Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Một tuần sau.
Trong khoảng thời gian này Bạch Ly bận tối mày tối mặt, hơn nữa sắp đến thời gian hoàn thành bản thảo, cô liên tục đẩy nhanh tiến độ công việc trong mấy ngày cuối này đến nỗi cơm không ăn ngon, không cả nghỉ ngơi.
Sau vài ngày kiên trì, khi hết bận Bạch Ly mới mang quần áo bỏ vào máy giặt thì cô cảm thấy bụng mình đau dữ dội.
Cô đã quên mất buổi tối hôm đó mình chạy vào nhà vệ sinh bao nhiêu lần, chỉ nhớ rõ lần cuối cùng cô gần như ngã quỵ, không còn sức lực nằm trên giường.
Đầu cũng choáng váng, Bạch Ly rất rõ tình trạng của bản thân, đây không phải lần đầu tiên cô bị như vậy.
Viêm dạ dày cấp tính.
Thời điểm chưa phát bệnh, cô hoàn toàn không cảm thấy mình bị bệnh gì về dạ dày, nhưng mỗi lần phát bệnh đều đau đến mức chết đi sống lại, cô tựa vào thành giường, người co quắp lại, ngón tay bấm vào giữa hai bắp chân, muốn dùng cơn đau ở nơi khác để chuyển sự chú ý.
Nhưng hoàn toàn không có cách nào khác, cuối cùng cũng dịu đi nhưng hai phút sau cơn đau lại ập đến.
Sau một thời gian dài chịu đựng, ý thức của cô dần mơ hồ…
–
Bạch Ly khôi phục tinh thần lại thì đã là ngày hôm sau, cô vừa tỉnh lại thì ngửi thấy ngay mùi thuốc khử trùng hòa với mùi thuốc lẫn lộn đặc trưng của bệnh viện.
Có hơi giống với việc thoát khỏi cõi chết.
Cô ngồi thẳng dậy, sau đó nhìn xung quanh một lượt, cô liếm đôi môi khô của mình.
“Này, cô bé tỉnh rồi à? Cháu có muốn uống chút nước không?” Một người phụ nữ trung niên đang ngồi trong phòng bệnh nói: “Bác thấy cháu một mình ở bệnh viện truyền nước, không có ai chăm sóc, cháu vừa mới tỉnh dậy, khát nước không?”
Bạch Ly gật đầu, bác gái dùng cốc giấy rót cho cô một cốc nước ấm.
“Cảm ơn bác.”
“Những người trẻ tuổi này, cả ngày chỉ ăn đồ bên ngoài, đứa nhỏ nhà ta cũng vậy........haiz” Bác gái quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn đứa con trai cũng đang được truyền nước: “Thằng con ngu ngốc của bác đi ra ngoài ăn lẩu cả một tuần! Ngày hôm qua còn đặc biệt ăn cay! Thật là không muốn sống nữa hay sao!”
“Mẹ!” Nam sinh gọi, có vẻ không vui khi mẹ để lộ khuyết điểm của mình trước mặt người ngoài.
Sau khi uống hết cốc nước trên tay, Bạch Ly cúi đầu cong môi, lắng nghe tiếng cãi vã của hai mẹ con bên cạnh, nghe đến mức cảm thấy hưng phấn, đột nhiên có người đẩy cửa bước vào, Bạch Ly ngẩng đầu.
Là Thẩm Thanh Dữ.
Ngày hôm qua lúc Bạch Ly ý thức mơ hồ, hình như là gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Dữ, không cần suy nghĩ cũng biết là anh ấy đưa cô đến bệnh viện.
Trên người anh ấy vẫn mặc áo blouse còn chưa cởi ra, còn có một y tá đi phía sau, y tá đi tới vươn tay sờ trán Bạch Ly, sau đó quay sang nói với Thẩm Thanh Dữ: “Bác sĩ Thẩm, em gái anh hết sốt rồi, nhưng vẫn phải đợi kết quả kiểm tra, trước tiên nên nằm viện vài ngày.”
“Được.”
Bạch Ly ngẩng đầu, nghe được hai chữ nằm viện thì da đầu tê dại, cô nói: ” Chỉ là viêm dạ dày mà thôi, cần phải nằm viện sao.....?”
“Đương nhiên phải rồi.” Thẩm Thanh Dữ lạnh giọng nói: “Trước tiên quan sát một chút, sau mấy ngày truyền dịch em sẽ thành thật hơn chút.”
Bạch Ly: “…”
Bạch Ly bị Thẩm Thanh Dữ cưỡng chế nằm viện, buổi tối chỉ còn lại lọ thuốc cuối cùng, đúng lúc cô thấy có chút buồn chán, mặc áo khoác đi ra ngoài dạo vài vòng, nghĩ gần đây mình muốn vẽ một bức tranh nhưng còn chưa thực hiện được, một trận gió thu thổi tới, lá cây kêu xào xạc, vài ngọn đèn ở giữa hành lang nhấp nháy, Bạch Ly kéo quần áo xuống, kéo chặt một chút, cất bước chuẩn bị trở về.
Cô vừa mới xoay người, đột nhiên có một giọng nữ từ phía sau truyền đến, run rẩy, giọng nói không chắc chắn lắm, Bạch Ly cảm nhận được người đó đã chạy tới, cô ấy vươn tay túm lấy tay áo Bạch Ly.
“Bạch Ly.”
Tim của Bạch Ly đập mạnh, một cảm giác đã mất từ lâu bỗng kéo đến.
Chỉ có thời điểm gặp lại bạn cũ mới có cảm giác này.
Kể từ khi cô chọn trở lại Nam Thành, cô biết rằng một ngày nào đó sẽ gặp lại bọn họ.
Bạch Ly chậm rãi quay người lại, nở một nụ cười, giống như năm đó, cô nhẹ giọng nói: ” Đã lâu không gặp.”
“Dao Dao.”
***
Chín giờ tối, chiếc xe thể thao Lycan màu đỏ cam dừng ở cửa quán bar, khiến người qua đường liên tục quay đầu lại nhìn.
Phố Cửu là một phố nổi tiếng về các quán bar ở Hải Thành, dường như ở ven đường sẽ không có ai tỉnh táo. Hầu hết mọi người đều say khướt, có người ôm vai nhau nói chuyện nhân sinh, có người ôm cây ven đường khóc, cũng có một số người ngồi xổm bên cạnh vùi đầu tự hỏi bản thân.
Hứa Nhượng dừng xe, đôi chân dài miên man bước ra, trong đêm tối bóng dáng thon dài của đàn ông vô cùng bắt mắt, vẻ mặt u ám, trong mắt không có một tia ấm áp.
Không biết lại là công tử nhà ai, ven đường có một người phụ nữ ăn mặc hở hang ôm cánh tay thổi còi khiêu khích Hứa Nhượng.
Anh thậm chí còn không thèm liếc mắt.
Hứa Nhượng bước vào một quán tên là “Vân Thượng”, so với những quán bar rực rỡ màu sắc bên cạnh, Vân Thượng chính là một dòng nước trong, tiếng nhạc kéo dài không dừng, ở giữa quầy bar người phục vụ nhàn nhã lắc rượu.
“Ồ, Hứa thiếu gia đến rồi à.” Có người ngồi ở cửa nhìn thấy anh: “Tôi đợi cậu lâu rồi, hôm nay uống chút gì chứ?”
“Hôm nay không uống, còn phải lái xe.” Hứa Nhượng thuận tay ném chìa khóa xe lên bàn, lười biếng ngồi xuống.
“Chậc chậc, anh Nhượng tới quán bar mà không uống rượu, anh thay đổi khá nhanh, đến giờ mới được vài năm, vậy mà đã thay đổi được?”
“Bây giờ có thể so sánh với trước đây sao?” Hứa Nhượng liếc mắt một cái: “Cậu vẫn mười mấy tuổi hả?”
“Haiz, thật nhớ trước đây, Hứa Nhượng là người ngàn chén không say.” Tống Cảnh Thước nhớ lại chuyện đã qua: “Nhưng bây giờ mọi chuyện đã không còn như xưa, thật vất vả cậu mới đến Hải Thành một lần, một chén rượu cũng không uống, như vậy là không cho anh em thể diện rồi.”
Chỉ mới trôi qua bốn năm nhưng lại giống mười năm, nhiều thứ đã thay đổi, chẳng hạn như Tống Cảnh Thước, một người có tửu lượng kém nhất nhưng bây giờ lại mở một quán bar.
Tống Cảnh Thước liếc nhìn Hứa Nhượng, sau đó ngả người ra sau, nhướng mày: “Cho nên, rốt cuộc chuyện cậu nói trong điện thoại ngày hôm nay là sao?”
Cuối cùng cũng trở về trọng tâm vấn đề.
Hai hôm nay, Hứa Nhượng đến Hải Thành công tác. Khi Tống Cảnh Thước nhận được điện thoại của anh còn tưởng rằng là anh muốn tìm mình chơi thôi, nhưng khi nhận điện thoại giọng Hứa Nhượng rất nghiêm túc.
Hứa Nhượng nói với anh ta một chuyên, nhiều năm như vậy tất cả bọn họ đều nhớ rõ một chuyện.
“Mấy ngày trước tôi đến Hoàn Cầu, lúc đó gặp một người rất giống cô ấy.” Hứa Nhượng nhắm mắt lại, vẫn là dáng vẻ lười biếng, khiến người ta không biết anh có cảm xúc gì: “Dạo này liên lạc với những người khác đi, chú ý tình hình một chút.”
“Trước đây không có tin tức gì, nhưng lần này..... “
“Thật sự rất giống.”
Lỡ đâu, lỡ đâu lần này là cô ấy thật thì sao?
Hứa Nhượng không cần nói ra tên người này thì Tống Cảnh Thước cũng biết là ai, cô và Hứa Nhượng đã từng gắn bó với nhau như hình với bóng.
Nếu nói Hứa Nhượng là súng, vậy Bạch Ly chính là bông hoa hồng đỏ được khảm trên khẩu súng.
Đổi lại là bốn năm trước, những lúc như thế này Hứa Nhượng chắc chắn sẽ không đến một mình, chắc chắn sẽ đi cùng Bạch Ly đến, Tống Cảnh Thước vẫn nhớ rõ cảnh lần đầu tiên Hứa Nhượng dẫn Bạch Ly đến đây.
Hôm đó bọn họ đi hát karaoke như thường lệ, vài người ở ghế lô chơi đùa rất ầm ĩ, đột nhiên Hứa Nhượng mở cửa bước vào, còn có một người phụ nữ trong sáng nhưng lạnh lùng đi đằng sau.
Lúc đó Bạch Ly đã rất nổi tiếng trong lớp học, ngay từ đầu tất cả mọi người đều cho rằng Bạch Ly là loại người phóng đãng quyến rũ, kết quả sau này mới phát hiện người phụ nữ này rất khó tiếp xúc, nếu có người động tay động chân với Bạch Ly, như vậy chắc chắn sẽ bị cô đánh cho một trận.
Trong ghế lô có người ngẩng đầu lên, vẻ mặt run rẩy, sau đó nói đùa: “Ồ, anh Nhượng, anh đổi khẩu vị? Sao lại thích kiểu này?”
“Không phải anh Nhượng thích loại con gái ngoan ngoãn nghe lời sao?”
Thích đóa hoa hồng có gai Bạch Ly này từ lúc nào vậy?
Hứa Nhượng nghiêng người sang một bên để Bạch Ly đi vào, đứng ở phía sau cô, đưa tay ra nhưng lại cách vai của cô vài cm, không chạm vào người cô, không có tiếp xúc thân thể.
“Đừng nói bừa.” Hứa Nhượng cười khẽ: “Bạn bè mà thôi.”
Kể từ đó, chỗ nào có Hứa Nhượng thì cũng có Bạch Ly, ngay từ đầu tất cả mọi người đều cho rằng chỉ là bạn bè bình thường, nhưng dần dần, tất cả mọi người phát hiện Bạch Ly quan trọng hơn nhiều so với những người xung quanh Hứa Nhượng.
Hứa Nhượng làm gì cũng sẽ chờ Bạch Ly, Bạch Ly xảy ra chuyện gì anh đều là người đầu tiên ra mặt giải quyết cho Bạch Ly.
Nhưng bọn họ không phải người yêu.
Ánh mắt của Tống Cảnh Thước cũng dần tối lại, anh ta im lặng hai giây, nhìn ngón tay Hứa Nhượng cong lại, tùy tiện gõ nhẹ vào tay vịn của ghế, bọn họ đã là bạn bè của nhau rất nhiều năm.
Tống Cảnh Thước hiểu ý nghĩa của động tác và ánh mắt của Hứa Nhượng.
Hiện tại anh đang khẩn trương nhưng cũng đang mong đợi.
“Nhưng nếu vẫn không phải là cô ấy thì sao?”
“........ “
Đây không phải là lần đầu tiên, bọn họ nhìn thấy người giống Bạch Ly, không chỉ có Hứa Nhượng, thật ra tất cả mọi người đều đang tìm Bạch Ly, nhưng không một ai có tin tức của cô, Bạch Ly như bốc hơi khỏi trần gian này rồi.
“Tôi hy vọng là cô ấy.” Con ngươi Hứa Nhượng rụt lại: “Cô ấy còn sống là được rồi.”
Tống Cảnh Thước lại nhấp thêm một ngụm rượu, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có đủ loại người đi đường, nhưng không có một người nào giống cô.
“Đúng vậy, cô ấy còn sống là được rồi.”
Đó là suy nghĩ của tất cả bọn họ.
Hy vọng cô vẫn còn sống.
Chín giờ sáng ngày hôm sau, Hứa Nhượng rời giường rồi đi tắm rửa.
Nhiệt độ ở Hà Thành cao hơn Nam Thành vài độ. Là một thành phố ven biển ở phía tây nam, cho dù là mùa thu và mùa đông thì nhiệt độ vẫn cao, ánh mặt trời chiếu vào, xuyên thấu qua cửa kính của khách sạn chiếu vào mặt người đàn ông, một tia sáng vừa vặn chiếu vào sống mũi anh tuấn, cuối cùng ánh sáng chiếu vào con ngươi màu nâu nhạt, người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo ngủ, buộc hờ hững.
Mấy ngày hôm nay lòng dạ anh rối bời, giống như có điềm báo trước sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Hứa Nhượng nhìn dòng xe tấp nập ngoài cửa sổ, hơi nhắm mắt nhớ lại bóng hình của người đó ở trung tâm Hoàn Cầu, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên kéo anh trở về thực tại.
Tay trái anh vẫn cầm cốc thủy tinh, tay phải trượt lên mở điện thoại, nhấn nút nghe.
Lâm Hạo gọi tới, bên kia im lặng vài giây, thậm chí Hứa Nhượng còn nghe thấy tiếng sóng điện.
“Sao thế, Lâm thiếu gia định nói với tôi tin vui cậu đã theo đuổi được Tiền Nhã Lâm sao?” Hứa Nhượng hơi cong môi, thản nhiên nói.
“Hứa Nhượng.” Giọng Lâm Hạo rất nghiêm túc: “Bạch Ly đã trở lại, ở bệnh viện Thành Phố.”
......
Cốc thủy tinh trên tay của Hứa Nhượng rơi xuống đất, anh nhìn những mảnh vỡ nhỏ dưới chân, lùi về phía sau.
Lần này là thật, cô đã trở lại.
Trong khoảng thời gian này Bạch Ly bận tối mày tối mặt, hơn nữa sắp đến thời gian hoàn thành bản thảo, cô liên tục đẩy nhanh tiến độ công việc trong mấy ngày cuối này đến nỗi cơm không ăn ngon, không cả nghỉ ngơi.
Sau vài ngày kiên trì, khi hết bận Bạch Ly mới mang quần áo bỏ vào máy giặt thì cô cảm thấy bụng mình đau dữ dội.
Cô đã quên mất buổi tối hôm đó mình chạy vào nhà vệ sinh bao nhiêu lần, chỉ nhớ rõ lần cuối cùng cô gần như ngã quỵ, không còn sức lực nằm trên giường.
Đầu cũng choáng váng, Bạch Ly rất rõ tình trạng của bản thân, đây không phải lần đầu tiên cô bị như vậy.
Viêm dạ dày cấp tính.
Thời điểm chưa phát bệnh, cô hoàn toàn không cảm thấy mình bị bệnh gì về dạ dày, nhưng mỗi lần phát bệnh đều đau đến mức chết đi sống lại, cô tựa vào thành giường, người co quắp lại, ngón tay bấm vào giữa hai bắp chân, muốn dùng cơn đau ở nơi khác để chuyển sự chú ý.
Nhưng hoàn toàn không có cách nào khác, cuối cùng cũng dịu đi nhưng hai phút sau cơn đau lại ập đến.
Sau một thời gian dài chịu đựng, ý thức của cô dần mơ hồ…
–
Bạch Ly khôi phục tinh thần lại thì đã là ngày hôm sau, cô vừa tỉnh lại thì ngửi thấy ngay mùi thuốc khử trùng hòa với mùi thuốc lẫn lộn đặc trưng của bệnh viện.
Có hơi giống với việc thoát khỏi cõi chết.
Cô ngồi thẳng dậy, sau đó nhìn xung quanh một lượt, cô liếm đôi môi khô của mình.
“Này, cô bé tỉnh rồi à? Cháu có muốn uống chút nước không?” Một người phụ nữ trung niên đang ngồi trong phòng bệnh nói: “Bác thấy cháu một mình ở bệnh viện truyền nước, không có ai chăm sóc, cháu vừa mới tỉnh dậy, khát nước không?”
Bạch Ly gật đầu, bác gái dùng cốc giấy rót cho cô một cốc nước ấm.
“Cảm ơn bác.”
“Những người trẻ tuổi này, cả ngày chỉ ăn đồ bên ngoài, đứa nhỏ nhà ta cũng vậy........haiz” Bác gái quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn đứa con trai cũng đang được truyền nước: “Thằng con ngu ngốc của bác đi ra ngoài ăn lẩu cả một tuần! Ngày hôm qua còn đặc biệt ăn cay! Thật là không muốn sống nữa hay sao!”
“Mẹ!” Nam sinh gọi, có vẻ không vui khi mẹ để lộ khuyết điểm của mình trước mặt người ngoài.
Sau khi uống hết cốc nước trên tay, Bạch Ly cúi đầu cong môi, lắng nghe tiếng cãi vã của hai mẹ con bên cạnh, nghe đến mức cảm thấy hưng phấn, đột nhiên có người đẩy cửa bước vào, Bạch Ly ngẩng đầu.
Là Thẩm Thanh Dữ.
Ngày hôm qua lúc Bạch Ly ý thức mơ hồ, hình như là gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Dữ, không cần suy nghĩ cũng biết là anh ấy đưa cô đến bệnh viện.
Trên người anh ấy vẫn mặc áo blouse còn chưa cởi ra, còn có một y tá đi phía sau, y tá đi tới vươn tay sờ trán Bạch Ly, sau đó quay sang nói với Thẩm Thanh Dữ: “Bác sĩ Thẩm, em gái anh hết sốt rồi, nhưng vẫn phải đợi kết quả kiểm tra, trước tiên nên nằm viện vài ngày.”
“Được.”
Bạch Ly ngẩng đầu, nghe được hai chữ nằm viện thì da đầu tê dại, cô nói: ” Chỉ là viêm dạ dày mà thôi, cần phải nằm viện sao.....?”
“Đương nhiên phải rồi.” Thẩm Thanh Dữ lạnh giọng nói: “Trước tiên quan sát một chút, sau mấy ngày truyền dịch em sẽ thành thật hơn chút.”
Bạch Ly: “…”
Bạch Ly bị Thẩm Thanh Dữ cưỡng chế nằm viện, buổi tối chỉ còn lại lọ thuốc cuối cùng, đúng lúc cô thấy có chút buồn chán, mặc áo khoác đi ra ngoài dạo vài vòng, nghĩ gần đây mình muốn vẽ một bức tranh nhưng còn chưa thực hiện được, một trận gió thu thổi tới, lá cây kêu xào xạc, vài ngọn đèn ở giữa hành lang nhấp nháy, Bạch Ly kéo quần áo xuống, kéo chặt một chút, cất bước chuẩn bị trở về.
Cô vừa mới xoay người, đột nhiên có một giọng nữ từ phía sau truyền đến, run rẩy, giọng nói không chắc chắn lắm, Bạch Ly cảm nhận được người đó đã chạy tới, cô ấy vươn tay túm lấy tay áo Bạch Ly.
“Bạch Ly.”
Tim của Bạch Ly đập mạnh, một cảm giác đã mất từ lâu bỗng kéo đến.
Chỉ có thời điểm gặp lại bạn cũ mới có cảm giác này.
Kể từ khi cô chọn trở lại Nam Thành, cô biết rằng một ngày nào đó sẽ gặp lại bọn họ.
Bạch Ly chậm rãi quay người lại, nở một nụ cười, giống như năm đó, cô nhẹ giọng nói: ” Đã lâu không gặp.”
“Dao Dao.”
***
Chín giờ tối, chiếc xe thể thao Lycan màu đỏ cam dừng ở cửa quán bar, khiến người qua đường liên tục quay đầu lại nhìn.
Phố Cửu là một phố nổi tiếng về các quán bar ở Hải Thành, dường như ở ven đường sẽ không có ai tỉnh táo. Hầu hết mọi người đều say khướt, có người ôm vai nhau nói chuyện nhân sinh, có người ôm cây ven đường khóc, cũng có một số người ngồi xổm bên cạnh vùi đầu tự hỏi bản thân.
Hứa Nhượng dừng xe, đôi chân dài miên man bước ra, trong đêm tối bóng dáng thon dài của đàn ông vô cùng bắt mắt, vẻ mặt u ám, trong mắt không có một tia ấm áp.
Không biết lại là công tử nhà ai, ven đường có một người phụ nữ ăn mặc hở hang ôm cánh tay thổi còi khiêu khích Hứa Nhượng.
Anh thậm chí còn không thèm liếc mắt.
Hứa Nhượng bước vào một quán tên là “Vân Thượng”, so với những quán bar rực rỡ màu sắc bên cạnh, Vân Thượng chính là một dòng nước trong, tiếng nhạc kéo dài không dừng, ở giữa quầy bar người phục vụ nhàn nhã lắc rượu.
“Ồ, Hứa thiếu gia đến rồi à.” Có người ngồi ở cửa nhìn thấy anh: “Tôi đợi cậu lâu rồi, hôm nay uống chút gì chứ?”
“Hôm nay không uống, còn phải lái xe.” Hứa Nhượng thuận tay ném chìa khóa xe lên bàn, lười biếng ngồi xuống.
“Chậc chậc, anh Nhượng tới quán bar mà không uống rượu, anh thay đổi khá nhanh, đến giờ mới được vài năm, vậy mà đã thay đổi được?”
“Bây giờ có thể so sánh với trước đây sao?” Hứa Nhượng liếc mắt một cái: “Cậu vẫn mười mấy tuổi hả?”
“Haiz, thật nhớ trước đây, Hứa Nhượng là người ngàn chén không say.” Tống Cảnh Thước nhớ lại chuyện đã qua: “Nhưng bây giờ mọi chuyện đã không còn như xưa, thật vất vả cậu mới đến Hải Thành một lần, một chén rượu cũng không uống, như vậy là không cho anh em thể diện rồi.”
Chỉ mới trôi qua bốn năm nhưng lại giống mười năm, nhiều thứ đã thay đổi, chẳng hạn như Tống Cảnh Thước, một người có tửu lượng kém nhất nhưng bây giờ lại mở một quán bar.
Tống Cảnh Thước liếc nhìn Hứa Nhượng, sau đó ngả người ra sau, nhướng mày: “Cho nên, rốt cuộc chuyện cậu nói trong điện thoại ngày hôm nay là sao?”
Cuối cùng cũng trở về trọng tâm vấn đề.
Hai hôm nay, Hứa Nhượng đến Hải Thành công tác. Khi Tống Cảnh Thước nhận được điện thoại của anh còn tưởng rằng là anh muốn tìm mình chơi thôi, nhưng khi nhận điện thoại giọng Hứa Nhượng rất nghiêm túc.
Hứa Nhượng nói với anh ta một chuyên, nhiều năm như vậy tất cả bọn họ đều nhớ rõ một chuyện.
“Mấy ngày trước tôi đến Hoàn Cầu, lúc đó gặp một người rất giống cô ấy.” Hứa Nhượng nhắm mắt lại, vẫn là dáng vẻ lười biếng, khiến người ta không biết anh có cảm xúc gì: “Dạo này liên lạc với những người khác đi, chú ý tình hình một chút.”
“Trước đây không có tin tức gì, nhưng lần này..... “
“Thật sự rất giống.”
Lỡ đâu, lỡ đâu lần này là cô ấy thật thì sao?
Hứa Nhượng không cần nói ra tên người này thì Tống Cảnh Thước cũng biết là ai, cô và Hứa Nhượng đã từng gắn bó với nhau như hình với bóng.
Nếu nói Hứa Nhượng là súng, vậy Bạch Ly chính là bông hoa hồng đỏ được khảm trên khẩu súng.
Đổi lại là bốn năm trước, những lúc như thế này Hứa Nhượng chắc chắn sẽ không đến một mình, chắc chắn sẽ đi cùng Bạch Ly đến, Tống Cảnh Thước vẫn nhớ rõ cảnh lần đầu tiên Hứa Nhượng dẫn Bạch Ly đến đây.
Hôm đó bọn họ đi hát karaoke như thường lệ, vài người ở ghế lô chơi đùa rất ầm ĩ, đột nhiên Hứa Nhượng mở cửa bước vào, còn có một người phụ nữ trong sáng nhưng lạnh lùng đi đằng sau.
Lúc đó Bạch Ly đã rất nổi tiếng trong lớp học, ngay từ đầu tất cả mọi người đều cho rằng Bạch Ly là loại người phóng đãng quyến rũ, kết quả sau này mới phát hiện người phụ nữ này rất khó tiếp xúc, nếu có người động tay động chân với Bạch Ly, như vậy chắc chắn sẽ bị cô đánh cho một trận.
Trong ghế lô có người ngẩng đầu lên, vẻ mặt run rẩy, sau đó nói đùa: “Ồ, anh Nhượng, anh đổi khẩu vị? Sao lại thích kiểu này?”
“Không phải anh Nhượng thích loại con gái ngoan ngoãn nghe lời sao?”
Thích đóa hoa hồng có gai Bạch Ly này từ lúc nào vậy?
Hứa Nhượng nghiêng người sang một bên để Bạch Ly đi vào, đứng ở phía sau cô, đưa tay ra nhưng lại cách vai của cô vài cm, không chạm vào người cô, không có tiếp xúc thân thể.
“Đừng nói bừa.” Hứa Nhượng cười khẽ: “Bạn bè mà thôi.”
Kể từ đó, chỗ nào có Hứa Nhượng thì cũng có Bạch Ly, ngay từ đầu tất cả mọi người đều cho rằng chỉ là bạn bè bình thường, nhưng dần dần, tất cả mọi người phát hiện Bạch Ly quan trọng hơn nhiều so với những người xung quanh Hứa Nhượng.
Hứa Nhượng làm gì cũng sẽ chờ Bạch Ly, Bạch Ly xảy ra chuyện gì anh đều là người đầu tiên ra mặt giải quyết cho Bạch Ly.
Nhưng bọn họ không phải người yêu.
Ánh mắt của Tống Cảnh Thước cũng dần tối lại, anh ta im lặng hai giây, nhìn ngón tay Hứa Nhượng cong lại, tùy tiện gõ nhẹ vào tay vịn của ghế, bọn họ đã là bạn bè của nhau rất nhiều năm.
Tống Cảnh Thước hiểu ý nghĩa của động tác và ánh mắt của Hứa Nhượng.
Hiện tại anh đang khẩn trương nhưng cũng đang mong đợi.
“Nhưng nếu vẫn không phải là cô ấy thì sao?”
“........ “
Đây không phải là lần đầu tiên, bọn họ nhìn thấy người giống Bạch Ly, không chỉ có Hứa Nhượng, thật ra tất cả mọi người đều đang tìm Bạch Ly, nhưng không một ai có tin tức của cô, Bạch Ly như bốc hơi khỏi trần gian này rồi.
“Tôi hy vọng là cô ấy.” Con ngươi Hứa Nhượng rụt lại: “Cô ấy còn sống là được rồi.”
Tống Cảnh Thước lại nhấp thêm một ngụm rượu, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có đủ loại người đi đường, nhưng không có một người nào giống cô.
“Đúng vậy, cô ấy còn sống là được rồi.”
Đó là suy nghĩ của tất cả bọn họ.
Hy vọng cô vẫn còn sống.
Chín giờ sáng ngày hôm sau, Hứa Nhượng rời giường rồi đi tắm rửa.
Nhiệt độ ở Hà Thành cao hơn Nam Thành vài độ. Là một thành phố ven biển ở phía tây nam, cho dù là mùa thu và mùa đông thì nhiệt độ vẫn cao, ánh mặt trời chiếu vào, xuyên thấu qua cửa kính của khách sạn chiếu vào mặt người đàn ông, một tia sáng vừa vặn chiếu vào sống mũi anh tuấn, cuối cùng ánh sáng chiếu vào con ngươi màu nâu nhạt, người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo ngủ, buộc hờ hững.
Mấy ngày hôm nay lòng dạ anh rối bời, giống như có điềm báo trước sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Hứa Nhượng nhìn dòng xe tấp nập ngoài cửa sổ, hơi nhắm mắt nhớ lại bóng hình của người đó ở trung tâm Hoàn Cầu, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên kéo anh trở về thực tại.
Tay trái anh vẫn cầm cốc thủy tinh, tay phải trượt lên mở điện thoại, nhấn nút nghe.
Lâm Hạo gọi tới, bên kia im lặng vài giây, thậm chí Hứa Nhượng còn nghe thấy tiếng sóng điện.
“Sao thế, Lâm thiếu gia định nói với tôi tin vui cậu đã theo đuổi được Tiền Nhã Lâm sao?” Hứa Nhượng hơi cong môi, thản nhiên nói.
“Hứa Nhượng.” Giọng Lâm Hạo rất nghiêm túc: “Bạch Ly đã trở lại, ở bệnh viện Thành Phố.”
......
Cốc thủy tinh trên tay của Hứa Nhượng rơi xuống đất, anh nhìn những mảnh vỡ nhỏ dưới chân, lùi về phía sau.
Lần này là thật, cô đã trở lại.
Bình luận facebook