Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185
Suốt cả buổi tối Sở Ngôn đều bị cái gã George Felton không biết tốt xấu kia kéo lại kể khổ.
Vị đạo diễn lớn oai phong một cõi ở đoàn phim này một khi uống say liền hoàn toàn không còn hình tượng, Sở Ngôn đưa về đến tận trước ký túc xá cũng dứt khoát không chịu vào, lôi kéo y ngồi xuống bậc thềm khóc đến lã chã, kể lại lịch sử theo đuổi đơn phương đầy đau đớn của mình, quả thực có loại khí thế nói suốt ba ngày ba đêm.
Khi phó đạo diễn xuất hiện, Sở Ngôn đã định rời đi nào ngờ lại bị Felton kéo tay, ngước đôi mắt tràn ngập tơ máu lên nghẹn ngào hỏi thăm: “Đám diễn viên các người… có phải diễn quá nhiều vai rồi liền không còn trái tim nữa?”
Sở Ngôn có hơi ngẩn ra, cuối cùng thở dài một tiếng, im lặng ngồi xuống.
Sáng hôm sau cả đoàn phim đã bắt đầu di dời, đến tận buổi chiều Felton mới xuất hiện, lúc này nhân viên tổ đạo cụ và hiện trường đều đã xử lý xong mọi chuyện, chỉ chờ mở máy lần nữa.
Sở Ngôn cũng đã hóa trang xong, trên người mặc một bộ áo ngủ tơ lụa đứng ngoài điểm quay trò chuyện cùng Aurora. Hai người đang bàn về cảnh quay tiếp theo, không khí vô cùng hòa hợp, Aurora thỉnh thoảng còn khẽ cong môi cười.
Felton vừa thấy Sở Ngôn sắc mặt liền đen xuống, đợi đến khi sắp khởi động máy vị đạo diễn lớn kia mới do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn được gọi Sở Ngôn đến, cẩn thận dò hỏi: “… Kỳ thực tối qua cậu đã uống không ít rượu, cũng say chứ?”
Sở Ngôn nghe vậy hơi nhướn mắt, cười nói: “Anh Felton, tôi hầu như không uống rượu, cũng không say.”
Thần sắc Felton cứng đờ, chà chà bàn tay giãy dụa nhìn xuống đất, qua hồi lâu lại nói: “Sở, như vậy cậu hẳn là không nhớ được chuyện tối hôm qua đi. Nghe nói tối qua cậu đã đưa rất nhiều người trở về, đúng là vất vả rồi.”
Nhìn bộ dạng thấp thỏm dò hỏi này, quả thực quá mức khác biệt với cái hình tượng đạo diễn lớn ngạo kiều trước đó. Hiện tại đừng nói là khinh miệt Sở Ngôn, đối phương đã trực tiếp đặt mình thấp xuống một bậc, vô cùng khẩn trương chờ Sở Ngôn trả lời.
Sở Ngôn nhìn thấy như vậy không khỏi nhếch môi, gương mặt tuấn tú chậm rãi giãn ra. Y nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt vị đạo diễn tóc vàng mắt xanh kia, trước hết là lắc đầu sau đó lại gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ừ, tôi không nhớ gì hết.”
Felton thoáng cái thở phào nhẹ nhõm.
Hai người lại bàn một chút về quá trình quay phim tiếp theo, thái độ của Felton rõ ràng tốt hơn nhiều, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng không lạnh không nóng trước đây. Ngay khi Sở Ngôn chuẩn bị xoay người trở về thì nghe được một thanh âm khàn khàn vang lên: “Cám ơn cậu.”
Bước chân phút chốc ngừng lại, qua một giây người thanh niên tuấn lãng kia chợt quay đầu, nụ cười yếu ớt trên khóe môi không hề thay đổi, trong mắt cũng giống như lắng đọng ý cười. Y nói rất bình thản, thanh âm cố ý thả chậm: “Diễn viên chúng tôi cũng có trái tim. Thế nhưng Felton này, bất luận là ai hẳn cũng nên quý trọng trái tim của mình, đừng để trái tim của anh bị dẫm cùng bụi bặm dưới đất.”
Câu nói vừa dứt, Felton triệt để giật mình tại chỗ, đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần thì người thanh niên cao ráo kia đã chạy vào điểm quay, cùng Aurora mỉm cười xác nhận những chi tiết nhỏ trong quá tình quay.
Nhìn ánh đèn sáng ngời chiếu lên gương mặt tinh xảo xinh đẹp nọ, Felton chợt cảm thấy trước mắt có hơi phiêu hốt, trong lòng hắn chợt lướt qua tình cảnh người diễn viên trẻ tuổi này chăm sóc mình lúc tối. Hắn không ngừng khóc lóc kể lể, đoàn phim nhẹ nhàng lại bất đắc dĩ an ủi, giữa đêm vắng lặng ngay cả ánh trăng cũng bởi vì sự trấn an của người này mà trở nên dịu dàng.
Nhìn Sở Ngôn đang nói chuyện vui vẻ với Aurora, Felton cảm thấy đôi mắt của mình chậm rãi mơ hồ.
Giống như có thứ gì đó đã dần thay đổi.
[Bất luận là ai cũng nên quý trọng trái tim mình, đừng để trái tim của anh bị dẫm cùng bụi bặm dưới đất.]
Cảm tình ấp ủ trong lòng đủ mười hai năm cũng giống như chợt nhẹ nhàng hơn, đợi đến khi một phó đạo diễn chạy đến gọi Felton chuẩn bị mở máy, hắn đầu tiên là hơi giật mình, sau đó quay đầu mỉm cười nói: “Ừ, tôi tới ngay.”
Phó đạo diễn kia theo bản năng hỏi: “Đạo diễn, tâm tình của anh khá tốt?”
Felton cười nhẹ một tiếng, chậm rãi gật đầu: “Ừ, đúng là rất không tệ.”
Cuộc đời của mỗi người có bao nhiêu lần mười hai năm, cũng không có bao nhiêu người có thể lần lượt chịu đựng sự ơ thờ của kẻ khác. Bởi vì tình yêu điên cuồng nóng bỏng hắn mới có thể vứt bỏ hết thảy tự tôn, bỏ qua sự kiêu ngạo nhiệt liệt theo đuổi người không thể chạm đến kia, thế nhưng như vậy cũng không đồng nghĩa với việc hắn sẽ vĩnh viễn đuổi theo một người quá mức xa xôi như thế.
Cho dù là ai cũng sẽ mệt mỏi, mười hai năm đã đủ lâu, cũng nên dừng bước.
Quá trình quay phim sau đó coi như thông thuận, bởi vì nội dung đã đến lúc chuyển ngoặc, Aurora cần thời gian ma sát nên không khỏi NG nhiều vài lần. Sở Ngôn ở bên cạnh giúp vị Ảnh hậu xinh đẹp này đối diễn, Aurora bất đắc dĩ nhíu mày: “Nhân vật này của tôi thật đúng là không tốt đẹp gì.”
Sở Ngôn cười cười: “Sao lại nói như vậy?”
“Gia thế hàng đầu, bên ngoài… khụ, cái này cũng không phải tôi khoe khoang mà là kịch bản viết như vậy. Daphne dù là nhan sắc hay tài trí, nhân phẩm đều là ưu tú, còn nhận được sự yêu thương của Hoa Tư Nhã. Thế nhưng sau khi cậu thất thế, tôi lại là người đầu tiên rời cậu mà đi, cũng khó trách quyển tiểu thuyết này không bán chạy được, nó quá không phù hợp tư duy bình thường rồi.”
Sở Ngôn suy tư chốc lát, nói: “Thế nhưng Aurora, bản thân chị cũng có một ưu điểm phi thường vượt trội.”
Aurora kinh ngạc nói: “Cái gì?”
Sở Ngôn mỉm cười: “Nhan sắc rực rỡ, cơ hồ là người hoàn mỹ.”
Được một người đàn ông đẹp trai khen ngợi nhan sắc, chỉ cần là phụ nữ đều không thể không vui vẻ. Aurora mỉm cười tiếp nhận sự ca ngợi của Sở Ngôn, thế nhưng cuối cùng vẫn là thở dài, nói: “Hoa Tư Nhã ti tiện, chỉ là ti tiện bề ngoài, nhưng sự ti tiện của những kẻ đó đã thâm nhập vào trong máu huyết tầng lớp quý tộc, khó thể tẩy rửa. Bộ phim nay chỉ cần quay tốt liền có cơ hội lấy thưởng cực lớn, bất quá phương diện phòng vé… tôi không dám nói chắc. Hy vọng có thể qua trăm tỷ đi.”
Lúc Aurora nói lời này, trùng hợp Simmons đi ngang qua bên cạnh, ông cười dài nói: “Aurora, cô có biết Sở còn một biệt hiệu sao?”
Aurora: “Ồ? Là biệt hiệu gì?”
Simmons lập tức nghiêm mặt, trịnh trọng nói: “Sở Trăm Tỷ.”
Aurora: “Phụt!”
Sở Ngôn: “…”
Quá trình quay 《Ti tiện 》 vẫn tiến hành vô cùng thuận lợi, hình như qua đêm tâm sự đó Felton đã hoàn toàn mở rộng lòng với Sở Ngôn, vậy nên từ hôm ấy hắn không còn làm khó Sở Ngôn, thậm chí còn cố ý thân cận với y, không hề keo kiệt ngôn ngữ ca ngợi của mình.
“Sở, cảnh này cậu diễn rất tốt, lần trước lúc tôi hợp tác với Raymond cũng không cảm nhận được sự lưu loát như vậy.”
“Ngữ điệu của câu thoại này tôi cảm thấy có thể nhấn mạnh hơn một chút, Sở, cậu làm quá tốt rồi.”
“Tôi mặc dù chưa từng hợp tác với Cố Trầm Trạch, thế nhưng Sở chính là nam diễn viên Hoa quốc tốt nhất tôi từng làm việc cùng.”
Thái độ xoay chuyển của Felton cũng bị những thành viên khác trong đoàn phim phát hiện, Chu Hòa Huy trực tiếp hỏi Sở Ngôn: “Tiểu Ngôn, tình huống hiện tại là sao? Felton không phải vì đặc biệt thích Oliver nên mới chướng mắt cậu sao? Thế nào đột nhiên chuyển biến như vậy? Còn đối xử với cậu rất tốt nữa. Anh thấy hiện tại mỗi ngày anh ta đều phải khen ngợi cậu, chỉ hận không thể đem cậu tâng lên tận mây xanh.”
Sở Ngôn nghe lời này cũng chỉ đành cười khổ, sau một hồi suy tư lại cảm thấy mình không thể tiết lộ việc riêng của Felton, vì vậy chỉ đành khẽ rũ mắt, bình tĩnh nói: “Đại khái là do diễn xuất của em thật sự rất tốt.”
Chu Hòa Huy: “…”
—— Cậu tự mãn như vậy thật sự không thành vấn đề chứ!!!
Một tháng vội vàng lướt qua, 《Ti tiện 》 đã hoàn thành hơn phân nửa tiến độ, chỉ còn lại vài cảnh quay cuối cùng. Lúc này Sở Ngôn đã không còn sắm vai vị quý tộc cao thượng được vạn người kính ngưỡng kia nữa, y chỉ mặc một bộ đồ ngủ bình thường đến không thể bình thường hơn, bị đám nhân vật lớn thuộc xã hội thượng lưu kia thẹn quá thành giận tống vào ngục giam.
Hoa Tư Nhã, từ Hoa quốc xa xôi đi đến, dùng mười năm lừa đảo hơn nghìn tỷ tài chính.
Một nghìn tỷ đối với thời đại kia mà nói tuy rằng cũng không phải con số thiên văn gì, thế nhưng đó cũng cơ hồ là gia sản tích lũy của đại gia tộc trong suốt mười năm. Một người Hoa phổ thông hai bàn tay trắng, thời điểm đặt chân lên đất Mỹ chỉ có một nghìn tinh tệ tiền mặt, thế nhưng trước khi hắn sa cơ thất thế lại là nhân vật lịch thiệp nổi tiếng được nhiều người ngưỡng mộ.
Hoa Tư Nhã là bởi vì gặp phải sự cố hành tinh tự nổ mà bị vạch trần, một tinh cầu du lịch mà hắn đầu tư gặp phải sự cố khủng khiếp, con số tổn thất lên tới gần tám trăm tỷ. Lúc này, rất nhiều thứ được giấu diếm sau bề ngoài hoa lệ đều lần lượt lộ ra, sau khi một đầu mối được bóc dỡ thì càng nhiều lời nói dối cũng theo đó bị vạch trần. Đàm tài phiệt kia phát hiện mình cư nhiên đã rơi vào bẫy của người Hoa nọ, tiền bạc hoàn toàn trôi theo dòng nước.
Ngay khi bọn họ biết được người này vốn không có huyết thống quý tộc gì, cha mẹ đều chỉ là giai cấp tư sản thông thường liền thẹn quá thành giận. Bọn họ tuyệt đối không thừa nhận bản thân ngu xuẩn, chỉ có thể vận dụng thủ đoạn đưa người vào ngục, thậm chí thông đồng với thẩm phán xử tội đối phương, dùng những bằng chứng giả tạo ép người vào khung tử hình.
Những nhân vật đầu têu của giới thượng lưu không cho phép vết nhơ kia tiếp tục tồn tại.
Vậy nên ở trên tòa án, khi người thanh niên phương đông tuấn tú nọ mỉm cười nghe quan tòa định một tội danh mà mình chưa từng phạm phải lên đầu mình, tại thời điểm búa thẩm phán sắp gõ xuống, y rốt cục mở miệng lên tiếng. Cho dù là vào thời khắc cả thế giới muốn dồn hắn vào chỗ chết, Hoa Tư Nhã vẫn cứ phong độ nhẹ nhàng, khí chất thanh nhã.
Đứng tại tiêu điểm ánh mắt của vô số kẻ bên ngoài, người đàn ông đến từ Hoa quốc nọ chỉ mặc một bộ áo tù đơn sơ lại có khí thế như một vị thần, y dùng ánh mắt quét một vòng qua những kẻ đã từng điên cuồng sùng bái chính mình, sau đó mỉm cười, cực kỳ bình tĩnh phát biểu bài diễn văn cuối cùng trong đời ——
『Quý tộc sinh ra đã ti tiện. Thế giới này được cấu thành bởi mắc xích sinh tồn, mà nhân loại còn phải xếp hạng sau cả thực vật. Chúng ta không có nanh vuốt sắc bén, không có tốc độ chớp nhoáng, có người dùng phương thức gần như huy hoàng leo lên còn tôi lại đứng trong cống rãnh dùng đôi tay bẩn thỉu giữ chặt đầu người nọ.
Sống có gì vui, chết có gì sợ.
Những người bạn có mặt ở đây xin hãy nhớ, mỗi người trong các bạn đều đã từng hèn mọn liếm đế giày của tôi, đem tôi tôn sùng thành thần minh.
Mãi đến tận một khắc khi tôi tử vong, tôi vẫn là thần của các bạn, soi sáng nội tâm ti tiện của các bạn.
Trên thực tế mà nói, các bạn cũng không cao quý gì hơn tôi. Tôi là Hoa Tư Nhã, cái tên này sẽ ám ảnh các bạn cả đời không thể trốn chạy, ngay một khắc linh hồn các bạn bị hắc ám cắn nuốt cũng đừng quên có một người ti tiện tên là Hoa Tư Nhã, hắn đã từng đem sự tôn nghiêm của quý tộc hung hăng dẫm nát dưới lòng bàn chân, để cả thế giới nhìn rõ cái dòng máu vốn luôn tự xưng là cao quý kia có bao nhiêu ti tiện.
Không cần tức giận, quý ông kia xin không cần trợn mắt nhìn tôi, tôi cho rằng mình đã không còn cần phải kể lể cùng đám quý tộc nịnh nọt các người điều gì, cho dù rất nhiều cá nhân trong số các người đều đã quên, tôi đã từng mang cho các người bao nhiêu lợi ích.
Sau đây, là những lời Hoa Tư Nhã tôi muốn khắc trên mộ mình, nói cho mỗi một hậu nhân cao quý chân chính.
—— Người trong mộ này, huyết thống ti tiện, linh hồn cao quý. 』
…
Màn diễn sau cùng này, Sở Ngôn đã NG đủ 4 lần mới có thể kết thúc.
Quay xong, toàn bộ đóng máy!
Aurora đã kết thúc phần diễn của mình từ buổi sáng, tất cả thành viên của đoàn phim đều điên cuồng hoan hô, cô cực kỳ cảm khái nói với Sở Ngôn: “Màn độc diễn cuối cùng kia thực sự không đơn giản, biểu hiện của cậu rất tốt, cuối cùng kết lại phi thường hoàn mỹ!”
Sở Ngôn nghe vậy cười nói: “Aurora, theo tôi thì màn trình diễn buổi sáng của chị cũng rất có sức giãn, nếu như tôi là Hoa Tư Nhã nhất định sẽ bị chị làm cho tổn thương, lực trùng kích rất mạnh. Không phải Felton cũng đã khen chị sao?”
Aurora cười ha ha một tiếng: “Màn diễn kia của tôi đơn giản hơn đoạn độc diễn của cậu rất nhiều, tuy rằng bộ phim này của chúng ta đi theo con đường phim nghệ thuật nhưng thủ pháp quay chụp tương đối đặc biệt, cũng không phải mỗi khán giả đều tiếp thu được. Thế nhưng Sở, tôi tin rằng bộ phim này rất có thể sẽ không so được doanh thu với các tác phẩm trước kia của cậu, thế nhưng nó tuyệt đối có thể giúp cậu lấy thưởng!”
Sở Ngôn khẽ cười nói: “Giải thưởng gì?”
Aurora nói: “Giải thưởng lớn đỉnh cấp.”
Aurora nói cũng không sai, loại phim điện ảnh chủ đề truyện ký thế này rất tạo điều kiện cho diễn viên chính lấy thưởng..
Hơn nữa Hoa Tư Nhã trong 《Ti tiện 》 quả thực là một nhân vật vô cùng hấp dẫn kịch tính, từ đầu tới cuối hắn vẫn duy trì sự cao quan sát của mình, rõ ràng không có huyết thống quý tộc mà xã hội thượng lưu đòi hỏi thế nhưng còn thong dong ưu nhã hơn bất cứ ai, cho dù là cuối cùng đứng trên tòa án nhận lấy phán quyết tử vong hắn cũng chưa từng cúi đầu khuất phục.
Nếu như nói, ai là người có thể xúc phạm đến sự cao quý của người này, như vậy chỉ có Daphne do Aurora thủ diễn.
Hai người đã hứa hôn, thế nhưng ngay khi thân phận của Hoa Tư Nhã bị vạch trần, nàng lại là người đầu tiên xoay lưng rời đi, chỉ lưu lại cho Hoa Tư Nhã một ánh mắt lạnh lùng đến tận cùng. Tình yêu nồng nàn vốn đong đầy trong mắt vào một khắc trước đã biến mất không còn một mảnh, triệt để khắc sâu một nhát dao vào trái tim của người đàn ông ấy.
Bất quá, đối với vấn đề doanh thu phòng vé, người quan tâm nhất cũng không phải Sở Ngôn hay Aurora mà là nhà sản xuất Simmons. Ông rất hy vọng doanh thu bộ phim này có thể khả quan, thế nhưng Felton lại trực tiếp phản pháo một câu: “Ông nếu muốn doanh thu cứ đi quay phim thương mại, tìm tôi quay phim nghệ thuật làm gì?”
Chỉ một câu khiến Simmons bỗng nhiên thanh tỉnh.
Hoa quốc có một câu cổ ngữ rất đúng, chính là cá và tay gấu không thể cùng chọn.
Những bộ phim điện ảnh có thể thỏa mãn cả hai bên thật sự rất ít, bọn họ cũng không cần chen vào làm gì, có thể đạt được doanh thu đương nhiên là tốt, thế nhưng nếu không được thì cũng có những chiếc cúp danh giá chờ đợi bọn họ. Simmons cũng không tin, đề cử Oscar năm nay còn bộ phim văn nghệ nào ưu tú hơn bọn họ, còn ai chứ!!!
Felton xùy cười một tiếng: “《He》, 《Nghe tiếng gió thổi 》, 《Diêu tưởng thanh 》, 《 Truyền thuyết đảo TongSzai》… Ông cho rằng những bộ phim kia đều không tồn tại?”
Simmons thoáng cái ủ rũ.
Chờ sau một lúc lâu, Simmons bỗng nhiên nghĩ đến: “Đúng vậy, 《He》là phim Mỹ, giải Oscar dù sao cũng là của Mỹ tổ chức, có lẽ sẽ tương đối ưu ái《He》… Này…”
Simmons nói đến đây mới chợt ý thức được: Nam chính của 《He》không phải là Oliver Ashley sao!!!
Bất quá lời đã nói ra khỏi miệng, Simmons cũng không tiện thu hồi, thế nhưng phản ứng của Felton lại khiến ông vô cùng kinh ngạc, đối phương không hề để tâm mà chỉ quay đầu tìm Sở Ngôn, cười híp mắt nói: “Sở, bộ phim này quay xong rồi, tôi cũng phải về Mỹ, khi nào chúng ta mới lại có cơ hội hợp tác?”
Sở Ngôn nhẹ nhướn mày, cười nói: “Anh sẽ tự mình đến mời tôi chứ? Anh Felton, nếu như vậy thì đó là vinh hạnh của tôi.”
Felton vội vàng phất tay, nói: “Tôi chỉ lớn hơn cậu 12 tuổi, đừng dùng mấy từ ngữ trang trọng ấy, gọi tôi Felton thôi là được rồi.”
Aurora ở bên cạnh lập tức nói: “Felton, anh cũng không thể không biết xấu hổ như vậy, tôi thật không ngờ đấy. Cái gì gọi là chỉ lớn hơn 12 tuổi? Năm nay Sở chỉ mới 20 tuổi thôi, anh còn không biết xấu hổ nói mình chỉ lớn hơn 12 tuổi?”
Ba người cười to vui vẻ.
Simmons ở bên cạnh nhìn: “…”
Excuse me? Quan hệ của các người đã tốt như vậy từ lúc nào, có thể nói với ông một chút sao? Meo meo meo meo meo meo?
Trong bữa tiệc đóng máy, Sở Ngôn cũng bị người mời vài ly rượu, càng về sau Felton lại tự mình bưng ly rượu vang đến tìm Sở Ngôn, tịnh trọng nói: “Sở, tôi phát hiện cậu thật sự là một diễn viên rất tốt, tính cách cũng tốt. Tôi có thể theo đuổi cậu chứ?”
Sở Ngôn: “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ…”
Thiếu chút nữa đã bị một ngụm rượu vang làm cho sặc chết!
Đến cuối cùng, Felton lớn tiếng cười to, nói với Sở Ngôn đó chỉ là một câu nói đùa.
Hắn đầu tiên là xin lỗi Sở Ngôn, tỏ vẻ thái độ của mình lúc ban đầu đối với cậu thực sự rất không tốt, thế nhưng hiện tại hắn đã biết sai, cũng cảm thấy diễn xuất của cậu phi thường xuất sắc, khiến hắn vô cùng thưởng thức. Sau đó hắn lại trầm ngâm một lát, chợt nói: “Cậu nói đúng, tôi không nên dẫm trái tim mình xuống bùn đất. Thật vinh hạnh vì quen biết cậu, có thể hiện tại cậu đối với tôi vẫn còn bất mãn, thế nhưng tôi rất hy vọng có thể làm bạn cùng cậu.”
Sở Ngôn thoải mái vươn tay: “Felton, tôi cho rằng chúng ta đã là bạn.”
Hai người cùng cười vang.
Đợi khi Sở Ngôn rời khỏi tinh cầu điện ảnh A-5, rất nhanh đã nhận được tin nhắn của người đàn ông nào đó. Nhìn cái tin nhắn văn tự này, thanh niên nhịn không được cười ra tiếng, nhanh chóng trả lời, bảo đối phương chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, buổi tối y muốn đích thân xuống bếp nấu một bữa hoành tráng.
Bên này Sở Ngôn và Hạ Bách Thâm mới trò chuyện vài câu, máy liên lạc đột nhiên hiện ra một lời nhắc nhở ‘Bạn tốt An Thiều Dương của bạn vừa đăng một weibo cá nhân’, Sở Ngôn mở ra xem.
/An Thiều Dương: đóng máy rồi ha ha ha ha! Phần 2 quay nhanh hơn phần một quá nhiều! Rốt cục cũng đóng máy rồi!/
/Alando Scartend: Tôi cũng muốn khóc rồi có được không!/
/Raymond Westdruck: Tôi mới là người cần phải khóc! Đáng tiếc @SởNgônyanđã rời khỏi từ sớm, bằng không thật sự rất muốn uống rượu cùng cậu ấy, hơn nữa cậu nhanh chóng đi quản An Thiều Dương đi, cô ấy tuyệt đối là muốn đem chúng tôi coi như thùng rượu mà đổ!/
/Bạch Kỳ Nhiên: Tiểu Ngôn nhà tôi cũng vừa mới đóng máy mà, đây là bộ điện ảnh lớn hợp tác cùng George Felton, hừ, không có thời gian để ý đến đám bại hoại các người!/
/Cố Trầm Trạch: Bà nhà nhanh miệng thẳng lòng, mọi người thứ lỗi./
/An Thiều Dương: Cố Trầm Trạch mau nói rõ cho tôi, cái gì gọi là nhanh miệng thẳng lòng? Chúng tôi đều là bại hoại?!.
/Bạch Kỳ Nhiên: Cố Trầm Trạch!!! Ai là bà nhà anh!!!!/
Sở Ngôn bị đám người kia chọc cười không chịu nổi, vừa comment một câu: /Hay là tôi bảo phi thuyền quay đầu lại, tham gia tiệc đóng máy cùng mọi người?/, đột nhiên lại thấy weibo của mình nhiều ra một tin nhắn riêng.
/Oliver Ashley: @SởNgônyan đang tham gia phim gì vậy/
Sở Ngôn suy tư một lúc rồi trả lời:/《Ti tiện 》, hợp tác cùng Felton./
Sau đó Oliver cũng không còn nói thêm câu nào, Sở Ngôn lại cùng Bạch Kỳ Nhiên náo loạn dưới weibo riêng tư của An Thiều Dương. Bạch Kỳ Nhiên điên cuồng biểu thị muốn bỏ Cố Trầm Trạch, đưa đối phương một tờ đơn ly dị Thế nhưng Sở Ngôn lại một câu nói toạc thiên cơ: /Hai người đã kết hôn từ lúc nào?/, Bạch Kỳ Nhiên lập tức xìu xuống.
Ngay cả kết hôn cũng chưa từng, từ đâu ra đơn ly dị?
Bất quá Bạch Kỳ Nhiên lại lập tức hỏi Sở Ngôn: / Lẽ nào Tiểu Ngôn kết hôn rồi?/
Sở Ngôn: /… /
Bạch Kỳ Nhiên: /Hừ hừ, cậu cũng chưa kết hôn, đắc ý cái gì!/
Sở Ngôn: /…/ Thật muốn xách giấy hôn thú ra đập vào mặt đoàn phim, nói cho người kia biết cái gì gọi là người, đã, kết, hôn!
Thật sự không muốn để ý đến Tiểu Bạch thối kia nữa, Sở Ngôn lại tiếp tục tán gẫu cùng Hạ Bách Thâm. Y chỉ có một mình mà Bạch Kỳ Nhiên lại có Cố Trầm Trạch hậu thuẫn, không ngừng nói giúp trong weibo, vậy nên Sở Ngôn thật sự cãi không lại hai chồng chồng nhà bọn họ.
Sở Ngôn nghĩ vậy không nhịn được gửi thêm một tin: /Bạch Kỳ Nhiên lại khoe ân ái trước mặt em./
Phía Hạ Bách Thâm qua một lát liền đáp lại: /Khoe thế nào?/
/Cậu ta nói em chưa kết hôn!/
/Em muốn công khai sao?/
/Có một chút./
/Ngoan, đừng xúc động. Hiện tại công khai không có lợi cho sự nghiệp của em, anh không ngại đợi thêm một thời gian./
Vừa thấy câu này, sự phiền muộn nhỏ trong lòng Sở Ngôn cũng thoáng cái tan biến hết, y dựa vào nệm ghế mềm mại, nghiêm túc đọc lại câu nói kia ba bốn lần, cuối cùng trả lời: /Thật muốn nói cho người của toàn thế giới biết em đã kết hôn rồi, kết hôn cùng người yêu của em. Ừ… nhất là nói cho Bạch Kỳ Nhiên biết./
Khi đọc được tin nhắn này, đồng tử Hạ Bách Thâm khẽ động, trong lòng cũng có chút ấm lên, thế nhưng đến khi thấy câu cuối cùng anh lại trầm mặc co rút khóe miệng, lặng lẽ biểu thị: /Em có thể xóa bớt câu cuối cùng kia. Ừ, sau khi em trở về anh muốn đem số của Bạch Kỳ Nhiên trong máy liên lạc của em kéo vào black list./
Sở Ngôn: /Em ủng hộ quyết định này của anh cả hai tay hai chân./
Hạ Bách Thâm: /Cho dù cậu ta là khuê mật tốt nhất của em?/
Sở Ngôn: /Hạ! Bách! Thâm!/
Cho dù là đang di chuyển giữa vũ trụ, tín hiệu không được tốt lắm thế nhưng hai người bọn họ cũng anh một câu em một câu nói đến hăng say, đến cuối cùng cư nhiên bắt đầu tranh luận về ‘Định nghĩa khuê mật’, ‘Ai mới thực sự là người nắm quyền trong nhà’, ‘Cơm tối nay do ai nấu’… đủ loại việc nhỏ lông gà vỏ tỏi.
Mà trong lúc Sở Ngôn đang ngồi phi thuyền trở về Thủ đô tinh, đoàn phim 《Hắc ám tập kích 2》 cũng bắt đầu chính thức tuyên truyền.
Vẫn là dàn ngôi sao đỉnh cấp hàng đầu khiến các fans điện ảnh chờ mong không ngớt, fans của Sở Ngôn càng kích động tỏ vẻ muốn đi xem N lần. Ngay lúc các fans ôm ấp hưng phấn cùng cực, lại có một đoàn phim khác công khai tuyên truyền!
[Đoàn phim 《Ti tiện 》: Người dưới mộ này, huyết thống ti tiện, linh hồn cao quý! Điện ảnh lớn do Hoa Mỹ hợp tác chính thức công bố! @GeorgeFelton @SởNgônyan @Aurora… Đây là câu chuyện về một người ti tiện, đây càng là tuyên ngôn của một người cao quý! Ngày 27 tháng 10 năm 3020, 《Ti tiện 》 và bạn không gặp không về!]
Vị đạo diễn lớn oai phong một cõi ở đoàn phim này một khi uống say liền hoàn toàn không còn hình tượng, Sở Ngôn đưa về đến tận trước ký túc xá cũng dứt khoát không chịu vào, lôi kéo y ngồi xuống bậc thềm khóc đến lã chã, kể lại lịch sử theo đuổi đơn phương đầy đau đớn của mình, quả thực có loại khí thế nói suốt ba ngày ba đêm.
Khi phó đạo diễn xuất hiện, Sở Ngôn đã định rời đi nào ngờ lại bị Felton kéo tay, ngước đôi mắt tràn ngập tơ máu lên nghẹn ngào hỏi thăm: “Đám diễn viên các người… có phải diễn quá nhiều vai rồi liền không còn trái tim nữa?”
Sở Ngôn có hơi ngẩn ra, cuối cùng thở dài một tiếng, im lặng ngồi xuống.
Sáng hôm sau cả đoàn phim đã bắt đầu di dời, đến tận buổi chiều Felton mới xuất hiện, lúc này nhân viên tổ đạo cụ và hiện trường đều đã xử lý xong mọi chuyện, chỉ chờ mở máy lần nữa.
Sở Ngôn cũng đã hóa trang xong, trên người mặc một bộ áo ngủ tơ lụa đứng ngoài điểm quay trò chuyện cùng Aurora. Hai người đang bàn về cảnh quay tiếp theo, không khí vô cùng hòa hợp, Aurora thỉnh thoảng còn khẽ cong môi cười.
Felton vừa thấy Sở Ngôn sắc mặt liền đen xuống, đợi đến khi sắp khởi động máy vị đạo diễn lớn kia mới do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn được gọi Sở Ngôn đến, cẩn thận dò hỏi: “… Kỳ thực tối qua cậu đã uống không ít rượu, cũng say chứ?”
Sở Ngôn nghe vậy hơi nhướn mắt, cười nói: “Anh Felton, tôi hầu như không uống rượu, cũng không say.”
Thần sắc Felton cứng đờ, chà chà bàn tay giãy dụa nhìn xuống đất, qua hồi lâu lại nói: “Sở, như vậy cậu hẳn là không nhớ được chuyện tối hôm qua đi. Nghe nói tối qua cậu đã đưa rất nhiều người trở về, đúng là vất vả rồi.”
Nhìn bộ dạng thấp thỏm dò hỏi này, quả thực quá mức khác biệt với cái hình tượng đạo diễn lớn ngạo kiều trước đó. Hiện tại đừng nói là khinh miệt Sở Ngôn, đối phương đã trực tiếp đặt mình thấp xuống một bậc, vô cùng khẩn trương chờ Sở Ngôn trả lời.
Sở Ngôn nhìn thấy như vậy không khỏi nhếch môi, gương mặt tuấn tú chậm rãi giãn ra. Y nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt vị đạo diễn tóc vàng mắt xanh kia, trước hết là lắc đầu sau đó lại gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ừ, tôi không nhớ gì hết.”
Felton thoáng cái thở phào nhẹ nhõm.
Hai người lại bàn một chút về quá trình quay phim tiếp theo, thái độ của Felton rõ ràng tốt hơn nhiều, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng không lạnh không nóng trước đây. Ngay khi Sở Ngôn chuẩn bị xoay người trở về thì nghe được một thanh âm khàn khàn vang lên: “Cám ơn cậu.”
Bước chân phút chốc ngừng lại, qua một giây người thanh niên tuấn lãng kia chợt quay đầu, nụ cười yếu ớt trên khóe môi không hề thay đổi, trong mắt cũng giống như lắng đọng ý cười. Y nói rất bình thản, thanh âm cố ý thả chậm: “Diễn viên chúng tôi cũng có trái tim. Thế nhưng Felton này, bất luận là ai hẳn cũng nên quý trọng trái tim của mình, đừng để trái tim của anh bị dẫm cùng bụi bặm dưới đất.”
Câu nói vừa dứt, Felton triệt để giật mình tại chỗ, đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần thì người thanh niên cao ráo kia đã chạy vào điểm quay, cùng Aurora mỉm cười xác nhận những chi tiết nhỏ trong quá tình quay.
Nhìn ánh đèn sáng ngời chiếu lên gương mặt tinh xảo xinh đẹp nọ, Felton chợt cảm thấy trước mắt có hơi phiêu hốt, trong lòng hắn chợt lướt qua tình cảnh người diễn viên trẻ tuổi này chăm sóc mình lúc tối. Hắn không ngừng khóc lóc kể lể, đoàn phim nhẹ nhàng lại bất đắc dĩ an ủi, giữa đêm vắng lặng ngay cả ánh trăng cũng bởi vì sự trấn an của người này mà trở nên dịu dàng.
Nhìn Sở Ngôn đang nói chuyện vui vẻ với Aurora, Felton cảm thấy đôi mắt của mình chậm rãi mơ hồ.
Giống như có thứ gì đó đã dần thay đổi.
[Bất luận là ai cũng nên quý trọng trái tim mình, đừng để trái tim của anh bị dẫm cùng bụi bặm dưới đất.]
Cảm tình ấp ủ trong lòng đủ mười hai năm cũng giống như chợt nhẹ nhàng hơn, đợi đến khi một phó đạo diễn chạy đến gọi Felton chuẩn bị mở máy, hắn đầu tiên là hơi giật mình, sau đó quay đầu mỉm cười nói: “Ừ, tôi tới ngay.”
Phó đạo diễn kia theo bản năng hỏi: “Đạo diễn, tâm tình của anh khá tốt?”
Felton cười nhẹ một tiếng, chậm rãi gật đầu: “Ừ, đúng là rất không tệ.”
Cuộc đời của mỗi người có bao nhiêu lần mười hai năm, cũng không có bao nhiêu người có thể lần lượt chịu đựng sự ơ thờ của kẻ khác. Bởi vì tình yêu điên cuồng nóng bỏng hắn mới có thể vứt bỏ hết thảy tự tôn, bỏ qua sự kiêu ngạo nhiệt liệt theo đuổi người không thể chạm đến kia, thế nhưng như vậy cũng không đồng nghĩa với việc hắn sẽ vĩnh viễn đuổi theo một người quá mức xa xôi như thế.
Cho dù là ai cũng sẽ mệt mỏi, mười hai năm đã đủ lâu, cũng nên dừng bước.
Quá trình quay phim sau đó coi như thông thuận, bởi vì nội dung đã đến lúc chuyển ngoặc, Aurora cần thời gian ma sát nên không khỏi NG nhiều vài lần. Sở Ngôn ở bên cạnh giúp vị Ảnh hậu xinh đẹp này đối diễn, Aurora bất đắc dĩ nhíu mày: “Nhân vật này của tôi thật đúng là không tốt đẹp gì.”
Sở Ngôn cười cười: “Sao lại nói như vậy?”
“Gia thế hàng đầu, bên ngoài… khụ, cái này cũng không phải tôi khoe khoang mà là kịch bản viết như vậy. Daphne dù là nhan sắc hay tài trí, nhân phẩm đều là ưu tú, còn nhận được sự yêu thương của Hoa Tư Nhã. Thế nhưng sau khi cậu thất thế, tôi lại là người đầu tiên rời cậu mà đi, cũng khó trách quyển tiểu thuyết này không bán chạy được, nó quá không phù hợp tư duy bình thường rồi.”
Sở Ngôn suy tư chốc lát, nói: “Thế nhưng Aurora, bản thân chị cũng có một ưu điểm phi thường vượt trội.”
Aurora kinh ngạc nói: “Cái gì?”
Sở Ngôn mỉm cười: “Nhan sắc rực rỡ, cơ hồ là người hoàn mỹ.”
Được một người đàn ông đẹp trai khen ngợi nhan sắc, chỉ cần là phụ nữ đều không thể không vui vẻ. Aurora mỉm cười tiếp nhận sự ca ngợi của Sở Ngôn, thế nhưng cuối cùng vẫn là thở dài, nói: “Hoa Tư Nhã ti tiện, chỉ là ti tiện bề ngoài, nhưng sự ti tiện của những kẻ đó đã thâm nhập vào trong máu huyết tầng lớp quý tộc, khó thể tẩy rửa. Bộ phim nay chỉ cần quay tốt liền có cơ hội lấy thưởng cực lớn, bất quá phương diện phòng vé… tôi không dám nói chắc. Hy vọng có thể qua trăm tỷ đi.”
Lúc Aurora nói lời này, trùng hợp Simmons đi ngang qua bên cạnh, ông cười dài nói: “Aurora, cô có biết Sở còn một biệt hiệu sao?”
Aurora: “Ồ? Là biệt hiệu gì?”
Simmons lập tức nghiêm mặt, trịnh trọng nói: “Sở Trăm Tỷ.”
Aurora: “Phụt!”
Sở Ngôn: “…”
Quá trình quay 《Ti tiện 》 vẫn tiến hành vô cùng thuận lợi, hình như qua đêm tâm sự đó Felton đã hoàn toàn mở rộng lòng với Sở Ngôn, vậy nên từ hôm ấy hắn không còn làm khó Sở Ngôn, thậm chí còn cố ý thân cận với y, không hề keo kiệt ngôn ngữ ca ngợi của mình.
“Sở, cảnh này cậu diễn rất tốt, lần trước lúc tôi hợp tác với Raymond cũng không cảm nhận được sự lưu loát như vậy.”
“Ngữ điệu của câu thoại này tôi cảm thấy có thể nhấn mạnh hơn một chút, Sở, cậu làm quá tốt rồi.”
“Tôi mặc dù chưa từng hợp tác với Cố Trầm Trạch, thế nhưng Sở chính là nam diễn viên Hoa quốc tốt nhất tôi từng làm việc cùng.”
Thái độ xoay chuyển của Felton cũng bị những thành viên khác trong đoàn phim phát hiện, Chu Hòa Huy trực tiếp hỏi Sở Ngôn: “Tiểu Ngôn, tình huống hiện tại là sao? Felton không phải vì đặc biệt thích Oliver nên mới chướng mắt cậu sao? Thế nào đột nhiên chuyển biến như vậy? Còn đối xử với cậu rất tốt nữa. Anh thấy hiện tại mỗi ngày anh ta đều phải khen ngợi cậu, chỉ hận không thể đem cậu tâng lên tận mây xanh.”
Sở Ngôn nghe lời này cũng chỉ đành cười khổ, sau một hồi suy tư lại cảm thấy mình không thể tiết lộ việc riêng của Felton, vì vậy chỉ đành khẽ rũ mắt, bình tĩnh nói: “Đại khái là do diễn xuất của em thật sự rất tốt.”
Chu Hòa Huy: “…”
—— Cậu tự mãn như vậy thật sự không thành vấn đề chứ!!!
Một tháng vội vàng lướt qua, 《Ti tiện 》 đã hoàn thành hơn phân nửa tiến độ, chỉ còn lại vài cảnh quay cuối cùng. Lúc này Sở Ngôn đã không còn sắm vai vị quý tộc cao thượng được vạn người kính ngưỡng kia nữa, y chỉ mặc một bộ đồ ngủ bình thường đến không thể bình thường hơn, bị đám nhân vật lớn thuộc xã hội thượng lưu kia thẹn quá thành giận tống vào ngục giam.
Hoa Tư Nhã, từ Hoa quốc xa xôi đi đến, dùng mười năm lừa đảo hơn nghìn tỷ tài chính.
Một nghìn tỷ đối với thời đại kia mà nói tuy rằng cũng không phải con số thiên văn gì, thế nhưng đó cũng cơ hồ là gia sản tích lũy của đại gia tộc trong suốt mười năm. Một người Hoa phổ thông hai bàn tay trắng, thời điểm đặt chân lên đất Mỹ chỉ có một nghìn tinh tệ tiền mặt, thế nhưng trước khi hắn sa cơ thất thế lại là nhân vật lịch thiệp nổi tiếng được nhiều người ngưỡng mộ.
Hoa Tư Nhã là bởi vì gặp phải sự cố hành tinh tự nổ mà bị vạch trần, một tinh cầu du lịch mà hắn đầu tư gặp phải sự cố khủng khiếp, con số tổn thất lên tới gần tám trăm tỷ. Lúc này, rất nhiều thứ được giấu diếm sau bề ngoài hoa lệ đều lần lượt lộ ra, sau khi một đầu mối được bóc dỡ thì càng nhiều lời nói dối cũng theo đó bị vạch trần. Đàm tài phiệt kia phát hiện mình cư nhiên đã rơi vào bẫy của người Hoa nọ, tiền bạc hoàn toàn trôi theo dòng nước.
Ngay khi bọn họ biết được người này vốn không có huyết thống quý tộc gì, cha mẹ đều chỉ là giai cấp tư sản thông thường liền thẹn quá thành giận. Bọn họ tuyệt đối không thừa nhận bản thân ngu xuẩn, chỉ có thể vận dụng thủ đoạn đưa người vào ngục, thậm chí thông đồng với thẩm phán xử tội đối phương, dùng những bằng chứng giả tạo ép người vào khung tử hình.
Những nhân vật đầu têu của giới thượng lưu không cho phép vết nhơ kia tiếp tục tồn tại.
Vậy nên ở trên tòa án, khi người thanh niên phương đông tuấn tú nọ mỉm cười nghe quan tòa định một tội danh mà mình chưa từng phạm phải lên đầu mình, tại thời điểm búa thẩm phán sắp gõ xuống, y rốt cục mở miệng lên tiếng. Cho dù là vào thời khắc cả thế giới muốn dồn hắn vào chỗ chết, Hoa Tư Nhã vẫn cứ phong độ nhẹ nhàng, khí chất thanh nhã.
Đứng tại tiêu điểm ánh mắt của vô số kẻ bên ngoài, người đàn ông đến từ Hoa quốc nọ chỉ mặc một bộ áo tù đơn sơ lại có khí thế như một vị thần, y dùng ánh mắt quét một vòng qua những kẻ đã từng điên cuồng sùng bái chính mình, sau đó mỉm cười, cực kỳ bình tĩnh phát biểu bài diễn văn cuối cùng trong đời ——
『Quý tộc sinh ra đã ti tiện. Thế giới này được cấu thành bởi mắc xích sinh tồn, mà nhân loại còn phải xếp hạng sau cả thực vật. Chúng ta không có nanh vuốt sắc bén, không có tốc độ chớp nhoáng, có người dùng phương thức gần như huy hoàng leo lên còn tôi lại đứng trong cống rãnh dùng đôi tay bẩn thỉu giữ chặt đầu người nọ.
Sống có gì vui, chết có gì sợ.
Những người bạn có mặt ở đây xin hãy nhớ, mỗi người trong các bạn đều đã từng hèn mọn liếm đế giày của tôi, đem tôi tôn sùng thành thần minh.
Mãi đến tận một khắc khi tôi tử vong, tôi vẫn là thần của các bạn, soi sáng nội tâm ti tiện của các bạn.
Trên thực tế mà nói, các bạn cũng không cao quý gì hơn tôi. Tôi là Hoa Tư Nhã, cái tên này sẽ ám ảnh các bạn cả đời không thể trốn chạy, ngay một khắc linh hồn các bạn bị hắc ám cắn nuốt cũng đừng quên có một người ti tiện tên là Hoa Tư Nhã, hắn đã từng đem sự tôn nghiêm của quý tộc hung hăng dẫm nát dưới lòng bàn chân, để cả thế giới nhìn rõ cái dòng máu vốn luôn tự xưng là cao quý kia có bao nhiêu ti tiện.
Không cần tức giận, quý ông kia xin không cần trợn mắt nhìn tôi, tôi cho rằng mình đã không còn cần phải kể lể cùng đám quý tộc nịnh nọt các người điều gì, cho dù rất nhiều cá nhân trong số các người đều đã quên, tôi đã từng mang cho các người bao nhiêu lợi ích.
Sau đây, là những lời Hoa Tư Nhã tôi muốn khắc trên mộ mình, nói cho mỗi một hậu nhân cao quý chân chính.
—— Người trong mộ này, huyết thống ti tiện, linh hồn cao quý. 』
…
Màn diễn sau cùng này, Sở Ngôn đã NG đủ 4 lần mới có thể kết thúc.
Quay xong, toàn bộ đóng máy!
Aurora đã kết thúc phần diễn của mình từ buổi sáng, tất cả thành viên của đoàn phim đều điên cuồng hoan hô, cô cực kỳ cảm khái nói với Sở Ngôn: “Màn độc diễn cuối cùng kia thực sự không đơn giản, biểu hiện của cậu rất tốt, cuối cùng kết lại phi thường hoàn mỹ!”
Sở Ngôn nghe vậy cười nói: “Aurora, theo tôi thì màn trình diễn buổi sáng của chị cũng rất có sức giãn, nếu như tôi là Hoa Tư Nhã nhất định sẽ bị chị làm cho tổn thương, lực trùng kích rất mạnh. Không phải Felton cũng đã khen chị sao?”
Aurora cười ha ha một tiếng: “Màn diễn kia của tôi đơn giản hơn đoạn độc diễn của cậu rất nhiều, tuy rằng bộ phim này của chúng ta đi theo con đường phim nghệ thuật nhưng thủ pháp quay chụp tương đối đặc biệt, cũng không phải mỗi khán giả đều tiếp thu được. Thế nhưng Sở, tôi tin rằng bộ phim này rất có thể sẽ không so được doanh thu với các tác phẩm trước kia của cậu, thế nhưng nó tuyệt đối có thể giúp cậu lấy thưởng!”
Sở Ngôn khẽ cười nói: “Giải thưởng gì?”
Aurora nói: “Giải thưởng lớn đỉnh cấp.”
Aurora nói cũng không sai, loại phim điện ảnh chủ đề truyện ký thế này rất tạo điều kiện cho diễn viên chính lấy thưởng..
Hơn nữa Hoa Tư Nhã trong 《Ti tiện 》 quả thực là một nhân vật vô cùng hấp dẫn kịch tính, từ đầu tới cuối hắn vẫn duy trì sự cao quan sát của mình, rõ ràng không có huyết thống quý tộc mà xã hội thượng lưu đòi hỏi thế nhưng còn thong dong ưu nhã hơn bất cứ ai, cho dù là cuối cùng đứng trên tòa án nhận lấy phán quyết tử vong hắn cũng chưa từng cúi đầu khuất phục.
Nếu như nói, ai là người có thể xúc phạm đến sự cao quý của người này, như vậy chỉ có Daphne do Aurora thủ diễn.
Hai người đã hứa hôn, thế nhưng ngay khi thân phận của Hoa Tư Nhã bị vạch trần, nàng lại là người đầu tiên xoay lưng rời đi, chỉ lưu lại cho Hoa Tư Nhã một ánh mắt lạnh lùng đến tận cùng. Tình yêu nồng nàn vốn đong đầy trong mắt vào một khắc trước đã biến mất không còn một mảnh, triệt để khắc sâu một nhát dao vào trái tim của người đàn ông ấy.
Bất quá, đối với vấn đề doanh thu phòng vé, người quan tâm nhất cũng không phải Sở Ngôn hay Aurora mà là nhà sản xuất Simmons. Ông rất hy vọng doanh thu bộ phim này có thể khả quan, thế nhưng Felton lại trực tiếp phản pháo một câu: “Ông nếu muốn doanh thu cứ đi quay phim thương mại, tìm tôi quay phim nghệ thuật làm gì?”
Chỉ một câu khiến Simmons bỗng nhiên thanh tỉnh.
Hoa quốc có một câu cổ ngữ rất đúng, chính là cá và tay gấu không thể cùng chọn.
Những bộ phim điện ảnh có thể thỏa mãn cả hai bên thật sự rất ít, bọn họ cũng không cần chen vào làm gì, có thể đạt được doanh thu đương nhiên là tốt, thế nhưng nếu không được thì cũng có những chiếc cúp danh giá chờ đợi bọn họ. Simmons cũng không tin, đề cử Oscar năm nay còn bộ phim văn nghệ nào ưu tú hơn bọn họ, còn ai chứ!!!
Felton xùy cười một tiếng: “《He》, 《Nghe tiếng gió thổi 》, 《Diêu tưởng thanh 》, 《 Truyền thuyết đảo TongSzai》… Ông cho rằng những bộ phim kia đều không tồn tại?”
Simmons thoáng cái ủ rũ.
Chờ sau một lúc lâu, Simmons bỗng nhiên nghĩ đến: “Đúng vậy, 《He》là phim Mỹ, giải Oscar dù sao cũng là của Mỹ tổ chức, có lẽ sẽ tương đối ưu ái《He》… Này…”
Simmons nói đến đây mới chợt ý thức được: Nam chính của 《He》không phải là Oliver Ashley sao!!!
Bất quá lời đã nói ra khỏi miệng, Simmons cũng không tiện thu hồi, thế nhưng phản ứng của Felton lại khiến ông vô cùng kinh ngạc, đối phương không hề để tâm mà chỉ quay đầu tìm Sở Ngôn, cười híp mắt nói: “Sở, bộ phim này quay xong rồi, tôi cũng phải về Mỹ, khi nào chúng ta mới lại có cơ hội hợp tác?”
Sở Ngôn nhẹ nhướn mày, cười nói: “Anh sẽ tự mình đến mời tôi chứ? Anh Felton, nếu như vậy thì đó là vinh hạnh của tôi.”
Felton vội vàng phất tay, nói: “Tôi chỉ lớn hơn cậu 12 tuổi, đừng dùng mấy từ ngữ trang trọng ấy, gọi tôi Felton thôi là được rồi.”
Aurora ở bên cạnh lập tức nói: “Felton, anh cũng không thể không biết xấu hổ như vậy, tôi thật không ngờ đấy. Cái gì gọi là chỉ lớn hơn 12 tuổi? Năm nay Sở chỉ mới 20 tuổi thôi, anh còn không biết xấu hổ nói mình chỉ lớn hơn 12 tuổi?”
Ba người cười to vui vẻ.
Simmons ở bên cạnh nhìn: “…”
Excuse me? Quan hệ của các người đã tốt như vậy từ lúc nào, có thể nói với ông một chút sao? Meo meo meo meo meo meo?
Trong bữa tiệc đóng máy, Sở Ngôn cũng bị người mời vài ly rượu, càng về sau Felton lại tự mình bưng ly rượu vang đến tìm Sở Ngôn, tịnh trọng nói: “Sở, tôi phát hiện cậu thật sự là một diễn viên rất tốt, tính cách cũng tốt. Tôi có thể theo đuổi cậu chứ?”
Sở Ngôn: “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ…”
Thiếu chút nữa đã bị một ngụm rượu vang làm cho sặc chết!
Đến cuối cùng, Felton lớn tiếng cười to, nói với Sở Ngôn đó chỉ là một câu nói đùa.
Hắn đầu tiên là xin lỗi Sở Ngôn, tỏ vẻ thái độ của mình lúc ban đầu đối với cậu thực sự rất không tốt, thế nhưng hiện tại hắn đã biết sai, cũng cảm thấy diễn xuất của cậu phi thường xuất sắc, khiến hắn vô cùng thưởng thức. Sau đó hắn lại trầm ngâm một lát, chợt nói: “Cậu nói đúng, tôi không nên dẫm trái tim mình xuống bùn đất. Thật vinh hạnh vì quen biết cậu, có thể hiện tại cậu đối với tôi vẫn còn bất mãn, thế nhưng tôi rất hy vọng có thể làm bạn cùng cậu.”
Sở Ngôn thoải mái vươn tay: “Felton, tôi cho rằng chúng ta đã là bạn.”
Hai người cùng cười vang.
Đợi khi Sở Ngôn rời khỏi tinh cầu điện ảnh A-5, rất nhanh đã nhận được tin nhắn của người đàn ông nào đó. Nhìn cái tin nhắn văn tự này, thanh niên nhịn không được cười ra tiếng, nhanh chóng trả lời, bảo đối phương chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, buổi tối y muốn đích thân xuống bếp nấu một bữa hoành tráng.
Bên này Sở Ngôn và Hạ Bách Thâm mới trò chuyện vài câu, máy liên lạc đột nhiên hiện ra một lời nhắc nhở ‘Bạn tốt An Thiều Dương của bạn vừa đăng một weibo cá nhân’, Sở Ngôn mở ra xem.
/An Thiều Dương: đóng máy rồi ha ha ha ha! Phần 2 quay nhanh hơn phần một quá nhiều! Rốt cục cũng đóng máy rồi!/
/Alando Scartend: Tôi cũng muốn khóc rồi có được không!/
/Raymond Westdruck: Tôi mới là người cần phải khóc! Đáng tiếc @SởNgônyanđã rời khỏi từ sớm, bằng không thật sự rất muốn uống rượu cùng cậu ấy, hơn nữa cậu nhanh chóng đi quản An Thiều Dương đi, cô ấy tuyệt đối là muốn đem chúng tôi coi như thùng rượu mà đổ!/
/Bạch Kỳ Nhiên: Tiểu Ngôn nhà tôi cũng vừa mới đóng máy mà, đây là bộ điện ảnh lớn hợp tác cùng George Felton, hừ, không có thời gian để ý đến đám bại hoại các người!/
/Cố Trầm Trạch: Bà nhà nhanh miệng thẳng lòng, mọi người thứ lỗi./
/An Thiều Dương: Cố Trầm Trạch mau nói rõ cho tôi, cái gì gọi là nhanh miệng thẳng lòng? Chúng tôi đều là bại hoại?!.
/Bạch Kỳ Nhiên: Cố Trầm Trạch!!! Ai là bà nhà anh!!!!/
Sở Ngôn bị đám người kia chọc cười không chịu nổi, vừa comment một câu: /Hay là tôi bảo phi thuyền quay đầu lại, tham gia tiệc đóng máy cùng mọi người?/, đột nhiên lại thấy weibo của mình nhiều ra một tin nhắn riêng.
/Oliver Ashley: @SởNgônyan đang tham gia phim gì vậy/
Sở Ngôn suy tư một lúc rồi trả lời:/《Ti tiện 》, hợp tác cùng Felton./
Sau đó Oliver cũng không còn nói thêm câu nào, Sở Ngôn lại cùng Bạch Kỳ Nhiên náo loạn dưới weibo riêng tư của An Thiều Dương. Bạch Kỳ Nhiên điên cuồng biểu thị muốn bỏ Cố Trầm Trạch, đưa đối phương một tờ đơn ly dị Thế nhưng Sở Ngôn lại một câu nói toạc thiên cơ: /Hai người đã kết hôn từ lúc nào?/, Bạch Kỳ Nhiên lập tức xìu xuống.
Ngay cả kết hôn cũng chưa từng, từ đâu ra đơn ly dị?
Bất quá Bạch Kỳ Nhiên lại lập tức hỏi Sở Ngôn: / Lẽ nào Tiểu Ngôn kết hôn rồi?/
Sở Ngôn: /… /
Bạch Kỳ Nhiên: /Hừ hừ, cậu cũng chưa kết hôn, đắc ý cái gì!/
Sở Ngôn: /…/ Thật muốn xách giấy hôn thú ra đập vào mặt đoàn phim, nói cho người kia biết cái gì gọi là người, đã, kết, hôn!
Thật sự không muốn để ý đến Tiểu Bạch thối kia nữa, Sở Ngôn lại tiếp tục tán gẫu cùng Hạ Bách Thâm. Y chỉ có một mình mà Bạch Kỳ Nhiên lại có Cố Trầm Trạch hậu thuẫn, không ngừng nói giúp trong weibo, vậy nên Sở Ngôn thật sự cãi không lại hai chồng chồng nhà bọn họ.
Sở Ngôn nghĩ vậy không nhịn được gửi thêm một tin: /Bạch Kỳ Nhiên lại khoe ân ái trước mặt em./
Phía Hạ Bách Thâm qua một lát liền đáp lại: /Khoe thế nào?/
/Cậu ta nói em chưa kết hôn!/
/Em muốn công khai sao?/
/Có một chút./
/Ngoan, đừng xúc động. Hiện tại công khai không có lợi cho sự nghiệp của em, anh không ngại đợi thêm một thời gian./
Vừa thấy câu này, sự phiền muộn nhỏ trong lòng Sở Ngôn cũng thoáng cái tan biến hết, y dựa vào nệm ghế mềm mại, nghiêm túc đọc lại câu nói kia ba bốn lần, cuối cùng trả lời: /Thật muốn nói cho người của toàn thế giới biết em đã kết hôn rồi, kết hôn cùng người yêu của em. Ừ… nhất là nói cho Bạch Kỳ Nhiên biết./
Khi đọc được tin nhắn này, đồng tử Hạ Bách Thâm khẽ động, trong lòng cũng có chút ấm lên, thế nhưng đến khi thấy câu cuối cùng anh lại trầm mặc co rút khóe miệng, lặng lẽ biểu thị: /Em có thể xóa bớt câu cuối cùng kia. Ừ, sau khi em trở về anh muốn đem số của Bạch Kỳ Nhiên trong máy liên lạc của em kéo vào black list./
Sở Ngôn: /Em ủng hộ quyết định này của anh cả hai tay hai chân./
Hạ Bách Thâm: /Cho dù cậu ta là khuê mật tốt nhất của em?/
Sở Ngôn: /Hạ! Bách! Thâm!/
Cho dù là đang di chuyển giữa vũ trụ, tín hiệu không được tốt lắm thế nhưng hai người bọn họ cũng anh một câu em một câu nói đến hăng say, đến cuối cùng cư nhiên bắt đầu tranh luận về ‘Định nghĩa khuê mật’, ‘Ai mới thực sự là người nắm quyền trong nhà’, ‘Cơm tối nay do ai nấu’… đủ loại việc nhỏ lông gà vỏ tỏi.
Mà trong lúc Sở Ngôn đang ngồi phi thuyền trở về Thủ đô tinh, đoàn phim 《Hắc ám tập kích 2》 cũng bắt đầu chính thức tuyên truyền.
Vẫn là dàn ngôi sao đỉnh cấp hàng đầu khiến các fans điện ảnh chờ mong không ngớt, fans của Sở Ngôn càng kích động tỏ vẻ muốn đi xem N lần. Ngay lúc các fans ôm ấp hưng phấn cùng cực, lại có một đoàn phim khác công khai tuyên truyền!
[Đoàn phim 《Ti tiện 》: Người dưới mộ này, huyết thống ti tiện, linh hồn cao quý! Điện ảnh lớn do Hoa Mỹ hợp tác chính thức công bố! @GeorgeFelton @SởNgônyan @Aurora… Đây là câu chuyện về một người ti tiện, đây càng là tuyên ngôn của một người cao quý! Ngày 27 tháng 10 năm 3020, 《Ti tiện 》 và bạn không gặp không về!]
Bình luận facebook