Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
"Xử lý như thế nào?" Tôn Mặc Vân cũng hơi kích động, bà tiện tay cầm mấy quyển tạp chí mà trợ lý mua tới, cùng với báo giải trí hôm nay mới ra lò ném lên bàn công tác rộng rãi làm bằng gỗ lim của Đường Phong Ngôn, lạnh lùng hỏi:
"Bây giờ tôi muốn biết cách xử lý của ông! Đường Phỉ Phỉ là con gái của tôi, cũng là cháu gái của nhà họ Tôn, tôi với người nhà của tôi tuyệt đối sẽ không cho phép scandal như vậy xảy ra với con bé."
Bà hít một hơi thật sâu, trong mắt lóe lên ánh sáng, nói không chút lưu tình:
"Ông còn muốn che chở cho con gái của tiện nhân kia tới khi nào?! Tai tiếng như thế, chẳng lẽ ông muốn con bé bị hắc thay nó sao?"
Rõ ràng là việc Đường Phỉ Phỉ làm, nhưng Tôn Mặc Vân nói mấy câu, đã đổ mọi tội lỗi lên đầu Đường Bội, mà Đường Phỉ Phỉ lại là người bị hại bị hắc thay người ta.
"Tôi biết rồi." Đường Phong Ngôn nhàn nhạt nói.
Đường Bội gần đây không nghe lời, quả thực ông cần phải để cô nhận ra sai lầm của mình.
Dù sao con gái nhà họ Đường, có một đứa nổi tiếng, tài hoa ở trong làng giải trí là đủ rồi.
Ông cầm lấy điện thoại bị ông để xuống, trước ánh nhìn chăm chăm của Tôn Mặc Vân, không chút do dự bấm vào số quản lý phòng quan hệ xã hội:
"Tiểu Tiền phải không? Đưa tin Đường Bội là con gái riêng nhà họ Đường, lần này đột nhiên xuất hiện là có ý định trả thù nhà họ Đường....Tung tin ra ngoài đi."
"Tổng giám đốc Đường?"
Tiền Ý Viễn đã làm quản lý của phòng quan hệ xã hội nhiều năm, đương nhiên sẽ biết quan hệ của Đường Bội với nhà họ Đường. Cả con gái ruột của mình, và danh tiếng của mình cũng có thể lấy ra hy sinh.
"Đừng hỏi, chiếu theo lời tôi nói mà làm." Đường Phong Ngôn không có giải thích mà trực tiếp nhắc lại mệnh lệnh.
"Vâng." Tiền Ý Viễn đáp.
"Bà hài lòng chưa?" Đường Phong Ngôn lạnh lùng liếc nhìn Tôn Mặc Vân một cái rồi cúp điện thoại.
"Đường Phong Ngôn, bộ dáng người cha hiền phẫn nộ của ông lúc này diễn cho ai xem đây?"
Tôn Mặc Vân cười lạnh nói: "Ông đừng quên, Phỉ Phỉ mới là con gái tôi và ông, cũng là tiểu thư duy nhất của nhà họ Đường. Đường Bội con nghiệt chủng ấy, nếu ngoan ngoãn nghe lời thì thôi. Nếu không, hy sinh nó thì có liên quan gì?"
Bà nói xong, nắm lấy bao tay số lượng có hạn bị bà ném ở một bên, sửa lại tóc tai, khôi phục lại dáng vẻ ung dung trầm tĩnh của phu nhân cao quý, nhàn nhạt nói:
"Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng tôi nghe về scandal của Phỉ Phỉ."
Nói xong, Tôn Mặc Vân ngạo nghễ ngẩng cao đầu, giày cao gót gõ trên mặt đất, phát ra từng tiếng 'khắc khắc' đã đi xa một mạch.
Đợi bà đi xa, Đường Phong Ngôn mới ngồi vào trên ghế da rộng rãi của mình, vẻ mặt lạnh lùng.
Đường Bội không nghe lời, đương nhiên ông sẽ không bỏ qua.
Không chỉ không nghe lời, mà Tôn gia và Tôn Mặc Vân càng ngày càng ngang ngược, ông cũng không bỏ qua.
Chờ xem, Đường thị cuối cùng là thiên hạ của ông, không để cho người ngoài được nhúng tay vào.
Khi Lục Tử Mặc dừng xe, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên tay lái.
Anh vẫn không nhìn Đường Bội mà chuyên chú nhìn về phía trước: "Xế chiều hôm nay, Sở tiên sinh sẽ về tới."
"Ừ." Đường Bội gật đầu, vừa mở cửa, xuống xe.
Khi đóng cửa xe, cô xoay người nhìn về phía Lục Tử Mặc không hề nhúc nhích, cười nói với anh: "Không phải anh cảm thấy, tôi nên tự mình đi đón anh ấy?"
"Tôi đang suy nghĩ đến tiết mục được phát sóng hôm qua." Lục Tử Mặc quay đầu, nhìn về phía Đường Bội, thản nhiên nói:
"Sở tiên sinh rất vội, chắc là đã xem tiết mục rồi."
"Ồ?" Đường Bội nhíu mày cười: "Anh cảm thấy anh ấy sẽ trách tôi?"
Lục Tử Mặc không có trả lời.
Giống như Văn Tư Miểu, anh đã làm việc ở Sở thị nhiều năm. Nhưng, cho dù như thế, anh vẫn không nắm được suy nghĩ của ông chủ.
Nhìn vẻ mặt và bộ dạng thoải mái của Đường Bội, có lẽ anh đã có phần lo bò trắng răng rồi.
Dù sao, đối với ông chủ mà nói, Đường tiểu thư không giống.
"Vậy cô đã xem qua tiết mục chưa?" Anh không có trả lời, ngược lại chủ động hỏi.
"Ừ." Đường Bội gật đầu
Đường Bội cười, vỗ nhẹ cửa sổ xe như bày tỏ sự an ủi, nhưng vẫn do dự nói với người đại diện của mình: "Yên tâm đi, Sở thiếu sẽ không vì vậy mà giận tôi, anh ấy sẽ..."
Cô không tiếp tục nói hết, chỉ mỉm cười đứng thẳng thân thể, lại nói: "Không cần lo lắng, chỉ cần buổi chiều anh đến đón tôi qua chỗ anh ấy là được."
Đó là bí mật nhỏ ngọt ngào chỉ có những người yêu nhau mới có thể biết được.
Nếu như...
Cô với Sở Quân Hàn cũng được xem như người yêu!
"Xử lý như thế nào?" Tôn Mặc Vân cũng hơi kích động, bà tiện tay cầm mấy quyển tạp chí mà trợ lý mua tới, cùng với báo giải trí hôm nay mới ra lò ném lên bàn công tác rộng rãi làm bằng gỗ lim của Đường Phong Ngôn, lạnh lùng hỏi:
"Bây giờ tôi muốn biết cách xử lý của ông! Đường Phỉ Phỉ là con gái của tôi, cũng là cháu gái của nhà họ Tôn, tôi với người nhà của tôi tuyệt đối sẽ không cho phép scandal như vậy xảy ra với con bé."
Bà hít một hơi thật sâu, trong mắt lóe lên ánh sáng, nói không chút lưu tình:
"Ông còn muốn che chở cho con gái của tiện nhân kia tới khi nào?! Tai tiếng như thế, chẳng lẽ ông muốn con bé bị hắc thay nó sao?"
Rõ ràng là việc Đường Phỉ Phỉ làm, nhưng Tôn Mặc Vân nói mấy câu, đã đổ mọi tội lỗi lên đầu Đường Bội, mà Đường Phỉ Phỉ lại là người bị hại bị hắc thay người ta.
"Tôi biết rồi." Đường Phong Ngôn nhàn nhạt nói.
Đường Bội gần đây không nghe lời, quả thực ông cần phải để cô nhận ra sai lầm của mình.
Dù sao con gái nhà họ Đường, có một đứa nổi tiếng, tài hoa ở trong làng giải trí là đủ rồi.
Ông cầm lấy điện thoại bị ông để xuống, trước ánh nhìn chăm chăm của Tôn Mặc Vân, không chút do dự bấm vào số quản lý phòng quan hệ xã hội:
"Tiểu Tiền phải không? Đưa tin Đường Bội là con gái riêng nhà họ Đường, lần này đột nhiên xuất hiện là có ý định trả thù nhà họ Đường....Tung tin ra ngoài đi."
"Tổng giám đốc Đường?"
Tiền Ý Viễn đã làm quản lý của phòng quan hệ xã hội nhiều năm, đương nhiên sẽ biết quan hệ của Đường Bội với nhà họ Đường. Cả con gái ruột của mình, và danh tiếng của mình cũng có thể lấy ra hy sinh.
"Đừng hỏi, chiếu theo lời tôi nói mà làm." Đường Phong Ngôn không có giải thích mà trực tiếp nhắc lại mệnh lệnh.
"Vâng." Tiền Ý Viễn đáp.
"Bà hài lòng chưa?" Đường Phong Ngôn lạnh lùng liếc nhìn Tôn Mặc Vân một cái rồi cúp điện thoại.
"Đường Phong Ngôn, bộ dáng người cha hiền phẫn nộ của ông lúc này diễn cho ai xem đây?"
Tôn Mặc Vân cười lạnh nói: "Ông đừng quên, Phỉ Phỉ mới là con gái tôi và ông, cũng là tiểu thư duy nhất của nhà họ Đường. Đường Bội con nghiệt chủng ấy, nếu ngoan ngoãn nghe lời thì thôi. Nếu không, hy sinh nó thì có liên quan gì?"
Bà nói xong, nắm lấy bao tay số lượng có hạn bị bà ném ở một bên, sửa lại tóc tai, khôi phục lại dáng vẻ ung dung trầm tĩnh của phu nhân cao quý, nhàn nhạt nói:
"Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng tôi nghe về scandal của Phỉ Phỉ."
Nói xong, Tôn Mặc Vân ngạo nghễ ngẩng cao đầu, giày cao gót gõ trên mặt đất, phát ra từng tiếng 'khắc khắc' đã đi xa một mạch.
Đợi bà đi xa, Đường Phong Ngôn mới ngồi vào trên ghế da rộng rãi của mình, vẻ mặt lạnh lùng.
Đường Bội không nghe lời, đương nhiên ông sẽ không bỏ qua.
Không chỉ không nghe lời, mà Tôn gia và Tôn Mặc Vân càng ngày càng ngang ngược, ông cũng không bỏ qua.
Chờ xem, Đường thị cuối cùng là thiên hạ của ông, không để cho người ngoài được nhúng tay vào.
Khi Lục Tử Mặc dừng xe, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên tay lái.
Anh vẫn không nhìn Đường Bội mà chuyên chú nhìn về phía trước: "Xế chiều hôm nay, Sở tiên sinh sẽ về tới."
"Ừ." Đường Bội gật đầu, vừa mở cửa, xuống xe.
Khi đóng cửa xe, cô xoay người nhìn về phía Lục Tử Mặc không hề nhúc nhích, cười nói với anh: "Không phải anh cảm thấy, tôi nên tự mình đi đón anh ấy?"
"Tôi đang suy nghĩ đến tiết mục được phát sóng hôm qua." Lục Tử Mặc quay đầu, nhìn về phía Đường Bội, thản nhiên nói:
"Sở tiên sinh rất vội, chắc là đã xem tiết mục rồi."
"Ồ?" Đường Bội nhíu mày cười: "Anh cảm thấy anh ấy sẽ trách tôi?"
Lục Tử Mặc không có trả lời.
Giống như Văn Tư Miểu, anh đã làm việc ở Sở thị nhiều năm. Nhưng, cho dù như thế, anh vẫn không nắm được suy nghĩ của ông chủ.
Nhìn vẻ mặt và bộ dạng thoải mái của Đường Bội, có lẽ anh đã có phần lo bò trắng răng rồi.
Dù sao, đối với ông chủ mà nói, Đường tiểu thư không giống.
"Vậy cô đã xem qua tiết mục chưa?" Anh không có trả lời, ngược lại chủ động hỏi.
"Ừ." Đường Bội gật đầu
Đường Bội cười, vỗ nhẹ cửa sổ xe như bày tỏ sự an ủi, nhưng vẫn do dự nói với người đại diện của mình: "Yên tâm đi, Sở thiếu sẽ không vì vậy mà giận tôi, anh ấy sẽ..."
Cô không tiếp tục nói hết, chỉ mỉm cười đứng thẳng thân thể, lại nói: "Không cần lo lắng, chỉ cần buổi chiều anh đến đón tôi qua chỗ anh ấy là được."
Đó là bí mật nhỏ ngọt ngào chỉ có những người yêu nhau mới có thể biết được.
Nếu như...
Cô với Sở Quân Hàn cũng được xem như người yêu!
Bình luận facebook