-
Chương 30
Quyển Nhu đứng ngây ngơ một chỗ, lòng cô thoáng lo lắng. Nếu thật sự như cô đã nghĩ thì Hàn Thị sắp phải gặp rắc rối lớn, Minh Vũ sẽ phải làm sao?
Đang lo là thế thì bỗng nhiên có một luồng sáng của xe ô tô, rọi thẳng vào mặt của Quyển Nhu, cô nhíu mắt, ánh sáng chói qua làm cô không nhìn thấy gì, hai tay của Quyển Nhu xếp vào đưa lên che lấy đôi mắt.
Chiếc xe chạy thêm một đoạn ngắn đến gần cổng của Hàn gia thì ngừng, cánh cửa mở ra, người trên xe bước xuống không ai khác chính là Hàn Minh Vũ.
Ở đằng trước Quyển Nhu không nhìn thấy Minh Vũ nhưng Minh Vũ thì lại nhìn thấy cô rất rõ, bởi ánh đèn không chiếu vào mắt anh.
"Cô làm gì ở ngoài này?" Giọng nói trầm ổn của Hàn Minh Vũ vang lên.
Quyển Nhu không nhìn rõ nhưng giọng nói ấy thì cô nhận ra, là Minh Vũ, anh ấy đã về. Quyển Nhu thả tay xuống, cô chạy tới chỗ của Minh Vũ đang đứng, lúc này khuất đèn chiếu thì cô có thể nhìn rõ anh rồi.
"Sao anh không tắt đèn xe, ánh sáng chói quá tôi chẳng nhìn được anh."
Hàn Minh Vũ mặt lạnh nghiêm, ánh mắt khắc khe để ý những thứ trên người của Quyển Nhu.
"Áo khoác của đàn ông, cô đã đi gặp nam nhân sao?" Giọng nói hơi gằn, lại có phần khó chịu.
Quyển Nhu mắt mở tròn, tự dưng nghe Minh Vũ hỏi đến cái áo thì cô mới sực nhớ là quên trả cho Lý Nghệ Hoành, Quyển Nhu không do dự mà lấy cái áo xuống.
"Áo này là của anh Nghệ Hoành, hồi nảy anh ấy có đến tìm tôi, sợ tôi lạnh nên mới đưa áo cho tôi thôi, tôi không có đi gặp nam nhân như anh nghĩ đâu." Quyển Nhu cầm áo trên tay, trực tâm nói với Minh Vũ.
Trời lại nổi gió, mái tóc của Quyển Nhu xoa xoa bay phất ra sau, chiếc váy mỏng manh cũng bị gió xuyên thấu. Hàn Minh Vũ yên lặng, anh không hỏi cô gì nữa, gương mặt cũng chợt nhẹ nhàng. Chiếc áo khoác của Minh Vũ sau đó được cởi ra, khoác lên cho Quyển Nhu, cô ấy ngạc nhiên đôi mắt nhìn theo bàn tay của Hàn Minh Vũ.
"Minh Vũ à!" Quyển Nhu khẽ gọi.
Hàn Minh Vũ không đáp, anh khoác xong thì bỏ đi vào trong. Quyển Nhu chạy theo: "Minh Vũ xe của anh." Tay cô chỉ về phía chiếc xe.
Anh giữ cửa đi ra nói: "Không sao đâu thiếu phu nhân, xe tôi sẽ lái vào."
Quyển Nhu nghe vậy thì không phải bận tâm nữa, cô dịnh áo chạy theo Minh Vũ vào trong.
Hàn phu nhân nhìn thấy Minh Vũ về thì hỏi:
"Vũ, con đã ăn tối chưa?"
Minh Vũ gật đầu với mẹ: "Con ăn rồi."
Quyển Nhu đi vào sau, cô chợt đứng yên nhìn Hàn phu nhân, nhưng khi Minh Vũ đi lên phòng thì cô lại chạy theo.
Hàn Minh Vũ mở cửa, Quyển Nhu đứng sau anh vài bước, lúc anh vào xong thì cô mới vô. Quyển Nhu cởi áo của Minh Vũ ra treo gọn gàng lên giá còn áo của Lý Nghệ Hoành thì xếp lại mà cất đi, hôm nào đó thì cũng phải mang trả mới được. Quyển Nhu nhìn đồng hồ bây giờ cũng đã là 9h tối rồi, cô ngồi xuống giường thì bỗng có tin nhắn gửi đến.
Cô mở điện thoại ra xem, tin nhắn viết: "Anh nhớ em."
Quyển Nhu giật mình, tin nhắn này là của Lý Nghệ Hoành, anh ta mới vừa gặp cô hồi nảy mà bây giờ còn nhắn là nhớ, ôi sợ quá...cô phải xóa đi, xóa đi, hay là chặn luôn được không? Quyển Nhu bấm vào mục xóa, tin nhắn nhanh chóng được xóa đi.
"Mình phải cảnh báo với Minh Vũ về Lý Nghệ Hoành, nhưng phải giải thích cho anh ấy hiểu theo cách nào đây, không lẽ lại nói Lý Nghệ Hoành yêu Nghệ Hân....Ách không được, anh ấy sẽ không tin đâu." Quyển Nhu suy nghĩ.
Lúc sau Hàn Minh Vũ tắm xong thì bước ra, trên người mặc áo khăn choàng màu trắng, mái tóc vừa gội vẫn còn nhỏ giọt, anh đi tới bàn lấy cái mấy sấy tóc, bỗng anh để ý thấy Quyển Nhu đang ngồi trên giường ôm đầu gối, mắt cứ chăm chú nhìn anh.
Hàn Minh Vũ cầm mấy sấy tóc lên, gắm vào ổ điện sau đó nhìn vào gương mà sấy, anh tỏ ra chẳng để tâm đến ai kia, chỉ tập trung vào việc sấy tóc.
Quyển Nhu duỗi chân xuống, cô hơi nhíu mày vì chân đã bị tê, cô đưa tay bóp bóp chân cho dễ chịu sau đó lại quay sang nhìn Minh Vũ, ánh mắt rất phiền não, cô đang không biết phải nói với Minh Vũ như thế nào? Nếu để Minh Vũ biết thì là cô đã phản bội Lý Nghệ Hoành, còn nếu cô không nói thì Minh Vũ sẽ thêm sự căm ghét đối với cô, có thể là sẽ thù luôn ấy chứ? Ông trời ơi! Rốt cuộc cô phải lấy tư cách gì để dàn xếp tình huống khó khăn này đây, cô nên là một Lý Nghệ Hân hay là một Khương Quyển Nhu.
Hàn Minh Vũ sấy tóc xong thì cất máy cẩn thận vào học bàn, dáng người cuối nhẹ khi cất đồ của anh ấy rất đẹp, hương thơm dầu gội của hiệu itali thật quyến rũ. Khương Quyển Nhu từ đôi mắt đầy tâm sự lại nhất thời bị hình ảnh của chàng mỹ nam dụ dỗ, cô quên mất ý định của mình, sắc thần lại ngẩn ra như đang du ngạo ở một mảnh đất tuyệt vời.
Hàn Minh Vũ hơi kỳ nhìn Quyển Nhu, anh đứng trước mặt cô búng ngón tay một cái.
Quyển Nhu bừng tĩnh, ánh mắt lạnh lùng của Minh Vũ bắt một tia thẳng tới đôi con ngươi mơ hồ của cô. Quyển Nhu chợt lúng túng mà cúi thấp đầu, bộ dạng e thẹn rất dễ để nhận ra.
"Cô nhìn tôi như là keo dán vậy? Thích tôi lắm à?" Minh Vũ ngồi xuống, cái tánh trêu đùa lại bắt đầu.
Quyển Nhu đỏ mặt, vành tai hồng hồng, cô bị chột dạ nhưng miệng thì chối, nhất quyết phản biện: "Ai mà thích nổi anh, anh khó chịu như ông già ấy, mà không anh là ông cụ non mới đúng."
Hàn Minh Vũ thắt lại cặp chân mày, anh lại giận rồi. Quyển Nhu thấy vẻ mặt của Minh Vũ tối đi thì mím nhẹ cái môi, có phải cô nói hơi quá rồi không.
"Chỉ khi nào anh khó chịu thì mới giống ông cụ non thôi, bình thường thì không có đâu." Quyển Nhu cất giọng nhè nhẹ, cô muốn Minh Vũ nhìn nhận câu vừa rồi thành một ý như thế này.
Hàn Minh Vũ chớp chậm đôi mắt, miệng cũng chậm rãi nói:
"Cho dù tôi có là một ông cụ non thì cũng có hàng trăm cô gái vây quanh tôi, bởi vì họ có mắt nhìn, còn cô thì không."
Quyển Nhu xị mặt, cái môi nhỏ giật giật, cô cố nhịn, nhưng lời mỉa mai của Hàn Minh Vũ rất là có lực tấn công, chung quy là cô không nhịn được: "Mắt tôi sao lại không có, cái này là gì hả."
Quyển Nhu chớp chớp mi, mặt kê đến sát cho Minh Vũ nhìn.
Khóe miệng Hàn Minh Vũ khẽ cong lên, sau đó ấn vào đôi môi kia một cái.
Quyển Nhu bị hôn thì giật mình, cô che lấy miệng: "Ướm...Hàn Minh Vũ đồ lợi dụng."
"Là cô câu dẫn tôi." Hàn Minh Vũ xích tới một chút.
Quyển Nhu lùi lại, ớ ấp nói: "Anh đừng có qua đây, nếu không tôi...tôi cắn anh."
"Còn làm bộ sợ, hôm qua cô còn tự mình đến căn hộ của tôi, chẳng lẽ khi đó cô không sợ tôi làm gì cô ư?"
Hàn Minh Vũ không vội, anh cứ từ từ mà nói nhưng anh ta càng như vậy thì Quyển Nhu lại càng thấp thỏm.
"Tôi..tôi sẽ chuyển phòng, mình anh ngủ đây đi."
Quyển Nhu lật đật đứng dậy leo xuống, cô vừa đặt chân dưới sàn thì cái eo liền bị Hàn Minh Vũ ôm lấy, anh kéo luôn cô ngả lên nệm, thân người liền nghiêng sang úp lên cô.
"Á...Hàn Minh Vũ anh mau tránh ra." Quyển nhu hét lên.
Âm thanh của Quyển Nhu làm chói tai Minh Vũ, anh nhíu mày, lấy tay bịt cái miệng cô lại.
"Cô mà còn ồn ào, tôi xử đẹp cô đấy."
Quyển Nhu thở mạnh, cô gật gật Minh Vũ mới thả tay ra.
"Anh đừng có xằng bậy với tôi." Quyển Nhu nói nhỏ.
Hàn Minh Vũ ánh mắt đăm chiêu trên gương mặt của Quyển Nhu, rồi bỗng anh nằm xuống một bên và nói: "Ngủ đi, tôi mệt rồi."
Quyển Nhu đến nằm còn không thoải mái, anh ta còn bảo là ngủ đi, ngủ kiểu gì mà chân còn tọt xuống giường thế này.
"Nè, Minh Vũ anh bỏ tay anh ra khỏi người tôi đi, đèn còn chưa tắt anh ngủ cái gì hả?"
Hàn Minh Vũ đưa tay nhấn vào một nút ở đầu giường, đèn điện đột nhiên được tắt.
Quyển Nhu thấy căn phòng bỗng tối ôm, cô chợt sửng sờ, bóng đèn đang ủng hộ cho Minh Vũ hay sao mà cô nói một cái là tắt luôn vậy.
"Minh Vũ à, đèn tự dưng tắt kìa, có phải bị cháy rồi không?"
Hàn Minh Vũ im lặng, giả vờ như đã ngủ, thật ra ở đầu giường có gắn công tắc cảm biến. Mỗi khi anh lười quên tắt đèn, thì có thể tiện tay dùng nút này, nhà giàu mà toàn sài thiết bị thông minh, nhưng cô nàng Quyển Nhu thì không hề biết đến cách đặc biệt đó.
Minh Vũ không trả lời, Quyển Nhu bực mình, cô nghiêng đầu sang, gương mặt của Hàn Minh Vũ rất sát với cô, hơi thở của anh ấy cô còn cảm thấy ấm ấm, nằm gì mà sát mặt người ta như vậy chứ? Quyển Nhu ngượng ngùng, cũng tại anh ta đẹp trai lắm cơ. Ấy za..nhưng mà Minh Vũ cứ ôm cô cứng ngắt như thế này thì cô không chở mình được.
"Minh Vũ anh ngủ thật rồi đấy hả? Minh Vũ?" Quyển Nhu thỏ thẻ hỏi, rồi thỏ thẻ gọi nhưng Hàn Minh Vũ vốn không có ý định sẽ trả lời.
Phòng tối om, Quyển Nhu hơi sợ, đèn ngủ cũng bị tắt nên trong phòng không chút ánh sáng, bàn tay mềm mại của cô níu nhẹ tay áo của Hàn Minh Vũ, không phản kháng nữa mà đành phải ngủ khổ.
Hàn Minh Vũ khẽ cười, một lúc sau cô ấy ngủ say thì anh mới ngồi dậy bế cô đặt lại tư thế nằm cho thoải mái, Minh Vũ cũng nhấn nút bật đèn ngủ lên. Quyển Nhu đêm đó ngủ rất ngon lành, cho đến sáng thì phát hiện người đang ôm cứng Minh Vũ là cô, ách...không phải chứ...tối qua là anh ta ôm cô kia mà, tại sao bây giờ lại thành ra cô là kẻ thừa cơ hội thế này....????
Đang lo là thế thì bỗng nhiên có một luồng sáng của xe ô tô, rọi thẳng vào mặt của Quyển Nhu, cô nhíu mắt, ánh sáng chói qua làm cô không nhìn thấy gì, hai tay của Quyển Nhu xếp vào đưa lên che lấy đôi mắt.
Chiếc xe chạy thêm một đoạn ngắn đến gần cổng của Hàn gia thì ngừng, cánh cửa mở ra, người trên xe bước xuống không ai khác chính là Hàn Minh Vũ.
Ở đằng trước Quyển Nhu không nhìn thấy Minh Vũ nhưng Minh Vũ thì lại nhìn thấy cô rất rõ, bởi ánh đèn không chiếu vào mắt anh.
"Cô làm gì ở ngoài này?" Giọng nói trầm ổn của Hàn Minh Vũ vang lên.
Quyển Nhu không nhìn rõ nhưng giọng nói ấy thì cô nhận ra, là Minh Vũ, anh ấy đã về. Quyển Nhu thả tay xuống, cô chạy tới chỗ của Minh Vũ đang đứng, lúc này khuất đèn chiếu thì cô có thể nhìn rõ anh rồi.
"Sao anh không tắt đèn xe, ánh sáng chói quá tôi chẳng nhìn được anh."
Hàn Minh Vũ mặt lạnh nghiêm, ánh mắt khắc khe để ý những thứ trên người của Quyển Nhu.
"Áo khoác của đàn ông, cô đã đi gặp nam nhân sao?" Giọng nói hơi gằn, lại có phần khó chịu.
Quyển Nhu mắt mở tròn, tự dưng nghe Minh Vũ hỏi đến cái áo thì cô mới sực nhớ là quên trả cho Lý Nghệ Hoành, Quyển Nhu không do dự mà lấy cái áo xuống.
"Áo này là của anh Nghệ Hoành, hồi nảy anh ấy có đến tìm tôi, sợ tôi lạnh nên mới đưa áo cho tôi thôi, tôi không có đi gặp nam nhân như anh nghĩ đâu." Quyển Nhu cầm áo trên tay, trực tâm nói với Minh Vũ.
Trời lại nổi gió, mái tóc của Quyển Nhu xoa xoa bay phất ra sau, chiếc váy mỏng manh cũng bị gió xuyên thấu. Hàn Minh Vũ yên lặng, anh không hỏi cô gì nữa, gương mặt cũng chợt nhẹ nhàng. Chiếc áo khoác của Minh Vũ sau đó được cởi ra, khoác lên cho Quyển Nhu, cô ấy ngạc nhiên đôi mắt nhìn theo bàn tay của Hàn Minh Vũ.
"Minh Vũ à!" Quyển Nhu khẽ gọi.
Hàn Minh Vũ không đáp, anh khoác xong thì bỏ đi vào trong. Quyển Nhu chạy theo: "Minh Vũ xe của anh." Tay cô chỉ về phía chiếc xe.
Anh giữ cửa đi ra nói: "Không sao đâu thiếu phu nhân, xe tôi sẽ lái vào."
Quyển Nhu nghe vậy thì không phải bận tâm nữa, cô dịnh áo chạy theo Minh Vũ vào trong.
Hàn phu nhân nhìn thấy Minh Vũ về thì hỏi:
"Vũ, con đã ăn tối chưa?"
Minh Vũ gật đầu với mẹ: "Con ăn rồi."
Quyển Nhu đi vào sau, cô chợt đứng yên nhìn Hàn phu nhân, nhưng khi Minh Vũ đi lên phòng thì cô lại chạy theo.
Hàn Minh Vũ mở cửa, Quyển Nhu đứng sau anh vài bước, lúc anh vào xong thì cô mới vô. Quyển Nhu cởi áo của Minh Vũ ra treo gọn gàng lên giá còn áo của Lý Nghệ Hoành thì xếp lại mà cất đi, hôm nào đó thì cũng phải mang trả mới được. Quyển Nhu nhìn đồng hồ bây giờ cũng đã là 9h tối rồi, cô ngồi xuống giường thì bỗng có tin nhắn gửi đến.
Cô mở điện thoại ra xem, tin nhắn viết: "Anh nhớ em."
Quyển Nhu giật mình, tin nhắn này là của Lý Nghệ Hoành, anh ta mới vừa gặp cô hồi nảy mà bây giờ còn nhắn là nhớ, ôi sợ quá...cô phải xóa đi, xóa đi, hay là chặn luôn được không? Quyển Nhu bấm vào mục xóa, tin nhắn nhanh chóng được xóa đi.
"Mình phải cảnh báo với Minh Vũ về Lý Nghệ Hoành, nhưng phải giải thích cho anh ấy hiểu theo cách nào đây, không lẽ lại nói Lý Nghệ Hoành yêu Nghệ Hân....Ách không được, anh ấy sẽ không tin đâu." Quyển Nhu suy nghĩ.
Lúc sau Hàn Minh Vũ tắm xong thì bước ra, trên người mặc áo khăn choàng màu trắng, mái tóc vừa gội vẫn còn nhỏ giọt, anh đi tới bàn lấy cái mấy sấy tóc, bỗng anh để ý thấy Quyển Nhu đang ngồi trên giường ôm đầu gối, mắt cứ chăm chú nhìn anh.
Hàn Minh Vũ cầm mấy sấy tóc lên, gắm vào ổ điện sau đó nhìn vào gương mà sấy, anh tỏ ra chẳng để tâm đến ai kia, chỉ tập trung vào việc sấy tóc.
Quyển Nhu duỗi chân xuống, cô hơi nhíu mày vì chân đã bị tê, cô đưa tay bóp bóp chân cho dễ chịu sau đó lại quay sang nhìn Minh Vũ, ánh mắt rất phiền não, cô đang không biết phải nói với Minh Vũ như thế nào? Nếu để Minh Vũ biết thì là cô đã phản bội Lý Nghệ Hoành, còn nếu cô không nói thì Minh Vũ sẽ thêm sự căm ghét đối với cô, có thể là sẽ thù luôn ấy chứ? Ông trời ơi! Rốt cuộc cô phải lấy tư cách gì để dàn xếp tình huống khó khăn này đây, cô nên là một Lý Nghệ Hân hay là một Khương Quyển Nhu.
Hàn Minh Vũ sấy tóc xong thì cất máy cẩn thận vào học bàn, dáng người cuối nhẹ khi cất đồ của anh ấy rất đẹp, hương thơm dầu gội của hiệu itali thật quyến rũ. Khương Quyển Nhu từ đôi mắt đầy tâm sự lại nhất thời bị hình ảnh của chàng mỹ nam dụ dỗ, cô quên mất ý định của mình, sắc thần lại ngẩn ra như đang du ngạo ở một mảnh đất tuyệt vời.
Hàn Minh Vũ hơi kỳ nhìn Quyển Nhu, anh đứng trước mặt cô búng ngón tay một cái.
Quyển Nhu bừng tĩnh, ánh mắt lạnh lùng của Minh Vũ bắt một tia thẳng tới đôi con ngươi mơ hồ của cô. Quyển Nhu chợt lúng túng mà cúi thấp đầu, bộ dạng e thẹn rất dễ để nhận ra.
"Cô nhìn tôi như là keo dán vậy? Thích tôi lắm à?" Minh Vũ ngồi xuống, cái tánh trêu đùa lại bắt đầu.
Quyển Nhu đỏ mặt, vành tai hồng hồng, cô bị chột dạ nhưng miệng thì chối, nhất quyết phản biện: "Ai mà thích nổi anh, anh khó chịu như ông già ấy, mà không anh là ông cụ non mới đúng."
Hàn Minh Vũ thắt lại cặp chân mày, anh lại giận rồi. Quyển Nhu thấy vẻ mặt của Minh Vũ tối đi thì mím nhẹ cái môi, có phải cô nói hơi quá rồi không.
"Chỉ khi nào anh khó chịu thì mới giống ông cụ non thôi, bình thường thì không có đâu." Quyển Nhu cất giọng nhè nhẹ, cô muốn Minh Vũ nhìn nhận câu vừa rồi thành một ý như thế này.
Hàn Minh Vũ chớp chậm đôi mắt, miệng cũng chậm rãi nói:
"Cho dù tôi có là một ông cụ non thì cũng có hàng trăm cô gái vây quanh tôi, bởi vì họ có mắt nhìn, còn cô thì không."
Quyển Nhu xị mặt, cái môi nhỏ giật giật, cô cố nhịn, nhưng lời mỉa mai của Hàn Minh Vũ rất là có lực tấn công, chung quy là cô không nhịn được: "Mắt tôi sao lại không có, cái này là gì hả."
Quyển Nhu chớp chớp mi, mặt kê đến sát cho Minh Vũ nhìn.
Khóe miệng Hàn Minh Vũ khẽ cong lên, sau đó ấn vào đôi môi kia một cái.
Quyển Nhu bị hôn thì giật mình, cô che lấy miệng: "Ướm...Hàn Minh Vũ đồ lợi dụng."
"Là cô câu dẫn tôi." Hàn Minh Vũ xích tới một chút.
Quyển Nhu lùi lại, ớ ấp nói: "Anh đừng có qua đây, nếu không tôi...tôi cắn anh."
"Còn làm bộ sợ, hôm qua cô còn tự mình đến căn hộ của tôi, chẳng lẽ khi đó cô không sợ tôi làm gì cô ư?"
Hàn Minh Vũ không vội, anh cứ từ từ mà nói nhưng anh ta càng như vậy thì Quyển Nhu lại càng thấp thỏm.
"Tôi..tôi sẽ chuyển phòng, mình anh ngủ đây đi."
Quyển Nhu lật đật đứng dậy leo xuống, cô vừa đặt chân dưới sàn thì cái eo liền bị Hàn Minh Vũ ôm lấy, anh kéo luôn cô ngả lên nệm, thân người liền nghiêng sang úp lên cô.
"Á...Hàn Minh Vũ anh mau tránh ra." Quyển nhu hét lên.
Âm thanh của Quyển Nhu làm chói tai Minh Vũ, anh nhíu mày, lấy tay bịt cái miệng cô lại.
"Cô mà còn ồn ào, tôi xử đẹp cô đấy."
Quyển Nhu thở mạnh, cô gật gật Minh Vũ mới thả tay ra.
"Anh đừng có xằng bậy với tôi." Quyển Nhu nói nhỏ.
Hàn Minh Vũ ánh mắt đăm chiêu trên gương mặt của Quyển Nhu, rồi bỗng anh nằm xuống một bên và nói: "Ngủ đi, tôi mệt rồi."
Quyển Nhu đến nằm còn không thoải mái, anh ta còn bảo là ngủ đi, ngủ kiểu gì mà chân còn tọt xuống giường thế này.
"Nè, Minh Vũ anh bỏ tay anh ra khỏi người tôi đi, đèn còn chưa tắt anh ngủ cái gì hả?"
Hàn Minh Vũ đưa tay nhấn vào một nút ở đầu giường, đèn điện đột nhiên được tắt.
Quyển Nhu thấy căn phòng bỗng tối ôm, cô chợt sửng sờ, bóng đèn đang ủng hộ cho Minh Vũ hay sao mà cô nói một cái là tắt luôn vậy.
"Minh Vũ à, đèn tự dưng tắt kìa, có phải bị cháy rồi không?"
Hàn Minh Vũ im lặng, giả vờ như đã ngủ, thật ra ở đầu giường có gắn công tắc cảm biến. Mỗi khi anh lười quên tắt đèn, thì có thể tiện tay dùng nút này, nhà giàu mà toàn sài thiết bị thông minh, nhưng cô nàng Quyển Nhu thì không hề biết đến cách đặc biệt đó.
Minh Vũ không trả lời, Quyển Nhu bực mình, cô nghiêng đầu sang, gương mặt của Hàn Minh Vũ rất sát với cô, hơi thở của anh ấy cô còn cảm thấy ấm ấm, nằm gì mà sát mặt người ta như vậy chứ? Quyển Nhu ngượng ngùng, cũng tại anh ta đẹp trai lắm cơ. Ấy za..nhưng mà Minh Vũ cứ ôm cô cứng ngắt như thế này thì cô không chở mình được.
"Minh Vũ anh ngủ thật rồi đấy hả? Minh Vũ?" Quyển Nhu thỏ thẻ hỏi, rồi thỏ thẻ gọi nhưng Hàn Minh Vũ vốn không có ý định sẽ trả lời.
Phòng tối om, Quyển Nhu hơi sợ, đèn ngủ cũng bị tắt nên trong phòng không chút ánh sáng, bàn tay mềm mại của cô níu nhẹ tay áo của Hàn Minh Vũ, không phản kháng nữa mà đành phải ngủ khổ.
Hàn Minh Vũ khẽ cười, một lúc sau cô ấy ngủ say thì anh mới ngồi dậy bế cô đặt lại tư thế nằm cho thoải mái, Minh Vũ cũng nhấn nút bật đèn ngủ lên. Quyển Nhu đêm đó ngủ rất ngon lành, cho đến sáng thì phát hiện người đang ôm cứng Minh Vũ là cô, ách...không phải chứ...tối qua là anh ta ôm cô kia mà, tại sao bây giờ lại thành ra cô là kẻ thừa cơ hội thế này....????
Bình luận facebook