Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 184
Cho dù là Simmons Walker cũng không ngờ được, giữa Sở Ngôn và Felton còn có sự mâu thuẫn như vậy.
Ban đầu khi Simmons ký hợp đồng với Sở Ngôn và liên hệ Felton làm đạo diễn, hai người này hoàn toàn không quen biết thậm chí không có chút liên quan gì. Thế nhưng, ngay tại điểm mà Simmons vẫn luôn tự hào nhất —— Sở Ngôn nhanh chóng thu được Ảnh đế Kim Thịnh lại khiến Felton giận dữ.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản: Vị đạo diễn lớn này đã theo đuổi Oliver Ashley hơn mười năm rồi.
Oliver Ashley năm nay 37 tuổi, mười hai năm trước khi Felton còn là một phó đạo diễn theo bên cạnh cha mình học tập kỹ xảo thì Oliver đã trở thành nghệ sỹ nổi tiếng. Khi đó vừa vặn có một bộ phim của cha Felton chọn Oliver làm diễn viên chính, Oliver trẻ tuổi đẹp trai khi ấy đã khiến Felton gặp tiếng sét ái tình, từ đó về sau điên cuồng theo đuổi lại lần lượt thất bại.
Nói thật lòng, Felton có thể đạt được thành tích như hiện tại ở độ tuổi 34 cũng coi như là bị tình yêu ép tới.
Cha của Felton là đạo diễn lớn trứ danh của Mỹ, gia thế vô cùng phong phú, hắn nguyên bản có thể an an ổn ổn tiến bộ, thậm chí cho dù lăn lộn chờ chết không cần quay phim cũng sống được vô cùng thoải mái. Thế nhưng bởi vì muốn theo đuổi Oliver nên Felton chỉ có thể không ngừng phấn đấu, lại thêm thiên phú bẩm sinh của gia tộc nên Felton mới có thể đoạt giải Oscar ở độ tuổi ba mươi, tuyệt đối chính là nổi tiếng từ lúc trẻ tuổi.
Thế nhưng cho dù như vậy Oliver cũng vẫn cự tuyệt Felton, thậm chí còn từng tuyên bố: “Tôi không nhận đóng phim của Felton.”
Có thể nói là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Về giải Kim Thịnh mấy hôm trước, Felton vẫn như bình thường xem trực tiếp tại nhà, khi thấy Oliver nhận được cúp Ảnh đế hắn quả thực đã cảm động lây, thế nhưng kế tiếp đột nhiên lại thấy Sở Ngôn và Oliver cùng chia đôi giải Ảnh đế, thậm chí Oliver còn nắm tay Sở Ngôn cùng tiến lên sân khấu (chậc chậc, cái này mới là trọng điểm nha), vậy nên Oliver hoàn toàn nổi giận.
Mọi người nói xem, Felton cũng đã thảm đến như vậy rồi, Sở Ngôn và Chu Hòa Huy còn có thể tức giận được sao?
Hơn nữa Sở Ngôn còn nghe được không ít chiến tích đau thương của Felton từ chỗ Chu Hòa Huy, nói ví dụ như chủ động đi thăm Oliver lại bị trợ lý của người nọ ngăn cản bên ngoài. Lại nói ví dụ như muốn tiến đến chào hỏi Oliver trong lễ trao giải lại bị người kia trực tiếp tránh né: “Xin lỗi, tôi còn có việc, đi trước một bước.”
Nếu như nói đãi ngộ hiện tại của Sở Ngôn chỉ là một loại bỏ lơ và đố kỵ, như vậy trong suốt 12 năm nay thứ mà Felton phải đối đầu tuyệt đối chính là dằn vặt như địa ngục!
Đêm qua sau khi biết được nguyên nhân Sở Ngôn đã cười to hồi lâu, quả thực có một loại cảm xúc ‘Anh ở phim trường khi dễ tôi, người khác khi dễ anh trên mọi mặt trận’, vô cùng hả giận. Bất quá sau khi cười xong y lại thoáng suy tư một hồi, hỏi: “Anh Chu, Oliver thật sự không thích Felton như vậy, mà Felton vẫn cứ mãi bám đuổi Oliver?”
Chu Hòa Huy nhẹ nhàng lắc đầu: “Chuyện của giới giải trí nước Mỹ anh không biết nhiều, cách quá xa.”
Sở Ngôn gật đầu o hỏi thêm nữa.
Trong quá trình quay phim tiếp theo, Sở Ngôn hoàn toàn không để ý đến thái độ của Felton mà càng thêm đặt sự chú ý lên quá trình quay chụp. Biểu hiện này của Sở Ngôn không chỉ khiến Felton không thể phát hỏa mà còn làm cho hắn không khỏi cảm thán.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc trịnh trọng của thanh niên tóc đen, đồng tử màu xanh lam của Felton lóe ra quang mang dao động, cuối cùng hắn nặng nề thở dài một hơi, thấp giọng lẩm bẩm: “Đám diễn viên các người… một khi nghiêm túc đều xinh đẹp như vậy…”
Đúng vậy, mười hai năm trước thứ khiến Felton chân chính gặp tiếng sét ái tình chính là bộ dạng nghiêm túc đóng phim của Oliver.
Phảng phất như người nọ đã đem cả linh hồn đầu nhập vào chút chuyện nhỏ này, nghiêm túc lật xem kịch bản, cẩn thận cân nhắc đẽo gọt. Mà khi bắt đầu quay hình, người nọ cũng sẽ giống như Sở Ngôn ngày hôm nay vậy, cả người đều tản ra một loại quang mang khiến kẻ khác không thể sao lãng.
Người nghiêm túc làm việc chính là đẹp mắt nhất.
Quay đến ngày thứ bảy, Sở Ngôn đã NG hai lần, thế nhưng đạo diễn Felton lại không nói ra lời khó nghe gì, chỉ yếu ớt gật đầu, chỉ đạo Sở Ngôn hai câu nói rõ cảm giác mình cần cho y biết.
Suốt nửa giờ đầu tiên của 《Ti tiện 》 đều là dùng để biểu hiện loại sinh hoạt mê đắm xa xỉ này.
Nếu như nhất định phải dùng một từ để hình dung Hoa Tư Nhã, sợ rằng chỉ có một từ là thích hợp: Thần.
Bề ngoài xinh đẹp tuấn mỹ, phong độ lịch thiệp hào phóng, hắn tuyệt đối là nhân loại thượng đỉnh mà Thượng đế đã dụng tâm chế tạo. Ở hắn có sự ưu nhã khiến phái nữ điên cuồng, ở hắn cũng có sự vượt trội mà nhóm nam giới không nhịn được thần phục, những việc người khác coi là phiền toái nếu rơi vào tay hắn liền giải quyết nhẹ nhàng. Hắn giao thiệp trong xã hội thượng lưu nước Mỹ như cá gặp nước, hầu như mỗi gia tộc đều muốn mời hắn đến làm khách quý.
Sau đó, hắn liền gặp phải người con gái kia.
Nữ diễn viên trứ danh nước Mỹ Aurora Durham nhận vai tiểu thư quý tộc Daphne, nàng phảng phất là trời sinh một đôi với Hoa Tư Nhã. Nàng xuất thân từ gia đình quý tộc giàu có, bề ngoài xinh đẹp, thông minh cao nhã, tinh thông thơ ca và đàn violon. Daphne cũng giống như những tiểu thư quyền quý khác, đều yêu thích vị quý tộc thần bí đến từ Hoa quốc kia.
Hai người gặp nhau trong một buổi vũ hội, Daphne khiêu vũ một điệu cùng Hoa Tư Nhã, từ đó về sau giống như đã có gì đó lệch hướng.
Cảnh quay hôm nay chính là sự kiện xác định tình yêu của Hoa Tư Nhã và Daphne, hiện tại hai người đã quen biết được ba tháng, có một sự ăn ý mà người ngoài không thể hiểu được. Aurora nhan sắc xinh đẹp, bề ngoài của Sở Ngôn cũng vô cùng xuất chúng, khi hai người cùng mặc quần áo cưỡi ngựa rong ruổi giữa đồng cỏ, quả thực chính là cảnh đẹp động lòng người.
Dưới sự thao túng của máy móc, thái dương nhanh chóng ngả về tây, phía chân trời nhanh chóng hiện lên ráng chiều đỏ rực mỹ lệ, sắc đỏ mãnh liệt gần như muốn đem cả bầu trời thiêu cháy thành tro, rào rạt mà đến cuộn lấy hơn phân nửa không gian, đem sắc xanh của thảm cỏ càng tôn lên vẻ tươi mát.
Trên một trăm camera mini nhanh chóng bay lượn giữa không trung, đuổi theo hai diễn viên chính.
Aurora đã đóng không ít cảnh cưỡi ngựa, Felton hoàn toàn không lo lắng sự thể hiện của cô, thế nhưng khi nhìn thấy cách diễn dịch của Sở Ngôn thì Felton lại không khỏi hơi kinh ngạc. Chỉ thấy Sở Ngôn dùng một tay giữ dây cương, thân trên hơi áp xuống, ánh mắt bình tĩnh khóe miệng khẽ nâng, dùng một loại thần sắc vô cùng bình tĩnh để phi ngựa.
Tốc độ ngựa phi tự nhiên khá nhanh, cho dù là Aurora muốn thể hiện diễn xuất trên ngựa cũng phải nỗ lực không ít. Thật ra cảnh này vốn có thể sử dụng hậu kỳ chế tác, bất quá vì hiệu quả hình ảnh Felton vẫn là trực tiếp lựa chọn để diễn viên quay thật.
Trước khi Sở Ngôn lên ngựa, Felton không được tự nhiên đi tới, giọng điệu châm chọc hỏi: “Cậu có biết cưỡi ngựa không? Nếu không được cứ dựa vào hậu kỳ vậy.”
Nhìn vị đạo diễn tóc vàng nhạt trước mặt, Sở Ngôn bình tĩnh cười khẽ: “Tôi có thể làm được, xin anh Felton cứ yên tâm.”
Vừa dứt lời, Sở Ngôn chân trái dẫm lên bàn đạp, đùi phải phất ngang qua, đôi chân thon dài vẽ ra một đường cong xinh đẹp giữa không trung, cơ hồ là trong chớp mắt y đã thực hiện động tác lên ngựa vô cùng thuần thục thong dong.
Felton: “…”
Chu Hòa Huy và trợ lý ở bên cạnh: “⊙0⊙!”
Hóa ra Tiểu Ngôn còn biết cưỡi ngựa nha!
Trợ lý không nghĩ quá nhiều, Chu Hòa Huy lại cho rằng Sở Ngôn đã học cưỡi ngựa cùng Hạ Bách Thâm, nghe nói kỹ thuật cưỡi ngựa của Hạ Bách Thâm rất tốt, sẽ dạy Sở Ngôn cũng là việc đương nhiên.
Thế nhưng khi người thanh niên này chân chính thúc ngựa, cái tư thế oai hùng kia khiến tất cả nhân viên có mặt tập thể kinh diễm! Lúc Sở Ngôn vung roi có cảm giác như đang khống chế đám mây nơi chân trời, mà lúc y cưỡi ngựa phi nhanh lại có khí thế rong ruổi khắp đồng cỏ.
Cảnh quay hôm nay là một cuộc tỷ thí giữa Hoa Tư Nhã và Daphne.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Daphne phi thường cao siêu, đã từng thu được giải quán quân ở những cuộc thi lớn, thế nhưng có rất nhiều người nói rằng kỹ thuât cưỡi ngựa của Mr.Hoa cũng cực kỳ tốt, thậm chí còn tốt hơn cả Daphne. Nghe được lời đồn này, Daphne hiện tại đã trở thành bạn bè với Hoa Tư Nhã tự nhiên sẽ tiến hành khiêu chiến, mà Hoa Tư Nhã cũng vui vẻ tiếp thu, sau đó mới có cảnh quay này.
Thanh niên tuấn tú hào hùng cùng với tiểu thư quyến rũ trẻ trung, hai người giục ngựa phi nhanh trên đồng cỏ quả thực là một loại thị giác hưởng thụ.
Mà trong lúc cưỡi ngựa, Sở Ngôn và Aurora cũng không ngừng diễn xuất, Daphne nhiều lần khiêu khích quay đầu nhìn Hoa Tư Nhã, mà người sau lại bình tĩnh nhàn hạ đáp trả bằng nụ cười mỉm, hoàn toàn không vội vàng cứ luôn duy trì cự ly 5m phía sau.
Việc này khiến Daphne có chút bất mãn, càng không ngừng gia tốc, chỉ là mặc kệ thế nào Hoa Tư Nhã vẫn gắt gao theo sau với khoảng cách chuẩn 5m!
Đến cuối cùng, Daphne bất chợt vung roi quất mạnh con ngựa đang cưỡi, nào biết con ngựa này vì lý do gì đột nhiên gào to một tiếng, dùng tốc độ khủng khiếp vọt về phía trước, đem Daphne đang cưỡi trên lưng xốc nảy đến gần như không trụ được.
Tình huống bất ngờ này khiến Daphne triệt để sợ ngây ra, mà Hoa Tư Nhã ở sau lưng nàng hơi nhíu mày, nhanh chóng chạy đến.
Sở Ngôn mặt mày ngưng trọng, tròng mắt hơi híp, trong vô hình tạo ra một loại không khí nghiêm trọng đàn áp. Cho dù Felton ngồi cách một màn hình cũng có thể cảm nhận được sự áp bách của cái khí thế kia, người thanh niên nọ hình như thực sự nổi giận, hắn đè nén sự khẩn trương trong lòng, nhanh chóng thúc ngựa đến bên cạnh Daphne.
Sau đó roi dài vung lên, dùng một tư thế gần như ma thuật đem Daphne quấn vào trong ngực.
Thời gian triệt để tĩnh lặng vào thời khắc này, ngựa đua vẫn phi như bay thế nhưng cảnh quay còn đang tiếp tục.
Cho dù là Aurora, trải qua lần xốc nảy phi thường chân thật này cũng có chút choáng váng, cô mơ màng ngẩng đầu nhìn thanh niên đang ôm mình, cho dù trong lòng biết mình phải nhanh chóng diễn xuất nhưng cơ thể không khỏe khiến cô nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể theo bản năng thầm than: Lần này có thể phải NG rồi.
Bất quá ngay khi Aurora cho rằng phải kết thúc thì lại chợt mở to mắt, cô bị đôi mắt tràn đầy tơ máu của đối phương làm cho giật mình.
“Em không sao chứ…” Thanh âm khàn khàn vang lên bên tai, phảng phất đã ma sát qua một tầng giấy nhám, giữa tiếng gió gào thét nhanh chóng tản ra, “Daphne… em không sao chứ…”
Theo phản xạ, Aurora nhanh chóng đáp lời: “Mr.Hoa…”
Ngón tay thon dài của thanh niên đặt lên đôi môi nàng, Sở Ngôn nhẹ nhàng nhếch môi để lộ nụ cười sáng lạn ưu nhã. Ráng chiều mỹ lệ nơi chân trời tản mát sau lưng hắn hình thành hiệu ứng vô cùng ưu mỹ, Aurora ngẩng người nhìn ngắm không hề chuyển mắt, giống như còn có thể nghe được trái tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Cái người ưu tú đến tận cùng, khiến cho cả Thượng đế cũng phải đem lòng ganh tỵ này chậm rãi mở miệng nói ra câu nói ấy ——
“Nếu như em có chuyện gì, tôi phải làm sao đây chứ, Daphne?”
Ngay giây tiếp theo, Aurora tiếp nhận nụ hôn nồng ấm. Rõ ràng chỉ là lợi dụng góc độ, thế nhưng khi hơi thở ấm áp của thanh niên phớt nhẹ qua má cô, Aurora không nhịn được đỏ mặt, giữa tiếng tim đập kịch liệt cô đột nhiên ý thức được: Hóa ra đây chính là Hoa Tư Nhã! Nếu như thật là người như vậy, trách không được kẻ khác đều động tâm vì anh ta.
Cảnh quay đến đây liền kết thúc.
Trước khi quay chụp Felton còn quái gở nói ‘Có lẽ phải quay đến vài lần đâu, ha hả’, thế nhưng sau khi cảnh quay kết thúc hắn lại trực tiếp kích động tìm hai diễn viên chính đến, hưng phấn tán dương: “Rất tốt, rất tốt, hai người quay rất tốt! Quả thực quá tuyệt với! Cho tới bây giờ tôi cũng chưa nhìn thấy ai quay cảnh cưỡi ngựa tốt hơn như vậy. Aurora, cô chính là thiên tài, Sở Ngôn, cậu cũng là thiên… tài… Ấy!…”
Giọng nói bất chợt dừng lại, Felton nhìn biểu tình cười nhạt của thanh niên khẽ hừ một tiếng, xoay mặt qua chỗ khác bỏ đi.
Aurora ở bên cạnh than nhẹ một tiếng, nói: “Cậu đừng để ý nhé, Sở. Tôi nghĩ là do Oliver nên Felton mới đối với cậu như vậy. Felton cũng là một người đáng thương, cả giới giải trí nước Mỹ đều biết anh ta thích Oliver đến phát cuồng, chỉ là Oliver cũng rất nhẫn tâm, thậm chí không chịu gặp anh ta dù chỉ một lần.”
Sở Ngôn kinh ngạc nói: “Thực sự nghiêm trọng như vậy?”
Aurora gật đầu: “Đúng vậy, Felton đã từng đến thăm đoàn phim của Oliver trong một ngày mưa to, kết quả Oliver trực tiếp bảo trợ lý ngăn anh ta lại bên ngoài. Cuối cùng Felton thương tâm đến mức chỉ gửi lại quà tặng, đơn độc rời đi, ngay cả dù cũng không giương lên, cứ thế đi bộ dưới mưa đến tận trạm chuyển hoán.”
Aurora và Felton cũng coi như bạn cũ, có rất nhiều việc Chu Hòa Huy không biết nhưng cô lại rõ ràng. Khi Sở Ngôn nghe được những chuyện này vẫn là có chút khiếp sợ, y vốn cho rằng Felton đối với Oliver chỉ là một kiểu theo đuổi thần tượng nhưng lại không đạt được mà thôi, không ngờ lại si tình đến trình độ đó. Tuy rằng y và Felton không tính là bạn bè, nhưng nghe chuyện như vậy cũng không khỏi đồng tình.
Bất quá Sở Ngôn lại cảm thấy Oliver cũng không giống loại người máu lạnh vô tình đến thế, tuy rằng y và Oliver chỉ trò chuyện được vài câu trong đêm lễ Kim Thịnh, thế nhưng trong ấn tượng của Sở Ngôn thì Oliver là một người rất lịch thiệp lễ phép.
Sở Ngôn cau mày: “Chị nói thật ư Aurora? Theo em thấy… Oliver không đến mức như vậy đi.”
Aurora nghiêm túc nói: “Tôi đã tận mắt nhìn thấy, khi đó tôi và Oliver cùng nhau đóng phim, cậu không tưởng tượng được Oliver có bao nhiêu tàn nhẫn với Felton đâu, chỉ cần là chuyện liên quan đến Felton, thái độ cự tuyệt của Oliver đều dứt khoát đến khiến tôi cảm thấy xa lạ.”
Sở Ngôn suy tư một lát, hỏi: “Oliver đã có người yêu sao?”
Loại chuyện này cũng coi như bí mật công khai trong giới, chỉ là người hâm mộ không biết được, duy người trong giới có thể biết. Giống như Sở Ngôn biết chuyện của Bạch Kỳ Nhiên và Cố Trầm Trạch, thậm chí người trong giới cũng có không ít biết đến, thế nhưng trước khi hai người chủ động công khai với fans, những người ngoài như bọn họ tuyệt đối sẽ không lộ ra.
Đây là quy củ.
Sở Ngôn cũng là người trong giới, vậy nên y hỏi chuyện này cũng không có vấn đề gì, Aurora lại không chút do dự trả lời: “Không có.”
Sở Ngôn kinh ngạc nói: “Oliver không phải đã 37 tuổi rồi sao?”
Aurora cũng hơi hoang mang, nói: “Có lẽ chưa gặp được người thích hợp đi.”
Hai người cũng không nói nhiều thêm nữa.
Tiến độ quay phim suốt một tuần nay đều rất thuận lợi, đã sắp tới lúc đổi bối cảnh, vì vậy trước khi rời khỏi khu vực này cả đoàn phim đều muốn vui vẻ chúc mừng một chút, cũng coi như cầu mong cho lịch trình mấy tuần tiếp theo đều có thể thuận lợi như vậy.
Tuy rằng người trong đoàn phim phần lớn đều có quốc tịch Mỹ, thế nhưng qua cả tuần làm việc chung thì quan hệ của bọn họ với Sở Ngôn cũng đã rất tốt đẹp. Bởi vì ngày hôm sau còn phải vội chuyện dọn thiết bị, vậy nên tối hôm nay rất nhiều người đều là không say không ngừng, liều mạng uống rượu.
Tửu lượng của Sở Ngôn dưới sự rèn đúc của văn hóa bàn tiệc Hoa quốc từ lâu đã vô cùng tốt, hơn nữa Chu Hòa Huy cũng giúp y cản không ít rượu, bởi thế sau khi buổi tiệc kết thúc Sở Ngôn lại trở thành người tỉnh táo nhất.
Y cười khổ giúp những nhân viên chưa quá say khác đưa người lên xe, đợi đến khi chỉ còn lại có đạo diễn Felton thì Sở Ngôn cũng chỉ đành nhún vai nhận mệnh, đem đối phương đỡ lên đi về phía xe huyền phù.
Lúc bọn họ đến bên cạnh xe, Felton bất ngờ kéo tay Sở Ngôn, Sở Ngôn hơi nao nao, chợt thấy vị đạo diễn đã say túy lúy kia híp mắt cẩn thận nhìn mình hồi lâu rồi nói: “Cậu không phải Oliver… tôi nhận ra cậu, cậu là Sở Ngôn! Là Sở Ngôn ghê tởm!”
Sở Ngôn: “…”
Có tin y liền trực tiếp ném người lại trên lề đường hay không, chỗ nào mát mẻ liền lăn qua đó đi!
Ban đầu khi Simmons ký hợp đồng với Sở Ngôn và liên hệ Felton làm đạo diễn, hai người này hoàn toàn không quen biết thậm chí không có chút liên quan gì. Thế nhưng, ngay tại điểm mà Simmons vẫn luôn tự hào nhất —— Sở Ngôn nhanh chóng thu được Ảnh đế Kim Thịnh lại khiến Felton giận dữ.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản: Vị đạo diễn lớn này đã theo đuổi Oliver Ashley hơn mười năm rồi.
Oliver Ashley năm nay 37 tuổi, mười hai năm trước khi Felton còn là một phó đạo diễn theo bên cạnh cha mình học tập kỹ xảo thì Oliver đã trở thành nghệ sỹ nổi tiếng. Khi đó vừa vặn có một bộ phim của cha Felton chọn Oliver làm diễn viên chính, Oliver trẻ tuổi đẹp trai khi ấy đã khiến Felton gặp tiếng sét ái tình, từ đó về sau điên cuồng theo đuổi lại lần lượt thất bại.
Nói thật lòng, Felton có thể đạt được thành tích như hiện tại ở độ tuổi 34 cũng coi như là bị tình yêu ép tới.
Cha của Felton là đạo diễn lớn trứ danh của Mỹ, gia thế vô cùng phong phú, hắn nguyên bản có thể an an ổn ổn tiến bộ, thậm chí cho dù lăn lộn chờ chết không cần quay phim cũng sống được vô cùng thoải mái. Thế nhưng bởi vì muốn theo đuổi Oliver nên Felton chỉ có thể không ngừng phấn đấu, lại thêm thiên phú bẩm sinh của gia tộc nên Felton mới có thể đoạt giải Oscar ở độ tuổi ba mươi, tuyệt đối chính là nổi tiếng từ lúc trẻ tuổi.
Thế nhưng cho dù như vậy Oliver cũng vẫn cự tuyệt Felton, thậm chí còn từng tuyên bố: “Tôi không nhận đóng phim của Felton.”
Có thể nói là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Về giải Kim Thịnh mấy hôm trước, Felton vẫn như bình thường xem trực tiếp tại nhà, khi thấy Oliver nhận được cúp Ảnh đế hắn quả thực đã cảm động lây, thế nhưng kế tiếp đột nhiên lại thấy Sở Ngôn và Oliver cùng chia đôi giải Ảnh đế, thậm chí Oliver còn nắm tay Sở Ngôn cùng tiến lên sân khấu (chậc chậc, cái này mới là trọng điểm nha), vậy nên Oliver hoàn toàn nổi giận.
Mọi người nói xem, Felton cũng đã thảm đến như vậy rồi, Sở Ngôn và Chu Hòa Huy còn có thể tức giận được sao?
Hơn nữa Sở Ngôn còn nghe được không ít chiến tích đau thương của Felton từ chỗ Chu Hòa Huy, nói ví dụ như chủ động đi thăm Oliver lại bị trợ lý của người nọ ngăn cản bên ngoài. Lại nói ví dụ như muốn tiến đến chào hỏi Oliver trong lễ trao giải lại bị người kia trực tiếp tránh né: “Xin lỗi, tôi còn có việc, đi trước một bước.”
Nếu như nói đãi ngộ hiện tại của Sở Ngôn chỉ là một loại bỏ lơ và đố kỵ, như vậy trong suốt 12 năm nay thứ mà Felton phải đối đầu tuyệt đối chính là dằn vặt như địa ngục!
Đêm qua sau khi biết được nguyên nhân Sở Ngôn đã cười to hồi lâu, quả thực có một loại cảm xúc ‘Anh ở phim trường khi dễ tôi, người khác khi dễ anh trên mọi mặt trận’, vô cùng hả giận. Bất quá sau khi cười xong y lại thoáng suy tư một hồi, hỏi: “Anh Chu, Oliver thật sự không thích Felton như vậy, mà Felton vẫn cứ mãi bám đuổi Oliver?”
Chu Hòa Huy nhẹ nhàng lắc đầu: “Chuyện của giới giải trí nước Mỹ anh không biết nhiều, cách quá xa.”
Sở Ngôn gật đầu o hỏi thêm nữa.
Trong quá trình quay phim tiếp theo, Sở Ngôn hoàn toàn không để ý đến thái độ của Felton mà càng thêm đặt sự chú ý lên quá trình quay chụp. Biểu hiện này của Sở Ngôn không chỉ khiến Felton không thể phát hỏa mà còn làm cho hắn không khỏi cảm thán.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc trịnh trọng của thanh niên tóc đen, đồng tử màu xanh lam của Felton lóe ra quang mang dao động, cuối cùng hắn nặng nề thở dài một hơi, thấp giọng lẩm bẩm: “Đám diễn viên các người… một khi nghiêm túc đều xinh đẹp như vậy…”
Đúng vậy, mười hai năm trước thứ khiến Felton chân chính gặp tiếng sét ái tình chính là bộ dạng nghiêm túc đóng phim của Oliver.
Phảng phất như người nọ đã đem cả linh hồn đầu nhập vào chút chuyện nhỏ này, nghiêm túc lật xem kịch bản, cẩn thận cân nhắc đẽo gọt. Mà khi bắt đầu quay hình, người nọ cũng sẽ giống như Sở Ngôn ngày hôm nay vậy, cả người đều tản ra một loại quang mang khiến kẻ khác không thể sao lãng.
Người nghiêm túc làm việc chính là đẹp mắt nhất.
Quay đến ngày thứ bảy, Sở Ngôn đã NG hai lần, thế nhưng đạo diễn Felton lại không nói ra lời khó nghe gì, chỉ yếu ớt gật đầu, chỉ đạo Sở Ngôn hai câu nói rõ cảm giác mình cần cho y biết.
Suốt nửa giờ đầu tiên của 《Ti tiện 》 đều là dùng để biểu hiện loại sinh hoạt mê đắm xa xỉ này.
Nếu như nhất định phải dùng một từ để hình dung Hoa Tư Nhã, sợ rằng chỉ có một từ là thích hợp: Thần.
Bề ngoài xinh đẹp tuấn mỹ, phong độ lịch thiệp hào phóng, hắn tuyệt đối là nhân loại thượng đỉnh mà Thượng đế đã dụng tâm chế tạo. Ở hắn có sự ưu nhã khiến phái nữ điên cuồng, ở hắn cũng có sự vượt trội mà nhóm nam giới không nhịn được thần phục, những việc người khác coi là phiền toái nếu rơi vào tay hắn liền giải quyết nhẹ nhàng. Hắn giao thiệp trong xã hội thượng lưu nước Mỹ như cá gặp nước, hầu như mỗi gia tộc đều muốn mời hắn đến làm khách quý.
Sau đó, hắn liền gặp phải người con gái kia.
Nữ diễn viên trứ danh nước Mỹ Aurora Durham nhận vai tiểu thư quý tộc Daphne, nàng phảng phất là trời sinh một đôi với Hoa Tư Nhã. Nàng xuất thân từ gia đình quý tộc giàu có, bề ngoài xinh đẹp, thông minh cao nhã, tinh thông thơ ca và đàn violon. Daphne cũng giống như những tiểu thư quyền quý khác, đều yêu thích vị quý tộc thần bí đến từ Hoa quốc kia.
Hai người gặp nhau trong một buổi vũ hội, Daphne khiêu vũ một điệu cùng Hoa Tư Nhã, từ đó về sau giống như đã có gì đó lệch hướng.
Cảnh quay hôm nay chính là sự kiện xác định tình yêu của Hoa Tư Nhã và Daphne, hiện tại hai người đã quen biết được ba tháng, có một sự ăn ý mà người ngoài không thể hiểu được. Aurora nhan sắc xinh đẹp, bề ngoài của Sở Ngôn cũng vô cùng xuất chúng, khi hai người cùng mặc quần áo cưỡi ngựa rong ruổi giữa đồng cỏ, quả thực chính là cảnh đẹp động lòng người.
Dưới sự thao túng của máy móc, thái dương nhanh chóng ngả về tây, phía chân trời nhanh chóng hiện lên ráng chiều đỏ rực mỹ lệ, sắc đỏ mãnh liệt gần như muốn đem cả bầu trời thiêu cháy thành tro, rào rạt mà đến cuộn lấy hơn phân nửa không gian, đem sắc xanh của thảm cỏ càng tôn lên vẻ tươi mát.
Trên một trăm camera mini nhanh chóng bay lượn giữa không trung, đuổi theo hai diễn viên chính.
Aurora đã đóng không ít cảnh cưỡi ngựa, Felton hoàn toàn không lo lắng sự thể hiện của cô, thế nhưng khi nhìn thấy cách diễn dịch của Sở Ngôn thì Felton lại không khỏi hơi kinh ngạc. Chỉ thấy Sở Ngôn dùng một tay giữ dây cương, thân trên hơi áp xuống, ánh mắt bình tĩnh khóe miệng khẽ nâng, dùng một loại thần sắc vô cùng bình tĩnh để phi ngựa.
Tốc độ ngựa phi tự nhiên khá nhanh, cho dù là Aurora muốn thể hiện diễn xuất trên ngựa cũng phải nỗ lực không ít. Thật ra cảnh này vốn có thể sử dụng hậu kỳ chế tác, bất quá vì hiệu quả hình ảnh Felton vẫn là trực tiếp lựa chọn để diễn viên quay thật.
Trước khi Sở Ngôn lên ngựa, Felton không được tự nhiên đi tới, giọng điệu châm chọc hỏi: “Cậu có biết cưỡi ngựa không? Nếu không được cứ dựa vào hậu kỳ vậy.”
Nhìn vị đạo diễn tóc vàng nhạt trước mặt, Sở Ngôn bình tĩnh cười khẽ: “Tôi có thể làm được, xin anh Felton cứ yên tâm.”
Vừa dứt lời, Sở Ngôn chân trái dẫm lên bàn đạp, đùi phải phất ngang qua, đôi chân thon dài vẽ ra một đường cong xinh đẹp giữa không trung, cơ hồ là trong chớp mắt y đã thực hiện động tác lên ngựa vô cùng thuần thục thong dong.
Felton: “…”
Chu Hòa Huy và trợ lý ở bên cạnh: “⊙0⊙!”
Hóa ra Tiểu Ngôn còn biết cưỡi ngựa nha!
Trợ lý không nghĩ quá nhiều, Chu Hòa Huy lại cho rằng Sở Ngôn đã học cưỡi ngựa cùng Hạ Bách Thâm, nghe nói kỹ thuật cưỡi ngựa của Hạ Bách Thâm rất tốt, sẽ dạy Sở Ngôn cũng là việc đương nhiên.
Thế nhưng khi người thanh niên này chân chính thúc ngựa, cái tư thế oai hùng kia khiến tất cả nhân viên có mặt tập thể kinh diễm! Lúc Sở Ngôn vung roi có cảm giác như đang khống chế đám mây nơi chân trời, mà lúc y cưỡi ngựa phi nhanh lại có khí thế rong ruổi khắp đồng cỏ.
Cảnh quay hôm nay là một cuộc tỷ thí giữa Hoa Tư Nhã và Daphne.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Daphne phi thường cao siêu, đã từng thu được giải quán quân ở những cuộc thi lớn, thế nhưng có rất nhiều người nói rằng kỹ thuât cưỡi ngựa của Mr.Hoa cũng cực kỳ tốt, thậm chí còn tốt hơn cả Daphne. Nghe được lời đồn này, Daphne hiện tại đã trở thành bạn bè với Hoa Tư Nhã tự nhiên sẽ tiến hành khiêu chiến, mà Hoa Tư Nhã cũng vui vẻ tiếp thu, sau đó mới có cảnh quay này.
Thanh niên tuấn tú hào hùng cùng với tiểu thư quyến rũ trẻ trung, hai người giục ngựa phi nhanh trên đồng cỏ quả thực là một loại thị giác hưởng thụ.
Mà trong lúc cưỡi ngựa, Sở Ngôn và Aurora cũng không ngừng diễn xuất, Daphne nhiều lần khiêu khích quay đầu nhìn Hoa Tư Nhã, mà người sau lại bình tĩnh nhàn hạ đáp trả bằng nụ cười mỉm, hoàn toàn không vội vàng cứ luôn duy trì cự ly 5m phía sau.
Việc này khiến Daphne có chút bất mãn, càng không ngừng gia tốc, chỉ là mặc kệ thế nào Hoa Tư Nhã vẫn gắt gao theo sau với khoảng cách chuẩn 5m!
Đến cuối cùng, Daphne bất chợt vung roi quất mạnh con ngựa đang cưỡi, nào biết con ngựa này vì lý do gì đột nhiên gào to một tiếng, dùng tốc độ khủng khiếp vọt về phía trước, đem Daphne đang cưỡi trên lưng xốc nảy đến gần như không trụ được.
Tình huống bất ngờ này khiến Daphne triệt để sợ ngây ra, mà Hoa Tư Nhã ở sau lưng nàng hơi nhíu mày, nhanh chóng chạy đến.
Sở Ngôn mặt mày ngưng trọng, tròng mắt hơi híp, trong vô hình tạo ra một loại không khí nghiêm trọng đàn áp. Cho dù Felton ngồi cách một màn hình cũng có thể cảm nhận được sự áp bách của cái khí thế kia, người thanh niên nọ hình như thực sự nổi giận, hắn đè nén sự khẩn trương trong lòng, nhanh chóng thúc ngựa đến bên cạnh Daphne.
Sau đó roi dài vung lên, dùng một tư thế gần như ma thuật đem Daphne quấn vào trong ngực.
Thời gian triệt để tĩnh lặng vào thời khắc này, ngựa đua vẫn phi như bay thế nhưng cảnh quay còn đang tiếp tục.
Cho dù là Aurora, trải qua lần xốc nảy phi thường chân thật này cũng có chút choáng váng, cô mơ màng ngẩng đầu nhìn thanh niên đang ôm mình, cho dù trong lòng biết mình phải nhanh chóng diễn xuất nhưng cơ thể không khỏe khiến cô nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể theo bản năng thầm than: Lần này có thể phải NG rồi.
Bất quá ngay khi Aurora cho rằng phải kết thúc thì lại chợt mở to mắt, cô bị đôi mắt tràn đầy tơ máu của đối phương làm cho giật mình.
“Em không sao chứ…” Thanh âm khàn khàn vang lên bên tai, phảng phất đã ma sát qua một tầng giấy nhám, giữa tiếng gió gào thét nhanh chóng tản ra, “Daphne… em không sao chứ…”
Theo phản xạ, Aurora nhanh chóng đáp lời: “Mr.Hoa…”
Ngón tay thon dài của thanh niên đặt lên đôi môi nàng, Sở Ngôn nhẹ nhàng nhếch môi để lộ nụ cười sáng lạn ưu nhã. Ráng chiều mỹ lệ nơi chân trời tản mát sau lưng hắn hình thành hiệu ứng vô cùng ưu mỹ, Aurora ngẩng người nhìn ngắm không hề chuyển mắt, giống như còn có thể nghe được trái tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Cái người ưu tú đến tận cùng, khiến cho cả Thượng đế cũng phải đem lòng ganh tỵ này chậm rãi mở miệng nói ra câu nói ấy ——
“Nếu như em có chuyện gì, tôi phải làm sao đây chứ, Daphne?”
Ngay giây tiếp theo, Aurora tiếp nhận nụ hôn nồng ấm. Rõ ràng chỉ là lợi dụng góc độ, thế nhưng khi hơi thở ấm áp của thanh niên phớt nhẹ qua má cô, Aurora không nhịn được đỏ mặt, giữa tiếng tim đập kịch liệt cô đột nhiên ý thức được: Hóa ra đây chính là Hoa Tư Nhã! Nếu như thật là người như vậy, trách không được kẻ khác đều động tâm vì anh ta.
Cảnh quay đến đây liền kết thúc.
Trước khi quay chụp Felton còn quái gở nói ‘Có lẽ phải quay đến vài lần đâu, ha hả’, thế nhưng sau khi cảnh quay kết thúc hắn lại trực tiếp kích động tìm hai diễn viên chính đến, hưng phấn tán dương: “Rất tốt, rất tốt, hai người quay rất tốt! Quả thực quá tuyệt với! Cho tới bây giờ tôi cũng chưa nhìn thấy ai quay cảnh cưỡi ngựa tốt hơn như vậy. Aurora, cô chính là thiên tài, Sở Ngôn, cậu cũng là thiên… tài… Ấy!…”
Giọng nói bất chợt dừng lại, Felton nhìn biểu tình cười nhạt của thanh niên khẽ hừ một tiếng, xoay mặt qua chỗ khác bỏ đi.
Aurora ở bên cạnh than nhẹ một tiếng, nói: “Cậu đừng để ý nhé, Sở. Tôi nghĩ là do Oliver nên Felton mới đối với cậu như vậy. Felton cũng là một người đáng thương, cả giới giải trí nước Mỹ đều biết anh ta thích Oliver đến phát cuồng, chỉ là Oliver cũng rất nhẫn tâm, thậm chí không chịu gặp anh ta dù chỉ một lần.”
Sở Ngôn kinh ngạc nói: “Thực sự nghiêm trọng như vậy?”
Aurora gật đầu: “Đúng vậy, Felton đã từng đến thăm đoàn phim của Oliver trong một ngày mưa to, kết quả Oliver trực tiếp bảo trợ lý ngăn anh ta lại bên ngoài. Cuối cùng Felton thương tâm đến mức chỉ gửi lại quà tặng, đơn độc rời đi, ngay cả dù cũng không giương lên, cứ thế đi bộ dưới mưa đến tận trạm chuyển hoán.”
Aurora và Felton cũng coi như bạn cũ, có rất nhiều việc Chu Hòa Huy không biết nhưng cô lại rõ ràng. Khi Sở Ngôn nghe được những chuyện này vẫn là có chút khiếp sợ, y vốn cho rằng Felton đối với Oliver chỉ là một kiểu theo đuổi thần tượng nhưng lại không đạt được mà thôi, không ngờ lại si tình đến trình độ đó. Tuy rằng y và Felton không tính là bạn bè, nhưng nghe chuyện như vậy cũng không khỏi đồng tình.
Bất quá Sở Ngôn lại cảm thấy Oliver cũng không giống loại người máu lạnh vô tình đến thế, tuy rằng y và Oliver chỉ trò chuyện được vài câu trong đêm lễ Kim Thịnh, thế nhưng trong ấn tượng của Sở Ngôn thì Oliver là một người rất lịch thiệp lễ phép.
Sở Ngôn cau mày: “Chị nói thật ư Aurora? Theo em thấy… Oliver không đến mức như vậy đi.”
Aurora nghiêm túc nói: “Tôi đã tận mắt nhìn thấy, khi đó tôi và Oliver cùng nhau đóng phim, cậu không tưởng tượng được Oliver có bao nhiêu tàn nhẫn với Felton đâu, chỉ cần là chuyện liên quan đến Felton, thái độ cự tuyệt của Oliver đều dứt khoát đến khiến tôi cảm thấy xa lạ.”
Sở Ngôn suy tư một lát, hỏi: “Oliver đã có người yêu sao?”
Loại chuyện này cũng coi như bí mật công khai trong giới, chỉ là người hâm mộ không biết được, duy người trong giới có thể biết. Giống như Sở Ngôn biết chuyện của Bạch Kỳ Nhiên và Cố Trầm Trạch, thậm chí người trong giới cũng có không ít biết đến, thế nhưng trước khi hai người chủ động công khai với fans, những người ngoài như bọn họ tuyệt đối sẽ không lộ ra.
Đây là quy củ.
Sở Ngôn cũng là người trong giới, vậy nên y hỏi chuyện này cũng không có vấn đề gì, Aurora lại không chút do dự trả lời: “Không có.”
Sở Ngôn kinh ngạc nói: “Oliver không phải đã 37 tuổi rồi sao?”
Aurora cũng hơi hoang mang, nói: “Có lẽ chưa gặp được người thích hợp đi.”
Hai người cũng không nói nhiều thêm nữa.
Tiến độ quay phim suốt một tuần nay đều rất thuận lợi, đã sắp tới lúc đổi bối cảnh, vì vậy trước khi rời khỏi khu vực này cả đoàn phim đều muốn vui vẻ chúc mừng một chút, cũng coi như cầu mong cho lịch trình mấy tuần tiếp theo đều có thể thuận lợi như vậy.
Tuy rằng người trong đoàn phim phần lớn đều có quốc tịch Mỹ, thế nhưng qua cả tuần làm việc chung thì quan hệ của bọn họ với Sở Ngôn cũng đã rất tốt đẹp. Bởi vì ngày hôm sau còn phải vội chuyện dọn thiết bị, vậy nên tối hôm nay rất nhiều người đều là không say không ngừng, liều mạng uống rượu.
Tửu lượng của Sở Ngôn dưới sự rèn đúc của văn hóa bàn tiệc Hoa quốc từ lâu đã vô cùng tốt, hơn nữa Chu Hòa Huy cũng giúp y cản không ít rượu, bởi thế sau khi buổi tiệc kết thúc Sở Ngôn lại trở thành người tỉnh táo nhất.
Y cười khổ giúp những nhân viên chưa quá say khác đưa người lên xe, đợi đến khi chỉ còn lại có đạo diễn Felton thì Sở Ngôn cũng chỉ đành nhún vai nhận mệnh, đem đối phương đỡ lên đi về phía xe huyền phù.
Lúc bọn họ đến bên cạnh xe, Felton bất ngờ kéo tay Sở Ngôn, Sở Ngôn hơi nao nao, chợt thấy vị đạo diễn đã say túy lúy kia híp mắt cẩn thận nhìn mình hồi lâu rồi nói: “Cậu không phải Oliver… tôi nhận ra cậu, cậu là Sở Ngôn! Là Sở Ngôn ghê tởm!”
Sở Ngôn: “…”
Có tin y liền trực tiếp ném người lại trên lề đường hay không, chỗ nào mát mẻ liền lăn qua đó đi!
Bình luận facebook