-
Chương 29
Thư Ký Phi nhẹ chuyển ánh mắt sang bên, Quyển Nhu hồi hộp dồn hết cái nhìn vào miệng của Thư ký Phi.
"Cũng không có gì là vất vả vì tôi cũng đã quen rồi, với lại giám đốc cũng không có khó tính."
Thư ký Phi trả lời xong thì Quyển Nhu mới hạ xuống sự lo âu trong lòng, vậy là cô đã không đoán sai.
"Anh hai tôi muốn mua hoa để làm gì thế?" Quyển Nhu hỏi sang một vấn đề khác.
"Để tặng cho một đối tác làm ăn, ông ta là nam nhưng cũng là người thuộc thế giới LGBT."
"À ra vậy,...ơm...hay là để tôi giúp cô chọn nhé? Tôi cũng hiểu biết một ít về hoa." Quyển Nhu giả vờ ngõ ý.
Thư Ký Phi không có gì phải phản đối, cô mỉm cười: "Vâng."
Quyển Nhu đi tới chọn vài cành hoa, thư ký Phi đi theo, cô nhìn mấy cành hoa đủ màu sắc thì nói: "Giám đốc có dặn là không chọn những loại hoa quá sắc, anh ấy muốn có một bó hoa hài hòa, màu phối phải tạo cảm giác nhẹ nhàng thanh lịch."
Quyển Nhu nhìn qua thư ký Phi: " Vậy tôi sẽ chọn hoa hồng da, hoa calimero tím và hoa mimi trắng kết hợp với nhau."
Thư Ký Phi vui vẻ đáp: "Vâng, hợp lý đấy ạ."
Quyển Nhu lựa chọn một lúc thì xong, cô còn cắt tỉa và gói gọn gàng, nhân tiện vừa làm vừa giải thích luôn cho thư ký Phi khỏi thắc mắc: "Chủ tiệm này rất là thoải mái với tôi, mua hoa ở đây có thể tự do lựa chọn rồi cắt tỉa, thậm chí là tôi sẽ tự gói."
Thư Ký Phi điềm đạm: "Vậy ạ, cô Lý xem ra rất khéo khi làm việc này."
"Của cô đây." Quyển Nhu đưa bó hoa cho thư ký Phi.
Thư ký Phi cầm lấy: "Cám ơn cô, không biết bó này thì bao nhiêu nhỉ? Cũng phải gặp chủ tiệm để đưa tiền."
Quyển Nhu không dám để thư ký Phi gặp Tùng Bách, lỡ lộ ra cô đang là nhân viên thì không hay.
"Để tôi hỏi giúp cô, cô cứ đợi ở đây đi."
Quyển Nhu chạy ngay vào trong, thư ký Phi chớp khẽ mắt: Lý tiểu thư lạ thật, trước đây cô ấy rất sang chảnh không mấy khi hào sảng với mình như vậy, cảm giác như đã thay đổi sang một ai khác.
_________
Tại Lý gia Vân Lục đang ở trong phòng nghe một cuộc điện thoại, sắc mặt Vân Lục sám xịt, cô đặt mạnh điện thoại lên bàn. Mắt nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy ai đó lắp ló ở cổng Vân Lục vô cùng bực mình.
Cô lén đi ra bên ngoài, không dám để cho Lý phu nhân nhìn thấy.
"Vân Lục."
Người phụ nữ đứng bên ngoài thì thào gọi khi Vân Lục đi ra, bà ấy mắt đeo kính đen, mặt che khăn, nhưng trang phục lại rất lòe loẹt.
Vân Lục lo sợ, cô nắm lấy tay của bà ta kéo đi ra xa cổng của Lý gia, sau đó thì vất tay gọi ngay một chiếc taxi.
"Mẹ lên đi." Vân Lục lạnh giọng.
Người phụ nữ lên xe, Vân Lục cũng bước lên. Trong xe mặt Vân Lục rất khắc, mắt cũng không buồn chuyển động, người phụ nữ tháo kính và khăn xuống, bà ấy thở dài sau đó mở miệng:
"Vân Lục à, con có cần phải mặt nặng mày nhẹ như vậy với mẹ không?"
Vân Lục hít thở mạnh, lồng ngực căng lên, cô đang kìm nén sự phẫn nộ: "Mẹ còn trách con ư? Mẹ có biết mẹ tìm đến Lý gia như vậy sẽ gây khó cho con lắm không? Nếu Lý phu nhân mà thấy thì mẹ tính sao?"
Mẹ Vân Lục chẳng lo mà nói: "Bà ta thấy thì đã thế nào, mẹ đến thăm con thì không được à?"
Vân Lục nóng mà lớn tiếng: "Con vẫn chưa phải là con gái của Lý gia, đến bây giờ Ba vẫn còn e ngại con là con riêng sợ mất mặt Lý gia, trong hộ khẩu vẫn chưa có tên của con. Mẹ xuất hiện như vậy ba sẽ nghĩ sao, người ngoài sẽ nghĩ sao?"
"Vân Lục con làm gì mà lớn tiếng vậy hả? Mẹ cũng là mẹ của con đấy, đừng có hỗn biết chưa?"
Vân Lục không thèm để ý, cái mặt vẫn hầm hầm: "Mẹ muốn bao nhiêu tiền?"
Nhắc đến chữ tiền, mắt của mẹ Vân Lục liền sáng lên, giọng điệu lại vui vẻ: "Con có nhiêu thì cho mẹ bấy nhiêu vậy?"
"Mẹ không nên tham lam quá, cũng đừng nghĩ là con sẽ đưa hết những gì con có cho mẹ. Ngày mai con sẽ chuyển cho mẹ 100 triệu, sau này đừng đến Lý gia tìm con, nếu không một đồng con cũng không cho mẹ."
Mẹ Vân Lục chề cái môi dưới, mặt ra vẻ thanh cao: "Gớm, cho tôi có 100 triệu mà lên giọng như thế đấy, được rồi không tìm thì không tìm, cô ở đó có bị ai ức hiếp thì cũng đừng có chạy đến mà khóc lóc với tôi đấy."
Vân Lục lạnh lùng, mắt nhìn trừng về đằng trước, miệng thốt lên hai chữ: "Dừng xe."
Tài xế tắp vào lề, Vân Lục bước nhanh xuống, đóng cửa một cái ầm. Sau đó cô đón ngay chuyến xe khác về Lý gia.
__________
Tại Hàn gia.
Hàn phu nhân đang chơi với tiểu Thiên thì thấy Quyển Nhu về nhà, bà có ngẩn lên nhìn nhưng sau đó lại phớt lờ, cũng là vì những tấm hình mà Minh Hạ đã đưa cho bà xem, trong lòng bà cũng vì vậy mà cảm thấy không vui. Quyển Nhu thấy mọi người lạnh nhạt như vậy thì cũng buồn, cô đi lên trên phòng hôm nay có lẽ Hàn Minh Vũ lại không về, cô ngồi xuống giường chợt cảm thấy căn phòng vô cùng lạnh lẽo.
Lát sau Quyển Nhu một mình bước xuống nhà, cô xuống bếp để ăn cơm. Chị Trương giúp việc cũng đã chuẩn bị sẵn phần ăn cho cô, Quyển Nhu ăn cơm, mọi hôm cô vẫn ăn như vậy, chỉ một mình, nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại chạnh lòng, sống ở nhà cao cửa rộng mà thật cô đơn, mọi người ai cũng không thích cô, chẳng trách Lý Nghệ Hân lại muốn ly hôn.
Tin tin tin...Quyển Nhu đang ăn thì lại có điện thoại.
Là anh Nghệ Hoành "Alo."
"Nghệ Hân em ra ngoài chút đi."
Quyển Nhu khẫy đôi long mày: "Anh hai, em không muốn đi chơi nữa đâu."
Lý Nghệ Hoành bật cười trong điện thoại: "Anh có nói sẽ đi chơi đâu, em ra đây đi, anh đợi."
Quyển Nhu đưa điện thoại ra khỏi tai, cô có chút do dự nhưng anh ấy đang đợi, cô không muốn cũng không được.
Quyển Nhu đứng dậy đi ra bên ngoài, anh giữ cổng lại phải nhấn nút mở cửa cho cô.
Quyển Nhu bước tới, chân váy nhẹ bay theo gió, hai tay cô đan vào nhau: "Anh hai tìm em có việc gì chăng?"
Lý Nghệ Hoành hiện tại đứng tựa lưng vào mui xe, hai tay khoanh lại: "Anh phải có việc mới được đến đây à?"
Quyển Nhu lắc đầu: "Dạ không."
Cử chỉ và ngữ điệu của Quyển Nhu êm ả như những cơn gió nhẹ đang vi vu, em gái Nghệ Hân trở nên dịu dàng như vậy từ khi nào? Dáng vẻ thục nữ, bộ dạng ôn nhu này vốn không phải là của em ấy. Lý Nghệ Hoành bỗng suy nghĩ.
Quyển Nhu nghiêng nhẹ đầu, cô tò mò nhìn Lý Nghệ Hoành:
"Anh hai, anh sao vậy?"
Lý Nghệ Hoành cười trừ: "À anh chỉ đang suy tư chút thôi. Nghệ Hân trời đang lạnh, em ra đây sao không khoác áo vào."
Lý Nghệ Hoành cởi áo, khoác lên cho Quyển Nhu, động tác rất ân cần.
Quyển Nhu ngại ngùng: "Anh hai, không cần phải vậy đâu."
"Áo của anh chứ của ai mà em phải ngại."
Quyển Nhu cười, giả vờ thản nhiên: "Anh nghĩ gì vậy, em có ngại đâu."
"Nghệ Hân, anh hai có mua quà cho em, lần gặp trước chưa đưa cho em được."
Lý Nghệ Hoành mở cửa xe, lấy ra cái hộp, anh tiện tay bóc vỏ lấy ra chiếc khăn choàng, sau đó thì bước đến choàng lên cổ của Quyển Nhu.
Quyển Nhu vẫn thấy ngại nhưng phải kín đáo hơn, Lý Nghệ Hoành choàng xong thì nói: "Mùa đông đến em phải giữ ấm cho bản thân đấy."
Quyển Nhu mỉm môi: "Cám ơn anh."
Lý Nghệ Hoành đặt tay sau đầu Quyển Nhu và đẩy nhẹ đến môi anh, anh đã hôn em gái một cái trên trán.
Quyển Nhu bối rối, cô không biết phải phản ứng tình huống này như thế nào, nhưng anh hai hôn trán em gái cũng là điều bình thường phải không.
Lý Nghệ Hoành thả tay xuống thì nói: "Anh về đây, em cũng vào trong đi kẻo lạnh."
Quyển Nhu chưa hết bối rối, nhưng không thể để Lý Nghệ Hoành sinh nghi đành phải cố gắng giữ tâm an lại:
"Không sao, em đứng đây tiễn anh về."
Lý Nghệ Hoành lại chợt ôm Quyển Nhu, anh ấm áp nói với cô:
"Hàn Minh Vũ vẫn chưa chạm vào em chứ?"
Quyển Nhu bây giờ ngoài bối rối thì còn cộng thêm một sự bàng hoàng, chuyện gì thế này? Lý Nghệ Hoành không lẽ mới uống rượu nên đầu ốc mơ hồ lại đi hỏi em gái như vậy, nhưng mà không ngửi thấy mùi rượu, hay là bị sản rồi chăng?
"Anh hai, anh ổn chứ?"
"Em đang giận phải không? Giận anh để em phải chịu thiệt ở Hàn gia nên mới giả vờ không biết. Hân à, anh sẽ không để em phải chịu khổ lâu đâu, anh cũng tin em sẽ giữ lời hứa với anh, đừng để Hàn Minh Vũ có cơ hội chạm vào người em, chỉ một tháng nữa thôi anh sẽ đón em về Lý gia."
Quyển Nhu sửng người, lời nói của Lý Nghệ Hoành không hề thiếu sự tĩnh táo, anh ta nhắc đến lời hứa gì đó mà cô không hề biết, sự việc càng lúc càng rối.
"Em...em biết rồi, anh buông em ra đi." Quyển Nhu đành nói vậy để Lý Nghệ Hoành thả cô ra.
Lý Nghệ Hoành buông Quyển Nhu, anh ta còn luyến lưu nhìn cô trìu mến sau đó mới chịu lên xe để quay về.
Khương Quyển Nhu ngơ ngơ ngác ngác, cách mà Lý Nghệ Hoành nói với em gái giống như là đang bày tỏ nỗi lòng với người yêu, chuyện quái gì vậy nè? Không lẽ anh ấy không phải là anh ruột của Lý Nghệ Hân. Ách có khi nào Lý Nghệ Hoành là con nuôi không, anh em không cùng máu mũ thì có thể nảy sinh tình cảm. À!...giờ cô mới hiểu tại sao Lý Nghệ Hoành cứ tỏ thái độ cảnh cáo với Hàn Minh Vũ, anh ta luôn chỉa giao về phía của Hàn Thị chắc chắn là vì ghen tức khi Lý Nghệ Hân kết hôn với Hàn Minh Vũ. Nhưng mà tình huống cũng có thể đảo lại, đó là chính Lý Nghệ Hân mới không phải là con ruột.
Quyển Nhu suy đoán một hồi, cô cảm thấy Lý gia thật phức tạp, dung mạo của cô và Lý Nghệ Hân đã là một nút thắt, huống hồ bây giờ lại phát sinh thêm một cái lời hứa gì đó của Nghệ Hân với Nghệ Hoành....không những thế một tháng sau Lý Nghệ Hoành còn nói sẽ đưa cô về Lý gia, anh ta tại sao lại nói như vậy? Ôi, không phải anh ta định làm gì với Minh Vũ đấy chứ?
"Cũng không có gì là vất vả vì tôi cũng đã quen rồi, với lại giám đốc cũng không có khó tính."
Thư ký Phi trả lời xong thì Quyển Nhu mới hạ xuống sự lo âu trong lòng, vậy là cô đã không đoán sai.
"Anh hai tôi muốn mua hoa để làm gì thế?" Quyển Nhu hỏi sang một vấn đề khác.
"Để tặng cho một đối tác làm ăn, ông ta là nam nhưng cũng là người thuộc thế giới LGBT."
"À ra vậy,...ơm...hay là để tôi giúp cô chọn nhé? Tôi cũng hiểu biết một ít về hoa." Quyển Nhu giả vờ ngõ ý.
Thư Ký Phi không có gì phải phản đối, cô mỉm cười: "Vâng."
Quyển Nhu đi tới chọn vài cành hoa, thư ký Phi đi theo, cô nhìn mấy cành hoa đủ màu sắc thì nói: "Giám đốc có dặn là không chọn những loại hoa quá sắc, anh ấy muốn có một bó hoa hài hòa, màu phối phải tạo cảm giác nhẹ nhàng thanh lịch."
Quyển Nhu nhìn qua thư ký Phi: " Vậy tôi sẽ chọn hoa hồng da, hoa calimero tím và hoa mimi trắng kết hợp với nhau."
Thư Ký Phi vui vẻ đáp: "Vâng, hợp lý đấy ạ."
Quyển Nhu lựa chọn một lúc thì xong, cô còn cắt tỉa và gói gọn gàng, nhân tiện vừa làm vừa giải thích luôn cho thư ký Phi khỏi thắc mắc: "Chủ tiệm này rất là thoải mái với tôi, mua hoa ở đây có thể tự do lựa chọn rồi cắt tỉa, thậm chí là tôi sẽ tự gói."
Thư Ký Phi điềm đạm: "Vậy ạ, cô Lý xem ra rất khéo khi làm việc này."
"Của cô đây." Quyển Nhu đưa bó hoa cho thư ký Phi.
Thư ký Phi cầm lấy: "Cám ơn cô, không biết bó này thì bao nhiêu nhỉ? Cũng phải gặp chủ tiệm để đưa tiền."
Quyển Nhu không dám để thư ký Phi gặp Tùng Bách, lỡ lộ ra cô đang là nhân viên thì không hay.
"Để tôi hỏi giúp cô, cô cứ đợi ở đây đi."
Quyển Nhu chạy ngay vào trong, thư ký Phi chớp khẽ mắt: Lý tiểu thư lạ thật, trước đây cô ấy rất sang chảnh không mấy khi hào sảng với mình như vậy, cảm giác như đã thay đổi sang một ai khác.
_________
Tại Lý gia Vân Lục đang ở trong phòng nghe một cuộc điện thoại, sắc mặt Vân Lục sám xịt, cô đặt mạnh điện thoại lên bàn. Mắt nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy ai đó lắp ló ở cổng Vân Lục vô cùng bực mình.
Cô lén đi ra bên ngoài, không dám để cho Lý phu nhân nhìn thấy.
"Vân Lục."
Người phụ nữ đứng bên ngoài thì thào gọi khi Vân Lục đi ra, bà ấy mắt đeo kính đen, mặt che khăn, nhưng trang phục lại rất lòe loẹt.
Vân Lục lo sợ, cô nắm lấy tay của bà ta kéo đi ra xa cổng của Lý gia, sau đó thì vất tay gọi ngay một chiếc taxi.
"Mẹ lên đi." Vân Lục lạnh giọng.
Người phụ nữ lên xe, Vân Lục cũng bước lên. Trong xe mặt Vân Lục rất khắc, mắt cũng không buồn chuyển động, người phụ nữ tháo kính và khăn xuống, bà ấy thở dài sau đó mở miệng:
"Vân Lục à, con có cần phải mặt nặng mày nhẹ như vậy với mẹ không?"
Vân Lục hít thở mạnh, lồng ngực căng lên, cô đang kìm nén sự phẫn nộ: "Mẹ còn trách con ư? Mẹ có biết mẹ tìm đến Lý gia như vậy sẽ gây khó cho con lắm không? Nếu Lý phu nhân mà thấy thì mẹ tính sao?"
Mẹ Vân Lục chẳng lo mà nói: "Bà ta thấy thì đã thế nào, mẹ đến thăm con thì không được à?"
Vân Lục nóng mà lớn tiếng: "Con vẫn chưa phải là con gái của Lý gia, đến bây giờ Ba vẫn còn e ngại con là con riêng sợ mất mặt Lý gia, trong hộ khẩu vẫn chưa có tên của con. Mẹ xuất hiện như vậy ba sẽ nghĩ sao, người ngoài sẽ nghĩ sao?"
"Vân Lục con làm gì mà lớn tiếng vậy hả? Mẹ cũng là mẹ của con đấy, đừng có hỗn biết chưa?"
Vân Lục không thèm để ý, cái mặt vẫn hầm hầm: "Mẹ muốn bao nhiêu tiền?"
Nhắc đến chữ tiền, mắt của mẹ Vân Lục liền sáng lên, giọng điệu lại vui vẻ: "Con có nhiêu thì cho mẹ bấy nhiêu vậy?"
"Mẹ không nên tham lam quá, cũng đừng nghĩ là con sẽ đưa hết những gì con có cho mẹ. Ngày mai con sẽ chuyển cho mẹ 100 triệu, sau này đừng đến Lý gia tìm con, nếu không một đồng con cũng không cho mẹ."
Mẹ Vân Lục chề cái môi dưới, mặt ra vẻ thanh cao: "Gớm, cho tôi có 100 triệu mà lên giọng như thế đấy, được rồi không tìm thì không tìm, cô ở đó có bị ai ức hiếp thì cũng đừng có chạy đến mà khóc lóc với tôi đấy."
Vân Lục lạnh lùng, mắt nhìn trừng về đằng trước, miệng thốt lên hai chữ: "Dừng xe."
Tài xế tắp vào lề, Vân Lục bước nhanh xuống, đóng cửa một cái ầm. Sau đó cô đón ngay chuyến xe khác về Lý gia.
__________
Tại Hàn gia.
Hàn phu nhân đang chơi với tiểu Thiên thì thấy Quyển Nhu về nhà, bà có ngẩn lên nhìn nhưng sau đó lại phớt lờ, cũng là vì những tấm hình mà Minh Hạ đã đưa cho bà xem, trong lòng bà cũng vì vậy mà cảm thấy không vui. Quyển Nhu thấy mọi người lạnh nhạt như vậy thì cũng buồn, cô đi lên trên phòng hôm nay có lẽ Hàn Minh Vũ lại không về, cô ngồi xuống giường chợt cảm thấy căn phòng vô cùng lạnh lẽo.
Lát sau Quyển Nhu một mình bước xuống nhà, cô xuống bếp để ăn cơm. Chị Trương giúp việc cũng đã chuẩn bị sẵn phần ăn cho cô, Quyển Nhu ăn cơm, mọi hôm cô vẫn ăn như vậy, chỉ một mình, nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại chạnh lòng, sống ở nhà cao cửa rộng mà thật cô đơn, mọi người ai cũng không thích cô, chẳng trách Lý Nghệ Hân lại muốn ly hôn.
Tin tin tin...Quyển Nhu đang ăn thì lại có điện thoại.
Là anh Nghệ Hoành "Alo."
"Nghệ Hân em ra ngoài chút đi."
Quyển Nhu khẫy đôi long mày: "Anh hai, em không muốn đi chơi nữa đâu."
Lý Nghệ Hoành bật cười trong điện thoại: "Anh có nói sẽ đi chơi đâu, em ra đây đi, anh đợi."
Quyển Nhu đưa điện thoại ra khỏi tai, cô có chút do dự nhưng anh ấy đang đợi, cô không muốn cũng không được.
Quyển Nhu đứng dậy đi ra bên ngoài, anh giữ cổng lại phải nhấn nút mở cửa cho cô.
Quyển Nhu bước tới, chân váy nhẹ bay theo gió, hai tay cô đan vào nhau: "Anh hai tìm em có việc gì chăng?"
Lý Nghệ Hoành hiện tại đứng tựa lưng vào mui xe, hai tay khoanh lại: "Anh phải có việc mới được đến đây à?"
Quyển Nhu lắc đầu: "Dạ không."
Cử chỉ và ngữ điệu của Quyển Nhu êm ả như những cơn gió nhẹ đang vi vu, em gái Nghệ Hân trở nên dịu dàng như vậy từ khi nào? Dáng vẻ thục nữ, bộ dạng ôn nhu này vốn không phải là của em ấy. Lý Nghệ Hoành bỗng suy nghĩ.
Quyển Nhu nghiêng nhẹ đầu, cô tò mò nhìn Lý Nghệ Hoành:
"Anh hai, anh sao vậy?"
Lý Nghệ Hoành cười trừ: "À anh chỉ đang suy tư chút thôi. Nghệ Hân trời đang lạnh, em ra đây sao không khoác áo vào."
Lý Nghệ Hoành cởi áo, khoác lên cho Quyển Nhu, động tác rất ân cần.
Quyển Nhu ngại ngùng: "Anh hai, không cần phải vậy đâu."
"Áo của anh chứ của ai mà em phải ngại."
Quyển Nhu cười, giả vờ thản nhiên: "Anh nghĩ gì vậy, em có ngại đâu."
"Nghệ Hân, anh hai có mua quà cho em, lần gặp trước chưa đưa cho em được."
Lý Nghệ Hoành mở cửa xe, lấy ra cái hộp, anh tiện tay bóc vỏ lấy ra chiếc khăn choàng, sau đó thì bước đến choàng lên cổ của Quyển Nhu.
Quyển Nhu vẫn thấy ngại nhưng phải kín đáo hơn, Lý Nghệ Hoành choàng xong thì nói: "Mùa đông đến em phải giữ ấm cho bản thân đấy."
Quyển Nhu mỉm môi: "Cám ơn anh."
Lý Nghệ Hoành đặt tay sau đầu Quyển Nhu và đẩy nhẹ đến môi anh, anh đã hôn em gái một cái trên trán.
Quyển Nhu bối rối, cô không biết phải phản ứng tình huống này như thế nào, nhưng anh hai hôn trán em gái cũng là điều bình thường phải không.
Lý Nghệ Hoành thả tay xuống thì nói: "Anh về đây, em cũng vào trong đi kẻo lạnh."
Quyển Nhu chưa hết bối rối, nhưng không thể để Lý Nghệ Hoành sinh nghi đành phải cố gắng giữ tâm an lại:
"Không sao, em đứng đây tiễn anh về."
Lý Nghệ Hoành lại chợt ôm Quyển Nhu, anh ấm áp nói với cô:
"Hàn Minh Vũ vẫn chưa chạm vào em chứ?"
Quyển Nhu bây giờ ngoài bối rối thì còn cộng thêm một sự bàng hoàng, chuyện gì thế này? Lý Nghệ Hoành không lẽ mới uống rượu nên đầu ốc mơ hồ lại đi hỏi em gái như vậy, nhưng mà không ngửi thấy mùi rượu, hay là bị sản rồi chăng?
"Anh hai, anh ổn chứ?"
"Em đang giận phải không? Giận anh để em phải chịu thiệt ở Hàn gia nên mới giả vờ không biết. Hân à, anh sẽ không để em phải chịu khổ lâu đâu, anh cũng tin em sẽ giữ lời hứa với anh, đừng để Hàn Minh Vũ có cơ hội chạm vào người em, chỉ một tháng nữa thôi anh sẽ đón em về Lý gia."
Quyển Nhu sửng người, lời nói của Lý Nghệ Hoành không hề thiếu sự tĩnh táo, anh ta nhắc đến lời hứa gì đó mà cô không hề biết, sự việc càng lúc càng rối.
"Em...em biết rồi, anh buông em ra đi." Quyển Nhu đành nói vậy để Lý Nghệ Hoành thả cô ra.
Lý Nghệ Hoành buông Quyển Nhu, anh ta còn luyến lưu nhìn cô trìu mến sau đó mới chịu lên xe để quay về.
Khương Quyển Nhu ngơ ngơ ngác ngác, cách mà Lý Nghệ Hoành nói với em gái giống như là đang bày tỏ nỗi lòng với người yêu, chuyện quái gì vậy nè? Không lẽ anh ấy không phải là anh ruột của Lý Nghệ Hân. Ách có khi nào Lý Nghệ Hoành là con nuôi không, anh em không cùng máu mũ thì có thể nảy sinh tình cảm. À!...giờ cô mới hiểu tại sao Lý Nghệ Hoành cứ tỏ thái độ cảnh cáo với Hàn Minh Vũ, anh ta luôn chỉa giao về phía của Hàn Thị chắc chắn là vì ghen tức khi Lý Nghệ Hân kết hôn với Hàn Minh Vũ. Nhưng mà tình huống cũng có thể đảo lại, đó là chính Lý Nghệ Hân mới không phải là con ruột.
Quyển Nhu suy đoán một hồi, cô cảm thấy Lý gia thật phức tạp, dung mạo của cô và Lý Nghệ Hân đã là một nút thắt, huống hồ bây giờ lại phát sinh thêm một cái lời hứa gì đó của Nghệ Hân với Nghệ Hoành....không những thế một tháng sau Lý Nghệ Hoành còn nói sẽ đưa cô về Lý gia, anh ta tại sao lại nói như vậy? Ôi, không phải anh ta định làm gì với Minh Vũ đấy chứ?
Bình luận facebook