Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Ngón tay cô nhẹ nhàng gõ vài cái lên bàn phím, phía dưới góc phải màn hình đã hiện lên khung đối thoại.
"Công chúa của tôi, em cuối cùng cũng nghĩ đến tôi rồi." Trên màn hình màu đen, dòng chữ màu trắng hiện lên vô cùng bắt mắt.
Đường Bội cười cười, tiện tay gõ trả lời: "Tôi còn chưa cảm ơn anh, Lạc. Ngày đó tin tức của anh rất kịp thời cũng rất hữu ích."
Lạc không có tiếp tục trả lời cô vấn đề này, mà hỏi vấn đề khác: "Tôi nhìn thấy công chúa ở tôi ở trên lưng ngựa, tư thế rất oai hùng, quả nhiên xinh đẹp không gì sánh được."
"Cám ơn." Đường Bội lại cười.
"Nhưng tôi lại ghen tị với người đàn ông ôm em cưỡi trên lưng ngựa." Câu nói tiếp theo của Lạc đến rất nhanh.
"Tôi sẽ xem đó như lời khen ngợi." Đường Bội bình tĩnh trả lời.
"Vị trí bên người công chúa, cần phải thuộc về kỵ sĩ trung thành với cô ấy nhất." Lạc lại trả lời.
"Lạc?" Đường Bội hơi nhíu mày, Lạc chưa từng là người nói nhiều, bọn họ quen biết đã nhiều năm, mặc dù thi thoảng cũng đùa với đối phương một chút, nhưng sâu thẳm trong lòng bọn họ... lại lạnh lùng và lý trí.
"Dọa công chúa của tôi rồi sao?" Lạc trả lời bằng icon cười: "Tôi quên mất, kỵ sĩ không thể làm vậy. Anh ta ở trước mặt công chúa, mãi mãi duy trì sự trung thành và lễ độ. Cho dù muốn diệt trừ những côn trùng có hại bên cạnh cô ấy cũng vậy, không nên khiến máu tươi dọa công chúa của anh ta khiếp sợ."
"Lạc." Đường Bội nhíu chặt mày hơn.
"Haha...Công chúa của tôi thực sự coi trọng người đàn ông đó"
"Chuyện đó không liên quan đến anh!" Đường Bội lạnh lùng đáp trả một câu, tâm tình đang tốt gần như đều bị cảm xúc biến hóa của Lạc phá hỏng cả.
Bên kia im lặng thật lâu, lâu đến nỗi Đường Bội cảm thấy hôm nay không phải là thời điểm thích hợp để bàn việc chính với anh ta, thì tin nhắn mới của anh ta lại xuất hiện.
"Tôi rất vinh hạnh, mỗi lần em cần, người em nhớ đến đầu tiên luôn luôn là tôi. Tôi rất vui, công chúa của tôi."
"...Tôi sẽ xem như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra." Đường Bội chậm rãi gõ một hàng chữ, sau đó nói: "Tôi chuẩn bị bắt đầu đối phó với Đường Phỉ Phỉ."
"Tôi nghĩ em đã ra tay rồi."
"Phía sau Đường Phỉ Phỉ vẫn còn có nhà họ Đường và nhà họ Tôn liên kết với nhau, cho nên tạm thời vẫn chưa thể nhổ tận gốc nhà họ Đường, động thủ thì quá sớm, sẽ bứt dây động rừng."
"Vậy điều gì đã khiến em thay đổi ý kiến?" Lạc hỏi.
"Đường Phỉ Phỉ tự tìm đường chết."
"Cô ta vốn ngu không ai bằng." Lạc chế nhạo không chút khách khí.
"Cho nên tôi cần sự giúp đỡ của anh." Đường Bội lại nói: "Tôi cần toàn bộ hệ thống internet đều tràn ngập thông tin chỉ trích cô ta."
"Không có vấn đề gì, công chúa của tôi. Chẳng qua là, cứ như vậy tôi sợ người đàn ông bên cạnh em sẽ tức giận bởi vì cuộc hẹn của chúng ta cần phải kéo dài đến 20 ngày."
"Được." Đường Bội trả lời không chút do dự, rồi kéo khung chat xuống.
Cô mở xem lướt qua trang web cuối cùng, cầm điện thoại chậm rãi nhập vào 'Ngày 28 tháng 4, rạng sáng 0 giờ'sau đó gửi nó đi.
Lúc này ngoài cửa sổ đã đen kịt, khoảng cách 0 giờ chỉ còn hai giờ mà thôi.
Đường Bội chậm rãi khép lại màn hình vi tính, đứng lên rời khỏi thư phòng Sở Quân Hàn, chuẩn bị trở lại phòng ngủ đi tắm một cái thật thoải mái dễ chịu.
Trước khi đóng cửa thư phòng, cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên trong.
Thư phòng được trang trí theo phong cách của Sở Quân Hàn, đen, trắng, xám tro là ba màu chủ đạo trong phòng.
Trên giá sách cao lớn, rộng rãi, được bày biện rất nhiều bộ sách khác nhau đến từ các nơi trên thế giới rất ngay ngắn chỉnh tề.
Bàn làm việc rộng rãi, phía sau là ghế dựa thoải mái.
Thứ duy nhất lộ ra vẻ nhu hòa chính là ghế sofa da ở đằng trước, cùng màu với bàn trà, phía trên bàn đặt một bộ trà cụ.
Nơi này, từng là nơi cô muốn xâm nhập, nhưng tơi tả mà về, cuối cùng bị truy sát đến không có chỗ trốn, thậm chí nhà Họ Đường cũng xem cô như đồ bỏ mà ném xuống biển.
Cũng có vô số người muốn nhìn trộm bí mật trong đây, lại bị phòng vệ sâm nghiêm của nhà họ Sở ngăn chặn ở ngoài cửa.
Hiện tại, cô có thể qua lại tự nhiên, thậm chí ôm hồng trà tinh khiết thơm ngát và ăn điểm tâm, tiêu phí thời gian cả buổi chiều.
Ngày 28 tháng 4, vừa vặn tròn một tháng ngày cô trọng sinh...Cũng là ngày kiếp trước cô cô độc chết trong nước biển lạnh như băng!
Ánh mắt Đường Bội đột nhiên trở nên kiên định và tràn ngập ý chí chiến đấu, cô chậm rãi đóng lại cửa thư phòng, tựa như đóng lại toàn bộ quá khứ và nghênh đón một khởi đầu mới.
Chiếm được lời an ủi và hứa hẹn của bố mẹ, Đường Phỉ Phỉ làm thế nào cũng không ngờ rằng, cơn ác mộng cô ta cho rằng đã đi qua, nhưng khi một sự thật mới được vạch trần, mới đúng là ngày đầu tiên cô ta bước vào địa ngục.
Đường Bội tính thời gian rất chuẩn, thời điểm cô ta giành được hy vọng một lần nữa, cô sẽ đẩy cô ta từ trên mây rớt xuống, cảm giác phập phồng như vậy, có lẽ mới khiến đại tiểu thư nhà họ Đường được nuông chiều từ bé sụp đổ thật sự.
Một đêm này, cả thành phố S đều không ngủ, đèn đuốc sáng trưng trước sau như một tận đến khi trời sáng.
Nhưng, đối mặt với những tia nắng ấm áp đầu tiên mới lên của ngày xuân, Đường Bội lười biếng dựa vào ghế sau trong ô tô, chờ Lục Tử Mặc đưa cô đi gặp nhà biên kịch vàng của nhà họ Sở, Sở Dực Thành, thương lượng với anh ta về nhân vật mới.
Mà Đường Phỉ Phỉ lại bị tiếng chuông di động dồn dập đánh thức.
Đang buồn ngủ mờ mịt, nghe điện thoại nói mấy câu, Đường Phỉ Phỉ đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, đi chân trần vọt tới máy tính trước mặt, không dám tin mở máy tính lên, mở tin tức của cô ở trang giải trí lớn nhất toàn quốc.
Tiêu đề to lớn màu đỏ thẫm khiến ánh mắt cô ta đau đớn. Cô ta không dám tin ném điện thoại sang một bên rồi run run mở tin tức đó lên.
Tuy là ảnh chụp đã trải qua xử lý, nhưng vì góc chụp rất tốt, nên nhìn qua người khác có thể nhận ra đó là Đường Phỉ Phỉ.
Cho dù đã trải qua xử lý, nhưng ảnh chụp vẫn lộ liễu như vậy.
Nữ diễn viên thiên sứ trong cảm nhận của fan, đại tiểu thư nhà họ Đường luôn luôn thanh thuần, đáng yêu, thực ra là gái lầu xanh, ai cũng có thể lấy làm chồng.
Tin tức động trời này vừa mới tung ra đã trở thành tiêu điểm tìm kiếm trên mạng, cũng xứng đáng trở thành đầu đề cho các trang web giải trí.
"Không!" Đường Phỉ Phỉ tuyệt vọng ném chuột, hét lên một cách cuồng loạn.
Mà cùng lúc Đường Phong Ngôn nhận được báo cáo, lúc này đang lạnh lùng buông điện thoại trong tay xuống, Tôn Mặc Vân sáng sớm đã xông vào văn phòng tổng giám đốc Đường thị của ông, ông lạnh lùng nói:
"Tôi sẽ xử lý!"
Ngón tay cô nhẹ nhàng gõ vài cái lên bàn phím, phía dưới góc phải màn hình đã hiện lên khung đối thoại.
"Công chúa của tôi, em cuối cùng cũng nghĩ đến tôi rồi." Trên màn hình màu đen, dòng chữ màu trắng hiện lên vô cùng bắt mắt.
Đường Bội cười cười, tiện tay gõ trả lời: "Tôi còn chưa cảm ơn anh, Lạc. Ngày đó tin tức của anh rất kịp thời cũng rất hữu ích."
Lạc không có tiếp tục trả lời cô vấn đề này, mà hỏi vấn đề khác: "Tôi nhìn thấy công chúa ở tôi ở trên lưng ngựa, tư thế rất oai hùng, quả nhiên xinh đẹp không gì sánh được."
"Cám ơn." Đường Bội lại cười.
"Nhưng tôi lại ghen tị với người đàn ông ôm em cưỡi trên lưng ngựa." Câu nói tiếp theo của Lạc đến rất nhanh.
"Tôi sẽ xem đó như lời khen ngợi." Đường Bội bình tĩnh trả lời.
"Vị trí bên người công chúa, cần phải thuộc về kỵ sĩ trung thành với cô ấy nhất." Lạc lại trả lời.
"Lạc?" Đường Bội hơi nhíu mày, Lạc chưa từng là người nói nhiều, bọn họ quen biết đã nhiều năm, mặc dù thi thoảng cũng đùa với đối phương một chút, nhưng sâu thẳm trong lòng bọn họ... lại lạnh lùng và lý trí.
"Dọa công chúa của tôi rồi sao?" Lạc trả lời bằng icon cười: "Tôi quên mất, kỵ sĩ không thể làm vậy. Anh ta ở trước mặt công chúa, mãi mãi duy trì sự trung thành và lễ độ. Cho dù muốn diệt trừ những côn trùng có hại bên cạnh cô ấy cũng vậy, không nên khiến máu tươi dọa công chúa của anh ta khiếp sợ."
"Lạc." Đường Bội nhíu chặt mày hơn.
"Haha...Công chúa của tôi thực sự coi trọng người đàn ông đó"
"Chuyện đó không liên quan đến anh!" Đường Bội lạnh lùng đáp trả một câu, tâm tình đang tốt gần như đều bị cảm xúc biến hóa của Lạc phá hỏng cả.
Bên kia im lặng thật lâu, lâu đến nỗi Đường Bội cảm thấy hôm nay không phải là thời điểm thích hợp để bàn việc chính với anh ta, thì tin nhắn mới của anh ta lại xuất hiện.
"Tôi rất vinh hạnh, mỗi lần em cần, người em nhớ đến đầu tiên luôn luôn là tôi. Tôi rất vui, công chúa của tôi."
"...Tôi sẽ xem như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra." Đường Bội chậm rãi gõ một hàng chữ, sau đó nói: "Tôi chuẩn bị bắt đầu đối phó với Đường Phỉ Phỉ."
"Tôi nghĩ em đã ra tay rồi."
"Phía sau Đường Phỉ Phỉ vẫn còn có nhà họ Đường và nhà họ Tôn liên kết với nhau, cho nên tạm thời vẫn chưa thể nhổ tận gốc nhà họ Đường, động thủ thì quá sớm, sẽ bứt dây động rừng."
"Vậy điều gì đã khiến em thay đổi ý kiến?" Lạc hỏi.
"Đường Phỉ Phỉ tự tìm đường chết."
"Cô ta vốn ngu không ai bằng." Lạc chế nhạo không chút khách khí.
"Cho nên tôi cần sự giúp đỡ của anh." Đường Bội lại nói: "Tôi cần toàn bộ hệ thống internet đều tràn ngập thông tin chỉ trích cô ta."
"Không có vấn đề gì, công chúa của tôi. Chẳng qua là, cứ như vậy tôi sợ người đàn ông bên cạnh em sẽ tức giận bởi vì cuộc hẹn của chúng ta cần phải kéo dài đến 20 ngày."
"Được." Đường Bội trả lời không chút do dự, rồi kéo khung chat xuống.
Cô mở xem lướt qua trang web cuối cùng, cầm điện thoại chậm rãi nhập vào 'Ngày 28 tháng 4, rạng sáng 0 giờ'sau đó gửi nó đi.
Lúc này ngoài cửa sổ đã đen kịt, khoảng cách 0 giờ chỉ còn hai giờ mà thôi.
Đường Bội chậm rãi khép lại màn hình vi tính, đứng lên rời khỏi thư phòng Sở Quân Hàn, chuẩn bị trở lại phòng ngủ đi tắm một cái thật thoải mái dễ chịu.
Trước khi đóng cửa thư phòng, cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên trong.
Thư phòng được trang trí theo phong cách của Sở Quân Hàn, đen, trắng, xám tro là ba màu chủ đạo trong phòng.
Trên giá sách cao lớn, rộng rãi, được bày biện rất nhiều bộ sách khác nhau đến từ các nơi trên thế giới rất ngay ngắn chỉnh tề.
Bàn làm việc rộng rãi, phía sau là ghế dựa thoải mái.
Thứ duy nhất lộ ra vẻ nhu hòa chính là ghế sofa da ở đằng trước, cùng màu với bàn trà, phía trên bàn đặt một bộ trà cụ.
Nơi này, từng là nơi cô muốn xâm nhập, nhưng tơi tả mà về, cuối cùng bị truy sát đến không có chỗ trốn, thậm chí nhà Họ Đường cũng xem cô như đồ bỏ mà ném xuống biển.
Cũng có vô số người muốn nhìn trộm bí mật trong đây, lại bị phòng vệ sâm nghiêm của nhà họ Sở ngăn chặn ở ngoài cửa.
Hiện tại, cô có thể qua lại tự nhiên, thậm chí ôm hồng trà tinh khiết thơm ngát và ăn điểm tâm, tiêu phí thời gian cả buổi chiều.
Ngày 28 tháng 4, vừa vặn tròn một tháng ngày cô trọng sinh...Cũng là ngày kiếp trước cô cô độc chết trong nước biển lạnh như băng!
Ánh mắt Đường Bội đột nhiên trở nên kiên định và tràn ngập ý chí chiến đấu, cô chậm rãi đóng lại cửa thư phòng, tựa như đóng lại toàn bộ quá khứ và nghênh đón một khởi đầu mới.
Chiếm được lời an ủi và hứa hẹn của bố mẹ, Đường Phỉ Phỉ làm thế nào cũng không ngờ rằng, cơn ác mộng cô ta cho rằng đã đi qua, nhưng khi một sự thật mới được vạch trần, mới đúng là ngày đầu tiên cô ta bước vào địa ngục.
Đường Bội tính thời gian rất chuẩn, thời điểm cô ta giành được hy vọng một lần nữa, cô sẽ đẩy cô ta từ trên mây rớt xuống, cảm giác phập phồng như vậy, có lẽ mới khiến đại tiểu thư nhà họ Đường được nuông chiều từ bé sụp đổ thật sự.
Một đêm này, cả thành phố S đều không ngủ, đèn đuốc sáng trưng trước sau như một tận đến khi trời sáng.
Nhưng, đối mặt với những tia nắng ấm áp đầu tiên mới lên của ngày xuân, Đường Bội lười biếng dựa vào ghế sau trong ô tô, chờ Lục Tử Mặc đưa cô đi gặp nhà biên kịch vàng của nhà họ Sở, Sở Dực Thành, thương lượng với anh ta về nhân vật mới.
Mà Đường Phỉ Phỉ lại bị tiếng chuông di động dồn dập đánh thức.
Đang buồn ngủ mờ mịt, nghe điện thoại nói mấy câu, Đường Phỉ Phỉ đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, đi chân trần vọt tới máy tính trước mặt, không dám tin mở máy tính lên, mở tin tức của cô ở trang giải trí lớn nhất toàn quốc.
Tiêu đề to lớn màu đỏ thẫm khiến ánh mắt cô ta đau đớn. Cô ta không dám tin ném điện thoại sang một bên rồi run run mở tin tức đó lên.
Tuy là ảnh chụp đã trải qua xử lý, nhưng vì góc chụp rất tốt, nên nhìn qua người khác có thể nhận ra đó là Đường Phỉ Phỉ.
Cho dù đã trải qua xử lý, nhưng ảnh chụp vẫn lộ liễu như vậy.
Nữ diễn viên thiên sứ trong cảm nhận của fan, đại tiểu thư nhà họ Đường luôn luôn thanh thuần, đáng yêu, thực ra là gái lầu xanh, ai cũng có thể lấy làm chồng.
Tin tức động trời này vừa mới tung ra đã trở thành tiêu điểm tìm kiếm trên mạng, cũng xứng đáng trở thành đầu đề cho các trang web giải trí.
"Không!" Đường Phỉ Phỉ tuyệt vọng ném chuột, hét lên một cách cuồng loạn.
Mà cùng lúc Đường Phong Ngôn nhận được báo cáo, lúc này đang lạnh lùng buông điện thoại trong tay xuống, Tôn Mặc Vân sáng sớm đã xông vào văn phòng tổng giám đốc Đường thị của ông, ông lạnh lùng nói:
"Tôi sẽ xử lý!"
Bình luận facebook