Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Ôn Kiến Dân tức đến lạc giọng: “Được, được lắm, con nhãi này… con nhãi miệng lưỡi sắc bén này.”
“Bởi vì không có sự bảo vệ3 của bố ruột nên chúng tôi chỉ có thể tự bảo vệ, ông Ôn nên tỉnh lại đi!” Ai muốn người
đầy gai nhọn chứ?
Ai mà chẳng muốn 1làm người nhã nhặn có sĩ diện?
Nhưng không phải ai cũng có cơ hội đó.
“Mày được lắm, mày được lắm.” Ôn Kiều hất cằm9 lên: “Cho ông Ôn thời hạn một tuần, nếu ông Ôn không chuyển
tiền đến tài khoản theo yêu cầu của tôi thì có lẽ lần sau giấy triệu t3ập của tòa án sẽ được gửi đến mấy khách hàng
lớn của ông, để khách hàng của ông nhìn xem rốt cuộc ông là loại người như thế nào?” Ô8n Kiến Dân gào lên:
“Mày dám?”
Ôn Kiều cười, ánh mắt lạnh lùng: “Thế thì ông thử xem tôi có dám hay không?”
Là ánh mắt lạnh lùng đầy tính xâm lược của sói con, khiến cho Ôn Kiến Dân ngỡ ngàng.
Ôn Kiển Dân đá mạnh vào tường, vứt lại một câu: “Tô Vận, ba cái đứa này đều bị cô làm hư hết rồi.”
Mất hứng quay về, còn náo loạn nữa thì không tốt với ông ta.
Ôn Kiều kéo Ôn Mặc, Ôn Trì và mẹ cô trở lại trong sân. Ôn Kiều nhỏ giọng an ủi Ôn Mặc: “Em vẫn ổn chứ?” Ôn
Mặc gật đầu, chỉ Ôn Trì. Ôn Kiều lại hỏi Ôn Trì: “Bây giờ đỡ hơn chưa?”
Giọng Ôn Trì mang theo tiếng thở hổn hển: “Vừa nãy dường như đầu bị người ta đốt lửa, máu cả người như đang
kêu gào, hành động của em hoàn toàn không thể kiểm soát nổi, có phải trông em rất đáng sợ không.”
Ôn Kiều xoa đầu cậu: “Không đáng sợ, không đáng sợ chút nào, em chỉ bị bệnh thôi, cũng không khác bệnh cảm
với đau dạ dày lắm, có thể chữa được.” Tô Vận lại thở dài: “Kiều Kiều, hay là thời đi, gây chuyện khó coi quá.”
Sắc mặt Ôn Kiều sa sầm xuống, hận không thể rèn sắt thành thép: “Chuyện đến bây giờ mẹ còn bảo con thôi thể
nào nữa? Mẹ, không được đầu, mẹ cũng đã nghe rồi, từ trước đến giờ ông ta không cảm thấy nuôi dưỡng chúng
con là ông ta đã thực hiện hết nghĩa vụ mà ngược lại, ông ta còn cảm thấy chúng ta lòng tham không đáy, đối với
loại người tuyệt tình như thế, chúng ta lại phải nhận từ với ông ta sao?”
Tô Vận luống cuống: “Mẹ sẽ nghĩ cách kiếm nhiều tiền hơn.” Giọng Ôn Kiều trầm xuống: “Thế này đi, chúng ta bỏ
phiếu quyết định công bằng, thiểu số phục tùng đa số, có được không mẹ?”
Tô Vận không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý. Ôn Kiều: “Ai không đồng ý đòi tiền Ôn Kiển Dân thì giơ tay
lên ”
Chỉ có một mình mẹ cô giơ tay lên.
Tô Vận nhìn Ôn Trì rồi lại nhìn Ôn Mặc. Hai người đều né tránh ánh mắt.
Ôn Kiều: “Ai đồng ý đòi tiền Ôn Kiến Dân thì giơ tay lên.” Ôn Kiều và Ôn Trì giơ tay lên cùng lúc, Ôn Mặc chậm rãi
giơ tay ra.
Tô Vận: “Tiểu Mặc, ngay cả con cũng…”
Ôn Kiều để vai mẹ cô lại: “Chuyện này mẹ đừng quan tâm nữa, giao cho con là được rồi.”
Tô Vận sợ con gái bà cực đoan như thế sẽ khiến bọn họ trả thù, bà có thể chịu nghèo nhưng bà không thể chịu được
sự an toàn của người thân bị đe dọa.
Cách đối nhân xử thế của bà là chịu đựng, núp trong mai rùa, không dám xúc phạm người khác, dù rằng người ta
có chiếm cái mai rùa của bà thì bà cũng vẫn có thể rụt lại.
Trong từ điển của bà chỉ có ép dạ cầu toàn, chi có nhẫn nhịn nén giận.
Từ trước đến nay bà vẫn sống như thế.
Điểm yếu của bà quá nhiều, bà lo lắng ba đứa con sẽ bị tổn thương.
Cổng quá dễ gãy, bà còn sợ tính tình Kiều Kiều cứng rắn như thế sẽ chịu thiệt, là do bà không tốt, bà mềm yếu vô dụng, không có
cách nào có thể bảo vệ ba đứa trẻ.
“Bởi vì không có sự bảo vệ3 của bố ruột nên chúng tôi chỉ có thể tự bảo vệ, ông Ôn nên tỉnh lại đi!” Ai muốn người
đầy gai nhọn chứ?
Ai mà chẳng muốn 1làm người nhã nhặn có sĩ diện?
Nhưng không phải ai cũng có cơ hội đó.
“Mày được lắm, mày được lắm.” Ôn Kiều hất cằm9 lên: “Cho ông Ôn thời hạn một tuần, nếu ông Ôn không chuyển
tiền đến tài khoản theo yêu cầu của tôi thì có lẽ lần sau giấy triệu t3ập của tòa án sẽ được gửi đến mấy khách hàng
lớn của ông, để khách hàng của ông nhìn xem rốt cuộc ông là loại người như thế nào?” Ô8n Kiến Dân gào lên:
“Mày dám?”
Ôn Kiều cười, ánh mắt lạnh lùng: “Thế thì ông thử xem tôi có dám hay không?”
Là ánh mắt lạnh lùng đầy tính xâm lược của sói con, khiến cho Ôn Kiến Dân ngỡ ngàng.
Ôn Kiển Dân đá mạnh vào tường, vứt lại một câu: “Tô Vận, ba cái đứa này đều bị cô làm hư hết rồi.”
Mất hứng quay về, còn náo loạn nữa thì không tốt với ông ta.
Ôn Kiều kéo Ôn Mặc, Ôn Trì và mẹ cô trở lại trong sân. Ôn Kiều nhỏ giọng an ủi Ôn Mặc: “Em vẫn ổn chứ?” Ôn
Mặc gật đầu, chỉ Ôn Trì. Ôn Kiều lại hỏi Ôn Trì: “Bây giờ đỡ hơn chưa?”
Giọng Ôn Trì mang theo tiếng thở hổn hển: “Vừa nãy dường như đầu bị người ta đốt lửa, máu cả người như đang
kêu gào, hành động của em hoàn toàn không thể kiểm soát nổi, có phải trông em rất đáng sợ không.”
Ôn Kiều xoa đầu cậu: “Không đáng sợ, không đáng sợ chút nào, em chỉ bị bệnh thôi, cũng không khác bệnh cảm
với đau dạ dày lắm, có thể chữa được.” Tô Vận lại thở dài: “Kiều Kiều, hay là thời đi, gây chuyện khó coi quá.”
Sắc mặt Ôn Kiều sa sầm xuống, hận không thể rèn sắt thành thép: “Chuyện đến bây giờ mẹ còn bảo con thôi thể
nào nữa? Mẹ, không được đầu, mẹ cũng đã nghe rồi, từ trước đến giờ ông ta không cảm thấy nuôi dưỡng chúng
con là ông ta đã thực hiện hết nghĩa vụ mà ngược lại, ông ta còn cảm thấy chúng ta lòng tham không đáy, đối với
loại người tuyệt tình như thế, chúng ta lại phải nhận từ với ông ta sao?”
Tô Vận luống cuống: “Mẹ sẽ nghĩ cách kiếm nhiều tiền hơn.” Giọng Ôn Kiều trầm xuống: “Thế này đi, chúng ta bỏ
phiếu quyết định công bằng, thiểu số phục tùng đa số, có được không mẹ?”
Tô Vận không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý. Ôn Kiều: “Ai không đồng ý đòi tiền Ôn Kiển Dân thì giơ tay
lên ”
Chỉ có một mình mẹ cô giơ tay lên.
Tô Vận nhìn Ôn Trì rồi lại nhìn Ôn Mặc. Hai người đều né tránh ánh mắt.
Ôn Kiều: “Ai đồng ý đòi tiền Ôn Kiến Dân thì giơ tay lên.” Ôn Kiều và Ôn Trì giơ tay lên cùng lúc, Ôn Mặc chậm rãi
giơ tay ra.
Tô Vận: “Tiểu Mặc, ngay cả con cũng…”
Ôn Kiều để vai mẹ cô lại: “Chuyện này mẹ đừng quan tâm nữa, giao cho con là được rồi.”
Tô Vận sợ con gái bà cực đoan như thế sẽ khiến bọn họ trả thù, bà có thể chịu nghèo nhưng bà không thể chịu được
sự an toàn của người thân bị đe dọa.
Cách đối nhân xử thế của bà là chịu đựng, núp trong mai rùa, không dám xúc phạm người khác, dù rằng người ta
có chiếm cái mai rùa của bà thì bà cũng vẫn có thể rụt lại.
Trong từ điển của bà chỉ có ép dạ cầu toàn, chi có nhẫn nhịn nén giận.
Từ trước đến nay bà vẫn sống như thế.
Điểm yếu của bà quá nhiều, bà lo lắng ba đứa con sẽ bị tổn thương.
Cổng quá dễ gãy, bà còn sợ tính tình Kiều Kiều cứng rắn như thế sẽ chịu thiệt, là do bà không tốt, bà mềm yếu vô dụng, không có
cách nào có thể bảo vệ ba đứa trẻ.
Bình luận facebook