Từ hơn mười năm trước, khi Liễu Tuấn còn đang làm bí thư huyện ủy Ninh Bắc, Liễu Tuấn đã chỉ thị cho Tiểu Thanh bắt đầu tiến vào các thị trưởng tài nguyên chiến lược, trong đó có đầu tư vào khu mỏ ở Châu Phi.
Mười mấy gần hai mưoi năm gây dựng và phát triển, tập đoàn Thịnh Nghiệp chẳng những sở hữu công ty khai khoáng đứng thứ ba toàn cầu, có tiếng nói quan trọng trong nghành khai khoáng thế giới, mà có quan hệ lớn và ảnh hưởng nhất định ở một quốc gia Tây Phi.
Nên một khi Tiểu Thanh đích thân ra tay, chẳng bao lâu đã có câu trả lời.
Ngày hôm đó Hắc Tử hẹn gặp Liễu Tuấn ở thủ đô, báo cáo tình hình đã tìm hiểu được.
- Tuấn thiếu gia, đã tìm hiểu được kẻ bắt cóc đám Triệu Mẫn rồi, đó là Ô Mộc Tư...
Hắc Tử trầm giọng nói, đồng thời giới thiệu tình hình của Ô Mộc Tư với Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn hỏi:
- Ô Mộc Tư có điều kiện gì?
Chỉ cần không phải là bộ tộc ăn thị người bắt cóc Liễu Triệu Mẫn, trong lòng Liễu Tuấn an tâm hơn nhiều, nghe lời Hắc Tử nói thì tên Ô Mộc Tư này không những là kẻ giết người như nghóe, còn là nhân vật loại chính khách, hắn đột nhiên bắt cóc đám người Liễu Triệu Mẫn ắt phải có mục đích, không phải là do hứng trí mà làm.
- Ô Mộc Tư hôm qua đã đưa ra điều kiện với chính phủ, , muốn hai tỉnh vùng nói tây bắc thuộc về quyền tự trị của mặt trận giải phóng tự do, ngoài ra hắn muốn tiền chuộc là 5 triệu USD, cùng với một nghìn khẩu súng trường tự động cùng với hai mươi vạn viên đạn, còn cả súng cối và các yêu cầu trang bị vũ khí nữa.
Hắc Tử chậm rãi nói.
Liễu Tuấn nhíu mày lại hỏi:
- Chỉ thế thôi sao?
Hắc Tử đáp:
- Tạm thời chỉ có thế, bất quá điều kiện này A Địch Đức sẽ không đồng ý.
A Địch Đức là thủ lĩch mặt trận giải phóng tự do, hiện giờ là tổng thống chính phủ liên hợp nước Tương Nha, có điều rất nhiều quốc gia không thừa nhận cái danh hiệu tổng thống của hắn. Nói trắng ra, A Địch Đức là thủ lĩnh quân phiệt lớn nhất nước Tượng Nha.
- Có số vũ khí trang bị này, thực lực của Ô Mộc Tư sẽ mở rộng mạnh, luận sức chiến đấu của từng chiến binh trong bộ trộc vũ trang của hắn luôn mạnh hơn của A Địch Đức, chủ yếu là trang bị vũ khí kém hơn, thêm vào thanh danh của Ô Mộc Tư không tốt, không có được sự viện trợ bên ngoài, cho nên thực lực không thể mở rộng được. Nếu không nước Tượng Nha rốt cuộc do ai định đoạt rất khó nói. Hơn nữa hai tỉnh tây bắc nước Tượng Nha mà Ô Mộc Tư chiếm cứ có tài nguyên phong phú nhất, Triệu Mẫn vốn định đàm phán với Ô Mộc Tư, không ngờ thằng khốn kiếp đó trở mặt ....
Hắc Tử giải thích thêm.
- Với loại người đó căn bản không có gì để đàm phán.
Liễu Tuấn lạnh lùng nói:
- Căn bản không phải là người tới cùng một thế giới.
Hắc Tử nói:
- Ô Mộc Tư đưa ra kỳ hạn chỉ có bảy ngày. Trong vòng bảy ngày không đá ứng điều kiện của bọn chúng, cứ hai ngày sẽ giết một con tin. Đám Triệu Mẫn có tổng cộng bảy người, toàn là người bên minh. Tiểu Thanh nói, hiện giờ có hai phương án để lửa chọn.
Trên danh nghĩa Hắc Tử là phó chủ tịch kiêm tổn giám đốc tập đoàn Thu Thuy, nhưng đó chỉ là thân phận công bố ra bên ngoài, thực tế bất kể là tập đoàn Thu Thủy và Thịnh Nghiệp , nhưng hoạt động bí mật đều do Hắc Tử chủ trì. Ví dụ như các ban ngành bảo an đều do Hắc Tử phụ trách hết, Elisa nữ đặc công KGB trước kia cũng chịu trách nhiệm trực tiếp với Hắc Tử. Khi Tiểu Thanh và Xảo Nhi ra nước ngoài hoạt động, an toàn nhân thân đều do Hắc Tử phái người bảo hộ, Liễu Tuấn ra nước ngoài cũng vậy.
Lần này sự kiện nước Tượng Nha bắt cóc con tin, do thân phận Tiểu Thanh mẫn cảm không tiện trực tiếp tham dự, liền ủy thác Hắc Tử tới thủ đô, báo cáo trực tiếp với Liễu Tuấn.
Sự phân công nội bộ này Liễu Tuấn tất nhiên là biết rất rõ.
- Hai phương án sao?
- Đúng, phương án thứ nhất là đồng ý với điều kiện của Ô Mộc Tư, hắn muốn cái gì cấp cái đó, trước tiên đảm bảo an toàn cho đám Triệu Mẫn.
- A Địch Đức không phải là không đồng ý sao?
- A Địch Đức không đồng ý chủ yếu là sợ Ô Mộc Tư có được số vũ khí trang bị này, thế lực tăng vọt, sau này càng khó đối phó. Theo ý của Tiểu Thanh, cho Ô Mộc Tư bao nhiêu thì sẽ cho A Đức Địch gấp đôi, như thế hắn sẽ không ý kiến nữa.
- Cấp cho A Địch Đức gấp đôi? Đó không phải số hàng quân dụng nhỏ đâu.
Liễu Tuấn cả kinh.
Ô Mộc Tư yêu cầu một nghìn khẩu súng trường tự động và hai mươi vạn viên đạn cùng với các vũ khí trang bị khác đã là con số kinh người rồi. Cấp cho A Địch Đức gấp đôi càng khủng khiếp.
Đơn thuần cấp tiền thì có thể dễ xử lý, nhưng liên quan tới cung ứng vũ khí quân sự lớn như thế thì rất khó nói.
Hắc Tử cười thản nhiên:
- Cũng không phải là nhiều lắm, chỉ mấy nghìn khẩu súng mà thôi, đều là vũ khí nhẹ của bộ binh, pháo cối không yêu cầu nhiều lắm.
Ngữ khí của Hắc Tử thản nhiên như thế làm Liễu Tuấn không nói được gì, xem ra y còn chưa biết nhiều lắm về "vương quốc ngầm" mà Hắc Tử điều hành.
Hắc Tử có chút xấu hổ, giải thích:
- Tuấn thiếu gia, không phải là tôi có ý giấu diếm gì thiếu gia. Ý của Tiểu Thanh là nhiều chuyện chỉ có thể làm không thể nói, dính dáng nhiều không tốt lắm.
Liễu Tuấn cười gật đầu.
Bất kể là Tiểu Thanh hay Hắc Tử, lòng trung thành với y là không cần phải nghi ngờ. Tiểu Thanh cẩn thận không phải là không có lý, dù sao hiện giờ thân phận của Liễu Tuấn rõ ràng rồi, cùng với thời gian trôi đi, địa vị của y sẽ ngày càng cao, chuyện cấm kỵ sẽ ngày càng nhiều. Chỉ tới khi Liễu Tuấn nắm quyền tối cao rồi thì những thứ cấm kỵ mới không phải là cấm kỵ nữa.
Trước thời điểm đó, Tiểu Thanh nói rất đúng, chỉ làm không nói mới là thượng sách.
- Vậy phương án thứ hai là gì?
- Phương án thứ hai chính là chơi cứng, đột nhập vào tổng bộ của mặt trận giải phóng dân tộc tự do, giết chết Ô Mộc Tư, cứu người ra, thuận tiện giúp A Địch Đức trừ khử cái họa trong lòng này.
Hắc Tử vẫn bình tĩnh nói, một thoáng sát khí ánh lên trong mắt.
Liễu Tuấn cau mày, nghe thế này thì thậm chí Hắc Tử đã có năng lực đánh một trận chiến cục bộ rồi, Nói ra thì cũng không có gì khiến người ta quá kinh ngạc, với tài lực của Tiểu Thanh và Xảo Nhi hiện nay, hỗ trợ một cuộc chiến tranh nội bộ là quá dư thừa.
- Có chắc không?
Liễu Tuấn hỏi ngay tới.
- Không nắm chắc mười phần, súng đạn không có mắt, đánh nhau rồi thì không ai dám đảm bảo gì cả.
Hắc Tử thẳng thắn nói.
Liễu Tuấn nhìn hắn.
Hắc Tử nói tiếp:
- Cho nên ý kiến cá nhân tôi là ngả theo phương án thứ nhất, trước tiên thỏa mãn điều kiện của bọn chúng, cứu Triệu Mẫn ra, đợi sự việc lắng xuống rồi mới đi bước thứ hai giúp A Địch Đức trừ khử Ô Mộc Tư. Bất kể thế nào, an toàn của Triệu Mẫn ở vị trí hàng đầu. Như thế, không tới mức khiến cho bên ngoài phản ứng quá lớn.
Phải nói kiến nghị này của Hắc Tử khá là hợp lý, hành động của Liễu Triệu Mẫn và tổng công ty Đằng Phi ắt sẽ làm các quốc gia phương Tây khác chú ý. Một khi Hắc Tử dùng tới lính đánh thuê tham dự nội chiến nước Tượng Nha vào thời khắc mẫn cảm thế này khả năng sẽ dẫn tới những hậu quả khó lường.
Liễu Tuấn trầm ngâm một chút rồi gật đầu.
Năm ngày sau Hắc Tử lại lần nữa gọi điện cho Liễu Tuấn.
- Tuấn thiếu gia, chuyện đã được giải quyết. Bọn Triệu Mẫn đều rất bình an, có điều bị chút hoảng sợ, tinh thần hơi kém, tôi kiến nghị để bọn họ về nước nghỉ dưỡng một thời gian.
Liễu Tuấn khẽ thở phào, nói:
- Ừ, vất vả cho anh rồi.
Hẳn vì chuyện này mấy ngày qua Hắc Tử đã phải bận rộn tối mày tối mặt.
Hắc Tử cười hỏi:
- Bước hành động tiếp theo khi nào thì triển khai?
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Đây là hoạt động thuần thương nghiệp, bên đó tự ra quyết định đi, không cần hỏi ý kiến của tôi nữa. Có điều, nếu như đã bỏ ra một cái giá lớn như vậy, thì thứ đáng có phải có bằng được.
Hăc Tử đáp:
- Vâng tôi biết rồi.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook