Trong phòng bao của CLB Trường Thành khói thuốc mù mịt.
Liễu Tuấn, Liễu Triệu Ngọc, Nguyễn Vĩ Đức, Liễu Triệu Thời, bốn anh em ngồi vây quanh bàn, gạt tàn đầy mẩu thuốc.
Liễu Tuấn biết được tin Liễu Triệu Mẫn xảy ra chuyện ở Châu Phi, lập tức chạy tới, ba người kia thì đã đợi từ lâu. Bọn họ đều là đại biểu nhân dân và ủy viên chính hiệp toàn quốc, nên cũng tham dự đại hội lần này.
- Anh Triệu Ngọc, chuyện gì đã xảy ra.
Liễu Tuấn mày nhíu chặt, không ngừng hút thuốc, hỏi.
Liễu Triệu Ngọc lo lắng nói:
- Phía bên nước Tượng Nha truyền lại tin tức, Triệu Mẫn và mấy nhân viên kỹ thuật công trình bị bộ tộc vũ trang bắt cóc rồi.
Liễu Triệu Thời hậm hực nói:
- Sớm nói với anh ấy rồi, đừng tới đó, anh ấy lại không chịu nghe. Cái nước Tượng Nha đó đánh nhau mấy chục năm, không thái bình chút nào, làn này các cả mạng mình vào...
Liễu Triệu Mẫn là anh ruột Liễu Triệu Thời, hiện giờ anh trai gặp nạn, chẳng trách hắn nóng ruột.
Liễu Tuấn tất nhiên biết chuyện Liễu Triệu Thời tới nước Tượng Nha khai thác khoáng sản.
Đó là một đi quan trọng trong "dân doanh quốc chiến" mà Cty Đằng Phi thực hiện. Sau khi Liễu Tấn Tài tiếp nhận kiến nghị của Tiểu Thanh, chính thức khởi động phương án "dân doanh quốc chiến", Cty Đằng Phi đảm đương cấp tiên phong hãm trận. Do Cty Đằng Phi và mấy chục công ty trực tiếp và gián tiếp khống chế cổ phần đi ra nước ngoài, hiện đang triển khai ở Châu Phi và Trung Á. Tranh thủ khoảng trống do nguy cơ tài chính gây ra. Vì ảnh hưởng của nguy cơ tài chính, rất nhiều công ty lớn quốc tế phải thu hẹp tài chính, rút khỏi thị trường phụ, cố sức bảo vệ nghiệp vụ chính.
Liễu Triệu Thời đích thân sang nước Tượng Nha là mắt xích quan trọng nhất trong đó.
Tượng Nha là quốc gia nằm ở phía tây Châu Phi, diện tích không lớn. Đương nhiên không lớn là so với trong nước thôi, còn so với quốc gia xung quanh, Tượng Nha không phải là nước nhỏ. Nước này có tài nguyên khoáng sản lớn, luôn được các quốc gia công nghiệp phát triển, nhưng tình hình trong nước Tượng Nha vô cùng phức tạp, tồn tại vô số các bộ tộc vũ trang. Nhiều năm qua chiến tranh không ngớt, thành cuộc nội chiến mang tính toàn quốc.
Sự tàn khốc của cuộc chiến bộ lạc nguyên thủy, người ngoài khó mà tưởng tượng được. Các hành vi như chặt đầu, chôn sống mà thế giới văn minh cấm kỵ là chuyện cơm bữa trong chiến tranh bộ tộc.
Thời điểm cuộc chiến kịch liệt nhất, mỗi ngày nước Tượng Nha có nghìn người chết trong chiến loạn.
Hậu quả nội chiến tạo thành mang tính tai nạn, cùng với người nước ngoài lần lượt rút lui, sản nghiệp công nghiệp vốn có chút cơ sở theo đó mà suy bại, các công trình dân sinh bị phá hủy, kinh tế quốc dân mau chóng sụp đổ. Mấy năm gần đây dưới sự giàn hòa của quốc tế, các bên giao chiến đã ngừng xung đột quy mô lớn, miễn cưỡng thành lập được chính phủ liên hợp yếu đuối, nắm giữ chính quyền toàn quốc.
Nhưng xung đột các bộ lạc nhỏ vẫn không ngừng, bởi vì nội tình nước Tượng Nha không ổn định, nên không có tập đoàn và xí nghiệp lớn nào muốn vào nước này, khiến nó trở thành quốc gia nghèo đói kém phát triển nhất thế giới.
Nhưng tài nguyên khoáng sản phong phú của nó không phải là giả.
Liễu Triệu Mẫn quyết định mạo hiểm tới hợp tác với chính phủ nước Tượng Nha, thành lập một công ty tên Cửu An, khai thác tài nguyên khoảng sản của nước này.
Phải nói chính phủ nước Tượng Nha rất hoan nghênh Liễu Triệu Mẫn và Cty Đằng Phi.
Quốc gia này thực sự rất cần chi viện nước ngoài rồi, nhiều năm chiến tranh làm cho nó ngay cả sản phẩm công nghiệp đơn giản nhất cũng không sản xuất được, phải dự vào xuất khẩu kim cương đổi lấy nhu yếu phẩm sinh hoạt.
Cty Đằng Phi luôn kiên trì con đường thực nghiệp báo quốc, nên ở nghề chế tạo có ưu thế rất lớn. Liễu Triệu Mẫn mang theo vô số tài chính và các thiết bị máy móc, nhanh chóng dựng lên công xưởng và dây chuyền sản xuất đơn giản, sản xuất các loại sản phẩm công nghiệp thường ngày cho nước Tượng Nha. Chưa tới một năm, Cty Cửu An đã đứng vững ở nước Tượng Nha, trở thành tập đoàn công nghiệp lớn nhất, có ảnh hưởng lớn với chính phủ nước Tượng Nha.
- Trước đó không lâu Triệu Mẫn còn gọi điện thoại về nói, tiến triển thuận lợi, chuẩn bị mở rộng quy mô sản xuất, động thời gửi đội ngũ thăm dò mỏ đi, yêu cầu tổng công ty cấp thêm tiền, gửi thêm nhân viên quản lý và kỹ thuật. Bọn anh đã nghiên cứu, kết thúc hai đại hội, sẽ gửi qua cho anh ấy, không ngờ xảy ra chuyện này...
Liễu Triệu Ngọc vừa nói vừa lắc đầu thở dài:
- Cái bộ lạc nguyên thủy của nước Tượng Nha hết sức dã man...
Liễu Tuấn hỏi:
- Hiện giờ có tin tức của anh Triệu Mẫn không? Bộ lạc vũ trang kia có đề xuất yêu cầu cụ thể gì không?
Liễu Triệu Ngọc lắc đầu.
Liễu Triệu Thời đáp:
- Nếu bọn chúng đưa ra điều kiện đã tốt, nếu là đòi tiền thì dễ, chỉ sợ bọn chúng không cần tiền.
Liễu Tuấn an ủi:
- Anh cả, anh cũng đừng gấp, nước Tượng Nha đánh nhau bao năm, các bộ lạc nguyên thủy tới đâu cũng có chút khai hóa rồi, không còn là bộ lạc uống máu như nước nữa.
Trước kia nước Tượng Nha đúng là tồn tại nhiều bộ lạc "không nhuốm bụi trần" , nhưng nhiều năm nội chiến, cơ bản đã lan tới hết tất cả các bộ lạc.
Trừ bộ lạc nguyên thủy thực sự ẩn trong thâm sơm cùng cốc, các bộ lạc khác ít nhiều đều bị ảnh hưởng, hiểu một số nguyên lý kinh tế cơ bản. Chắc bọn chúng bắt đám Liễu Triễu Mẫn không phải là để làm "món ăn".
Liễu Triệu Thời lẩm bẩm:
- Chỉ sợ gặp đúng đám nguyên thủy.
Nghiêm khắc mà nói, trước kia Liễu Triều Thời có chút "vô dụng", nhưng qua nhiều năm rèn luyện, tầm nhìn và lòng dạ rất rộng lớn. Không gặp phải chuyện lớn thế này thì vẫn trấn tĩnh được.
Liễu Tuấn đành mặc kệ hắn, thực tế y hiện giờ cũng chẳng hề nhẹ nhõm.
- Anh Triệu Ngọc, em thấy thế này, anh lập tức báo cáo cho Chương bí thư để liên hệ với bộ ngoại giao, thông qua con đường ngoại giao để liên hệ với chính phủ Tượng Nha, tranh thủ chuộc người.
Liễu Triệu Ngọc do dự gật đầu.
Hiện giờ cũng chỉ có thể làm thế, cho dù hắn biết, thủ đoạn ngoại giao dùng ở quốc gia như Tượng Nha, hiệu quả rất hữu hạn.
Nguyễn Vĩ Đức đột nhiên nhắc:
- Tiểu Tuấn, hay là liên hệ với Tiểu Thanh, có lẽ cô ấy có cách.
Liễu Triệu Thời mắt sáng lên, phụ họa:
- Đúng đúng, liên hệ với Tiểu Thanh một chút, khẳng định cô ấy có cách.
Chỉ cần sớm cứu em trai ra, cách gì Liễu Triệu Thời cũng thử.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu:
- Vâng, lát nữa em sẽ liên hệ với cô ấy.
Liễu Tuấn không dùng di động gọi điện cho Tiểu Thanh mà về đại nội, dùng điện thoại bảo mật gọi tới điện thoại cố định trong văn phòng của Tiểu Thanh.
Thông tấn hữu tuyến an toàn hơn hẳn thông tấn vô tuyến.
- Tiểu Tuấn, ở thủ đô à?
Giọng nói vui vẻ của Tiểu Thanh vang lên, cô cũng biết hiện giờ là giữa hai kỳ đại hội, Liễu Tuấn hẳn là đang họp ở thủ đô.
- Ừ, ở thủ đô.
- Không đúng, hình như anh có tâm sự?
Tiểu Thanh vốn muốn trêu ghẹo chồng vài câu, nhưng Liễu Tuấn vừa lên tiếng, cô liền nghe ra điều khác thường, hỏi ngay.
Liễu Tuấn trầm giọng nói:
- Anh hai ở nước Tượng Nha xảy ra chuyện rồi, anh ấy và mấy nhân viên bị bộ tộc vũ trang nước Tượng Nha bắt giữ.
Tiểu Thanh cả kinh:
- Cái gì? Sao xảy ra chuyện này? Anh hai không phải ở thủ đô nước Tượng Nha sao? Thế nào lại bị bộ tộc vũ trang bắt giữ?
Nước Tượng Nha mặc dù chiến loạn liên miên, nhưng mấy năm qua tương đối an toàn, bị một bộ lạc vũ trang mạnh nhất khống chế. Liễu Triệu Mẫn mở công ty bên đó, có quan hệ tốt với bộ lạc kiểm soát thủ đô. Dưới tình huống bình thường, hắn cũng không rời khỏi thủ đô.
- Tình hình cụ thể anh cũng không rõ lắm, nghe anh Triệu Ngọc nói, anh hai muốn đi thăm dò mỏ, có bộ tộc vũ trang đương địa hộ tống, có điều vẫn xảy ra chuyện, tin tức ở nước Tượng Nha cũng không phát triển mấy ...
Liễu Tuấn nói với chút nóng nảy.
Liễu Triệu Mẫn là anh họ con bác của hắn, xảy ra chuyện này Liễu bí thư cũng có chút thiếu kiềm chế. Cho dù y đoán chừng có thể đánh bại được đội ngũ hộ tống không phải là bộ tộc vũ trang bình thường, mục đích bắt giữ đám Liễu Triệu Mẫn hẳn là vì đòi tiền chuộc, nhưng quan tâm quá ắt loạn, hiện giờ lại chưa rõ tình thế ra sao.
Tiểu Thanh cau mày:
- Anh hai quá nóng vội rồi, chuyện này phải làm từng bước. Vội vã chỉ hỏng việc.
Tiểu Thanh nói thật, tuy người phương tây rút đi, đây là cơ hội rất tốt, nhưng không thể quá vội, trước tiên phải ổn định tình thế, lập quan hệ đồng minh tốt đẹp với bộ tộc vũ trang, giúp bọn họ mở rộng phạm vi khống chế, sau đó mới nghĩ tới vấn đề khai khoáng.
- Tính anh hai là thế mà, rất nóng vội.
Liễu Tuấn rất đồng cảm.
Tiểu Thanh hỏi:
- Vậy giờ anh định làm sao?
- Con đường ngoại giao khẳng định phải đi, có điều hiệu quả không tốt. Chuyện này phải nghĩ từ phương diện khác.
- Ừ, em cũng nghĩ thế, quan trọng là tin tức quá ít, không biết đối phương có ý gì.
- Cho nên mới nhờ em ra tay.
Tiểu Thanh cười, rồi nghiêm túc nói:
- Được anh yên tâm, em hành động ngay, có tin tức sẽ liên hệ với anh
Bình luận facebook