Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207
Tại Tây Uyển Cung, Thiên Không Chi Thành.
Chung Sơn, Thiên U công chúa, Thủy Kính tiên sinh, A Đại, A Nhị và Cổ Lâm đều tề tụ đông đủ, sau sáu tháng Chung Sơn đi nghe ngóng đã tìm được ra một vài con đường và đang giảng giải cho mọi người hiểu.
Tuy rằng đã xa nhau sáu tháng, sự ghen ghét của Cổ Lâm đối với Chung Sơn đã phai nhạt đi một ít nhưng Cổ Lâm vẫn nhìn Chung Sơn bằng ánh mắt lãnh đạm.
Sau khi nghe Chung Sơn giảng giải, Thiên U công chúa bỗng nhiên nó:
- Tiên sinh, ngươi cũng biết đấy, ba ngày trước Đại Uy Thiên Long Bồ Tát đã tới rồi.
- Tới rồi?
Chung Sơn nghi hoặc nói.
- Đúng vậy, lúc này hắn đang ở một ngôi chùa phía đông Thiên Không Chi Thành điều tiết cơ thể chuẩn bị tháng sau sẽ quyết chiến một trận với Nạp Lan đại đế.
Thiên U công chúa nói.
- Đại Uy Thiên Long Bồ Tát?
Chung Sơn cau mày suy nghĩ.
- Chính là người mà Tuệ Quang La Hán đi theo.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Đại Uy Thiên Long Bồ Tát chính là người của thánh địa Cực Lạc Niết Bàn sao?
Chung Sơn cau mày nói.
- Nói thừa, lần trước không phải đã nói cho ngươi biết rồi sao.
Cổ Lâm bên cạnh cười nhạo nói.
Chung Sơn đang lơ đễnh nên những người khác cũng không để ý tới.
- Thánh địa Cực Lạc Niết Bàn? Vậy là tháng sau có thể sẽ không yên ổn rồi.
Chung Sơn khẽ thở dài nói.
- Không yên ổn? Cái gì mà không yên ổn?
Cổ Lâm nhíu mày nói.
- Thế tử, lúc trước Hàn Tuyệt thái tử ở đây đã có âm mưu vào chúng ta, hiện tại lại có thêm một người ở thánh địa chẳng phải là càng khơi mào cho những mưu mô tính toán sao?
Thủy Kính tiên sinh giải thích.
- Cái gì? Ngươi nói có người muốn hại chúng ta sao?
Cổ Lâm lập tức kêu lên.
- Đúng vậy. Thủy Kính tiên sinh lo lắng nói.
- Là ai? Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Cổ Lâm lập tức hỏi.
Cổ Lâm còn nhớ rõ chuyện lần trước ở Vụ Hồ, tuy rằng có thể thoát được đại họa thế nhưng nếu như lúc đó chỉ cần sơ ý một chút thì đúng là chết không có chỗ chôn.
- Binh đến thì có thành chắn, nước đến thì có đất ngăn. Trong thời gian tới chúng ta án binh bất động, hóa giải ngoại lực đợi cho hết tháng sau sẽ rời khỏi Tkx.
Thủy Kính tiên sinh mở miệng nói.
Nửa tháng sau, chỉ còn cách đại thọ của Nạp Lan Phiêu Huyết nửa tháng nữa.
Bên trong hoàng cun, Nạp Lan Phiêu Huyết, Cự Lộc Vương và Dịch Diễn lại gặp nhau.
- Bệ hạ, Đại Uy Thiên Long Bồ Tát đã tới được gần hai mươi ngày.
Cự Lộc Vương cười nói.
- Ta biết, ta cảm nhận được khí cơ của hắn, tuy rằng không chính xác lắm thế nhưng ta có thể cảm nhận được khí cơ của hắn đang không ngừng tăng lên từng ngày, Nửa tháng sau nhất định sẽ đạt đến đỉnh điểm đến lúc đó trận quyết đấu giữa ta và hắn sẽ bắt đầu.
Nạp Lan Phiêu Huyết hơi kích động nói.
- Khởi bẩm bệ hạ, thần có một kế hoạch có thể đảm bảo cho bệ hạ giành thắng lợi.
Dịch Diễn nói
- A!
Nạp Lan Phiêu Huyết bất ngờ nói, Cự Lộc Vương cũng nhíu mày nhìn về phía Dịch Diễn.
- Cần phải lợi dụng lúc khí thế của Đại Uy Thiên Long Bồ Tát chưa đạt tới đỉnh, thần sẽ khiến cho Đại Uy Thiên Long Bồ Tát và Thiên U công chúa xảy ra mâu thuẫn rồi giết chết đám người của Thiên U công chúa giá họa cho Đại Uy Thiên Long Bồ Tát. Đên lúc đó nhấ định khí thế của Đại Uy Thiên Long Bồ Tát nhất định sẽ giảm, bệ hạ sẽ giành thắng lợi. Vả lại người ngoài sẽ nghĩ đám người Thiên U công chúa chết trong tay Đại Uy Thiên Long Bồ Tát, Đại La thiên triều sẽ kết oán với Cực Lạc Niết Bàn, đến lúc đó tứ đại đế triều sẽ vây công Đại La thiên triều nhất định sẽ bị diệt vong.
Dịch Diễn kích động nói.
Mỗi câu nói của Dịch Diễn đều khiến Cự Lộc Vương phấn chấn, chén rượu trong tay cũng không ngừng lắc lư. Độc kế! Liên hoàn kế! hơn nữa lại có thể nhìn thấy được chiến cuộc, Dịch Diễn quả là người có tầm nhìn xa trông rộng
- Không thể được!
Nạp Lan Phiêu Huyết lập tức bác bỏ.
- Bệ hạ!
Dịch Diễn lập tức kêu lên, trong mắt tràn ngập sự khó hiểu.
- Đại Uy Thiên Long Bồ Tát và ta rất khó khăn mới ước chiến được, ta muốn mượn trận chiến với Đại Uy Thiên Long Bồ Tát để đột phá tới cảnh giới cao hơn. Trong lúc đó không được để Đại Uy Thiên Long Bồ Tát bị quấy rầy, ta muốn Đại Uy Thiên Long Bồ Tát và ta cả hai cùng toàn lực chiến đấu với nhau.
Nạp Lan Phiêu Huyết nói.
- Bệ hạ, Đại Uy Thiên Long Bồ Tát chỉ là một gã cường giả, còn bệ hạ thì là đại đế, sau này bệ hạ có thể tìm một người, hai người, mười người để đánh thế nhưng nếu như bây giờ bệ hạ có mệnh hệ gì thì Đại Vũ biết làm sao?
Dịch Diễn thành khẩn nói.
- Bệ hạ, người cũng biết đấy, để đánh một trận với Đại La thiên triều. Đại Vũ chúng ta đã chuẩn bị hàng nghìn năm rồi.
Dịch Diễn nói.
- Dịch Diễn, ngươi không biết đâu.
Nạp Lan Phiêu Huyết bỗng nhiên nói.
- Thỉnh bệ hạ nói cho hạ thần nghe.
Dịch Diễn lập tức hỏi.
- Ngươi không biết tấm lòng của một cường giả đâu, gia gia của ta theo đuổi, cha của ta theo đuổi, đến lượt ta cũng theo đuổi, cái theo đuổi không phải là Đại Vũ đế triều mà là trường sinh bất tử, trở thành tiên nhân chi mệnh. Chỉ có không ngừng đột phá thì tài năng mới được nâng cao, mới trở thành tiên nhân được. Ta đã chuẩn bị hết rồi chỉ đợi nửa tháng sau là quyết chiến, nếu như thắng thì tu vi sẽ tiến thêm một bước, còn nếu như không đánh thì giống như một quyền đánh vào không khí, lực không có chỗ nào phát tát tất yếu sẽ nội thương.
Nạp Lan Phiêu Huyết trịnh trọng nói.
- Bệ hạ, sinh tử của Đại Vũ tùy thuộc vào ý niệm của người. Nếu như một ngày Đại La bị diệt với tư chất của bệ hạ thì có thể không ngừng tìm kiếm đối thủ, thế nhưng hiện tại thì rất nguy hiểm, nên…..
Dịch Diễn lại khuyên bảo.
- Trên con đường trường sinh bất tử không thể bỏ lỡ một kỳ ngộ nào được, nếu như không đánh có thể ta sẽ mất đi cơ hội trường sinh. Dịch Diễn, ngươi không cần khuyên nữa, ta đã nói là không thay đổi.
Nạp Lan Phiêu Huyết trầm giọng nói.
Dịch Diễn hai mắt đỏ bừng nhìn Nạp Lan Phiêu Huyết, thật hiếm khi có được cơ hội tốt như thế này, tại sao lại bỏ qua? Dịch Diễn tức giận đến đỏ bừng mặt, người có thể chờ được chứ ta còn có thể chờ được sao?
Lúc này Cự Lộc Vương cũng nói:
- Đại đô đốc, lần trước đã không tuân lệnh, bệ hạ đã bỏ qua mà không truy cứu. Lần này ngươi lại muốn tự quyết định sao?
- Dịch Diễn.
Nạp Lan Phiêu Huyết lập tức đỡ lấy Dịch Diễn.
Tuy rằng Dịch Diễn cãi lại quân lệnh nhưng Đại Vũ có thể bình yên và thịnh vượng như ngày nay cũng là nhờ Dịch Diễn, Nạp Lan Phiêu Huyết cũng không muốn Dịch Diễn chết đi.
Dịch Diễn lại ói ra một ngụm máu nữa rồi chậm rãi buông tay Nạp Lan Phiêu Huyết ra nói:
- Thần không được khỏe, xin về trước.
- Ừ, được rồi,Dịch Diễn đã vất vả rồi.
Nạp Lan Phiêu Huyết khẽ thở dài nói.
Cự Lộc Vương bên cạnh vẫn cười nhạt nhìn Dịch Diễn.
Dịch Diễn vịn vào một người cung nữ rồi đi ra ngoài.
Nhìn Dịch Diễn rời đi Nạp Lan Phiêu Huyết cau mày, sau đó Cự Lộc Vương chạy tới phía sau.
- Cự Lộc Vương, ngươi thấy thế nào?
Nạp Lan Phiêu Huyết cau mày nói.
- Thần cho rằng đại đô đốc mặc dù đồng ý với bệ hạ nhưng có khả năng vẫn còn tiếp tục muốn giết Thiên U công chúa.
- Đại đô đốc hiện tại……………………
Cự Lộc Vương nói được nửa câu bỗng nhiên dừng lại.
- Hiện tại làm sao?
Nạp Lan Phiêu Huyết nói.
- Thần không dám nói.
Cự Lộc Vương nói.
- Nói đi! Ta tha tội cho ngươi!
Nạp Lan Phiêu Huyết nói.
- Vâng đại đô đốc hiện tại công cao át chủ thế nên sẽ có thể không tuân lệnh, một lần không tuân lệnh thì sẽ có lần thứ hai. Như vậy, thì ai mới là người đứng đầu Đại Vũ, thần lo lắng….
Cự Lộc Vương lại dừng lại.
- Được rồi!
Nạp Lan Phiêu Huyết cắt đứt luôn.
- Vâng.
Cự Lộc Vương không nói tiếp nữa. Một lúc sau Nạp Lan Phiêu Huyết nói:
- Dịch Diễn cũng vì hoàn thành di nguyện của tiên đế, thủ đoạn tuy rằng có phần hơi quá nhưng chung quy cũng là vì Đại Vũ. Huống hồ thân thể của hắn…………….
Nạp Lan Phiêu Huyết cau mày, hiển nhiên là rất tức giận và Dịch Diễn không tuân lệnh mà tự ý hành động thế nhưng Dịch Diễn dù sao cả đời tận tụy vì Đại Vũ nên Nạp Lan Phiêu Huyết cũng không muốn khiển trách.
- Vâng, thế còn Thiên U công chúa và Đại Uy Thiên Long Bồ Tát?
Cự Lộc Vương lo lắng hỏi.
- Dịch Diễn tuy rằng đã đồng ý nhưng vẫn phải đề phòng. Ngươi triệu tập cường giả bảo vệ đám người Thiên U công chúa. Còn về phần Đại Uy Thiên Long Bồ Tát thì ngươi không cần lo lắng, toàn bộ Thiên Không Chi Thành này ngoại trừ ta thì không ai có thể uy hiếp được hắn.
Nạp Lan Phiêu Huyết nói.
- Vâng.
Cự Lộc Vương lập tức đáp.
- Nửa tháng sau không được để xảy ra bất cứ vấn đề gì, lần này ta bế quan cũng không được quấy rối ta.
Nạp Lan Phiêu Huyết nói.
- Thần tuân lệnh.
Cự Lộc Vương lập tức nói.
Đại đô đốc phủ.
Thiết Huyết tướng quân lo lắng nhìn về phía cái đình trong hồ, từ khi đại đô đốc từ hoàng cung trở về đã ba ngày rồi nhưng vẫn ngồi trong đình, không nhúc nhích gì cả.
- Thiết Huyết.
Dịch Diễn bỗng nhiên mở miệng nói.
Nghe Dịch Diễn nói, Thiết Huyết tướng quân vội vàng lao đến, thoáng cái đã vào trong đình.
- Đại đô đốc.
Thiết Huyết tướng quân lập tức đáp.
- Chuẩn bị đại yến, ta muốn mở tiệc chiêu đã Thiên U công chúa và Tuệ Quang La Hán.
Dịch Diễn nheo mắt nói.
Chung Sơn, Thiên U công chúa, Thủy Kính tiên sinh, A Đại, A Nhị và Cổ Lâm đều tề tụ đông đủ, sau sáu tháng Chung Sơn đi nghe ngóng đã tìm được ra một vài con đường và đang giảng giải cho mọi người hiểu.
Tuy rằng đã xa nhau sáu tháng, sự ghen ghét của Cổ Lâm đối với Chung Sơn đã phai nhạt đi một ít nhưng Cổ Lâm vẫn nhìn Chung Sơn bằng ánh mắt lãnh đạm.
Sau khi nghe Chung Sơn giảng giải, Thiên U công chúa bỗng nhiên nó:
- Tiên sinh, ngươi cũng biết đấy, ba ngày trước Đại Uy Thiên Long Bồ Tát đã tới rồi.
- Tới rồi?
Chung Sơn nghi hoặc nói.
- Đúng vậy, lúc này hắn đang ở một ngôi chùa phía đông Thiên Không Chi Thành điều tiết cơ thể chuẩn bị tháng sau sẽ quyết chiến một trận với Nạp Lan đại đế.
Thiên U công chúa nói.
- Đại Uy Thiên Long Bồ Tát?
Chung Sơn cau mày suy nghĩ.
- Chính là người mà Tuệ Quang La Hán đi theo.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Đại Uy Thiên Long Bồ Tát chính là người của thánh địa Cực Lạc Niết Bàn sao?
Chung Sơn cau mày nói.
- Nói thừa, lần trước không phải đã nói cho ngươi biết rồi sao.
Cổ Lâm bên cạnh cười nhạo nói.
Chung Sơn đang lơ đễnh nên những người khác cũng không để ý tới.
- Thánh địa Cực Lạc Niết Bàn? Vậy là tháng sau có thể sẽ không yên ổn rồi.
Chung Sơn khẽ thở dài nói.
- Không yên ổn? Cái gì mà không yên ổn?
Cổ Lâm nhíu mày nói.
- Thế tử, lúc trước Hàn Tuyệt thái tử ở đây đã có âm mưu vào chúng ta, hiện tại lại có thêm một người ở thánh địa chẳng phải là càng khơi mào cho những mưu mô tính toán sao?
Thủy Kính tiên sinh giải thích.
- Cái gì? Ngươi nói có người muốn hại chúng ta sao?
Cổ Lâm lập tức kêu lên.
- Đúng vậy. Thủy Kính tiên sinh lo lắng nói.
- Là ai? Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Cổ Lâm lập tức hỏi.
Cổ Lâm còn nhớ rõ chuyện lần trước ở Vụ Hồ, tuy rằng có thể thoát được đại họa thế nhưng nếu như lúc đó chỉ cần sơ ý một chút thì đúng là chết không có chỗ chôn.
- Binh đến thì có thành chắn, nước đến thì có đất ngăn. Trong thời gian tới chúng ta án binh bất động, hóa giải ngoại lực đợi cho hết tháng sau sẽ rời khỏi Tkx.
Thủy Kính tiên sinh mở miệng nói.
Nửa tháng sau, chỉ còn cách đại thọ của Nạp Lan Phiêu Huyết nửa tháng nữa.
Bên trong hoàng cun, Nạp Lan Phiêu Huyết, Cự Lộc Vương và Dịch Diễn lại gặp nhau.
- Bệ hạ, Đại Uy Thiên Long Bồ Tát đã tới được gần hai mươi ngày.
Cự Lộc Vương cười nói.
- Ta biết, ta cảm nhận được khí cơ của hắn, tuy rằng không chính xác lắm thế nhưng ta có thể cảm nhận được khí cơ của hắn đang không ngừng tăng lên từng ngày, Nửa tháng sau nhất định sẽ đạt đến đỉnh điểm đến lúc đó trận quyết đấu giữa ta và hắn sẽ bắt đầu.
Nạp Lan Phiêu Huyết hơi kích động nói.
- Khởi bẩm bệ hạ, thần có một kế hoạch có thể đảm bảo cho bệ hạ giành thắng lợi.
Dịch Diễn nói
- A!
Nạp Lan Phiêu Huyết bất ngờ nói, Cự Lộc Vương cũng nhíu mày nhìn về phía Dịch Diễn.
- Cần phải lợi dụng lúc khí thế của Đại Uy Thiên Long Bồ Tát chưa đạt tới đỉnh, thần sẽ khiến cho Đại Uy Thiên Long Bồ Tát và Thiên U công chúa xảy ra mâu thuẫn rồi giết chết đám người của Thiên U công chúa giá họa cho Đại Uy Thiên Long Bồ Tát. Đên lúc đó nhấ định khí thế của Đại Uy Thiên Long Bồ Tát nhất định sẽ giảm, bệ hạ sẽ giành thắng lợi. Vả lại người ngoài sẽ nghĩ đám người Thiên U công chúa chết trong tay Đại Uy Thiên Long Bồ Tát, Đại La thiên triều sẽ kết oán với Cực Lạc Niết Bàn, đến lúc đó tứ đại đế triều sẽ vây công Đại La thiên triều nhất định sẽ bị diệt vong.
Dịch Diễn kích động nói.
Mỗi câu nói của Dịch Diễn đều khiến Cự Lộc Vương phấn chấn, chén rượu trong tay cũng không ngừng lắc lư. Độc kế! Liên hoàn kế! hơn nữa lại có thể nhìn thấy được chiến cuộc, Dịch Diễn quả là người có tầm nhìn xa trông rộng
- Không thể được!
Nạp Lan Phiêu Huyết lập tức bác bỏ.
- Bệ hạ!
Dịch Diễn lập tức kêu lên, trong mắt tràn ngập sự khó hiểu.
- Đại Uy Thiên Long Bồ Tát và ta rất khó khăn mới ước chiến được, ta muốn mượn trận chiến với Đại Uy Thiên Long Bồ Tát để đột phá tới cảnh giới cao hơn. Trong lúc đó không được để Đại Uy Thiên Long Bồ Tát bị quấy rầy, ta muốn Đại Uy Thiên Long Bồ Tát và ta cả hai cùng toàn lực chiến đấu với nhau.
Nạp Lan Phiêu Huyết nói.
- Bệ hạ, Đại Uy Thiên Long Bồ Tát chỉ là một gã cường giả, còn bệ hạ thì là đại đế, sau này bệ hạ có thể tìm một người, hai người, mười người để đánh thế nhưng nếu như bây giờ bệ hạ có mệnh hệ gì thì Đại Vũ biết làm sao?
Dịch Diễn thành khẩn nói.
- Bệ hạ, người cũng biết đấy, để đánh một trận với Đại La thiên triều. Đại Vũ chúng ta đã chuẩn bị hàng nghìn năm rồi.
Dịch Diễn nói.
- Dịch Diễn, ngươi không biết đâu.
Nạp Lan Phiêu Huyết bỗng nhiên nói.
- Thỉnh bệ hạ nói cho hạ thần nghe.
Dịch Diễn lập tức hỏi.
- Ngươi không biết tấm lòng của một cường giả đâu, gia gia của ta theo đuổi, cha của ta theo đuổi, đến lượt ta cũng theo đuổi, cái theo đuổi không phải là Đại Vũ đế triều mà là trường sinh bất tử, trở thành tiên nhân chi mệnh. Chỉ có không ngừng đột phá thì tài năng mới được nâng cao, mới trở thành tiên nhân được. Ta đã chuẩn bị hết rồi chỉ đợi nửa tháng sau là quyết chiến, nếu như thắng thì tu vi sẽ tiến thêm một bước, còn nếu như không đánh thì giống như một quyền đánh vào không khí, lực không có chỗ nào phát tát tất yếu sẽ nội thương.
Nạp Lan Phiêu Huyết trịnh trọng nói.
- Bệ hạ, sinh tử của Đại Vũ tùy thuộc vào ý niệm của người. Nếu như một ngày Đại La bị diệt với tư chất của bệ hạ thì có thể không ngừng tìm kiếm đối thủ, thế nhưng hiện tại thì rất nguy hiểm, nên…..
Dịch Diễn lại khuyên bảo.
- Trên con đường trường sinh bất tử không thể bỏ lỡ một kỳ ngộ nào được, nếu như không đánh có thể ta sẽ mất đi cơ hội trường sinh. Dịch Diễn, ngươi không cần khuyên nữa, ta đã nói là không thay đổi.
Nạp Lan Phiêu Huyết trầm giọng nói.
Dịch Diễn hai mắt đỏ bừng nhìn Nạp Lan Phiêu Huyết, thật hiếm khi có được cơ hội tốt như thế này, tại sao lại bỏ qua? Dịch Diễn tức giận đến đỏ bừng mặt, người có thể chờ được chứ ta còn có thể chờ được sao?
Lúc này Cự Lộc Vương cũng nói:
- Đại đô đốc, lần trước đã không tuân lệnh, bệ hạ đã bỏ qua mà không truy cứu. Lần này ngươi lại muốn tự quyết định sao?
- Dịch Diễn.
Nạp Lan Phiêu Huyết lập tức đỡ lấy Dịch Diễn.
Tuy rằng Dịch Diễn cãi lại quân lệnh nhưng Đại Vũ có thể bình yên và thịnh vượng như ngày nay cũng là nhờ Dịch Diễn, Nạp Lan Phiêu Huyết cũng không muốn Dịch Diễn chết đi.
Dịch Diễn lại ói ra một ngụm máu nữa rồi chậm rãi buông tay Nạp Lan Phiêu Huyết ra nói:
- Thần không được khỏe, xin về trước.
- Ừ, được rồi,Dịch Diễn đã vất vả rồi.
Nạp Lan Phiêu Huyết khẽ thở dài nói.
Cự Lộc Vương bên cạnh vẫn cười nhạt nhìn Dịch Diễn.
Dịch Diễn vịn vào một người cung nữ rồi đi ra ngoài.
Nhìn Dịch Diễn rời đi Nạp Lan Phiêu Huyết cau mày, sau đó Cự Lộc Vương chạy tới phía sau.
- Cự Lộc Vương, ngươi thấy thế nào?
Nạp Lan Phiêu Huyết cau mày nói.
- Thần cho rằng đại đô đốc mặc dù đồng ý với bệ hạ nhưng có khả năng vẫn còn tiếp tục muốn giết Thiên U công chúa.
- Đại đô đốc hiện tại……………………
Cự Lộc Vương nói được nửa câu bỗng nhiên dừng lại.
- Hiện tại làm sao?
Nạp Lan Phiêu Huyết nói.
- Thần không dám nói.
Cự Lộc Vương nói.
- Nói đi! Ta tha tội cho ngươi!
Nạp Lan Phiêu Huyết nói.
- Vâng đại đô đốc hiện tại công cao át chủ thế nên sẽ có thể không tuân lệnh, một lần không tuân lệnh thì sẽ có lần thứ hai. Như vậy, thì ai mới là người đứng đầu Đại Vũ, thần lo lắng….
Cự Lộc Vương lại dừng lại.
- Được rồi!
Nạp Lan Phiêu Huyết cắt đứt luôn.
- Vâng.
Cự Lộc Vương không nói tiếp nữa. Một lúc sau Nạp Lan Phiêu Huyết nói:
- Dịch Diễn cũng vì hoàn thành di nguyện của tiên đế, thủ đoạn tuy rằng có phần hơi quá nhưng chung quy cũng là vì Đại Vũ. Huống hồ thân thể của hắn…………….
Nạp Lan Phiêu Huyết cau mày, hiển nhiên là rất tức giận và Dịch Diễn không tuân lệnh mà tự ý hành động thế nhưng Dịch Diễn dù sao cả đời tận tụy vì Đại Vũ nên Nạp Lan Phiêu Huyết cũng không muốn khiển trách.
- Vâng, thế còn Thiên U công chúa và Đại Uy Thiên Long Bồ Tát?
Cự Lộc Vương lo lắng hỏi.
- Dịch Diễn tuy rằng đã đồng ý nhưng vẫn phải đề phòng. Ngươi triệu tập cường giả bảo vệ đám người Thiên U công chúa. Còn về phần Đại Uy Thiên Long Bồ Tát thì ngươi không cần lo lắng, toàn bộ Thiên Không Chi Thành này ngoại trừ ta thì không ai có thể uy hiếp được hắn.
Nạp Lan Phiêu Huyết nói.
- Vâng.
Cự Lộc Vương lập tức đáp.
- Nửa tháng sau không được để xảy ra bất cứ vấn đề gì, lần này ta bế quan cũng không được quấy rối ta.
Nạp Lan Phiêu Huyết nói.
- Thần tuân lệnh.
Cự Lộc Vương lập tức nói.
Đại đô đốc phủ.
Thiết Huyết tướng quân lo lắng nhìn về phía cái đình trong hồ, từ khi đại đô đốc từ hoàng cung trở về đã ba ngày rồi nhưng vẫn ngồi trong đình, không nhúc nhích gì cả.
- Thiết Huyết.
Dịch Diễn bỗng nhiên mở miệng nói.
Nghe Dịch Diễn nói, Thiết Huyết tướng quân vội vàng lao đến, thoáng cái đã vào trong đình.
- Đại đô đốc.
Thiết Huyết tướng quân lập tức đáp.
- Chuẩn bị đại yến, ta muốn mở tiệc chiêu đã Thiên U công chúa và Tuệ Quang La Hán.
Dịch Diễn nheo mắt nói.
Bình luận facebook