Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Ngày Chín tháng Bảy, một chiếc du thuyền cao tới mười tầng dừng lại ở cảng biển phía Đông Hải Thành, sáu giờ
rưỡi tối, du thuyền rực rỡ ánh3 đèn, thảm đỏ trải thắng tới trụ cửa xoay La Mã vàng kim. Khắp nơi đều tản ra mùi
vị của sự giàu có và danh lợi.
Hôm qua, sau khi 1đã tập luyện với ông Vincent cả ngày, cuối cùng họ đã dung hợp được nhạc cụ Trung Quốc và
phương Tây. Hôm nay họ cùng hoà tấu bài “Butterf9ly Lovers” và “Jasmine Flower”.
Nghe nói ông ấy đã rất rung động khi xem đoạn video cô tham gia buổi phỏng vấn của Học viện Âm nhạ3c Trung
ương, sau đó đã tìm đến phía Trường Trung học số 9 để xin email của cô. Ôn Kiều mặc một bộ lễ phục màu đen,
Lục Du Du khoác túi đà8n trên lưng, giống như một trợ lý đang rất hài lòng với kiệt tác của chính mình: “Kiều Kiều
của chúng ta, hôm nay đã đẹp tới tầm cao mới luôn rồi.” Ôn Kiều kéo cánh tay của Lục Du Du, nhìn hai người bên
cạnh cửa xoay, nhướng mày: “Nhìn kìa…”
Trong lúc nói, hai người đã đi đến bên cạnh cột trụ La Mã màu vàng kim.
Triệu Đồng khoanh tay, khịt mũi giễu cợt: “Tôi còn tưởng là mình đã nhìn lầm rồi, hóa ra đúng là hai người à? Đến
đây làm gì? Xem biểu diễn à? Sự xuất hiện của hai người đã hạ thấp trình độ của khán giả trong cả khán phòng,
xem biểu diễn mà vẫn mang theo tủi đàn? Sao nào? Vẫn muốn khiêu khích bậc thầy piano đẳng cấp thế giới? Đừng
để mất thể diện.”
Ôn Kiều …
Cái miệng của người này làm sao có thể thổi đến như vậy chứ?
Cô mấp máy môi, muốn giải thích để tránh Triệu Đồng càng nói càng thể hiện sự ngu dốt.
Miệng của Triệu Đồng lại bắt đầu lảm nhảm: “Vé ở hàng thứ mấy? Ở xa quá thì không nhìn thấy phong thái của
bậc thầy đầu, tôi và Lộ Lộ là vé VIP, hàng đầu tiên, sau khi xem xong sẽ nói lại cho mấy người nghe về mức độ
tuyệt vời của buổi hòa nhạc nhé.”
Lục Du Du: “… Thật là ngại quá, đã làm cô thất vọng rồi, hôm nay Kiều Kiều của chúng tôi không đến xem buổi
biểu diễn, Kiều Kiều của chúng tôi đến để hoà tấu cùng với ông Vincent.”
Hứa Lộ sửng sốt, siết chặt túi xách trong tay, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Hoà tấu với ông Vincent?
Hai người này cái gì cũng dám nói.
Triệu Đồng cười khẩy: “Hoà tấu cùng ông Vincent? Lục Du Du, khoác lác cũng phải có mức độ chứ
Cô ta? Ôn Kiều? Cô ta xứng à? Chưa kể địa vị âm nhạc dân tộc còn chả ra làm sao, chỉ bàn mỗi thành tích, Ôn Kiều
đã từng đoạt giải thưởng quốc tế chưa? Đã được tổ chức chuyên ngành nào công nhận chưa? Lộ Lộ của chúng tôi
đã giành được rất nhiều giải thưởng lớn mà còn không dám nói khoác như thế, cô…”
Ôn Kiều chậm rãi lấy một lá thư mời, chìa ra trước mắt Triệu Đồng, Lục Du Du đắc ý: “Biết đọc không? Có cả tiếng
Trung và tiếng Anh, có cần tôi đọc cho cô không?”
Hứa Lộ run rẩy, không thể kiềm chế cảm xúc, chỉ có thể nắm chặt chiếc túi trong tay, đầu ngón tay bị chính mình
bấu chặt đến mức có vết.
Triệu Đồng không dám tin nổi, cầm lấy thư mời, những lời kiêu ngạo vừa rồi bây giờ đều đã trở thành một trò cười.
Ôn Kiều còn nói thêm một câu: “Không cần cô kể lại cho tôi, có lẽ tôi ở trên sân khấu còn cảm nhận chân thực hơn
cả cô.”
Cô Cả Triệu tức đến mức mặt mày xanh xám, ném thư mời trả cho Ôn Kiều: “Tôi thấy mắt thẩm mỹ của Vincent này chẳng qua chỉ
thế thôi, tôi muốn thoát fan!” Ôn Kiều cười nhạo: “Thoát fan mà nói giống như là rút vốn, không cần phải trịnh trọng tuyên bố, chẳng
ai thèm đề ý đâu.” Triệu Đồng cáu kinh: “Ôn Kiều, cô ngông cuồng cái gì!”
Lục Du Du nhướng mày: “Kiều Kiều của chúng tôi vốn ngông cuồng. Nếu cô không chịu phục thì hãy kiềm chế đi.”
đầu kia thảm đỏ, Trang Diễn và mẹ của anh ta cùng nhau đi tới, Hứa Lộ kéo Triệu Đồng lại, thì thầm: “Triệu Đồng, bỏ đi, có thể là
trường học muốn quảng bá âm nhạc dân tộc mới thúc đẩy sự hợp tác lần này.”
Ôn Kiều và Lục Du Du đã đi vào cửa xoay và lên cầu thang.
rưỡi tối, du thuyền rực rỡ ánh3 đèn, thảm đỏ trải thắng tới trụ cửa xoay La Mã vàng kim. Khắp nơi đều tản ra mùi
vị của sự giàu có và danh lợi.
Hôm qua, sau khi 1đã tập luyện với ông Vincent cả ngày, cuối cùng họ đã dung hợp được nhạc cụ Trung Quốc và
phương Tây. Hôm nay họ cùng hoà tấu bài “Butterf9ly Lovers” và “Jasmine Flower”.
Nghe nói ông ấy đã rất rung động khi xem đoạn video cô tham gia buổi phỏng vấn của Học viện Âm nhạ3c Trung
ương, sau đó đã tìm đến phía Trường Trung học số 9 để xin email của cô. Ôn Kiều mặc một bộ lễ phục màu đen,
Lục Du Du khoác túi đà8n trên lưng, giống như một trợ lý đang rất hài lòng với kiệt tác của chính mình: “Kiều Kiều
của chúng ta, hôm nay đã đẹp tới tầm cao mới luôn rồi.” Ôn Kiều kéo cánh tay của Lục Du Du, nhìn hai người bên
cạnh cửa xoay, nhướng mày: “Nhìn kìa…”
Trong lúc nói, hai người đã đi đến bên cạnh cột trụ La Mã màu vàng kim.
Triệu Đồng khoanh tay, khịt mũi giễu cợt: “Tôi còn tưởng là mình đã nhìn lầm rồi, hóa ra đúng là hai người à? Đến
đây làm gì? Xem biểu diễn à? Sự xuất hiện của hai người đã hạ thấp trình độ của khán giả trong cả khán phòng,
xem biểu diễn mà vẫn mang theo tủi đàn? Sao nào? Vẫn muốn khiêu khích bậc thầy piano đẳng cấp thế giới? Đừng
để mất thể diện.”
Ôn Kiều …
Cái miệng của người này làm sao có thể thổi đến như vậy chứ?
Cô mấp máy môi, muốn giải thích để tránh Triệu Đồng càng nói càng thể hiện sự ngu dốt.
Miệng của Triệu Đồng lại bắt đầu lảm nhảm: “Vé ở hàng thứ mấy? Ở xa quá thì không nhìn thấy phong thái của
bậc thầy đầu, tôi và Lộ Lộ là vé VIP, hàng đầu tiên, sau khi xem xong sẽ nói lại cho mấy người nghe về mức độ
tuyệt vời của buổi hòa nhạc nhé.”
Lục Du Du: “… Thật là ngại quá, đã làm cô thất vọng rồi, hôm nay Kiều Kiều của chúng tôi không đến xem buổi
biểu diễn, Kiều Kiều của chúng tôi đến để hoà tấu cùng với ông Vincent.”
Hứa Lộ sửng sốt, siết chặt túi xách trong tay, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Hoà tấu với ông Vincent?
Hai người này cái gì cũng dám nói.
Triệu Đồng cười khẩy: “Hoà tấu cùng ông Vincent? Lục Du Du, khoác lác cũng phải có mức độ chứ
Cô ta? Ôn Kiều? Cô ta xứng à? Chưa kể địa vị âm nhạc dân tộc còn chả ra làm sao, chỉ bàn mỗi thành tích, Ôn Kiều
đã từng đoạt giải thưởng quốc tế chưa? Đã được tổ chức chuyên ngành nào công nhận chưa? Lộ Lộ của chúng tôi
đã giành được rất nhiều giải thưởng lớn mà còn không dám nói khoác như thế, cô…”
Ôn Kiều chậm rãi lấy một lá thư mời, chìa ra trước mắt Triệu Đồng, Lục Du Du đắc ý: “Biết đọc không? Có cả tiếng
Trung và tiếng Anh, có cần tôi đọc cho cô không?”
Hứa Lộ run rẩy, không thể kiềm chế cảm xúc, chỉ có thể nắm chặt chiếc túi trong tay, đầu ngón tay bị chính mình
bấu chặt đến mức có vết.
Triệu Đồng không dám tin nổi, cầm lấy thư mời, những lời kiêu ngạo vừa rồi bây giờ đều đã trở thành một trò cười.
Ôn Kiều còn nói thêm một câu: “Không cần cô kể lại cho tôi, có lẽ tôi ở trên sân khấu còn cảm nhận chân thực hơn
cả cô.”
Cô Cả Triệu tức đến mức mặt mày xanh xám, ném thư mời trả cho Ôn Kiều: “Tôi thấy mắt thẩm mỹ của Vincent này chẳng qua chỉ
thế thôi, tôi muốn thoát fan!” Ôn Kiều cười nhạo: “Thoát fan mà nói giống như là rút vốn, không cần phải trịnh trọng tuyên bố, chẳng
ai thèm đề ý đâu.” Triệu Đồng cáu kinh: “Ôn Kiều, cô ngông cuồng cái gì!”
Lục Du Du nhướng mày: “Kiều Kiều của chúng tôi vốn ngông cuồng. Nếu cô không chịu phục thì hãy kiềm chế đi.”
đầu kia thảm đỏ, Trang Diễn và mẹ của anh ta cùng nhau đi tới, Hứa Lộ kéo Triệu Đồng lại, thì thầm: “Triệu Đồng, bỏ đi, có thể là
trường học muốn quảng bá âm nhạc dân tộc mới thúc đẩy sự hợp tác lần này.”
Ôn Kiều và Lục Du Du đã đi vào cửa xoay và lên cầu thang.
Bình luận facebook