Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209
- Đại đô đốc, đây chính là con tử hư ấu long mà mười năm trước bệ hạ đã ban tặng. Đại đô đốc không dám ăn, lúc này đây lại lấy ra, như vậy………..
Thiết Huyết tướng quân vẻ mặt tiếc của nói.
- Tiếc sao?
Dịch Diễn khẽ cười nói.
- Đúng vậy, cả Đại Vũ cũng chỉ có hai, ba con thôi.
Thiết Huyết tướng quân nói.
- Ta lại không cảm thấy tiếc chút nào cả, chỉ cần thành công cho dù có phải đem tất cả tử hư ấu long cho bọn họ ăn ta cũng không thấy tiếc.
Dịch Diễn nói.
- Vâng, theo như lời đại đô đốc phân phó, thuộc hạ đã giấu năng lượng vào chân trước của tử hư ấu long. Tuệ Quang La Hán quả nhiên đã ăn móng vuốt của tử hư ấu long. Tại sao đại đô đốc lại biết được, Tuệ Quang La Hán sẽ ăn phần đó?
Thiết Huyết tướng quân lập tức hỏi.
- Ngươi nhớ lại xem Tuệ Quang La Hán có tuyệt chiêu gì?
Dịch Diễn nói.
- Nghe đồn Tuệ Quang La Hán có tuyệt chiêu dùng trảo công, thế nhưng chỉ những khi nguy cấp hắn mới sử dụng, nó có thể xoay chuyển được càn khôn.
Thiết Huyết tướng quân suy nghĩ một chút rồi nói.
- Không sai, tuy rằng ít khi dùng thế nhưng trảo công là tuyệt chiêu tâm đắc của hắn. Hắn đã nghiên cứu rất kỹ về trảo công thế nên càng ngày càng mạnh, sở dĩ như vậy nên ta biết chắc hắn sẽ ăn long trảo.
Dịch Diễn cười nói.
- Thế nhưng nếu như hắn không ăn long trảo thì sao?
Thiết Huyết tướng quân hỏi.
- Nếu như hắn không ăn ta sẽ mời.
Dịch Diễn tự tin nói.
- Đúng vậy, mặc kệ hắn có thích hay không, chỉ cần đại đô đốc mời nhất định hắn sẽ ăn long trảo. Thế nhưng đại đô đốc bảo thuộc hạ giấu năng lượng để cho Tuệ Quang La Hán ăn rốt cuộc là có ý gì?
Thiết Huyết tướng quân hỏi.
- Độc!
Dịch Diễn trầm trọng nói.
- Độc? Cái gì độc?
Thiết Huyết tướng quân vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nói.
- Đại La Yên Vân!
Dịch Diễn nói.
- Đại La Yên Vân? Đó có phải là Đại Lan đệ nhất kỳ độc không? Chỉ có thánh thượng, công chúa và thái tử của Đại La thiên triều mới có tư cách dùng Đại La Yên Vân mà?
Thiết Huyết tướng quân vẻ mặt không tin nói.
- Không sai, trong mười người lúc nãy chỉ có Thiên U công chúa mới có, hơn nữa đám người của Thiên U công chúa lại đến sơm hơn so với Tuệ Quang La Hán hai nén hương thế nên hoàn toàn có thời gian để bỏ đôc.
Dịch Diễn cười nói.
- Đại đô đốc muốn giá họa cho Thiên U công chúa?
Thiết Huyết tướng quân hỏi.
- Đúng.
Dịch Diễn khẳng định luôn.
- Thế nhưng đại đô đốc lấy Đại Lan Yên Vân ở đâu? Không phải chỉ có thánh thượng, công chúa và thái tử của Đại La thiên triều mới có sao?
Thiết Huyết tướng quân hỏi.
Dịch Diễn nhìn Thiết Huyết tướng quân cười nói:
- Loại độc này tiên đế có luyện hóa ra, sau đó tiên đế giao nó lại cho ta. Hi vọng lần này không làm cho tiên đế thất vọng.
- Đại đô đốc, nghe đồn rằng Đại Lan Yên Vân hết sức quỷ dị, mới chỉ nghe danh chứ chưa nhìn thấy, từ trước tời giờ thuộc hạ cũng thấy bao giờ. Liệu Tuệ Quang La Hán có biết hắn bị trúng Đại Lan Yên Vân hay không?
Thiết Huyết tướng quân lo lắng nói.
- Tuệ Quang La Hán có thể không nhận ra nhưng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát nhất định sẽ nhận ra. Đến lúc đó chân tướng tự nhiên sẽ được phơi bày.
Dịch Diễn lắc đầu cười nói.
- Đại đô đốc muốn Đại Uy Thiên Long Bồ Tát xuất thủ diệt trừ Thiên U công chúa sao?
Thiết Huyết tướng quân hưng phấn nói.
- Đại Uy Thiên Long Bồ Tát xuất thủ diệt trừ Thiên U công chúa là hay nhất như vậy Cực Lạc Niết Bàn và đấu khí sẽ kết oán. Nếu như Đại Uy Thiên Long Bồ Tát không ra tay thì nhất định phải bức độc cho Tuệ Quang La Hán vì hắn đã theo Đại Uy Thiên Long Bồ Tát nhiều năm. Đến lúc đó Đại Uy Thiên Long Bồ Tát sẽ hao tổn nguyên khí, bệ hạ nhất định sẽ thắng lợi.
Dịch Diễn cười nói.
- Theo như lời đại đô đốc thì cho dù Thiên U công chúa có chết hay không Cực Lạc Niết Bàn và Đại La thiên triều nhất định sẽ kết oán.
Thiết Huyết tướng quân vẻ mặt bội phục nói.
- Không sai, nhưng vẫn còn một mắt xích quan trọng nữa, hi vọng mọi chuyện đúng như kế hoạch.
Dịch Diễn lắc đầu nói.
- Mắt xích gì?
Thiết Huyết tướng quân hỏi.
- Bệ hạ phải hạ thủ mới được.
Dịch Diễn lắc đầu nói.
- Đại đô đốc lo lắng bệ hạ sẽ nhẹ dạ thả Đại Uy Thiên Long Bồ Tát sao? Chắc bệ hạ sẽ không làm như vậy đâu.
Thiết Huyết tướng quân lắc đầu nói.
- Hi vọng là như vậy.
Dịch Diễn lắc đầu nói.
- Thế nhưng ngày hôm nay cái gã Chung Sơn rất thú vị, mạt tướng thực sự không ngờ trên đời lai có người như thế.
Thiết Huyết tướng quân bỗng nhiên nói.
Nhắc tới Chung Sơn, Dịch Diễn mỉm cười nói:
- Thú vị ở chỗ nào?
- Trong lúc ăn thịt rồng, Chung Sơn không chút khách khí, đối với tử hư ấu long và long châu hắn không để ý tới ánh mắt của người khác mà cứ đam đầu ăn, không những thế mà hắn còn đóng gói mang về. Quả thật thuộc hạ chưa từng thấy người nào mặt dày như hắn.
Thiết Huyết tướng quân nói.
- Da mặt dày? Không cần quan tâm?
Dịch Diễn lắc đầu nói.
- A!
Thiết Huyết tướng quân cổ quái nói.
- Hắn là Kim Đan kỳ, thịt rống có thể trợ giúp hắn đột phá, đặc biệt là long châu. Hơn nữa hắn chỉ là một tiểu nhân vật, để tự tăng thực lực của bản thân thì có gì mà không dám làm.
Dịch Diễn lắc đầu nói.
- A, nhưng………….
Thiết Huyết tướng quân nói.
- Thủy Kính tiên sinh tài giỏi không kém gì Chung Sơn, chỉ là so với Chung Sơn thì vẫn nhã nhặn hơn một chút.
Dịch Diễn suy nghĩ một chút rồi nói.
- Đại đô đốc, người nói Chung Sơn không biết xấu hổ, Thủy Kính tiên sinh không thể bằng hắn sao?
Thiết Huyết tướng quân kinh ngạc nói.
Trong Tây Uyển Cung.
Thiên U công chúa dẫn theo đám người trở lại sân.
- Công chúa, tại hạ muốn nhờ A Đại một chút,.
Chung Sơn lập tức nói.
- Sao?
Thiên U công chúa nghi hoặc nói.
- Vừa ăn rất nhiều thịt rồng, ta cảm giác trong cơ thể có rất nhiều năng lượng dâng trào. Ta còn mang về một viên long châu nên trong vài ngày cuối này ta muốn toàn lực đột phá, nên rất cần A Đại bảo vệ, đề phòng có biến.
Chung Sơn nói.
- Đúng là đồ nhà quê, bọn ta đã bị ngươi làm mất mặt rồi.
Cổ Lâm ở bên cạnh cười lạnh nói.
Chung Sơn không để ý tới ánh mắt người khác nhìn mình thế nào, chỉ cân nản thân vẫn không thay đổi là được rồi. Hiện tại là Kim Đan kỳ tầng thứ tư, chỉ cần đạt tới Nguyên Anh kỳ là có thể tới Đại La thiên triều đón Linh Nhi trở về rồi.
Thủy Kính tiên sinh nhìn Chung Sơn, trong lòng hiện lên sự cảm thán. Đung là Chung Sơn đã đưa ra yêu vầu rất vô lý, mình không đủ mặt dày như Chung Sơn để làm vậy.
Thiên U công chúa nhìn Chung Sơn, cười cười nói:
- Cũng được, A Đại, trợ giúp tiên sinh đột phá.
- Vâng.
A Đại lập tức đáp.
Phía đông Thiên Không Chi Thành.
Thanh Linh tự là một tòa tháp cổ nằm bên trong thâm sơn.
Thanh Linh tự có rất nhiều tăng lữ, người nào cũng tụng kinh phật, không ngừng cầu nguyện, cách từ rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng kinh văn truyền đến.
A>…………..
Xen lẫn trong tiếng niệm kinh là môt âm thanh đau đớn vang lên, chúng tăng lữ vẫn không dừng lại mà tiếp tục niệm kinh.
Bên trong ngôi chùa lúc này hiện lên những ánh hồng quang dị thường giống như một đóa hoa sen bảo phủ đại điện.
Bên trong quần sáng lúc này có hai người, người thứ nhất chính là người vừa tới từ đại đô đốc phủ trở về Tuệ Quang La Hán. Khuôn mặt Tuệ Quang La Hán lúc này rất nhợt nhạt, những tiếng kêu lên không ngừng phát ra. Tuệ Quang La Hán thổ ra một ngụm máu đen, khóe miệng còn vương chút tàn huyết, hiển nhiên là vừa ói ra máu độc.
Người còn lại lúc này song chưởng đang dán vào phía sau lưng Tuệ Quang La Hán.
Người này mặc một bộ áo cà sa lộng lẫy, khuôn mặt trắng nõn hiền lành trong hết sức nho nhã. Bên cạnh người này là một cây thiền trượng bằng ngọc lưu ly, trên đầu là một quầng sáng hình tròn chính là biểu tượng của Bồ Tát.
Đại Uy Thiên Long Bồ Tát! Đại Uy Thiên Long Bồ Tát chậm rãi thu hồi song chưởng lại, hai tay tạo thành hình chữ thập. Tuệ Quang La Hán lúc này bắt đầu điều tức, sắc mặt cũng dần được khôi phục.
Nửa nén hương sau, Tuệ Quang La Hán rốt cuộc cũng khôi phục lại giống như lúc trước, sau đó quay đầu lại quỳ xuống trước mặt Đại Uy Thiên Long Bồ Tát.
- Đa tạ Bồ Tát cứu mạng.
Tuệ Quang La Hán cung kính nói.
Đại Uy Thiên Long Bồ Tát mở mắt ra nhìn Tuệ Quang La Hán nói:
- Ngã phật từ bị, Tuệ Quang ngươi đã theo ta nhiều năm, ta há có thể không cứu ngươi sao?
- Bồ Tát, là Tuệ Quang đã hại Bồ Tát.
Tuệ Quang La Hán vẻ mặt hổ thẹn nói.
- Tuệ Quang, không phải tại ngươi.
Đại Uy Thiên Long Bồ Tát lắc đầu nói.
- Không, đại chiến của Bồ Tát sắp tới nếu không phải vì cứu ta sẽ không hao tổn nguyên khí. Là Tuệ Quang đã hại Bồ Tát, nhất định là tên tiểu tặc Dịch Diễn làm, hắn muốn cho Nạp Lan Phiêu Huyết thắng nên không từ thủ đoạn mà hạ độc ta, sau đó để Bồ Tát cứu.
Là Tuệ Quang không tốt, không nên đi dự tiệc.
Tuệ Quang La Hán hổ thẹn nói.
- Nạp Lan Phiêu Huyết sẽ không làm như vậy, loại độc này ta đã từng gặp qua.
Đại Uy Thiên Long Bồ Tát suy nghĩ một chút rồi nói.
- Bồ Tát?
Tuệ Quang La Hán cảm thấy bấy ngờ nhìn về phía Đại Uy Thiên Long Bồ Tát.
- Loại độc này chính là Đại Lan Vân Yên.
Đại Uy Thiên Long Bồ Tát nói.
Thiết Huyết tướng quân vẻ mặt tiếc của nói.
- Tiếc sao?
Dịch Diễn khẽ cười nói.
- Đúng vậy, cả Đại Vũ cũng chỉ có hai, ba con thôi.
Thiết Huyết tướng quân nói.
- Ta lại không cảm thấy tiếc chút nào cả, chỉ cần thành công cho dù có phải đem tất cả tử hư ấu long cho bọn họ ăn ta cũng không thấy tiếc.
Dịch Diễn nói.
- Vâng, theo như lời đại đô đốc phân phó, thuộc hạ đã giấu năng lượng vào chân trước của tử hư ấu long. Tuệ Quang La Hán quả nhiên đã ăn móng vuốt của tử hư ấu long. Tại sao đại đô đốc lại biết được, Tuệ Quang La Hán sẽ ăn phần đó?
Thiết Huyết tướng quân lập tức hỏi.
- Ngươi nhớ lại xem Tuệ Quang La Hán có tuyệt chiêu gì?
Dịch Diễn nói.
- Nghe đồn Tuệ Quang La Hán có tuyệt chiêu dùng trảo công, thế nhưng chỉ những khi nguy cấp hắn mới sử dụng, nó có thể xoay chuyển được càn khôn.
Thiết Huyết tướng quân suy nghĩ một chút rồi nói.
- Không sai, tuy rằng ít khi dùng thế nhưng trảo công là tuyệt chiêu tâm đắc của hắn. Hắn đã nghiên cứu rất kỹ về trảo công thế nên càng ngày càng mạnh, sở dĩ như vậy nên ta biết chắc hắn sẽ ăn long trảo.
Dịch Diễn cười nói.
- Thế nhưng nếu như hắn không ăn long trảo thì sao?
Thiết Huyết tướng quân hỏi.
- Nếu như hắn không ăn ta sẽ mời.
Dịch Diễn tự tin nói.
- Đúng vậy, mặc kệ hắn có thích hay không, chỉ cần đại đô đốc mời nhất định hắn sẽ ăn long trảo. Thế nhưng đại đô đốc bảo thuộc hạ giấu năng lượng để cho Tuệ Quang La Hán ăn rốt cuộc là có ý gì?
Thiết Huyết tướng quân hỏi.
- Độc!
Dịch Diễn trầm trọng nói.
- Độc? Cái gì độc?
Thiết Huyết tướng quân vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nói.
- Đại La Yên Vân!
Dịch Diễn nói.
- Đại La Yên Vân? Đó có phải là Đại Lan đệ nhất kỳ độc không? Chỉ có thánh thượng, công chúa và thái tử của Đại La thiên triều mới có tư cách dùng Đại La Yên Vân mà?
Thiết Huyết tướng quân vẻ mặt không tin nói.
- Không sai, trong mười người lúc nãy chỉ có Thiên U công chúa mới có, hơn nữa đám người của Thiên U công chúa lại đến sơm hơn so với Tuệ Quang La Hán hai nén hương thế nên hoàn toàn có thời gian để bỏ đôc.
Dịch Diễn cười nói.
- Đại đô đốc muốn giá họa cho Thiên U công chúa?
Thiết Huyết tướng quân hỏi.
- Đúng.
Dịch Diễn khẳng định luôn.
- Thế nhưng đại đô đốc lấy Đại Lan Yên Vân ở đâu? Không phải chỉ có thánh thượng, công chúa và thái tử của Đại La thiên triều mới có sao?
Thiết Huyết tướng quân hỏi.
Dịch Diễn nhìn Thiết Huyết tướng quân cười nói:
- Loại độc này tiên đế có luyện hóa ra, sau đó tiên đế giao nó lại cho ta. Hi vọng lần này không làm cho tiên đế thất vọng.
- Đại đô đốc, nghe đồn rằng Đại Lan Yên Vân hết sức quỷ dị, mới chỉ nghe danh chứ chưa nhìn thấy, từ trước tời giờ thuộc hạ cũng thấy bao giờ. Liệu Tuệ Quang La Hán có biết hắn bị trúng Đại Lan Yên Vân hay không?
Thiết Huyết tướng quân lo lắng nói.
- Tuệ Quang La Hán có thể không nhận ra nhưng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát nhất định sẽ nhận ra. Đến lúc đó chân tướng tự nhiên sẽ được phơi bày.
Dịch Diễn lắc đầu cười nói.
- Đại đô đốc muốn Đại Uy Thiên Long Bồ Tát xuất thủ diệt trừ Thiên U công chúa sao?
Thiết Huyết tướng quân hưng phấn nói.
- Đại Uy Thiên Long Bồ Tát xuất thủ diệt trừ Thiên U công chúa là hay nhất như vậy Cực Lạc Niết Bàn và đấu khí sẽ kết oán. Nếu như Đại Uy Thiên Long Bồ Tát không ra tay thì nhất định phải bức độc cho Tuệ Quang La Hán vì hắn đã theo Đại Uy Thiên Long Bồ Tát nhiều năm. Đến lúc đó Đại Uy Thiên Long Bồ Tát sẽ hao tổn nguyên khí, bệ hạ nhất định sẽ thắng lợi.
Dịch Diễn cười nói.
- Theo như lời đại đô đốc thì cho dù Thiên U công chúa có chết hay không Cực Lạc Niết Bàn và Đại La thiên triều nhất định sẽ kết oán.
Thiết Huyết tướng quân vẻ mặt bội phục nói.
- Không sai, nhưng vẫn còn một mắt xích quan trọng nữa, hi vọng mọi chuyện đúng như kế hoạch.
Dịch Diễn lắc đầu nói.
- Mắt xích gì?
Thiết Huyết tướng quân hỏi.
- Bệ hạ phải hạ thủ mới được.
Dịch Diễn lắc đầu nói.
- Đại đô đốc lo lắng bệ hạ sẽ nhẹ dạ thả Đại Uy Thiên Long Bồ Tát sao? Chắc bệ hạ sẽ không làm như vậy đâu.
Thiết Huyết tướng quân lắc đầu nói.
- Hi vọng là như vậy.
Dịch Diễn lắc đầu nói.
- Thế nhưng ngày hôm nay cái gã Chung Sơn rất thú vị, mạt tướng thực sự không ngờ trên đời lai có người như thế.
Thiết Huyết tướng quân bỗng nhiên nói.
Nhắc tới Chung Sơn, Dịch Diễn mỉm cười nói:
- Thú vị ở chỗ nào?
- Trong lúc ăn thịt rồng, Chung Sơn không chút khách khí, đối với tử hư ấu long và long châu hắn không để ý tới ánh mắt của người khác mà cứ đam đầu ăn, không những thế mà hắn còn đóng gói mang về. Quả thật thuộc hạ chưa từng thấy người nào mặt dày như hắn.
Thiết Huyết tướng quân nói.
- Da mặt dày? Không cần quan tâm?
Dịch Diễn lắc đầu nói.
- A!
Thiết Huyết tướng quân cổ quái nói.
- Hắn là Kim Đan kỳ, thịt rống có thể trợ giúp hắn đột phá, đặc biệt là long châu. Hơn nữa hắn chỉ là một tiểu nhân vật, để tự tăng thực lực của bản thân thì có gì mà không dám làm.
Dịch Diễn lắc đầu nói.
- A, nhưng………….
Thiết Huyết tướng quân nói.
- Thủy Kính tiên sinh tài giỏi không kém gì Chung Sơn, chỉ là so với Chung Sơn thì vẫn nhã nhặn hơn một chút.
Dịch Diễn suy nghĩ một chút rồi nói.
- Đại đô đốc, người nói Chung Sơn không biết xấu hổ, Thủy Kính tiên sinh không thể bằng hắn sao?
Thiết Huyết tướng quân kinh ngạc nói.
Trong Tây Uyển Cung.
Thiên U công chúa dẫn theo đám người trở lại sân.
- Công chúa, tại hạ muốn nhờ A Đại một chút,.
Chung Sơn lập tức nói.
- Sao?
Thiên U công chúa nghi hoặc nói.
- Vừa ăn rất nhiều thịt rồng, ta cảm giác trong cơ thể có rất nhiều năng lượng dâng trào. Ta còn mang về một viên long châu nên trong vài ngày cuối này ta muốn toàn lực đột phá, nên rất cần A Đại bảo vệ, đề phòng có biến.
Chung Sơn nói.
- Đúng là đồ nhà quê, bọn ta đã bị ngươi làm mất mặt rồi.
Cổ Lâm ở bên cạnh cười lạnh nói.
Chung Sơn không để ý tới ánh mắt người khác nhìn mình thế nào, chỉ cân nản thân vẫn không thay đổi là được rồi. Hiện tại là Kim Đan kỳ tầng thứ tư, chỉ cần đạt tới Nguyên Anh kỳ là có thể tới Đại La thiên triều đón Linh Nhi trở về rồi.
Thủy Kính tiên sinh nhìn Chung Sơn, trong lòng hiện lên sự cảm thán. Đung là Chung Sơn đã đưa ra yêu vầu rất vô lý, mình không đủ mặt dày như Chung Sơn để làm vậy.
Thiên U công chúa nhìn Chung Sơn, cười cười nói:
- Cũng được, A Đại, trợ giúp tiên sinh đột phá.
- Vâng.
A Đại lập tức đáp.
Phía đông Thiên Không Chi Thành.
Thanh Linh tự là một tòa tháp cổ nằm bên trong thâm sơn.
Thanh Linh tự có rất nhiều tăng lữ, người nào cũng tụng kinh phật, không ngừng cầu nguyện, cách từ rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng kinh văn truyền đến.
A>…………..
Xen lẫn trong tiếng niệm kinh là môt âm thanh đau đớn vang lên, chúng tăng lữ vẫn không dừng lại mà tiếp tục niệm kinh.
Bên trong ngôi chùa lúc này hiện lên những ánh hồng quang dị thường giống như một đóa hoa sen bảo phủ đại điện.
Bên trong quần sáng lúc này có hai người, người thứ nhất chính là người vừa tới từ đại đô đốc phủ trở về Tuệ Quang La Hán. Khuôn mặt Tuệ Quang La Hán lúc này rất nhợt nhạt, những tiếng kêu lên không ngừng phát ra. Tuệ Quang La Hán thổ ra một ngụm máu đen, khóe miệng còn vương chút tàn huyết, hiển nhiên là vừa ói ra máu độc.
Người còn lại lúc này song chưởng đang dán vào phía sau lưng Tuệ Quang La Hán.
Người này mặc một bộ áo cà sa lộng lẫy, khuôn mặt trắng nõn hiền lành trong hết sức nho nhã. Bên cạnh người này là một cây thiền trượng bằng ngọc lưu ly, trên đầu là một quầng sáng hình tròn chính là biểu tượng của Bồ Tát.
Đại Uy Thiên Long Bồ Tát! Đại Uy Thiên Long Bồ Tát chậm rãi thu hồi song chưởng lại, hai tay tạo thành hình chữ thập. Tuệ Quang La Hán lúc này bắt đầu điều tức, sắc mặt cũng dần được khôi phục.
Nửa nén hương sau, Tuệ Quang La Hán rốt cuộc cũng khôi phục lại giống như lúc trước, sau đó quay đầu lại quỳ xuống trước mặt Đại Uy Thiên Long Bồ Tát.
- Đa tạ Bồ Tát cứu mạng.
Tuệ Quang La Hán cung kính nói.
Đại Uy Thiên Long Bồ Tát mở mắt ra nhìn Tuệ Quang La Hán nói:
- Ngã phật từ bị, Tuệ Quang ngươi đã theo ta nhiều năm, ta há có thể không cứu ngươi sao?
- Bồ Tát, là Tuệ Quang đã hại Bồ Tát.
Tuệ Quang La Hán vẻ mặt hổ thẹn nói.
- Tuệ Quang, không phải tại ngươi.
Đại Uy Thiên Long Bồ Tát lắc đầu nói.
- Không, đại chiến của Bồ Tát sắp tới nếu không phải vì cứu ta sẽ không hao tổn nguyên khí. Là Tuệ Quang đã hại Bồ Tát, nhất định là tên tiểu tặc Dịch Diễn làm, hắn muốn cho Nạp Lan Phiêu Huyết thắng nên không từ thủ đoạn mà hạ độc ta, sau đó để Bồ Tát cứu.
Là Tuệ Quang không tốt, không nên đi dự tiệc.
Tuệ Quang La Hán hổ thẹn nói.
- Nạp Lan Phiêu Huyết sẽ không làm như vậy, loại độc này ta đã từng gặp qua.
Đại Uy Thiên Long Bồ Tát suy nghĩ một chút rồi nói.
- Bồ Tát?
Tuệ Quang La Hán cảm thấy bấy ngờ nhìn về phía Đại Uy Thiên Long Bồ Tát.
- Loại độc này chính là Đại Lan Vân Yên.
Đại Uy Thiên Long Bồ Tát nói.
Bình luận facebook