Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Đây thực là cảnh giao tranh tàn sát hiếm thấy, luật rừng quả nhiên tàn khốc vô cùng. Có thể thấy là vì trong lãnh địa của bạo long, số lượng mãnh thú không nhiều, đồng thời cũng không có mãnh thú đẳng cấp thú vương, nếu không màn giao tranh này có thể khẳng định là thảm khốc hơn nhiều.
Đâu đâu cũng thấy máu, đống xác thú khiến người ta hoảng hồn, dường như chúng tàn sát lẫn nhau để tranh giành một hang động, đại bộ phận chúng bị chết trước cửa động. Đây là một hang động khép kín, đất đá sạt lở qua nhiều năm tháng đã bít kín miệng hang, hôm nay hang động được tìm thấy đã dẫn đến một cuộc tàn sát của đám mãnh thú.
Kẻ thắng lợi cuối cùng là một con thần lang. Bộ lông màu lam của nó phát ra một dòng năng lượng lưu động sáng rực rỡ, như được tạc từ một khối thần thạch màu lam. Nó dài chừng ba thước, chiều cao chừng một thước sáu mươi bảy, so với những loài khác thì rất nhỏ, nhưng từ nó lại toát ra hung uy dọa người chết khiếp, bộc lộ sát khí đằng đằng.
Điều kỳ dị nhất là trên lưng nó có một đôi cánh màu lam, đôi cánh này xòe rộng chừng năm, sáu thước, trên đó cũng là một vầng sáng màu lam giống với thân thể nó. Ngoài ra con thần lang này còn có đến ba con mắt, con mắt thứ ba trông giống như lam bảo thạch, bất quá con mắt này còn phát ra ánh sáng tà dị, khiến người ta sởn gai ốc. Có thể sống sót sau trận mãnh thú tàn sát, đủ hiểu rằng thần lang đáng sợ nhường nào.
Nó vốn đã gạt đống đất đá bít ngoài miệng hang, định đi luôn vào trong, thế nhưng bất chợt nó cảm thấy điều gì đó, bất ngờ nó quay lại nhìn về hướng Tiêu Thần đang ẩn nấp. Cặp mắt vằn máu hung tàn của nó chợt lóe lên, ánh sáng lam từ con mắt thứ ba cũng lấp loáng, sát khí lan tràn chung quanh.
Nguy hiểm trùng trùng phủ lên đầu Tiêu Thần, nhưng đúng lúc thần lang quay đầu lại, Tiêu Thần cũng đồng thời thấy vết thương kinh khủng trên thân mình nó. Rõ ràng nó đã bị trọng thương trong cuộc tàn sát, một vết rách dài dưới bụng nó chảy máu đầm đìa, một cánh rũ rượi dường như đã bị xé rách; vết rách dưới bụng khiến xương cốt trong lồng ngực nó lộ cả ra, dòng máu chảy ra có màu xanh lam kỳ dị.
"U…u…u…" Text được lấy tại Truyện FULL
Thần lang kỳ dị tru lên một tiếng, sau đó hóa thành một dải sáng màu lam vọt đến chỗ Tiêu Thần mang theo mùi máu tanh tưởi. Nhưng vừa chạm đến mặt đất, toàn thân nó cũng run lẩy bẩy, suýt nữa gục xuống luôn.
Tiêu Thần thở phào nhẹ nhõm, thần lang lúc này chẳng khác nào một cây cung gãy. Ngay lúc hung lang ngoác cái mồm đỏ lòm như chậu máu, nhe hàm răng trắng nhởn định cắn thì Tiêu Thần né qua một bên, chân phải quét ngang nện cho nó một cước ngay đám xương xẩu lộ ra ở miệng vết thương.
Thần lang quả nhiên hung hãn cực kỳ, thân mình nó chỉ khẽ lắc một chút, không hề lùi lại bước nào chứ đừng nói là gục xuống. Cú đá của Tiêu Thần có thể khiến ngọc nát vàng tan nhưng không thể làm đám xương xẩu của nó nứt nẻ được, có thể thấy xương cốt nó cứng rắn cỡ nào.
"Grào…o…o…"
Tam nhãn thần lang gầm lên một tiếng thê lương, cơn đau khiến hung tính của nó kích phát đến cực điểm, lông lá trên thân mình dựng ngược cả lên, phát ra một quầng sáng lam không ngừng chớp động.
Nó lại nhằm vào Tiêu Thần tấn công, lần này tốc độ của nó nhanh đến cực điểm như một dải sáng lam. Bất quá khi ở giữa không trung, dường như nó mất đi toàn bộ sức lực, đột nhiên rơi phịch xuống đất.
Quả nhiên chẳng khác nào dây cung căng đứt, ánh dương cuối ngày, nó chẳng còn dịp nào để ra oai nữa, miệng nó phun ra một trái tim vỡ vụn màu lam. Tiêu Thần chột dạ, nếu không phải là nó đã bị thương nặng, hắn hoàn toàn không có khả năng đối phó.
Nhìn cánh rừng nhuộm máu đỏ rực cùng cánh đồng xác thú và màn sương máu dày đặc, Tiêu Thần đến chỗ cửa động, nhìn xem hang động này có gì mà đám hung thú điên cuồng tranh đoạt.
Hang động rất lớn và trống trải, nếu mở ra hoàn toàn cửa động đã bị bít kín này, bát tí ác long khổng lồ kia hoàn toàn có khả năng chui lọt. Bỗng nhiên Tiêu Thần đờ mặt ra, từ cửa động lọt ra một luồng sáng yếu ớt, có thể là ở sâu trong động thực sự có kỳ vật.
Hắn cẩn thận quan sát thấy phía trước có một đống trắng xóa, chính là một bộ xương khổng lồ. May mắn là không phải vật sống, Tiêu Thần tiến về phía trước. Bộ xương khổng lồ to như hòn núi, có vẻ như là hài cốt của một con rồng, nếu không cũng không thể to thế này được. Bộ hài cốt còn nguyên vẹn dài chừng bốn, năm chục thước, dường như là xương của kiếm long được ghi lại trong sách cổ, một chủng loại rồng hung dữ.
Vầng sáng bên trong hang động liên tục chớp tắt, Tiêu Thần sau khi đi vào tìm được một khối long tinh to như đầu người, hang động âm u cũng không che giấu được ánh sáng của nó. Tiêu Thần giật mình, so với những viên tinh thể đã từng thấy thì lớn hơn rất nhiều.
Đám mãnh thú tàn sát lẫn nhau, không thể nghi ngờ chính là vì long tinh này, đây chính là một ngôi mộ của rồng. Tiêu Thần nhanh chóng ra khỏi hang rồng. Đi qua bãi xác thú hắn tiện tay vơ lấy chục viên tinh thạch rồi phóng như bay khỏi đó.
Trong cơ thể dã thú tầm thường vốn không có tinh thạch, chỉ có những loại mãnh thú dị thường mới có. Mười cái xác mãnh thú hiển nhiên là có mười viên tinh thạch, nhưng Tiêu Thần cũng không có thời gian để thu thập, mang theo khối long tinh mà đám mãnh thú thèm thuồng, vạn nhất có con ác thú nào phát hiện chắc chắn lại xảy ra một cảnh tàn sát thảm khốc.
Tiêu Thần lấy quần áo bọc lấy khối long tinh nhằm che đi ánh sáng của nó rồi trở lại dốc đá thật nhanh. Qua hơn nửa canh giờ, từ mảnh rừng trước đó lại truyền đến từng tràng gầm rống, hắn lại nhìn thấy một vài con mãnh thú đang bay thẳng đến khoảnh rừng đẫm máu.
Trong số đó có một con thần lang, thân thể dài chừng năm, sáu thước, chiều cao gần ba thước, toàn thân phát ra vầng sáng lam chớp động, đôi cánh màu lam xòe rộng chừng hai, ba chục thước tạo nên từng trận cuồng phong, giữa trán nó cũng có con mắt màu lam, thậm chí còn đậm màu hơn con trước.
Con này nếu so sánh với con đã tấn công Tiêu Thần trước đó thì to lớn gấp đôi. Giữa không trung văng vẳng tiếng sói tru khủng khiếp, âm thanh điếc tai cuồn cuộn kích động như tiếng sấm giữa trời quang, có lẽ là tiếng một con thú đầu đàn.
Những con mãnh thú đã chết trở thành mồi ngon cho lũ quái vật đến sau, đến lúc hoàng hôn buông xuống sự yên tĩnh mới trở lại khu rừng, chỉ là đống xương thú đã chồng chất thêm rất nhiều.
Khi tất cả đã trở nên yên tĩnh, Tiêu Thần mang theo khối tinh thạch vào trong một hang động. Hắn cẩn thận cầm khối long tinh bằng cả hai tay, bắt đầu vận chuyển huyền công, luyện khí pháp quyết hấp thụ long nguyên tinh thuần chứa trong long tinh.
Nếu người khác nhìn thấy cảnh này hẳn phải há hốc mồm kinh ngạc, khối long tinh to vật trên tay hắn phát ra hàng vạn tia thần quang mờ ảo, soi rọi cả hang động bằng thứ ánh sáng lung linh huyền ảo.
Từng tia sáng như có sinh mệnh, chầm chậm xâm nhập vào trong cơ thể Tiêu Thần, khối long tinh cũng dần thu nhỏ lại, đây quả là thời khắc thu hoạch đầy hứng khởi, từng dòng long nguyên tinh thuần cuồn cuộn được dẫn vào trong cơ thể hắn.
Ánh sáng rực rỡ lay động như sóng nước lưu chuyển trong hang đá cuối cùng đều hội tụ vào thân thể Tiêu Thần. Chỉ một đêm trôi qua mà long tinh đã nhỏ lại quá nửa, thân thể tiêu thần cũng phát ra một vầng sáng mờ ảo. Đến trưa hôm sau, nó chỉ còn nằm bằng một nắm tay, phát ra nghìn vạn tia sáng chiếu sáng rực cả hang đá. Thêm một canh giờ trôi qua, nó chỉ còn bằng một quả trứng bồ câu, biến thành một hạt châu trong suốt lấp lánh.
Đến lúc này thì Tiêu Thần cũng ngưng lại, mở mắt ra nhìn. Hắn cũng đoán trước được, toàn bộ lượng long nguyên khổng lồ đều ngưng kết tại huyệt Thương Khâu trên chân phải. Đến lúc long tinh sắp tiêu hao hết thì huyệt đạo này cũng đã bão hòa, xuất hiện một quang điểm.
Quang điểm ngưng kết trên huyệt đạo một cách hoàn hảo, quang điểm chính là huyệt đạo, huyệt đạo cũng chính là quang điểm, như một ngọn đèn giữa đêm đen.
Một quả trứng rồng hiếm có đã thần hóa một huyệt Thương Khâu trên chân trái Tiêu Thần, một khối long tinh khó tìm cũng thần hóa huyệt Thương Khâu trên chân phải, hắn cảm thấy luyện khí pháp quyết của mình cực kỳ huyền bí, đem hai nguồn lực khổng lồ dung nhập vào hai huyệt đạo.
Trên thân thể con người có tất cả ba trăm sáu mươi lăm huyệt đạo chính, nếu tất cả số này đều ngưng kết thành quang điểm, nếu tất cả đều được thần hóa sẽ sinh ra biến hóa như thế nào? Tiêu Thần rất mong chờ ngày đó rồi sẽ đến.
Chú thích:
+ Lang thần: sói thần
Đâu đâu cũng thấy máu, đống xác thú khiến người ta hoảng hồn, dường như chúng tàn sát lẫn nhau để tranh giành một hang động, đại bộ phận chúng bị chết trước cửa động. Đây là một hang động khép kín, đất đá sạt lở qua nhiều năm tháng đã bít kín miệng hang, hôm nay hang động được tìm thấy đã dẫn đến một cuộc tàn sát của đám mãnh thú.
Kẻ thắng lợi cuối cùng là một con thần lang. Bộ lông màu lam của nó phát ra một dòng năng lượng lưu động sáng rực rỡ, như được tạc từ một khối thần thạch màu lam. Nó dài chừng ba thước, chiều cao chừng một thước sáu mươi bảy, so với những loài khác thì rất nhỏ, nhưng từ nó lại toát ra hung uy dọa người chết khiếp, bộc lộ sát khí đằng đằng.
Điều kỳ dị nhất là trên lưng nó có một đôi cánh màu lam, đôi cánh này xòe rộng chừng năm, sáu thước, trên đó cũng là một vầng sáng màu lam giống với thân thể nó. Ngoài ra con thần lang này còn có đến ba con mắt, con mắt thứ ba trông giống như lam bảo thạch, bất quá con mắt này còn phát ra ánh sáng tà dị, khiến người ta sởn gai ốc. Có thể sống sót sau trận mãnh thú tàn sát, đủ hiểu rằng thần lang đáng sợ nhường nào.
Nó vốn đã gạt đống đất đá bít ngoài miệng hang, định đi luôn vào trong, thế nhưng bất chợt nó cảm thấy điều gì đó, bất ngờ nó quay lại nhìn về hướng Tiêu Thần đang ẩn nấp. Cặp mắt vằn máu hung tàn của nó chợt lóe lên, ánh sáng lam từ con mắt thứ ba cũng lấp loáng, sát khí lan tràn chung quanh.
Nguy hiểm trùng trùng phủ lên đầu Tiêu Thần, nhưng đúng lúc thần lang quay đầu lại, Tiêu Thần cũng đồng thời thấy vết thương kinh khủng trên thân mình nó. Rõ ràng nó đã bị trọng thương trong cuộc tàn sát, một vết rách dài dưới bụng nó chảy máu đầm đìa, một cánh rũ rượi dường như đã bị xé rách; vết rách dưới bụng khiến xương cốt trong lồng ngực nó lộ cả ra, dòng máu chảy ra có màu xanh lam kỳ dị.
"U…u…u…" Text được lấy tại Truyện FULL
Thần lang kỳ dị tru lên một tiếng, sau đó hóa thành một dải sáng màu lam vọt đến chỗ Tiêu Thần mang theo mùi máu tanh tưởi. Nhưng vừa chạm đến mặt đất, toàn thân nó cũng run lẩy bẩy, suýt nữa gục xuống luôn.
Tiêu Thần thở phào nhẹ nhõm, thần lang lúc này chẳng khác nào một cây cung gãy. Ngay lúc hung lang ngoác cái mồm đỏ lòm như chậu máu, nhe hàm răng trắng nhởn định cắn thì Tiêu Thần né qua một bên, chân phải quét ngang nện cho nó một cước ngay đám xương xẩu lộ ra ở miệng vết thương.
Thần lang quả nhiên hung hãn cực kỳ, thân mình nó chỉ khẽ lắc một chút, không hề lùi lại bước nào chứ đừng nói là gục xuống. Cú đá của Tiêu Thần có thể khiến ngọc nát vàng tan nhưng không thể làm đám xương xẩu của nó nứt nẻ được, có thể thấy xương cốt nó cứng rắn cỡ nào.
"Grào…o…o…"
Tam nhãn thần lang gầm lên một tiếng thê lương, cơn đau khiến hung tính của nó kích phát đến cực điểm, lông lá trên thân mình dựng ngược cả lên, phát ra một quầng sáng lam không ngừng chớp động.
Nó lại nhằm vào Tiêu Thần tấn công, lần này tốc độ của nó nhanh đến cực điểm như một dải sáng lam. Bất quá khi ở giữa không trung, dường như nó mất đi toàn bộ sức lực, đột nhiên rơi phịch xuống đất.
Quả nhiên chẳng khác nào dây cung căng đứt, ánh dương cuối ngày, nó chẳng còn dịp nào để ra oai nữa, miệng nó phun ra một trái tim vỡ vụn màu lam. Tiêu Thần chột dạ, nếu không phải là nó đã bị thương nặng, hắn hoàn toàn không có khả năng đối phó.
Nhìn cánh rừng nhuộm máu đỏ rực cùng cánh đồng xác thú và màn sương máu dày đặc, Tiêu Thần đến chỗ cửa động, nhìn xem hang động này có gì mà đám hung thú điên cuồng tranh đoạt.
Hang động rất lớn và trống trải, nếu mở ra hoàn toàn cửa động đã bị bít kín này, bát tí ác long khổng lồ kia hoàn toàn có khả năng chui lọt. Bỗng nhiên Tiêu Thần đờ mặt ra, từ cửa động lọt ra một luồng sáng yếu ớt, có thể là ở sâu trong động thực sự có kỳ vật.
Hắn cẩn thận quan sát thấy phía trước có một đống trắng xóa, chính là một bộ xương khổng lồ. May mắn là không phải vật sống, Tiêu Thần tiến về phía trước. Bộ xương khổng lồ to như hòn núi, có vẻ như là hài cốt của một con rồng, nếu không cũng không thể to thế này được. Bộ hài cốt còn nguyên vẹn dài chừng bốn, năm chục thước, dường như là xương của kiếm long được ghi lại trong sách cổ, một chủng loại rồng hung dữ.
Vầng sáng bên trong hang động liên tục chớp tắt, Tiêu Thần sau khi đi vào tìm được một khối long tinh to như đầu người, hang động âm u cũng không che giấu được ánh sáng của nó. Tiêu Thần giật mình, so với những viên tinh thể đã từng thấy thì lớn hơn rất nhiều.
Đám mãnh thú tàn sát lẫn nhau, không thể nghi ngờ chính là vì long tinh này, đây chính là một ngôi mộ của rồng. Tiêu Thần nhanh chóng ra khỏi hang rồng. Đi qua bãi xác thú hắn tiện tay vơ lấy chục viên tinh thạch rồi phóng như bay khỏi đó.
Trong cơ thể dã thú tầm thường vốn không có tinh thạch, chỉ có những loại mãnh thú dị thường mới có. Mười cái xác mãnh thú hiển nhiên là có mười viên tinh thạch, nhưng Tiêu Thần cũng không có thời gian để thu thập, mang theo khối long tinh mà đám mãnh thú thèm thuồng, vạn nhất có con ác thú nào phát hiện chắc chắn lại xảy ra một cảnh tàn sát thảm khốc.
Tiêu Thần lấy quần áo bọc lấy khối long tinh nhằm che đi ánh sáng của nó rồi trở lại dốc đá thật nhanh. Qua hơn nửa canh giờ, từ mảnh rừng trước đó lại truyền đến từng tràng gầm rống, hắn lại nhìn thấy một vài con mãnh thú đang bay thẳng đến khoảnh rừng đẫm máu.
Trong số đó có một con thần lang, thân thể dài chừng năm, sáu thước, chiều cao gần ba thước, toàn thân phát ra vầng sáng lam chớp động, đôi cánh màu lam xòe rộng chừng hai, ba chục thước tạo nên từng trận cuồng phong, giữa trán nó cũng có con mắt màu lam, thậm chí còn đậm màu hơn con trước.
Con này nếu so sánh với con đã tấn công Tiêu Thần trước đó thì to lớn gấp đôi. Giữa không trung văng vẳng tiếng sói tru khủng khiếp, âm thanh điếc tai cuồn cuộn kích động như tiếng sấm giữa trời quang, có lẽ là tiếng một con thú đầu đàn.
Những con mãnh thú đã chết trở thành mồi ngon cho lũ quái vật đến sau, đến lúc hoàng hôn buông xuống sự yên tĩnh mới trở lại khu rừng, chỉ là đống xương thú đã chồng chất thêm rất nhiều.
Khi tất cả đã trở nên yên tĩnh, Tiêu Thần mang theo khối tinh thạch vào trong một hang động. Hắn cẩn thận cầm khối long tinh bằng cả hai tay, bắt đầu vận chuyển huyền công, luyện khí pháp quyết hấp thụ long nguyên tinh thuần chứa trong long tinh.
Nếu người khác nhìn thấy cảnh này hẳn phải há hốc mồm kinh ngạc, khối long tinh to vật trên tay hắn phát ra hàng vạn tia thần quang mờ ảo, soi rọi cả hang động bằng thứ ánh sáng lung linh huyền ảo.
Từng tia sáng như có sinh mệnh, chầm chậm xâm nhập vào trong cơ thể Tiêu Thần, khối long tinh cũng dần thu nhỏ lại, đây quả là thời khắc thu hoạch đầy hứng khởi, từng dòng long nguyên tinh thuần cuồn cuộn được dẫn vào trong cơ thể hắn.
Ánh sáng rực rỡ lay động như sóng nước lưu chuyển trong hang đá cuối cùng đều hội tụ vào thân thể Tiêu Thần. Chỉ một đêm trôi qua mà long tinh đã nhỏ lại quá nửa, thân thể tiêu thần cũng phát ra một vầng sáng mờ ảo. Đến trưa hôm sau, nó chỉ còn nằm bằng một nắm tay, phát ra nghìn vạn tia sáng chiếu sáng rực cả hang đá. Thêm một canh giờ trôi qua, nó chỉ còn bằng một quả trứng bồ câu, biến thành một hạt châu trong suốt lấp lánh.
Đến lúc này thì Tiêu Thần cũng ngưng lại, mở mắt ra nhìn. Hắn cũng đoán trước được, toàn bộ lượng long nguyên khổng lồ đều ngưng kết tại huyệt Thương Khâu trên chân phải. Đến lúc long tinh sắp tiêu hao hết thì huyệt đạo này cũng đã bão hòa, xuất hiện một quang điểm.
Quang điểm ngưng kết trên huyệt đạo một cách hoàn hảo, quang điểm chính là huyệt đạo, huyệt đạo cũng chính là quang điểm, như một ngọn đèn giữa đêm đen.
Một quả trứng rồng hiếm có đã thần hóa một huyệt Thương Khâu trên chân trái Tiêu Thần, một khối long tinh khó tìm cũng thần hóa huyệt Thương Khâu trên chân phải, hắn cảm thấy luyện khí pháp quyết của mình cực kỳ huyền bí, đem hai nguồn lực khổng lồ dung nhập vào hai huyệt đạo.
Trên thân thể con người có tất cả ba trăm sáu mươi lăm huyệt đạo chính, nếu tất cả số này đều ngưng kết thành quang điểm, nếu tất cả đều được thần hóa sẽ sinh ra biến hóa như thế nào? Tiêu Thần rất mong chờ ngày đó rồi sẽ đến.
Chú thích:
+ Lang thần: sói thần
Bình luận facebook