• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full New TRÙNG SINH, TÔI TRỞ THÀNH MẸ CỦA NỮ PHỤ TRÀ XANH (5 Viewers)

  • Chương 1

Ông trời là muốn chơi đùa tôi đây mà.

Một lần vẫn chưa đủ…

Lúc tôi mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy đôi mắt to hiện rõ sự sợ hãi và khuôn mặt tròn nhỏ tựa như đã từng quen kia, tôi liền hiểu luôn.

Nhưng cảm giác chóng mặt buồn nôn do men rượu khiến tôi chưa thể đối mặt với tình huống hết sức phi lý này. Trước khi chìm vào giấc ngủ lần nữa, một âm thanh nhỏ, run rẩy vang lên:

“Mẹ ơi, mẹ có thể đừng ngủ nữa không…”

01.

Tôi xuyên không rồi.

Còn xuyên thành mẹ của Diêu Tinh Nam — người phụ nữ mà cô ấy hận cả đời.

Cho dù Diêu Tinh Nam dùng cả đời hận bà ấy, nhưng cũng chẳng kéo dài được bao lâu.

Chỉ là trong tình huống này, thay vì nói tôi xuyên không, chi bằng nói… quỷ nhập(trùng sinh)?!

Tôi đã chết rồi, rõ ràng là đã chết! Vào năm 60 tuổi, căn bệnh ung thư đã tước đi chút hơi thở cuối cùng của tôi.

Nhưng bây giờ tôi thật sự sống lại rồi!

Linh hồn của tôi lẽ ra phải biến mất, nhưng không biết vì sao lại trôi dạt mấy thập kỷ, rồi đáp xuống người của mẹ Diêu Tinh Nam.

Đôi bàn tay nhỏ như chiếc mochi nằm trong tay tôi, ấm ấm mềm mềm, nó nhắc nhở tôi rằng, đây chính là nhiệt độ ấm áp của sự sống.

“Mẹ ơi.” — Giọng nói non nớt của của cô bé Diêu Tinh Nam ba tuổi vừa dễ thương vừa mềm mại.

“Hả?” — Tôi vẫn chưa thích ứng lắm với cách xưng hô này.

Suy cho cùng, cuộc đời mà tôi đã sống không hề có kinh nghiệm nuôi dạy con cái, huống hồ cô gái nhỏ trước mặt này còn chính là trà xanh đã phá hoại hạnh phúc của cuộc đời tôi.

“Mẹ ơi,” — Ánh mắt của nó rụt rè, lại có chút mong chờ — “Hôm nay con có thể ăn cơm trưa với ba không?”

Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu. Cô bé ba tuổi Diêu Tinh Nam vui đến nỗi mặt đỏ bừng, trẻ con chính là đơn thuần như vậy, có tâm trạng gì cũng đều viết lên trên mặt. Thế giới của con bé so với cuộc sống mà tôi từng sống một chút cũng không giống.

Thang máy lên tới tầng trên cùng của tòa nhà, cửa mở ra, một cô gái trang điểm tinh tế đã sớm đứng ở đó.

“Cô Tống, Diêu tổng bây giờ đang có khách, hai người đợi ở đây một lát nhé.”

“Tôi biết rồi.”

Tôi nắm tay Tinh Nam nhỏ ra khỏi thang máy, đến phòng chờ của khách ngồi dưới sự chỉ dẫn của cô gái kia.

Cô ấy bưng hai ly nước đến trước mặt chúng tôi, lúc khom người, quang cảnh trước mắt không có có gì cản trở. Tôi nói một tiếng cảm ơn, đem tầm mắt hướng ra chỗ khác, nhưng trong khoảnh khắc quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt của Tinh Nam nhỏ.

Đôi mắt hạnh nhân tròn tròn, trực tiếp chăm chú người phụ nữ gợi cảm trước mắt không rời, cho đến khi người phụ nữ đó rời khỏi phòng chờ.

Tôi gọi con bé một tiếng, nó giống như đang trong cơn mê loạn thì giật mình tỉnh lại, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt rời rạc dần dần tập trung lại, hình như phải gần một lúc nó mới nhìn rõ là tôi.

“Mẹ!” — Nó cười ngọt ngào, có chút lấy lòng gọi tôi một tiếng.

“Khát nước không?” Tôi hỏi.

“Có ạ.” — Con bé dùng lực gật đầu, ngoan ngoãn bưng ly nước lên uống một ngụm.

Đôi má thật phúng phính, tôi muốn giơ tay véo một phát cho biết, nhưng dù gì cũng không phải con của mình nên không thể xuống tay.

Sáng sớm nó vào phòng ngủ của tôi, nhắc nhở tôi hôm nay là “ngày đi thăm ba”, tôi mới chợt nhận ra, nó cũng có ba.

Những năm chúng tôi làm bạn, Diêu Tinh Nam không chỉ một lần nhắc đến ba mình có tiền như thế nào, thương cô ấy, yêu cô ấy ra sao. Nhưng tôi lại chưa bao giờ gặp được người ba trong lời đồn đó. Còn mẹ của cô ấy thì thỉnh thoảng có gặp qua.

Nếu không phải vô tình biết được quan hệ của ba mẹ cô ấy, tôi sẽ không bao giờ nghĩ tới cô ấy là con riêng, mẹ cô ấy chỉ là một trong vô số tình nhân của ba cô ấy, chỉ vậy mà thôi.

Không ngờ rằng lần đầu tiên gặp ba cô ấy lại là với tư cách mẹ của cô ấy, một cô tình nhân.

Một tiếng ly rơi làm gián đoạn hồi ức của tôi, Tinh Nam nhỏ đột nhiên òa khóc: “Mẹ ơi, con đau, oaaa…”

Nghe con bé nói đau, tôi bỗng chốc luống cuống, đôi tay nhỏ bé của nó bưng lấy mặt, tôi cũng không dám tùy tiện đụng vào nó, chỉ đành sốt ruột hỏi: “Đau chỗ nào?”

Con bé chỉ nức nở khóc nấc lên, lời nói cũng không rõ ràng.

Cô gái bưng nước khi nãy bây giờ cũng vội vàng chạy lại hỏi có chuyện gì, tôi chỉ có thể nói rằng đứa trẻ la lên kêu đau, chứ cũng không biết có chuyện gì.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” — Là giọng nói uy nghiêm của người đàn ông.

“Ba ơi!” — Tinh Nam nhỏ thút thít gọi một tiếng, vòng qua bàn bổ nhào đến chân người đàn ông nọ.

Anh ta ngừng một lát, cúi xuống xoa đầu nhỏ của con bé: “Sao Tinh Nam lại khóc?”

Tuy lời nói quan tâm, nhưng giọng nói lại không có chút độ ấm nào.

Tôi đứng dậy, không lên tiếng. Một là tôi thật sự không rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, hai là tôi không chắc bản thân nên dùng thái độ nào để đối mặt với người đàn ông này.

“Ba ơi, Tinh Nam bị bỏng rồi.” — Tinh Nam nhỏ nói xong còn duỗi một cánh tay ngắn mập mạp chỉ về phía ly nước bị đổ.

“Cô coi con kiểu gì thế?!”

Tôi sững sờ trong giây lát, mới ý thức được câu nói đó là nói với mình.

“Tôi…”

“Ba ơi, ba đừng trách mẹ!”

Tinh Nam nhỏ vội vàng lắc lắc chân người đàn ông, làm tôi ngay lập tức nghĩ đến một câu thành ngữ: “Lấy trứng chọi đá”.

“Ba ơi, là dì kia không tốt, dì đó lấy nước nóng cho Tinh Nam.” — Tinh Nam nhỏ tiếp tục nói.

“Xin…xin lỗi! Diêu tổng, tôi… tôi không phải cố ý đâu ạ.” — Người phụ nữ gợi cảm đột nhiên bị đổ trách nhiệm, giật mình sợ hãi, liên tục nói xin lỗi.

“Có chút việc mà làm cũng không xong!” — Người đàn ông lạnh lùng buông một câu, cũng không nhiều lời, quay sang ra lệnh cho tôi — “Đến phòng làm việc của tôi!”

Nói xong, nhấc chân hất Tinh Nam nhỏ ra.

Tôi đứng im tại chỗ, cảm thấy không thoải mái vì chuyện vừa xảy ra. Cô gái đó bưng hai ly nước đến, ly của tôi độ ấm vừa phải, không lý nào ly kia là nước nóng được.

Cúi đầu nhìn một chút, ly nước Tinh Nam làm đổ vẫn còn nằm trên bàn.

Lại đi đến xem Tinh Nam, trên khuôn mặt nhỏ rõ ràng ngấn lệ. Người đàn ông đó quay người liền rời đi, hoàn toàn không nhìn đến động tác đưa tay ra muốn ôm của Tinh Nam nhỏ.

Tôi đi lên trước, kéo lấy tay của con bé.



Phòng làm việc của người đàn ông nọ được trang trí rất tinh xảo, to lớn lạnh lẽo. Tôi để Tinh Nam nhỏ ngồi trên sô pha rồi ngồi xuống bên cạnh. Người đàn ông ngược lại ngồi trên chiếc ghế cao cao tại thượng của ông chủ ở phía xa.

“Tôi nghe bảo mẫu nói mấy ngày trước cô lại uống say, cô không sợ dọa đến con sao?” — Người đàn ông rút một điếu xì gà từ ngăn kéo dưới bàn, thờ ơ gõ gõ.

“Không phải đâu ba, mẹ gần đây không có uống rượu nữa, đúng không mẹ? Khụ khụ…” — Tinh Nam nhỏ vội vàng lao đến thanh minh cho tôi.

Người đàn ông nhả ra một vòng khói: “Lần này đến có việc gì?”

Trong lòng bối rối, nhưng tôi vẫn trả lời một cách bình tĩnh: “Tinh Nam muốn cùng anh ăn bữa cơm.”

“Ồ? Lần này lại khá mới mẻ.” — Người đàn ông gạt tàn thuốc, quay qua Tinh Nam nhỏ — “Tinh Nam muốn ăn gì nào?"

Thấy cuối cùng anh ta cũng mở miệng hỏi nó, Tinh Nam nhỏ vui mừng hớn hở, giọng nói lanh lảnh: “Con muốn ăn ở nhà hàng Lộc Dã mới mở trên đường Hồng Dương, con thích món bánh Soufflé ở đó, còn mẹ thích ăn bánh phô mai.”

Trên mặt người đàn ông cuối cùng cũng hiện lên một ý cười, ngữ khí cũng ôn hòa hơn một chút: “Vậy ba thích cái gì Tinh Nam có biết không?”

“Ba thích bò bít tết, mẹ nói cho Tinh Nam biết đó ạ.” — Nói xong Tinh Nam nịnh hót nhìn sang tôi — “Đúng không mẹ?”

Người đàn ông tâm tình cực kỳ tốt, nhấn phím điện thoại: “Gọi cho nhà hàng Lộc Dã trên đường Hồng Dương hẹn bao một phòng cho ba người dùng bữa. Lát nữa cho tài xế đến công ty đón chúng tôi.”

“Vâng thưa Diêu tổng.”— Là giọng nói của cô gái gợi cảm đó.

Người đàn ông hình như nghĩ đến điều gì, liền nói: “Thôi, để thư kí Ninh sắp xếp việc này. Cô không cần làm nữa.”

"Diêu tổng, tôi…"

Người đàn ông không nghe tiếp, trực tiếp cúp điện thoại.

"Mẹ ơi, ba đồng ý đi ăn trưa với chúng ta rồi!"

Có thể nhìn ra Tinh Nam nhỏ rất vui, phấn khích đến nỗi nói chuyện có chút dồn dập. Thấy con bé vui như vậy, tôi cũng không nỡ làm nó mất hứng, mặc dù tôi không muốn đi cùng nhưng vẫn gật đầu với Tinh Nam nhỏ.

“Tinh Nam vui như vậy sao? Có phải lâu rồi không ra ngoài ăn?” — Người đàn ông hỏi.

“Không phải, mẹ thường… thường dẫn con ra ngoài ăn đồ ăn ngon ạ!”

“Có thể cùng ba ăn cơm, con rất vui!” — Tinh Nam nhỏ nói tiếp.

“Ba ơi, chúng ta ăn cơm xong có thể đi mua sắm không?” — Con bé nói liên tục.

“Có thể. Muốn mua gì ba đều mua cho con.” — Người đàn ông sảng khoái đáp ứng.

“Con muốn ba mua túi xách cho mẹ!” — Tinh Nam nhỏ nói lớn.

Bầu không khí vừa mới ấm áp một chút trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, bàn tay nhỏ bé của Tinh Nam giơ qua đỉnh đầu vẫn chưa hạ xuống đã trở nên cứng nhắc trên không trung.

Người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Đây chính là mục đích?”

Tôi bị ánh mắt khinh bỉ của anh ta làm cho khó chịu, vội vàng giải thích: “Không phải, không phải ý của tôi, tôi không biết!”

Tinh Nam nhỏ nhạy bén phát hiện sự biến đổi trong phòng, đột nhiên trở nên căng thẳng, tôi nhìn thấy đôi tay của con bé nắm chặt lại, ra sức gảy gảy ngón tay của mình.

Động tác nhỏ này làm thần kinh của tôi như bị kim châm — những năm quen biết Diêu Tinh Nam tôi đã quá quen với động tác này rồi — những lúc cảm thấy ngại ngùng hay căng thẳng, cô ấy sẽ gảy móng tay của mình trong vô thức, gảy cho đến khi chúng chảy máu mới thôi.

Lúc quan hệ của chúng tôi trở nên không còn cách nào hòa giải, tôi đã từng rất chán ghét, ghê tởm động tác đó của cô ấy.

Nhưng bây giờ thấy toàn thân của đứa trẻ ba tuổi nhỏ bé vì lo lắng mà lại gảy móng tay của mình, một ngọn lửa bốc lên trên đầu tôi.

Tôi giơ tay giữ chặt tay con bé, nắm ở trong tay, quay qua trừng mắt nhìn người đàn ông: “Tôi không quan tâm anh nghĩ tôi như thế nào. Hôm nay đưa con bé tới đây cũng không phải do tôi muốn, là con bé muốn gặp anh, tôi không có lý do gì để mà ngăn cản. Nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của anh, tôi thật sự rất hối hận khi đến đây!”

“Hối hận?” — Người đàn ông cười giễu cợt, hút một hơi xì gà, lấy một thứ từ trong ngăn kéo và ném qua cho tôi — “Cầm đi, trong này có 20 vạn, đủ cho cô mua túi rồi.”

“Anh!”

“Nhà hàng đã đặt rồi, cô tự đưa con bé đi đi. Tôi rất bận, không đi hầu được.”

Bàn tay nhỏ trong tay tôi run lên, tôi liếc nhìn sắc mặt của Tinh Nam, chỉ thấy mặt của con bé lúc đỏ lúc trắng, trên mặt viết đầy nỗi sợ hãi. Tôi thở gấp, thả tay con bé ra, tiến tới chỗ tấm thẻ.

Sự khinh thường trên mặt người đàn ông càng rõ ràng.

Tôi nhặt tấm thẻ lên, đi đến trước bàn, nhìn thoáng qua danh thiếp trên bàn, sau đó vứt thẻ vào người anh ta:

“Diêu Kế Lai! 20 vạn mua một giờ của anh, cùng con bé đi ăn!”

Người đàn ông rõ ràng không ngờ đến tôi sẽ làm như vậy, ngẩn người trong giây lát, hỏi ngược lại: “Nếu tôi không đi thì sao?”

“Vậy thì tôi sẽ tìm cho con bé một người ba mới sẵn lòng đi ăn cùng nó!”

02.

Nhà hàng Lộc Dã.

Tinh Nam nhỏ ngồi vào chỗ, trước mặt là món bánh Soufflé mà lúc nãy con bé nói thích ăn, nhưng nó lại cúi thấp đầu, ngồi bất động, hoàn toàn không có ý muốn ăn.

“Tinh Nam, sao con không ăn đi? Không phải con thích món Soufflé ở đây hả?” — Tôi có chút bối rối.

Nghe thấy giọng nói của tôi, con bé giật mình, lại là ánh mắt từ trong cơn mê loạn giật mình tỉnh lại, nhìn chằm chằm tôi một chút, miễn cưỡng lộ ra một chút vui vẻ:

“Vâng mẹ.”

Máy móc cầm một miếng bánh lên, trên mặt treo một nụ cười cứng nhắc, con bé đờ đẫn cắn một miếng. Tôi nhìn thấy động tác của con bé thì có chút lo lắng, cả áy náy và phiền muộn.

“Ăn không ngon sao?”

Bị tôi nhìn chăm chú, giọng của nó khô khốc: “Ngon ạ. Mẹ, con thích món Soufflé ở đây nhất…”

Tôi cảm thấy không hiểu lời nói của nó, đang muốn gặng hỏi nó có ý gì, lại nhìn thấy con bé đã cầm miếng bánh thứ hai lên ra sức ăn. Cảm thấy tình hình có chút không ổn, tôi vội đưa tay ra ngăn con bé ăn tiếp, nhưng không ngờ…

“Mẹ ơi, con xin lỗi.”

“Mẹ, xin mẹ đừng đánh con.”

Giọng nói nhỏ, run rẩy, nước mắt trong hốc mắt chực trào ra, nhưng khóe miệng vẫn cố cười.

Tôi dừng một lúc, sau đó lại giơ tay về phía nó — con bé bị dọa sợ đến nỗi nhắm chặt mắt, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu tranh nhau rơi xuống.

Hình như cô bé rất sợ tôi, nhưng cũng không tránh đi.

Tôi dùng khăn giấy trên bàn lau mặt cho con bé, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi con nha, hôm nay mẹ không tốt, khiến con không thể ăn cơm cùng với ba rồi.”

“Mẹ ơi mẹ không giận Tinh Nam ạ?”

“Tại sao mẹ phải giận con?”

“Tinh Nam hại mẹ không mua được túi, cũng không lấy được thẻ của ba...”

Tôi sững sờ, không ngờ con bé nãy giờ cứ nghĩ về điều này, thế là tôi an ủi nó: “Mẹ không giận con. Con xem, không phải mẹ đã có rất nhiều túi rồi hay sao? Với cả mẹ cũng không thiếu tiền! Ách… chắc là không thiếu tiền.”

Mới vừa rồi, Diêu Kế Lai sau khi bị tôi ném tấm thẻ lên người vẫn từ chối đi ăn cùng Tinh Nam, còn nói cái gì mà nếu không đủ tiền anh ta có thể thêm 10 vạn vào tấm thẻ đó.

Tức quá mà! Tôi thuận tay vơ lấy ly nước trên bàn hất vào mặt anh ta, hét lớn: “Con bị ho do ngạt khói thuốc, anh bị mù hay bị điếc vậy!”

Hắt nước người đàn ông tồi đó xong, tôi quay người bế Tinh Nam lên ra khỏi công ty.

Vốn là muốn về nhà, nhưng nghĩ đến nhà hàng cũng đã đặt rồi, không ăn cũng uổng.

Tôi lại an ủi Tinh Nam nhỏ vài câu, con bé thấy tôi thực sự không có dấu hiệu tức giận liền yên tâm ăn tiếp, nhưng tôi vẫn cảm thấy con bé thường xuyên quan sát sắc mặt của tôi.

Haizz, sầu chết tôi rồi!

Tôi chưa từng nuôi con, bây giờ vô duyên vô cớ lại trở thành mẹ, quan hệ của ba mẹ đứa trẻ này còn thật phức tạp.

Nghĩ đến việc tôi có mặt trên thế giới này đến năm 60 tuổi, mặc dù lúc còn trẻ cũng bị nhận đả kích bởi người phụ nữ trà xanh Diêu Tinh Nam, nhưng nửa đời sau cũng coi như là bình đạm, yên ổn.

Nào ngờ có chuyện xảy ra, tôi lại bị kéo về nhân gian, gặp phải cái ngục tối gian nan này.

Quay lại chủ đề chính, vừa nghĩ đến cuộc đời của mình bị ràng buộc cùng một chỗ với Diêu Tinh Nam, tôi liền cảm thấy có chút không thoải mái. Những ngày này tôi luôn hết sức cố gắng tránh gặp mặt con bé — nó cũng hiểu chuyện không tới tìm tôi nhiều, ăn cơm cũng ăn cùng dì giúp việc, hầu hết thời gian nó đều ngoan ngoãn một mình ngồi trong phòng khách xem tivi.

TV mở không to, lúc xem TV nó rất yên tĩnh, chưa bao giờ cười to và la hét ồn ào.

Có lúc tôi nhìn con bé một mình ngồi ở đó, yên lặng như một con búp bê đồ chơi, trong lòng cũng có chút tò mò — nuôi trẻ con khỏe như vậy sao?

“Mẹ ơi, mẹ không ăn ạ?” — Tinh Nam nhỏ hỏi.

“Mẹ sao? Mẹ không thích ăn ngọt.”

Tôi liếc nhìn món bánh phô mai trước mặt, chẳng có khẩu vị gì cả, đều tại lúc nãy gọi món mà tâm hồn để đi đâu, không nghĩ gì liền gọi luôn món này.

Tinh Nam nhỏ lộ ra vẻ nghi ngờ, cúi mặt nói nhỏ: “Là vì ba không đến sao?”

“Không phải, thật ra, ừm… Khẩu vị của mẹ đổi rồi.”

Dù gì con bé cũng còn nhỏ, lừa hai câu chắc nó cũng không phát hiện ra, tôi cứ thuận theo thói quen của bản thân là được rồi.

Gọi phục vụ tới, tôi quyết định gọi thêm món.

“Chỗ anh có sườn cừu non không?”

“Có ạ.”

“Sườn cừu áp chảo, thêm một miếng bánh tart mặn, một chai rượu vang đỏ hương thơm tươi mới dễ chịu vừa mở nắp.”

Nghe thấy tôi gọi rượu, Tinh Nam nhỏ rõ ràng rùng mình một phát.

“Thôi, không cần rượu nữa. Cho một phần nước ép tươi nhé, với thêm một ly sữa ấm.”

“Vâng ạ.”

Không cần quan tâm chuyện lớn như nào, làm bụng no trước đã rồi tính.

Lúc sườn cừu áp chảo được đem lên, tôi xém chảy cả nước miếng ra ngoài! Mùi thơm của sườn cừu thật hấp dẫn, lớp dầu trên bề mặt óng ánh vàng ươm! Cắt một miếng bỏ vào miệng, mềm mại ngon ngọt, không món nào có thể sánh bằng! Tôi gần như có thể cảm nhận được linh hồn mình đang bay bổng.

“Mẹ ơi.”

“Ừ?”

“Sườn cừu non ngon không ạ?”

“Aiyo, mẹ nói cho con nghe, nó vô cùng ngon luôn!”

Nói rồi tôi dùng dao cắt một miếng nhỏ, bỏ vào trong đĩa của Tinh Nam nhỏ, con bé ngoan ngoãn nói “Cảm ơn mẹ”, sau đó cầm muỗng xúc ăn.

“Mẹ ơi, sườn cừu non thật là ngon!” — Tinh Nam nhỏ khen.

“Còn phải nói!” — Tôi gật gù đắc ý, lại cắt thêm mấy miếng nhỏ cho con bé.

“Mẹ ơi, mẹ rất thích món sườn cừu non ạ?” — Tinh Nam nhỏ hỏi.

“Ừ!” — Tôi trịnh trọng gật đầu —“Đây là món ăn mẹ thích nhất trên đời!”

Tinh Nam nhỏ gật đầu mơ hồ. Con bé không biết, trong những ngày trước khi chết, tôi đã không còn nếm ra được mùi vị gì, đã rất lâu rồi chưa được ăn món sườn cừu non ngon như thế này.

Một bữa ăn thật thỏa thích và hài lòng. Lúc thanh toán nghe nói bữa này sẽ ghi lại trong thẻ của Diêu Kế Lai, tôi lại đặt thêm một phần bánh Soufflé mang về.

Lúc taxi gần đến nhà, Tinh Nam nhỏ đã dựa vào người tôi ngủ say. Ánh nắng chiều len qua cửa kính rọi lên mặt con bé, vẽ lên một vòng tròn ánh sáng vừa mờ nhạt vừa lấp lánh.

Tôi cúi đầu nhìn, phát hiện thì ra lúc còn nhỏ lông mi Diêu Tinh Nam đã vừa dài vừa cong, tóc có màu nhạt, có chút xoăn tự nhiên, nhưng vì để làm hài lòng sở thích của Lý Y Hợp, cô ấy đã duỗi thẳng tóc và nhuộm đen, tôi gần như đã quên mái tóc ban đầu của cô ấy là như thế nào rồi.

Lý Y Hợp…

Anh ấy đã rời khỏi tôi mười mấy năm rồi.

Vừa nghĩ đến Lý Y Hợp, những kí ức thời trẻ lại một lần nữa hiện rõ trong tâm trí tôi, những yêu hận vô lý, đau đớn, vướng mắc không rõ lại khiến trái tim tôi trở nên đau nhói.

Nếu không có Diêu Tinh Nam thì mọi chuyện sẽ tốt biết bao.

Tôi đang đắm chìm trong hồi ức thì bị tiếng nói “Đến rồi” của tài xế kéo về thực tại. Tôi có chút ngẩn ngơ, trả tiền xong liền muốn xuống xe, thân thể mới động một chút, đứa nhỏ bên cạnh thuận theo ngã vào chân tôi.

Đứa nhỏ này… Tôi thở dài, ôm nó từ trên xe xuống.

Về tới nhà, vừa bước vào cửa, dì giúp việc đã hoảng hốt chạy từ trong nhà ra: “Cô Tống, vừa rồi Diêu tiên sinh gọi điện thoại đến, nói là…”

“Nói gì?” — Một dự cảm xấu dấy lên trong lòng.

“Nói cô trong vòng ba ngày phải chuyển ra khỏi căn nhà này.”

03:

“Đừng qua đây!”

Cô gái đeo khăn voan trắng đứng bên mép tầng thượng của tòa nhà, mái tóc dài bị gió thổi bay che mất khuôn mặt, khiến người khác nhìn không rõ mặt.

“Đi ra! Các người đi ra chỗ khác đi!” — Cô ta vừa hét vừa giẫm nửa bàn chân ra mép rìa.

“Diêu Tinh Nam! Em xuống đây!” — Trong giọng nói của người đàn ông bên cạnh tôi có sự nóng ruột và sợ hãi.

Tôi nhìn anh ấy, ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại, thì ra là Lý Y Hợp.

Lại nhìn cô gái coi thường mạng sống của mình chuẩn bị nhảy lầu, không phải Diêu Tinh Nam thì là ai?

Tôi nhớ ra rồi, hôm nay là ngày cưới của tôi và Lý Y Hợp. Nhưng mới vừa rồi, lúc chúng tôi đang trao nhẫn cưới cho nhau bỗng có người lao vào hét lớn rằng Diêu Tinh Nam đã leo lên tầng thượng của khách sạn cao nhất thành phố này, nói là ngoại trừ Lý Y Hợp đi đón, nếu không cô ta sẽ nhảy từ trên đó xuống, coi như là quà cưới cô ta tặng cho chúng tôi.

Lúc này, tất cả mọi người đều ở đây, mọi ánh mắt đều đổ dồn về bộ váy cưới trên người Diêu Tinh Nam. Tuy tôi cảm thấy sợ hãi nhưng trong lòng vẫn có chút e ngại, giống như bọn họ mới là một đôi thiên nga của ngày hôm nay, còn tôi là người đến phá rối.

“Em xuống đây, có gì chúng ta từ từ nói.” — Giọng Lý Y Hợp đã bình tĩnh và ổn định hơn so với lúc nãy.

“Vậy anh đồng ý với em vứt bỏ cô ta, kết hôn cùng em!” — Diêu Tinh Nam hét lớn, biểu cảm cay nghiệt điên cuồng, ánh mắt nhìn tôi chứa đầy oán hận dữ dội.

“Em!” — Lý Y Hợp tức giận, nhưng lúc này anh ấy không muốn kích động Diêu Tinh Nam. Chần chừ một lát, anh ấy quay lại nhìn tôi, tôi gật đầu. Những tiếng thì thầm của người thân, bạn bè sau lưng và tiếng gió làm rõ sự ầm ĩ ồn ào.

“Em xuống đây, chúng ta trở về thương lượng.” Lý Y Hợp dùng lực làm dịu ngữ khí nói chuyện của bản thân.

“Trừ khi hôm nay anh cưới em, nếu không em liền chết cho anh xem!” — Diêu Tinh Nam thấy Lý Y Hợp không dứt khoát đồng ý, tâm trạng càng thêm kích động.

“Được!” — Cuối cùng Lý Y Hợp nói — “Em xuống đây, anh đáp ứng với em.”

Tôi cười khổ. Mặc dù biết Lý Y Hợp dùng kế hoãn binh, nhưng trong tim tôi vẫn là một khoảng buồn đau lạnh lẽo như trước.

“Vậy thì anh tháo nhẫn cưới trên tay cô ta xuống đi! Nó thuộc về em!” — Trong giọng nói của Diêu Tinh Nam có một chút vui mừng, giống như tiếng còi chiến thắng vang lên.

Lý Y Hợp nghiêng người nhìn tôi, tôi thấy anh ấy cau mày. Tính mạng con người đang bị đe dọa, tôi không thể nhỏ nhen được. Tôi vội vàng giơ tay lên tháo chiếc nhẫn cưới vừa mới đeo vào khi nãy, nhưng không biết vì sao, cho dù tôi cố tháo thế nào thì chiếc nhẫn đó cũng không nhúc nhích chút nào.

Ngay khi tôi đang cúi đầu đấu tranh với ngón áp út và chiếc nhẫn cưới, Lý Y Hợp lại đột nhiên ngăn tôi lại: “Không cần tháo nữa.”

Nói rồi, anh ấy cầm tay tôi, quay qua Diêu Tinh Nam nói: “Anh không thể cưới em.”

Diêu Tinh Nam kinh hoàng mở to đôi mắt.

“Người anh yêu là cô ấy.”

Trong lòng tôi chấn động, đưa mắt nhìn người đàn ông trước mắt. Đã rất lâu rồi tôi không nhìn anh ấy kĩ như vậy, thì ra lúc anh ấy còn trẻ lại ưa nhìn như thế.

“Tốt, tốt, tốt!” — Diêu Tinh Nam điên cuồng cười lớn, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào tôi — “Cô thắng rồi!”

Nói xong, không đợi mọi người phản ứng lại, cô ta dang hai cánh tay, nhún người nhảy xuống.

“Đừng!”

Tôi kinh sợ giật mình tỉnh lại từ trong mơ, ngồi trên giường lúc lâu mới phản ứng được, lại ngủ mơ rồi.

Mọi thứ diễn ra ngày hôm đó, dưới sự mài giũa của thời gian cũng không hề trở nên mờ nhạt mà ngày càng rõ nét, hiện lại trong tâm trí tôi rất nhiều lần qua những giấc mơ.

Không được!

Tôi đã bị giày vò một đời rồi, tôi không muốn cùng cô ta có bất kỳ quan hệ gì nữa!

Tôi bắt buộc phải gọi một cuộc điện thoại cho Diêu Kế Lai.

Bảy giờ sáng, tôi đã không thể đợi được nữa.

“Alo, Diêu tiên sinh. Là tôi.”

Dù gì cũng không thân quen với đối phương lắm nên tôi đã chọn cách xưng hô tôi cho là hợp lý nhất, nhưng đối phương giống như cảm thấy mới lạ đối với cách xưng hô này, tôi nghe thấy đầu bên kia có một tiếng cười nhẹ.

“Ừ, nói.” — Giọng nói của anh ta có chút lười biếng.

“Kêu tôi chuyển đi thì có thể, nhưng Diêu Tinh Nam không thể cùng tôi ngủ ngoài đường được, con sẽ do anh nuôi.”

“Cô lại muốn lợi dụng nó để đạt được lợi ích gì từ tôi?”

“Lợi ích gì cũng không cần, tôi không nuôi nổi con bé.” — Ngừng một lát, tôi bổ sung thêm — “Tôi cái gì cũng không có, lấy cái gì nuôi con bé? Anh có tiền như vậy, đối với con bé cũng coi như là một sự bảo đảm.”

“Lúc con bé cần tiền, cô đến lấy, tôi đưa. Nếu ngại phiền toái thì cô ném thẳng nó vào trại mồ côi là được.” — Đối phương uể oải nói, không đợi tôi mở miệng đã trực tiếp cúp điện thoại.

Tôi trừng mắt nhìn điện thoại, bực mình vứt nó sang một bên.

Khóe mắt tôi thoáng nhìn ra cửa phòng, có cái gì đó xẹt qua.

Tôi đi ra ngoài, liếc nhanh bốn phía một lượt nhưng lại không thấy gì khác thường, lại rón rén đi tới phòng Tinh Nam nhỏ, nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa không khóa, đứa trẻ nằm trên giường, vẫn còn đang ngủ.

Dì giúp việc tám giờ mới làm việc, bây giờ vẫn chưa đến.

Có lẽ là do tôi hoa mắt rồi.

Tôi dứt khoát ngồi trong phòng khách, nghiêm túc phân tích tình hình hiện tại.

Mẹ của Diêu Tinh Nam tên là Tống Cẩm Du, nhìn từ trên chứng minh thư thì năm nay vừa mới 27 tuổi, mà Diêu Tinh Nam cũng đã 3 tuổi rồi, mẹ của con bé hình như vẫn chưa tốt nghiệp đại học đã trộm leo lên giường của Diêu Kế Lai rồi.

Bây giờ Diêu Kế Lai, người đàn ông có tiền nhiều hơn nhân tính, không những muốn vứt bỏ người tình có lẽ đã sớm chán ngán này, mà ngay cả con gái của mình cũng không cần. Trên góc độ tình cảm mà nói, tôi chẳng có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm Diêu Tinh Nam. Nhưng biết làm sao với cái thân phận xấu hổ này, tôi khoác lên cái khuôn mặt này, không muốn quản cũng không được.

Huống hồ con bé vẫn còn là một đứa trẻ.

Cho dù có thế nào đi nữa thì điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là phải tiếp tục sống trước đã.

Lúc dì giúp việc tới tôi đã thu dọn được một đống đồ. Lúc đang giải thích với dì tôi muốn ra ngoài một chuyến, Diêu Tinh Nam từ trong phòng đi ra, thấy tôi xách nhiều đồ như vậy, con bé đờ đẫn một lát, nhỏ giọng hỏi:

“Mẹ ơi, mẹ muốn đi đâu vậy?”

Tôi dùng chân mang đôi giày bata, vội vàng nói với nó một câu: “Mẹ ra ngoài một chuyến, con ở nhà ngoan nha, trong tủ lạnh vẫn còn một cái bánh Soufflé, gọi dì hâm nóng cho con.”

Nói xong tôi vẫy tay chào con bé, quay người ra khỏi nhà.

Đằng sau truyền đến giọng nói nhỏ của con bé: “Tạm biệt mẹ.”

Không biết vì sao tôi lại cảm nhận được trong giọng nói của con bé có chút nghẹn ngào, trên TV hình như thường chiếu cảnh ba mẹ ra ngoài, con cái khóc lóc ồn ào, giống như tiếng kêu gào kinh thiên động địa của quỷ thần, hoàn toàn không giống như thế này.

Có lẽ là tác động của tâm lý.

Ra khỏi nhà, tôi bắt một chiếc xe, đi thẳng đến đường Hồng Dương.

Đường Hồng Dương là nơi những người giàu có trong thành phố thường xuyên lui tới, đây là khu vực đắt đỏ, mở rất nhiều cửa hàng xa xỉ. Những nơi như này nếu tìm kĩ một chút thì nhất định sẽ có cửa hàng mua lại những đồ hiệu đó.

Đúng như dự đoán, khi tôi đi bộ gần hết các ngã tư lớn nhỏ trên đường Hồng Dương đã tìm thấy một cửa hàng như vậy.

Tôi bỏ tất cả túi trong tay lên quầy, tổng cộng có 13 cái.

Ông chủ thấy tôi cầm đến những thứ còn rất tốt, thậm chí còn có hai cái túi phiên bản giới hạn, tôi nói với ông ấy trong nhà vẫn còn rất nhiều đồ tốt như này, nếu ông ấy lấy giá tốt cho tôi, tôi sẽ không đi đến tiệm khác nữa.

Từ cửa hàng đi ra tâm trạng của tôi vô cùng tốt, quả nhiên có tiền sẽ có cảm giác an toàn.

Mang theo số tiền lớn, tôi đi thẳng đến ngân hàng.

Trong hai ngày này, tôi đã lục tung ngôi nhà mà chỉ tìm thấy hai tấm thẻ ngân hàng. Tôi định rút toàn bộ số tiền này ra, sau đó đi đến ngân hàng khác làm thẻ mới, bỏ tiền vào đó. Không biết nói sao cho rõ, nhưng trực giác của tôi mách bảo như thế này sẽ tương đối an toàn.

Làm xong mọi chuyện, ước chừng cũng đã hơn hai rưỡi chiều.

Tôi vừa mệt vừa đói, muốn tìm một quán ăn chút gì đó. Đến đây nhiều ngày như vậy rồi mà tôi chưa bao giờ thấy nhẹ nhàng như lúc này.

Tùy ý tìm một quán ăn, gọi món xong tôi bắt đầu dự tính, cái tủ giày đó của Tống Cẩm Du có thể đổi được rất nhiều tiền nha.

Khi những món tôi đặt đã lên đủ, điện thoại chợt reo lên, màn hình hiển thị là số điện thoại trong nhà.

“Alo?”

“Cô Tống, cô… cô đang ở đâu vậy? Tinh Nam con bé bị sốt cao rồi.”

Tôi vội vàng chạy đến bệnh viện. Diêu Tinh Nam đã nằm trên giường bệnh ngủ say rồi, may mà Bệnh viện Nhi này cách nhà rất gần. Dì nói lúc trước Tinh Nam đều khám bệnh ở đây, hồ sơ bệnh án cũng có, còn có một vài y tá và bác sĩ cũng khá quen.

Dì không nói rõ nguyên nhân Diêu Tinh Nam phát sốt là gì, trong lòng tôi bức bối kinh khủng, dặn dò dì một tiếng, sau đó liền đi tìm bác sĩ.

“Cô bé đó lại đến rồi, còn sốt nữa chứ.”

“Chờ đi, chút nữa cái cô gái làm mẹ đó sẽ mượn cái cớ này gọi điện đòi tiền ba con bé cho xem.”

Người mẹ này cũng thật là nhẫn tâm, độc ác, vì tiền của đàn ông mà ngay cả con mình cũng có thể xuống tay được.”

“Ôi, người ta vì tiền mà ngay cả bản thân cũng có thể không đếm xỉa đến thì đứa trẻ có là gì đâu?”

Tuy rằng nghe lén người khác nói chuyện nên không được rõ cho lắm, nhưng giác quan thứ sáu của tôi mách bảo rằng, chuyện mà họ đang nói có liên quan đến mình, khiến tôi không tự chủ mà đứng yên ở đó nghe tiếp.

“Đứa trẻ đó dăm ba hôm lại sốt nhập viện, có điều lần này hình như là thật, vừa nãy tôi mới đo nhiệt độ cho con bé, 39 độ, mà mẹ con bé cũng không có mặt.”

“Nói đi cũng phải nói lại, người phụ nữ đó luôn dạy con mình tính toán thiệt hơn, không sợ con mình lớn lên cũng đi con đường không đứng đắn đó sao?”

“Người ta sợ gì chứ, biết đâu người ta cảm thấy nằm đó kiếm tiền dễ dàng, chỉ mong sao con gái mình cũng đi trên con đường của bản thân.”

“Ơ ơ ơ, cái miệng của cô độc thật đấy! Nhưng mà cô nói cũng có lý.”

“Theo tôi thì…”

“Khụ khụ!” — Một người đàn ông đứng sau lưng tôi ho nhẹ hai tiếng, nhưng lại giống tiếng sấm dọa tôi giật cả mình.

Tôi quay người, thì ra là một bác sĩ. Người này cao hơn tôi một cái đầu, đập vào mắt tôi đầu tiên là quai hàm gọn gàng sạch sẽ.

Hai cô hộ lý bị cắt ngang liền đứng dậy nhìn qua, nhìn thấy bác sĩ trước, vội vàng chào hỏi:

“Bác sĩ Lý.”

Tiếp đó lại phát hiện ra tôi, giọng nói của hai người lập tức trở nên khô khốc: “Cô Tống, cô cũng ở đây à.”

Sắc mặt của hai người đỏ bừng, trao đổi ánh mắt căng thẳng với nhau, giống như sợ dáng vẻ phát cáu của tôi.

“Tôi muốn tìm bác sĩ khám bệnh cho Diêu Tinh Nam, để tìm hiểu một chút về tình hình của con bé.”

Tôi bình tĩnh hỏi, đối với sự việc vừa rồi cũng không có ý muốn nhắc lại. Dù gì, theo tôi đó không phải là đang đánh giá tôi, mà tôi cũng không phải chủ của cơ thể này. Hơn nữa, tôi đã sống qua cả một đời, đã gặp nhiều những chuyện như thế này và nó thực sự không đáng để phải biện minh.

“Chính là bác sĩ Lý đây ạ.” — Một cô hộ lý trong đó nhanh chóng lên tiếng.

“Oh, chào bác sĩ Lý, tôi muốn hỏi một chút về nguyên nhân Diêu Tinh Nam phát sốt.”

“Đến phòng khám bệnh thôi.” — Bác sĩ Lý khẽ liếc nhìn tôi.

“Mời ngồi.”

Phòng khám bệnh có một cái bàn, một giường bệnh, hai cái tủ hồ sơ, không có gì hay ho cả. Ngược lại tấm ảnh để trên bàn lại thu hút sự chú ý của tôi.

Trên tấm ảnh có bốn người: bác sĩ Lý, một người đàn ông, một người phụ nữ, người phụ nữ ôm một đứa bé.

Không biết tại sao tôi lại cảm thấy người đàn ông và người phụ nữ trong bức ảnh có chút quen mắt.

Tìm tòi một lượt trong đầu, không có ấn tượng gì liền dứt khoát từ bỏ luôn, tôi đã không còn ở cái tuổi thích theo đuổi đến cùng nữa rồi.

“Bác sĩ, tôi chỉ muốn biết vì sao Tinh Nam lại đột nhiên phát sốt như vậy thôi, buổi sáng vẫn còn rất khỏe.” — Tôi hỏi thẳng vào vấn đề.

“Xin hỏi sáng nay cô và đứa nhỏ có xảy ra chuyện gì…” — Anh ấy ngập ngừng, cân nhắc về cách dùng từ —“Không vui vẻ?”

“Không vui vẻ? Không có, sáng nay lúc tôi ra ngoài con bé vừa mới ngủ dậy. Hay là ăn gì đó bị đau bụng?” — Tôi có chút hoang mang.

“Tôi có hỏi qua dì, buổi sáng con bé không có ăn gì.”

Tôi nhăn mày không hiểu.

“Nhưng dì nói sau khi cô ra ngoài Diêu Tinh Nam liền trở về phòng của mình, ban đầu dì ấy tưởng đứa trẻ ngủ tiếp. Sau đó gọi bé dậy ăn cơm thì mới phát hiện con bé nằm trên giường rơi nước mắt, vì khóc mệt mà ngủ đi.”

Anh ấy nói một cách nhẹ nhàng, nhưng tim tôi lại chấn động không thôi.

“Con bé cũng không ăn trưa. Đến buổi chiều dì mới phát hiện con bé bị sốt. Tôi đã kiểm tra những thứ cần thiết cho con bé, không có phát hiện điều gì bất thường.”

Nói xong, anh ấy nhìn vào mắt tôi, nói một câu: “Trẻ con tức giận dẫn đến sức đề kháng giảm, đột ngột sốt cao. Cô Tống có nghĩ ra điều gì khiến con bé không thoải mái không?”

Tôi không trả lời, trong đầu thoáng qua lúc gọi điện thoại sáng nay, bóng dáng lướt qua ngoài cửa đó… Còn có lúc ra cửa nghe được tiếng chào tạm biệt nghẹn ngào sắp khóc đó…

“Cô Tống, trẻ con giống như cây non vậy, cô nuôi nó thế nào, nó sẽ trưởng thành như thế.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom