hỏi: "Nhảy kiểu gì?"
"Jazz đi."
Cô cúi người định chuyển nhạc thì lại nghe thấy Mạnh Tiêm Tiêm nói: "Á ngại quá đi mất, loa của chúng tôi bị hỏng mất rồi cậu cứ nhảy như vậy đi."
Bàn tay của Giang La hơi dừng lại.
"Sao nào, cậu có thể nhảy mà không có âm nhạc chứ?" Mạnh Tiêm Tiêm nâng cằm nhìn Tống Thời Vi, cười giả tạo nói: "Cứ tùy tiện nhảy một đoạn đi."
"Có thể."
Từ nhỏ Tống Thời Vi đã tiếp xúc ballet, cảm thụ âm nhạc rất tốt, động tác và cơ thể cũng vô cùng uyển chuyển.
Cô ấy tự tạo giai điệu sau đó nhảy một điệu Jazz mà cô ấy đã học được trong mấy ngày qua.
Chất liệu vải bó sát của bộ quần áo yoga tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô gái, thậm chí vòng eo của cô ấy còn nhỏ hơn so với Mạnh Tiêm Tiêm, cao hơn một mét bảy mươi sở hữu đôi chân dài miên man, khi đứng ở trước mặt Mạnh Tiêm Tiêm vẫn tràn đầy tính uy hiếp và cảm giác áp bách đó.
Có thể nhìn ra được điệu nhảy này vừa mới học, thậm chí có vài động tác vẫn chưa quen thuộc lắm, nhưng mà tư thế nhảy của cô ấy rất chuẩn.
Chắc chắn người này có nền tảng vũ đạo vô cùng chắc chắn.
Mạnh Tiêm Tiêm nhìn cô ấy, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường và khó chịu ra mặt.
Sau khi Tống Thời Vi kết thúc bằng một động tác xinh đẹp, cô ấy nhìn Mạnh Tiêm Tiêm: "Thế nào? Tôi có thể gia nhập câu lạc bộ của các cậu không?"
"Có thể chứ, thêm vào."
Các cô gái trong câu lạc bộ nhìn nhau, không ngờ Mạnh Tiêm Tiêm lại cho cô ấy gia nhập dễ dàng như vậy.
Rõ ràng cô ta ghét Tống Thời Vi nhất mà.
Giang La đã nhận ra, Mạnh Tiêm Tiêm để Tống Thời Vi gia nhập câu lạc bộ để dễ ra tay với cô ấy mà thôi.
...
Quả nhiên sau khi tập nhảy xong các cô gái vào phòng tắm rửa thay quần áo, khi Tống Thời Vi vừa bước vào phòng tắm Mạnh Tiêm Tiêm đã làm một số động tác nhỏ.
Cô ta đặt chiếc áo ngực ren trắng của Tống Thời Vi vào chiếc ba lô trên ghế đệm vào mang nó đi.
Hôm nay Tống Thời Vi mặc váy, nếu không tìm thấy đồ lót sẽ xấu hổ thế nào chứ.
Mấy cô gái xung quanh đưa mắt nhìn nhau giả vờ như không thấy, vội vàng rời khỏi "hiện trường vụ án".
Lúc Mạnh Tiêm Tiêm ra cửa lại bị Giang La cản đường.
Cô gái nhỏ dùng thân mình chặn ở cửa, kiên quyết không để cô ta đi ra ngoài: "Cậu làm như vậy hơi quá đáng đấy."
Mạnh Tiêm Tiêm lắc chiếc áo ngực, cười nói: "Lợn con, nghe lời nào, nếu như cậu còn muốn ở trong câu lạc bộ thì bớt lo chuyện của người khác đi."
"Cậu làm như thế này là ăn cắp đấy, trong nội quy của trường học chúng ta ăn cắp sẽ bị đuổi học."
"Cậu không nói tới không nói thì sẽ không có ai biết cả, phòng thay đồ cũng không có camera giám sát."
Giang La yên lặng xem cô ta: "Nhưng tớ nhìn thấy."
Nụ cười thoải mái trên khuôn mặt của Mạnh Tiêm Tiêm cũng biến mất, khóe mắt của cô ta cũng rung lên, cô ta nhìn Giang La bằng ánh mắt lạnh lùng: "Cố ý muốn chống lại tớ có đúng không."
"Không phải, tớ với cậu không thù không oán."
"Cậu không ghét cậu ta à?"
"Mặc dù không thích nhưng chưa đến mức ghét." Giang La kiên định đứng chắn ở cửa giống như một bức tường đá không chịu để cho cô ta đi khỏi: "Mau trả lại đồ cho người ta đi."
"Tại sao cậu phải giúp cậu ta, chúng ta mới là bạn cơ mà, thôi được rồi."
Giang La cắn môi dưới khô khốc, dứt khoát trở mặt với cô ta: "Cậu đừng nghĩ tôi không biết lý do cậu chơi với tôi là gì, từ đầu tới cuối cậu chưa bao giờ coi tôi là bạn cả..."
Nhưng Tống Thời Vi cũng là bạn của Kỳ Thịnh, Giang La không muốn cô ấy bị mất mặt, không muốn để Kỳ Thịnh cảm thấy không thoải mái trong lòng, càng không muốn... Trở thành đồng lõa của Mạnh Tiêm Tiêm.
Tuy bình thường Kỳ Thịnh rất xấu xa nhưng từ nhỏ anh là một cậu bé ngay thẳng vô tư trong sáng, không ỷ mạnh hiếp yếu.
Nếu vì một cảm xúc bất an nhỏ nhỏ mà Giang La trở thành đồng lõa của Mạnh Tiêm Tiêm.
Thì cô không còn mặt mũi nào mà gặp anh nữa.
"Trả đồ lại đi, nếu không tôi sẽ báo cáo với giáo viên đấy." Giang La vươn cánh tay mập mạp chống ở cửa, quyết tâm không cho Mạnh Tiêm Tiêm đi.
Mạnh Tiêm Tiêm muốn mạnh mẽ phá cửa nhưng nhìn cô gái nhỏ mập mạp trước mặt này lại cảm thấy nếu đánh thật thì chưa chắc cô ta đã là đối thủ của cô, đến lúc ồn ào khiến cho tất cả mọi người đều biết thì cô ta cũng sẽ mất mặt.
"Coi như cậu may mắn!"
Mạnh Tiêm Tiêm trừng mắt tiện tay ném áo ngực đến bên chân thùng rác, Giang La nhanh tay lẹ mắt nhận lấy nó.
"Cậu chờ đấy cho tôi." Mạnh Tiêm Tiêm uy hiếp, sau đó xoay người sải bước ra khỏi phòng thay đồ.
Giang La chưa kịp đặt đồ lại chỗ cũ thì Tống Thời Vi đã quấn khăn tắm màu trắng đi ra, nhìn Giang La cầm áo ngực của cô ấy trong tay biểu cảm của cô ấy có chút quá sức tưởng tượng.
"Cậu..."
"Á, không, không phải tớ!" Giang La vội vàng giải thích, cố gắng để bản thân không bị nhìn như biến thái: "Tớ không lấy cái này..."
"À, phiền cậu đưa nó cho tớ."
Giang La vội vàng đưa đồ tới, Tống Thời Vi đưa lưng về phía cô mặc áo ngực xong mới lấy váy từ trong túi ra.
Cô không nói thì cô ấy cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Con gái rất nhạy cảm với lòng tốt và sự thù địch xung quanh.
Ai là bạn ai là địch, vừa nhìn là biết ngay.
"Cảm ơn cậu." Cô ấy soi gương chải lại mái tóc dài, sợi tóc xõa xuống giống như thác nước vừa mềm mại vừa dày dặn: "Nếu không có cậu hôm nay tớ sẽ rất xấu hổ."
"Không cần cảm ơn."
Tống Thời Vi dịu dàng nhìn cô qua chiếc gương.
Giang La hơi mất tự nhiên, gò má hơi ửng đỏ, cô xách túi sách ra khỏi phòng thay đồ.
Tống Thời Vi buộc tóc đuôi ngựa bước ra khỏi tòa nhà, nhìn xuyên qua bãi cỏ xanh mướt đối diện cô gái nhỏ vụng về cưỡi trên chiếc xe đạp gấp gọn, bóng lưng ấy giống như một chú chim cánh cụt nhỏ ngây thơ.
Cô ấy lấy điện thoại gọi cho Kỳ Thịnh…
"Anh Thịnh."
"Nói." Dường như thiếu niên đang đánh bóng dẫn đến hơi thở có vẻ gấp gáp, sau đó còn nghe thấy tiếng bóng rổ chạm xuống đất.
"Việc này tớ sẽ giúp cậu, cô gái này... Thật đáng yêu! Hơn nữa còn rất lương thiện ngay thẳng, tớ rất thích cậu ấy."
"Tất nhiên rồi." Giọng nói của thiếu niên rõ ràng trong trẻo xen lẫn ý cười vô cùng rõ ràng: "Người của tớ sẽ không kém."
"Tại sao cậu lại hãnh diện thế nhỉ?"
Giang La làm bài tập xong rồi mà vẫn chưa thấy ba về, cô cầm gậy trêu mèo lên chơi đùa với Meo Meo ở bên chân.
Bên ngoài ban công truyền đến tiếng xe đạp kêu leng keng, mèo con nhanh chóng di chuyển "vèo" một cái bò lên ban công như một cái bóng, tò mò tìm kiếm nơi phát ra tiếng chuông.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Giang La lười biếng đi ra ngoài thì nhìn thấy mèo con ngồi xổm ở trên ban công tầng hai, nó nhìn xuống dưới tầng qua khe hở trên trên tầng kêu "meo meo" "meo meo".
Trong ngõ nhỏ, đèn đường soi sáng màn mưa mưa bụi nghiêng nghiêng.
Kỳ Thịnh mặc một chiếc áo khoác chống gió thể thao màu đen, đạp xe leo núi từ cuối con hẻm đến.
Anh không che ô, dường như cơn gió lạnh lẽo và cơn mưa nhỏ này đã phủ lên trên người anh một tầng hơi lạnh khó gần.
Tóc mai của anh lại được cắt ngắn hơn một chút, tóc anh mọc rất nhanh nên ba ngày bốn bữa anh lại phải đi cắt tóc một lần. Giang La cũng cảm thấy kỳ lạ, cho dù anh chỉ tỉa một ít tóc nhưng lần nào anh đi tỉa tóc cô cũng có thể nhận ra ngay.
Vì mỗi khi anh cắt tóc ngắn trông anh có vẻ sắc bén hơn, rõ ràng là anh đang trong giai đoạn chuyển tiếp từ một cậu bé trở thành một người đàn ông.
Lúc nào Kỳ Thịnh lái xe qua dưới tầng nhà cô cũng ấn chuông, mèo con vừa nghe thấy tiếng chuông sẽ chạy đến, Giang La cũng sẽ đi theo, thỉnh thoảng cô còn vẫy tay chào hỏi anh, đôi khi lại trốn ra đằng sau chiếc rèm cửa màu trắng nhìn trộm anh.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nhưng lần này Giang La lại cảm thấy như nghẹn một viên ô liu vậy, cô ôm mèo con về phòng với tâm trạng chán nản sau đó dùng chân móc cửa trượt ban công đóng nó lại, phớt lờ anh.
Kỳ Thịnh chống một chân xuống đất đứng dưới tầng một lát, nước mưa rơi vào trong đôi mắt đen láy của anh.
Không biết bản thân đã làm mất lòng cô nương này lúc nào nữa.
Nhưng mà Giang Mãnh Nam đã nói rằng các cô gái trong độ tuổi vị thành niên rất hay thay đổi.
Anh không suy nghĩ quá nhiều mà lại nhanh chóng dẫm lên bàn đạp vòng qua góc ngõ nhanh như một cơn gió.
Giang La ôm mèo dựa lưng vào cửa kéo, cô quay đầu nhìn bóng lưng màu đen của chàng trai trẻ đang dần biến mất trong cơn mưa bụi, tâm trạng lại trở nên vô cùng phức tạp.
Cô cúi đầu nhìn mèo con, mèo con cũng nhìn cô với đôi đồng tử màu đen mở to đầy tò mò.
"Tao không còn là bạn nữ thân nhất của cậu ấy nữa, Tống Thời Vi mới đúng."
"Sau này cậu ấy sẽ không chơi với tao nữa."
Mèo con kêu một tiếng "meo meo".
Giang La tủi thân nói lảm nhảm với mèo con một lúc, không ngăn nổi acid pantothenic trong đôi mắt...
"Mày nói bạn bè không nên nghĩ như vậy có đúng không?"
"Càng ngày tao lại càng tham lam hơn, vậy mà tao thực sự hy vọng rằng cậu ấy chỉ có một người bạn nữ là tao."
"Đó không phải là tình bạn nữa, có đúng không? Tao vẫn luôn tự lừa mình dối người không dám nhìn thẳng vào chuyện đó."
Mèo con không thể cho cô một câu trả lời và cô muốn.
Giang La lấy điện thoại ra mở khóa đăng nhập QQ, hiếm khi đăng một dòng trạng thái...
"Tình yêu cách núi và biển, núi và biển không thể san bằng."
Chưa đến nửa tiếng đã có hơn mười bình luận.
Mấy người Mập và Than gửi một icon cười nhếch mép đầy ẩn ý, còn hỏi cô có phải cô thích người nào rồi hay không, có phải là Nhậm Ly hay không các loại.
Giang La sợ hãi đến mức nhanh chóng xóa dòng trạng thái này đi.
Cô khó chịu nằm dài trên giường, cảm thấy bản thân thật sự là quá tham lam.
Rõ ràng cô biết rõ đây là giấc mơ khó có thể đạt được nhất vậy mà cô vẫn suy nghĩ lung tung.
Cô mở cuốn sách ra che mặt lại, đeo tai nghe sau đó bắt đầu nghe bài hát.
Nước mưa nhỏ giọt rơi xuống dọc theo mái hiên giống hệt như tâm sự của cô, trống vắng vang vọng.
...
Vào giờ đọc sách ngày tiếp theo, chủ nhiệm lớp dẫn Tống Thời Vi ban xã hội để làm quen với các bạn cùng lớp.
Cô ấy mặc một chiếc váy nhung mềm mại cổ chữ V và một chiếc áo khoác đồng phục học sinh rộng thùng thình, tóc buộc thành đuôi ngựa theo tiêu chuẩn của trường cấp hai, khuôn mặt tròn đầy đặn, làn da trắng sữa, bọng mắt nhỏ nhìn vô cùng xinh đẹp.
Ở trên người cô ấy như toát lên khí chất tự tin và tỏa nắng mà một cô gái xinh đẹp nên có.
Chủ nhiệm lớp giới thiệu sơ qua lý lịch của Tống Thời Vi với mọi người, còn nói đã du học ở nước Anh ba năm, hiểu biết rộng và khẩu ngữ khi nói tiếng anh cũng rất tốt, sau này mọi người gặp khó khăn gì ở môn tiếng anh đều có thể nhờ Tống Thời Vi xin ý kiến.
Tống Thời Vi mỉm cười khiêm tốn nói sau này còn cần các bạn cùng lớp giúp đỡ rất nhiều.
"Tôi có rất nhiều sở thích, thích khiêu vũ và đang học ballet nhưng những điệu nhảy linh tinh khác tôi cũng học một chút, Piano cấp mười, cũng thích vẽ tranh nữa. Tôi cũng là kiểu động vật ăn tạp các loại như Anime, phim Âu Mỹ, còn cả minh tinh Nhật Hàn nữa... Hy vọng có thể trở thành bạn với mọi người."
Giang La nghe bài phát biểu nhiệt tình và nồng nhiệt của cô ấy thì có cảm nhận vô cùng sâu sắc, cô ấy chính là kiểu người mà bản thân cô "khao khát nhưng lại không bao giờ có thể với đến".
Cô hâm mộ vì cô ấy có nhiều tài năng như vậy.
Sau khi tự giới thiệu xong, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu Tống Thời Vi ngồi vào vị trí trống trước mặt Giang La.
Giang La cảm thấy hơi âu sầu khi nhìn thấy Tống Thời Vi nhưng cô cố gắng quản lý tốt biểu cảm trên khuôn mặt để người ta không phát hiện ra.
Sau giờ học rất nhiều bạn nữ chạy đến nói chuyện với Tống Thời Vi, họ tập trung ở bàn trước sau trái phải bàn của Tống Thời Vi nhiệt tình giới thiệu bản thân với cô ấy, nói hy vọng có thể trở thành bạn thân với cô ấy.
Giang La đi từ toilet về, thậm chí có bạn nữ cùng lớp muốn nói chuyện với Tống Thời Vi nên đã chiếm luôn ghế của cô.
Cô yên lặng đứng bên cạnh một lúc lâu, cho đến khi chuông vào lớp reo lên thì bạn nữ cùng lớp kia mới miễn cưỡng rời đi.
Một cô gái xinh đẹp vừa biết nhảy vừa có nhiều sở thích như vậy chắc chắn sẽ được chào đón, tất cả bạn nữ trong lớp đều hy vọng có thể làm bạn với cô ấy.
Nhưng Giang La lại không dám nói chuyện với cô ấy.
Những điều tốt đẹp mãi mãi sẽ không đến với cô, Tống Thời Vi được chào đón như vậy, cô ấy kết bạn với rất nhiều người ngay trong ngày đầu tiên, có lẽ Giang La sẽ trở thành người kém bắt mắt nhất trong số những người này.
Bạn cùng bàn Tống Du có ưu thế gần quan được ban lộc đã nói chuyện phiếm với Tống Thời Vi trong giờ tự học, cô ấy nói sau này chúng ta sẽ trở thành người một nhà rồi.
Tống Thời Vi hơi không hiểu từ "người một nhà" này cho lắm nên đã hỏi lại cô ấy, Tống Du cười giải thích: "Bởi vì chúng ta đều họ Tống đấy, bốn bỏ năm lên, mối quan hệ giữa hai chúng ta sẽ thân hơn những người khác."
"Thì ra là thế." Tống Thời Vi nhẹ nhàng lễ độ trả lời, thỉnh thoảng lại đưa mắt quan sát Giang La.
Người này có vẻ hướng nội, không thích nói chuyện, hình như cô gái béo này không tự tin lắm.
Các đường nét trên khuôn mặt có vẻ ngốc nghếch, có chút đáng yêu nhưng không thể tính là xinh đẹp.
Vì sao Kỳ Thịnh lại đối xử đặc biệt với cô như vậy? Lại còn đích thân dặn dò cô ấy phải chăm sóc cô.
Tống Thời Vi cảm thấy hơi tò mò.
Nhưng nghĩ lại thì từ nhỏ tên kia đã như vậy rồi, với những thứ yếu đuối... rất hay có lòng trắc ẩn và quan tâm đến, nếu như anh nhìn thấy một con mèo con bị thương ở ven đường cũng sẽ cứu trợ.
"Cậu đang xem cái gì vậy?" Tống Thời Vi chủ động nói chuyện với Giang La.
Giang La lật các trang của cuốn sách để cô ấy có thể nhìn thấy trang bìa...
[Mặt Trăng và Đồng Sáu Xu]
"Tớ không thích đọc tiểu thuyết lắm." Tống Thời Vi mỉm cười nói: "Sở thích của cậu và bạn của tớ khá là giống nhau, cậu ấy cũng thích cầm sách đọc."
Những câu nói này như đâm cho Giang La một cái.
Cô liếc mắt nhìn Tống Thời Vi, không hiểu sao cô lại có cảm xúc như muốn chống đối lại, cô trả lời: "Sở thích của cậu cũng rất giống bạn của tớ, từ nhỏ cậu ấy cũng luyện vẽ tranh hay đàn dương cầm gì đó."
"Có phải chúng ta đang nói về cùng một người bạn không?"
"Chắc là không phải đâu." Giang La vội vàng thu lại giọng điệu kia và không dám nhìn vào ánh mắt của cô ấy nữa: "Tùy tiện nói một chút."
Cô ít khi trả lời người khác bằng giọng điệu sắc bén như vậy, lại còn là một cô gái giỏi giang giống như Tống Thời Vi như vậy nữa chứ.
Quên đi, như vậy không tốt.
Tống Thời Vi lại nhạy cảm nhận ra cô gái nhỏ này đang có thái độ thù địch với mình.
Cô ấy nhướng mày như hiểu ra điều gì đó.
Cái tên Kỳ Thịnh ngu xuẩn kia.
Rất ngu xuẩn.
Cô gái này thích cậu là cái chắc.
Cậu còn không biết à.
...
Trong giờ ngữ văn, giáo viên dạy ngữ văn tuyên bố "Cúp Tân Triều" cuộc thi tiểu thuyết trực tuyến toàn quốc, mỗi lớp cần cử một vài học sinh tham gia thi đấu...
"Có bạn nào tự nguyện báo danh không? Cuộc thi này cần đến thành phố Thâm Hải tham gia thi đấu trực tiếp đấy nhé."
Giang La lập tức đã giơ tay lên.
Mấy năm nay cô giúp Kỳ Thịnh viết thư trả lời cho mấy bức thư tình nên cũng luyện được cách hành văn tốt, bài văn của cô thường xuyên được giáo viên ngữ văn đọc trên lớp như một bài văn mẫu.
Nhưng khi cô thấy Tống Thời Vi cũng đã giơ tay lên, cô lại hơi do dự một chút mà lặng lẽ bỏ tay xuống.
Trong lòng giáo viên ngữ văn đã có người được chọn nên điểm danh luôn: "Giang La, em viết văn rất tốt nên hãy đăng ký trước đi. Còn Tống Thời Vi nữa, nhưng mà em ở nước Anh nhiều năm như vậy tham gia cuộc thi viết luận không có vấn đề gì chứ?"
"Cô ơi không sao đâu ạ, nếu như em không hiểu chỗ nào thì em sẽ đi hỏi bạn Giang La ạ." Tống Thời Vi mỉm cười quay đầu lại liếc mắt nhìn cô.
"Được, vậy thì em học hỏi Giang La nhiều hơn một chút."
"Vâng ạ."
Sau khi tan học Tống Thời Vi định đuổi theo Giang La để nói mấy câu về cuộc thi viết luận.
Nhưng cô gái này chạy nhanh hơn cả chó, vậy mà cô ấy không thể đuổi kịp.
Phòng tập nhảy của câu lạc bộ nằm ở tầng một của tòa nhà nghệ thuật màu đỏ, bên ngoài chiếc cửa sổ sát đất có một bãi cỏ xanh rất lớn.
Phòng tập nhảy này là do nhà trường chuẩn bị cho các học sinh thi đại học môn thể thao nghệ thuật, tất nhiên câu lạc bộ cũng thường xuyên đến đây tập luyện.
Như thường lệ Giang La đang tập luyện [Love you] của Cyndi một mình ở một góc, trong khi các cô gái khác trong câu lạc bộ đang biểu diễn điệu nhảy máy móc.
Giang La đã quen với việc họ không cho cô tham gia cùng.
Nhưng mà Giang Mãnh Nam nói đúng, cô tham gia vào câu lạc bộ để cải thiện bản thân chứ không phải vì muốn kết bạn, vì vậy cô cũng dần buông bỏ nó.
Hừ, một mình thì một mình, là cô không thèm chơi với bọn họ.
Lúc nghỉ ngơi, Giang La nghe thấy Mạnh Tiêm Tiêm đang thảo luận với mấy cô gái về "chủ đề hấp dẫn" mấy ngày hôm nay... Tống Thời Vi, với những lời lẽ ác ý.
"Đúng là rẻ tiền mà."
"Lại còn thích giả vờ ngây thơ."
"Buồn nôn thật đấy, vừa nhìn đã thấy mưu mô rồi."
...
Cô tự hỏi liệu họ có bàn tán sau lưng cô như vậy không.
Chắc chắn có bàn tán, nội dung cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu.
Mấy phút đồng hồ sau, "chính chủ" trong đề tài - Tống Thời Vi cũng đến phòng tập nhảy và bày tỏ với đội trưởng Mạnh Tiêm Tiêm hy vọng cô ấy có thể tham gia câu lạc bộ, tham gia các hoạt động nhảy.
Các cô gái lười biếng dựa vào lan can, nhìn nhau đầy ẩn ý.
Giang La cũng tắt nhạc trong điện thoại, cô lặng lẽ đứng trong góc khẽ nhíu mày.
Mối quan hệ giữa các bạn học nữ quá sức tưởng tượng như vậy đấy.
Rõ ràng cô có khúc mắc với Tống Thời Vi nhưng khi cô biết Mạnh Tiêm Tiêm có thái độ thù địch với cô ấy, cộng thêm chuyện Tống Thời Vi "đưa dê vào miệng cọp" như thế này nữa, lại khiến Giang La cảm thấy hơi lo lắng.
Chỉ sợ Tống Thời Vi vẫn chưa biết mấy phút trước mấy cô gái trong câu lạc bộ đã chế nhạo cô ấy bằng những lời không sạch sẽ.
Bọn họ không hề có ý tốt với cô ấy, bây giờ cô ấy còn chủ động gia nhập như vậy khác nào tự "chui đầu vào rọ" đâu chứ.
"Cậu muốn gia nhập câu lạc bộ à? Chắc chắn chưa?" Mạnh Tiêm Tiêm nhếch môi cười lạnh lùng: "Cậu biết nhảy Street dance à?"
"Tôi vừa học nên chỉ biết một vài động tác."
"Biểu diễn cho chúng tôi xem đi."
"Được, bật một đoạn nhạc lên đi."
Giang La làm việc vặt trong câu lạc bộ tất nhiên phải nhận làm chuyện này, cô chủ động đi đến trước loa và hỏi: "Nhảy kiểu gì?"
"Jazz đi."
Cô cúi người định chuyển nhạc thì lại nghe thấy Mạnh Tiêm Tiêm nói: "Á ngại quá đi mất, loa của chúng tôi bị hỏng mất rồi cậu cứ nhảy như vậy đi."
Bàn tay của Giang La hơi dừng lại.
"Sao nào, cậu có thể nhảy mà không có âm nhạc chứ?" Mạnh Tiêm Tiêm nâng cằm nhìn Tống Thời Vi, cười giả tạo nói: "Cứ tùy tiện nhảy một đoạn đi."
"Có thể."
Từ nhỏ Tống Thời Vi đã tiếp xúc ballet, cảm thụ âm nhạc rất tốt, động tác và cơ thể cũng vô cùng uyển chuyển.
Cô ấy tự tạo giai điệu sau đó nhảy một điệu Jazz mà cô ấy đã học được trong mấy ngày qua.
Chất liệu vải bó sát của bộ quần áo yoga tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô gái, thậm chí vòng eo của cô ấy còn nhỏ hơn so với Mạnh Tiêm Tiêm, cao hơn một mét bảy mươi sở hữu đôi chân dài miên man, khi đứng ở trước mặt Mạnh Tiêm Tiêm vẫn tràn đầy tính uy hiếp và cảm giác áp bách đó.
Có thể nhìn ra được điệu nhảy này vừa mới học, thậm chí có vài động tác vẫn chưa quen thuộc lắm, nhưng mà tư thế nhảy của cô ấy rất chuẩn.
Chắc chắn người này có nền tảng vũ đạo vô cùng chắc chắn.
Mạnh Tiêm Tiêm nhìn cô ấy, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường và khó chịu ra mặt.
Sau khi Tống Thời Vi kết thúc bằng một động tác xinh đẹp, cô ấy nhìn Mạnh Tiêm Tiêm: "Thế nào? Tôi có thể gia nhập câu lạc bộ của các cậu không?"
"Có thể chứ, thêm vào."
Các cô gái trong câu lạc bộ nhìn nhau, không ngờ Mạnh Tiêm Tiêm lại cho cô ấy gia nhập dễ dàng như vậy.
Rõ ràng cô ta ghét Tống Thời Vi nhất mà.
Giang La đã nhận ra, Mạnh Tiêm Tiêm để Tống Thời Vi gia nhập câu lạc bộ để dễ ra tay với cô ấy mà thôi.
...
Quả nhiên sau khi tập nhảy xong các cô gái vào phòng tắm rửa thay quần áo, khi Tống Thời Vi vừa bước vào phòng tắm Mạnh Tiêm Tiêm đã làm một số động tác nhỏ.
Cô ta đặt chiếc áo ngực ren trắng của Tống Thời Vi vào chiếc ba lô trên ghế đệm vào mang nó đi.
Hôm nay Tống Thời Vi mặc váy, nếu không tìm thấy đồ lót sẽ xấu hổ thế nào chứ.
Mấy cô gái xung quanh đưa mắt nhìn nhau giả vờ như không thấy, vội vàng rời khỏi "hiện trường vụ án".
Lúc Mạnh Tiêm Tiêm ra cửa lại bị Giang La cản đường.
Cô gái nhỏ dùng thân mình chặn ở cửa, kiên quyết không để cô ta đi ra ngoài: "Cậu làm như vậy hơi quá đáng đấy."
Mạnh Tiêm Tiêm lắc chiếc áo ngực, cười nói: "Lợn con, nghe lời nào, nếu như cậu còn muốn ở trong câu lạc bộ thì bớt lo chuyện của người khác đi."
"Cậu làm như thế này là ăn cắp đấy, trong nội quy của trường học chúng ta ăn cắp sẽ bị đuổi học."
"Cậu không nói tới không nói thì sẽ không có ai biết cả, phòng thay đồ cũng không có camera giám sát."
Giang La yên lặng xem cô ta: "Nhưng tớ nhìn thấy."
Nụ cười thoải mái trên khuôn mặt của Mạnh Tiêm Tiêm cũng biến mất, khóe mắt của cô ta cũng rung lên, cô ta nhìn Giang La bằng ánh mắt lạnh lùng: "Cố ý muốn chống lại tớ có đúng không."
"Không phải, tớ với cậu không thù không oán."
"Cậu không ghét cậu ta à?"
"Mặc dù không thích nhưng chưa đến mức ghét." Giang La kiên định đứng chắn ở cửa giống như một bức tường đá không chịu để cho cô ta đi khỏi: "Mau trả lại đồ cho người ta đi."
"Tại sao cậu phải giúp cậu ta, chúng ta mới là bạn cơ mà, thôi được rồi."
Giang La cắn môi dưới khô khốc, dứt khoát trở mặt với cô ta: "Cậu đừng nghĩ tôi không biết lý do cậu chơi với tôi là gì, từ đầu tới cuối cậu chưa bao giờ coi tôi là bạn cả..."
Nhưng Tống Thời Vi cũng là bạn của Kỳ Thịnh, Giang La không muốn cô ấy bị mất mặt, không muốn để Kỳ Thịnh cảm thấy không thoải mái trong lòng, càng không muốn... Trở thành đồng lõa của Mạnh Tiêm Tiêm.
Tuy bình thường Kỳ Thịnh rất xấu xa nhưng từ nhỏ anh là một cậu bé ngay thẳng vô tư trong sáng, không ỷ mạnh hiếp yếu.
Nếu vì một cảm xúc bất an nhỏ nhỏ mà Giang La trở thành đồng lõa của Mạnh Tiêm Tiêm.
Thì cô không còn mặt mũi nào mà gặp anh nữa.
"Trả đồ lại đi, nếu không tôi sẽ báo cáo với giáo viên đấy." Giang La vươn cánh tay mập mạp chống ở cửa, quyết tâm không cho Mạnh Tiêm Tiêm đi.
Mạnh Tiêm Tiêm muốn mạnh mẽ phá cửa nhưng nhìn cô gái nhỏ mập mạp trước mặt này lại cảm thấy nếu đánh thật thì chưa chắc cô ta đã là đối thủ của cô, đến lúc ồn ào khiến cho tất cả mọi người đều biết thì cô ta cũng sẽ mất mặt.
"Coi như cậu may mắn!"
Mạnh Tiêm Tiêm trừng mắt tiện tay ném áo ngực đến bên chân thùng rác, Giang La nhanh tay lẹ mắt nhận lấy nó.
"Cậu chờ đấy cho tôi." Mạnh Tiêm Tiêm uy hiếp, sau đó xoay người sải bước ra khỏi phòng thay đồ.
Giang La chưa kịp đặt đồ lại chỗ cũ thì Tống Thời Vi đã quấn khăn tắm màu trắng đi ra, nhìn Giang La cầm áo ngực của cô ấy trong tay biểu cảm của cô ấy có chút quá sức tưởng tượng.
"Cậu..."
"Á, không, không phải tớ!" Giang La vội vàng giải thích, cố gắng để bản thân không bị nhìn như biến thái: "Tớ không lấy cái này..."
"À, phiền cậu đưa nó cho tớ."
Giang La vội vàng đưa đồ tới, Tống Thời Vi đưa lưng về phía cô mặc áo ngực xong mới lấy váy từ trong túi ra.
Cô không nói thì cô ấy cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Con gái rất nhạy cảm với lòng tốt và sự thù địch xung quanh.
Ai là bạn ai là địch, vừa nhìn là biết ngay.
"Cảm ơn cậu." Cô ấy soi gương chải lại mái tóc dài, sợi tóc xõa xuống giống như thác nước vừa mềm mại vừa dày dặn: "Nếu không có cậu hôm nay tớ sẽ rất xấu hổ."
"Không cần cảm ơn."
Tống Thời Vi dịu dàng nhìn cô qua chiếc gương.
Giang La hơi mất tự nhiên, gò má hơi ửng đỏ, cô xách túi sách ra khỏi phòng thay đồ.
Tống Thời Vi buộc tóc đuôi ngựa bước ra khỏi tòa nhà, nhìn xuyên qua bãi cỏ xanh mướt đối diện cô gái nhỏ vụng về cưỡi trên chiếc xe đạp gấp gọn, bóng lưng ấy giống như một chú chim cánh cụt nhỏ ngây thơ.
Cô ấy lấy điện thoại gọi cho Kỳ Thịnh…
"Anh Thịnh."
"Nói." Dường như thiếu niên đang đánh bóng dẫn đến hơi thở có vẻ gấp gáp, sau đó còn nghe thấy tiếng bóng rổ chạm xuống đất.
"Việc này tớ sẽ giúp cậu, cô gái này... Thật đáng yêu! Hơn nữa còn rất lương thiện ngay thẳng, tớ rất thích cậu ấy."
"Tất nhiên rồi." Giọng nói của thiếu niên rõ ràng trong trẻo xen lẫn ý cười vô cùng rõ ràng: "Người của tớ sẽ không kém."
"Tại sao cậu lại hãnh diện thế nhỉ?"
Bình luận facebook