Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 295
Sau khi đi tới tiên đảo Thục Sơn,Thạch Nhân lại rung động một phen. Điều này làm cho Tiêu Thần có chút kinh ngạc, một ngày liên tục rung động hai lần, đây là chuyện cực kỳ hiếm có. Có lẽ hơn phân nửa là bởi trên đảo có vật tương quan cùng Thạch nhân, điều này làm cho Tiêu Thần vô cùng chờ mong.
Biển xanh mênh mông sóng lớn cuồn cuộn, Tiêu Thần cùng Thanh Thanh đã bay đến trên đảo, tiên khí dày đặc. Các loại Thần Mộc lạ kỳ xanh biếc lóe lên ánh lục quang, phảng phất giống như từ làm thành từ ngọc Phỉ Thúy. Xung quanh dòng suối và thác nước mọc đầy kỳ hoa dị thảo, hương hoa cùng mùi cỏ cây ùa tới, thấm vào ruột gan.
Đây đích thật là một hòn tiên đảo xinh đẹp. Những đỉnh Tiên Sơn mây mù mờ ảo, mà lại có hào quang thỉnh thoảng lóe ra. Trên núi có những tòa Tiên Cung như ẩn như hiện, tựa như thiên cung lạc tới thế gian.
Thanh Thanh từng trên một lần xâm nhập qua nơi này, mặc dù chẳng thu hoạch được mấy, nhưng đã sớm thăm dò đường đi rõ ràng .
"Đại thúc cẩn thận, phía trước là một tòa Ngũ Hành trận, đến chim bướm lỡ bay vào đó trong nháy mắt đều sẽ nát bấy."
Bên cạnh một con sông nhỏ như dải lụa ngọc, tọa lạc tại đó nơi năm tòa lương đình ( nhà nghỉ mát) vô cùng cân xứng. Ở giữa là một mảnh vườn thuốc, linh khí lượn lờ, hào quang muôn trận. Mới ngoài rìa tiên đảo cũng đã thấy được vườn trồng trọt Linh Túy nên có thể tưởng tượng thiên tài địa bảo trên đảo nhiều ra sao.
Mặc dù không phải khu vực trung tâm của vườn thuốc, nhưng mà vẫn có linh thảo tuyệt phẩm. Một gốc cây Long Thiệt Lan lẳng lặng đứng giữa Ngũ Hành trận mà nở rộ ra những bông hoa bé xíu trắng khiết như ngọc. Từng đợt hương thơm ngát làm cho người ta vừa ngửi thấy thì toàn thân liền thư thái, phảng phất lỗ chân lông toàn thân đều nở rộng ra.
"Đây chính là một gốc cây tiên thảo cực phẩm. Chính nhờ Ngũ Hành trận cung cấp linh khí mới chuyển tới được đây. Thực sự ngay chính trung tâm tiên đảo cũng không có bao nhiêu gốc Linh Túy như vậy. Lần trước nếu không phải nơi này có người thủ hộ thì ta đã trực tiếp ngắt lấy đi. Hà hà, lần này sẽ không bỏ lỡ." Thanh Thanh cười ngọt ngào, hoàn toàn không có cảm giác ngượng ngùng làm kẻ trộm.
Cây Long Thiệt Lan xanh biếc, cành lá như điêu khắc từ lục mã não. Quầng sáng lưu chuyển nên Tiêu Thần thoáng đánh giá được. Gốc tiên thảo tuyệt phẩm này tối thiểu có thể thần hóa một huyệt đạo của hắn, đúng là cực phẩm.
Hắn từ bên cạnh lấy xuống một mảnh thảo diệp rồi ném về phía vườn thuốc. "Vút vút" , lập tức vang lên tiếng xé gió, năm tòa lương đình không ngờ trong chốc lát bắn ra mấy trăm đạo kiếm khí, trong phút chốc đâm cho mảnh thảo diệp nát bấy. Ngay cả tro bụi cũng không còn lưu lại, có thể tưởng tượng uy lực của Ngũ Hành trận ra sao.
"Để ta tới."
Thanh Thanh ngọc thủ nhẹ giơ lên. Một đóa Liên Hoa trắng nõn nở rộ ra tại đầu ngón tay nàng, rồi sau đó từng cánh hoa trong suốt bay múa chia nhau ra bắn về phía năm tòa lương đình.
Cánh hoa sen bay tán loạn giống như là có thêm một cỗ ma lực đặc thù, chúng phát ra những tia sáng xanh trên bầu trời. Một quầng hào quang êm dịu bao phủ năm tòa lương đình. Đó thuần túy là linh lực dao động.
Giam cầm!
Thanh Thanh dễ dàng trấn phong Ngũ Hành trận lại, phong ấn không gian Ngũ Hành rồi sau đó nhẹ nhàng bay lượn tới. Gót ngọc điểm qua trên các loại linh thảo như đạp phá tiên tử, ống tay áo nhẹ nhàng vung lên, cây Long Thiệt Lan nhô ra từ dưới đất lên rồi chui vào trong tay.
"Hì hì, đến tay rồi, đi thôi."
Hai người nhanh nhẹn như tiên, bay qua hai ngọn núi mây mù mờ ảo, rốt cục tiến vào bên trong tiên đảo. Phía trước một cái sơn cốc lung linh ánh sáng. Một chút quang huy từ trong cốc dập dờn tuôn ra. Có thể cảm nhận rõ ràng những cơn linh khí đang dao động.
Nơi này là một tòa dược cốc trọng yếu trên tiên đảo Thục Sơn, bên trong tập trung các loại linh túy thiên địa bọn họ từ hải ngoại thu thập được trong một hai năm qua. Có thể nói rằng chính là một dược thảo viên lớn nhất của bọn họ.
Tu Chân Giả ngoài việc tế luyện các loại pháp bảo thì chế thuốc của bọn họ cũng là tuyệt vời. Trong Dược Đỉnh bọn họ luyện chế ra các loại linh đan chính là một trợ lực chủ yếu nhất để tăng tu vi bọn họ lên, có đôi khi thậm chí vượt qua cả tu vi mà bọn họ tự tu luyện được.
Bởi vậy, Thiên Địa Linh Túy đối với Tu Chân Giả là cực kỳ trọng yếu, là một nguồn động lực lớn lao cho bọn hắn thăng cấp tu vi.
Giờ phút này trong dược cốc vô cùng an tĩnh. Nhưng sau khi hai người Tiêu Thần lẻn vào cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì nơi này có bố trí trận pháp cực kỳ đáng sợ, hơi vô ý chút sẽ dẫn phát tiên trận công kích. Rất hiển nhiên môn phái Thục Sơn vô cùng coi trọng dược thảo viên nên ngoại trừ bố trí trận pháp lợi hại thì ngạy tại thời khắc phi thường tranh đoạt Tổ Long hồn mà ở nơi này vẫn còn để tới mười tên cao thủ trông giữ.
"Oa tắc, đó là. . . Thiên Thần quả, không nghĩ tới ở Nhân Gian Giới lại thấy được thần vật như thế." Thanh Thanh vô cùng kinh ngạc mà nói: "Ta từ nhỏ đến lớn cũng chỉ ăn không tới hai mươi quả mà thôi."
Điều này làm cho Tiêu Thần gần như á khẩu. Đó là Thiên Thần quả, vua của Linh Túy . Theo truyền thuyết chính là linh khí thiên thần đã qua đời biến thành kỳ thụ mà kết trái, mỗi gốc một đời cũng chỉ kết quả được ba trái mà thôi, khắp trong thiên địa thì số Thiên Thần thụ đó là có thể đếm được.
Đây là có thể ngang hàng với Tử Toản Âm Mộc Sâm Quả.
Tử Toản Âm Mộc sinh trưởng tại Cực Âm chi địa mà không phải hơn mười vạn năm thì không thể kết quả. Mạnh như Ma Giáo Giáo Tổ Xi Vưu pháp lực Thông Thiên vì nhân tình với Kha Kha tìm khắp cả âm phủ cũng chỉ được hơn mười quả mà thôi.
Thiên Thần quả cùng Tử Toản Âm Mộc Sâm Quả đều là vua Linh Túy, có thể tưởng tượng khó cầu như thế nào. Mà lúc này trong dược cốc dĩ nhiên sống tới hai gốc Thiên Thần thụ, mỗi cây treo tới hai quả lớn nhỏ cỡ nắm tay thành Thiên Thần quả hình thoi, giống như như là Dương Chi Ngọc tạo hình ra. Ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, hương thơm từng đợt, làm cho người ta bị mê say.
Môn phái Thục Sơn có thể tại hải ngoại tìm được Thiên Thần thụ rồi chuyển tới trồng tận đây, nói rõ bọn họ mưu đồ không nhỏ, chuẩn bị trường kỳ đóng tại Nhân Gian.
Hai người đều cao hứng phi thường vì Linh Túy khó gặp bậc này. Cả hai bắt đầu mưu đồ như thế nào bí mật thu ngắt đến tay.
Cuối cùng, bọn họ lặng lẽ rời nơi này, dựa Bát Tướng cực nhanh của Tiêu Thần để châm lửa đốt một tòa cung điện ở khu vực trung tâm tiên đảo, rồi sau đó rất nhanh ẩn về dược cốc.
"Tàng Kinh Các cháy rồi ."
" Mọi người mau tới cứu lấy điển tịch."
Tiếng gọi ầm ĩ truyền khắp đảo nhỏ.
Giờ phút này, trên đảo đã không còn có bao nhiêu cao thủ, toàn bộ đi tranh đoạt Tổ Long hồn rồi. Nên khi không có người chỉ huy tình huống thì lập tức dẫn tới một hồi hỗn loạn.
Mười người trong dược cốc tự nhiên nghe được tiếng gọi ầm ĩ, tất cả cũng đều bắt đầu lo lắng. Một vị người trung niên chỉ thủ hạ trong cốc bèn hạ mệnh lệnh: " Mấy người các ngươi đi Tàng Kinh Các hỗ trợ, mấy người này lập tức đi xem Đan điện. Ta hoài nghi có người muốn điệu hổ ly sơn, nhằm vào Đan điện." Phía sau, Thanh Thanh thầm nói: "Đúng rồi, trong Đan điện nhiều thứ tốt nhất, đó là nơi cất giữ Linh Túy thiên địa đã luyện hóa thành đan dược, chúng ta thực sự nên đi vào trong đó trước."
Tiêu Thần lắc đầu nói: "Nơi đó canh chừng khẳng định càng nghiêm mật. Hiện ở chỗ này vẫn còn lại một người, nhưng là ta cảm giác người này rất mạnh, rất khó đối phó."
Thanh Thanh cười nói: "Thực lực của hắn và ta không sai biệt lắm, bất quá chúng ta không cần cùng hắn liều mạng, ở đây ta có thứ tốt có thể chế trụ hắn."
Nói tới đây, nàng lấy ra một cái Linh Lung Thủy Tinh tháp xinh xắn, nhưng chỉ lớn cỡ ngón cái . Ánh sáng tỏa ra từng đợt thoạt nhìn cực kỳ tinh sảo, quả thực đó là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Thanh Thanh lẩm nhẩm một câu chú ngữ, rồi sau đó sai khiến Thủy Tinh tháp bay ra. "Xoát" một tiếng Bảo Tháp biến mất không thấy, rồi sau đó đột ngột xuất hiện ở trên đỉnh đầu tên tu chân trung niên kia. Nhanh chóng to lên mà chụp xuống.
"Hạo Thiên Tháp. . . Như thế nào có thể? !" Tu Chân Giả trung niên sắc mặt trắng bệch ra, lộ ra vẻ không thể tin được. Mặc dù hắn đã đem hết toàn lực đấu tranh, nhưng không ngờ trong phút chốc đã bị Bảo Tháp thu đi vào.
Xoát
Ánh sáng chợt lóe, Thủy Tinh tháp hóa thành cỡ ngón cái rồi bay trở về trong tay Thanh Thanh .
Tiêu Thần thất kinh, không nghĩ tới Thủy Tinh tháp lợi hại như thế. Đem một người tu chân cường đại trong nháy mắt trấn phong lại, bất quá thấy thế nào đều cảm giác được Thủy Tinh tháp như là một thứ tu chân pháp bảo.
"Hì hì, không cần hoài nghi, đây xác thật là báu vật Tu Chân Giới, của một quái bá bá đưa cho ta." Thanh Thanh nửa đùa giỡn nói: "Mấy tháng trước ở trên biển đụng tới một lão bá kỳ quái. Lão muốn thu ta làm đồ đệ, nói cái gì ta là trời sanh có căn cốt tu chân, phải bồi dưỡng ta trở thành Tu Chân Giả mạnh nhất từ trước tới nay. Ta đã tưởng trốn đều trốn không thoát, cuối cùng bởi vì lão có việc vội vã rời đi, trước khi đi tặng Thủy Tinh tháp cho ta."
"Một Tu Chân Giả muốn thu ngươi làm đồ đệ?"
"Đúng nha. Nhưng mà ... lão bá kia tựa hồ không xấu. Với lại về sau nhìn thấy những Tu Chân Giả này khác nhau rất lớn. Lúc đó tu vi của lão cao thái quá. Ta đối mặt lão giống như con kiến nhìn lên con voi khổng lồ ."
"Thanh Thanh ngươi hiện tại đạt tới cảnh giới như thế nào?"
"Thôi, so sánh đại thúc thì mạnh hơn một chút. Nhưng đại thúc không nên nhụt chí, tiềm lực của thúc vô hạn, có lối để tăng lên rất nhiều." Thanh Thanh nói rất mập mờ, rồi nói tránh đi: "Chúng ta mau đi hái quả Thiên Thần, kẻo lỡ mất cơ hội."
Há chỉ là mạnh hơn một chút, Tiêu Thần liên tưởng đến ngày đó dưỡng thương tại Tịnh Thổ thì tu vi Thanh Thanh tựa hồ rất không ổn định. Rất giống trạng thái tu vi cảnh giới Niết Bàn chợt cao chợt thấp. Mấy năm đã qua, nàng nếu dám đi ra khỏi Tịnh Thổ để tôi luyện trong thực tế, nói rõ cảnh giới đã vững chắc. Như thế cứ theo đó thăm dò suy đoán . . . hơn phân nửa nàng đã tiến vào cảnh giới Trường Sinh .
Cường đại tiểu nha đầu! Có thể cùng so sánh với nhân tài thiên cổ Lan Nặc. Rất rõ ràng tiểu nha đầu có một trái tim trong sáng không muốn sự tự tin của Tiêu Thần bị đả kích nên mới nói về cảnh giới của mình rất mơ hồ.
Không trách được một vị Tu Chân Giả thần bí và cường đại lần đầu gặp mặt đã muốn thu nàng làm đồ đệ, tuyên bố phải bồi dưỡng nàng thành Tu Chân Giả mạnh nhất từ trước tới nay. Điều này làm cho Tiêu Thần hơi có chút cảm khái, nhưng cũng không có bị đả kích chút nào.
Hai người hết sức cẩn thận coi chừng tình hình trong dược thảo viên, mặc dù bọn họ đều tinh thông một chút trận pháp, nhưng là sau khi tiến vào trong thì vẫn dẫn phát công kích của tiên trận.
Cấm trận vô cùng đáng sợ ! Mấy ngàn đạo kiếm khí quét ngang bầu trời, đan vào thành một võng kiếm hủy diệt dày đặc. Tiêu Thần ỷ vào Bát Tướng cực nhanh phát huy đến cực hạn, mang theo Thanh Thanh đồng thời trốn ra không gian kia. Chậm một bước ắt sẽ bị vô tận kiếm quang quét trúng.
Phiến không gian đó quả thực không thể vượt qua, mấy ngàn đạo kiếm khí mà mỗi một đạo đều to ước chừng bằng thùng nước hoàn toàn phong tỏa vùng không gian kia. Nó ngăn cách dược cốc với bên ngoài.
Điều này làm cho hai người có chút đau đầu, thật vất vả để dụ những người đó đi, hiện tại lại thất bại trong gang tấc, thật sự có chút không cam lòng.
"Thử lại uy lực của nó." Thanh Thanh lại một lần nữa xuất ra tháp Thủy Tinh. Bảo Tháp phóng lên cao, bay về phía trong tiên trận.
Tính hủy diệt của tiên trận lại lần nữa phát động, không riêng có khoảng một ngàn đạo kiếm quang to như thùng nước, còn có vô tận tia chớp bổ ra như mưa, lại thêm Địa Ngục Minh Hỏa bùng lên thiêu đốt. Trận pháp cực kỳ kinh khủng, so sánh Ngũ Hành trận bên ngoài tiên đảo cũng không biết cường đại hơn bao nhiêu lần.
Hào quang mênh mông hỗn độn từ Thủy Tinh tháp phát ra, dập dờn xuất những vòng quầng sáng. Chúng quét ngang đến kiếm khí thì không ngờ toàn bộ bị chấn nát, tia chớp bị đánh tan, hỏa diễm cũng bị chôn vùi.
"Không nghĩ tới uy lực lớn như vậy." Tiêu Thần có chút giật mình.
Thanh Thanh khống chế Thủy Tinh tháp phóng đại ra rất nhanh, trong nháy mắt che kín phiến không gian này. Nó từ bầu trời ụp xuống. Cứ thế , toàn bộ kiếm quang vừa bắt đầu khởi động tính hủy diệt và tia chớp, hỏa diễm bị nó nuốt chửng chứ không hóa giải.
Hai người không có trì hoãn, lấy Thủy Tinh tháp mở đường lập tức lọt vào trong dược cốc, mục tiêu thẳng hướng Thiên Thần thụ. Bốn quả mầu trắng ngà ,quả quả hương thơm từng trận, tỏa hào quang xoay chung quanh làm say lòng người. Chúng nhẹ nhàng lay động trên Thiên Thần thụ xanh biếc trông đặc biệt mê người.
Tiêu Thần cùng Thanh Thanh mỗi người hai quả, tức thì hái bốn trái Thiên Thần quả xuống. Tương truyền chúng là linh khí thiên thần đã qua đời ngưng tụ mà thành, quả nhiên giống như là có sinh mệnh vậy. Ở trong tay bọn họ lại phát ra những đốm sáng sinh mệnh rực rỡ.
Hai người cũng không vì như vậy mà thu tay lại. Trong dược cốc hào quang lóng lánh, vẫn còn có rất nhiều loại Linh Túy khác, đều là vật báu khó gặp như Tử Vân Dao Thảo, Phỉ Thúy Tiên Ba, Cửu Diệp Ngọc Chi ... . .
Thấy nhiều Linh Túy thiên địa như vậy, Tiêu Thần không tự chủ được nhớ đến Kha Kha. Nếu như Tiểu quỷ ở chỗ này nhất định sẽ hạnh phúc mà híp lại đôi mắt to cồ cộ, rồi sau đó sẽ làm một mẻ cướp sạch, thậm chí sẽ năn nỉ Tiêu Thần hỗ trợ đóng gói.
Vì trốn tránh nỗi bi thương cùng sầu não mất đi người thân, nó một mình trở lại Long Đảo như là tự khép kín bản thân lại. Từ lần trước, sau khi Tiêu Thần tại Lư Sơn mở thông không gian rồi thấy Kha Kha cô đơn dưới gốc Thông Thiên Thần Mộc đã gãy mà ngước nhìn phương xa buồn rầu nức nở. Hình ảnh bộ dáng ấy vĩnh viễn như ngừng lại nơi tâm trí hắn khiến trong lòng hắn cũng thật không dễ chịu. Hận không thể lập tức đem Tiểu quỷ đáng thương khóc lóc kia mang về Nhân Gian.
Hiện tại, hắn điên cuồng càn quét dược cốc khiến Thanh Thanh nhìn đều trợn mắt há hốc mồm, chỉ có một nguyên nhân hắn phải giúp Tiểu quỷ thu thập đủ linh túy. "Đại thúc không nên quá phận a, lưu lại cho chủ nhân một chút."
Tuyệt đối là "Đại thu hoạch" !
Hai người cảm thấy mỹ mãn rời khỏi dược cốc, trước khi đi Thanh Thanh lại xuất ra tháp Thủy Tinh, đem cường giả ở bên trong đang lâm vào trạng thái hôn mê kia nhét vào trong sơn cốc.
Tất cả chuyện này đều là phát sinh trong chốc lát , có thể nói hai người hành động vô cùng gọn gàng. Tiêu Thần cùng Thanh Thanh cũng không có vội vã rời đi, mà là lựa chọn âm thầm thăm dò xem. Lửa cháy Tàng Kinh Các rất nhanh đã bị dập tắt , một lát sau trong dược cốc truyền đến tiếng kêu sợ hãi. Những cao thủ này trở về thì phát hiện dược cốc bị trộm.
Rất nhanh. Hơn mười người cao thủ nhằm hướng dược cốc bay đi.
Tiêu Thần cùng Thanh Thanh nhìn thoáng qua lẫn nhau, cùng cảm thấy nhất trí hẳn là đi nhìn một chỗ tối trọng yếu đó - đan điện.
Bọn họ bay nhanh tới gần nhưng lại trong nháy mắt lui xa. Bởi vì bên trong tối thiểu có gần hai mươi cường giả. Chỗ này chính là trọng địa trong trọng địa, so với dược cốc quan trọng hơn, đồng thời phân bố tiên trận càng hung hiểm và đáng sợ hơn. Dựa vào Bát Tướng cực nhanh của Tiêu Thần thì cũng đủ thoải mái, người trong đan điện hơi có cảm giác thì cũng đã thoát xa không thấy .
Vừa lúc đó, trong thân thể Tiêu Thần truyền đến một cơn rung động, Thạch nhân lại cử động.
Xoát
Tiêu Thần cùng Thanh Thanh ngừng lại, đứng trên đỉnh núi phía sau tiên đảo. Lúc này bọn họ đều cảm giác được một tia dị thường.
"Đó là. . ."
Trên đỉnh núi không ngờ lại có một cánh cửa không gian, bên trong có vô số luồng hào quang, cũng không biết thông suốt hướng phương nào. Chẳng lẽ đó đúng là thông đạo nối liền Tu Chân Giới cùng Nhân Gian Giới, nhóm Tu Chân Giả chính là từ đây tiến vào Nhân Gian Giới?
Nhưng mà vì sao không ai canh giữ , mặc cho cánh cửa không gian mở rộng ra? Tựa hồ không thèm quan tâm người ngoài xông vào nơi này mà phát hiện bí mật.
Mới vừa rồi, Thạch Nhân rõ ràng là bởi vì cánh cửa không gian mà rung động, Tiêu Thần quyết định xâm nhập vào nhìn một cái.
Thanh Thanh mở lời khuyên can: "Đại thúc không nên mạo hiểm . Người của môn phái Thục Sơn vốn đã biết chủ ý của ta, cái tên gọi là Đặng Ngọc kia đối với thúc cũng không tính hữu hảo. Nhưng vừa rồi chúng ta đã thu lãi lời về, không cần phải tiếp tục mạo hiểm."
"Ngươi ở chỗ này chờ ta, với tốc độ của ta mà nói, nếu như có vấn đề thì có thể trước tiên thối lui." Tiêu Thần không định từ bỏ, Thạch Nhân trong cơ thể hắn rất thần bí làm cho nó có thể cảm nhận được vật phi phàm.
Xoát
Tiêu Thần chợt lóe không thấy đâu nữa, hắn đã lọt vào không gian đường hầm.
Cuối cùng không lâu sau, hắn phát hiện lại tiến vào một mảnh không gian kỳ dị, trên bầu trời xanh lam có những luồng năng lượng đang dập dờn dao động. Không có thái dương, nhưng mà luồng sáng trong không gian lại vô cùng êm dịu.
Không gian không phải rất lớn, phương viên không quá mười dặm, tựa hồ là một mảnh hư không khép kín. Bên trong màu xanh biếc ,thảm thực vật xanh um, ngoại trừ không đủ lớn ra thì so với trời đất thật sự ở bên ngoài thoạt nhìn không khác nhiều.
Xoát
Quang ảnh lóe lên, Thanh Thanh cũng đi vào.
"Thanh Thanh ngươi như thế nào cũng đến?"
"Không yên lòng với đại thúc ưa gây họa, ta chuẩn bị tại thời khắc mấu chốt đến làm mỹ nữ cứu đại thúc."
Tiêu Thần cùng Thanh Thanh cùng nhau tiếp tục đi về phía trước, không lâu bọn họ ngừng lại nghỉ chân bên cạnh một cái hồ nhỏ trong vắt.
Giữa hồ hào quang lốm đốm, lá sen xanh ngắt nối với vòm trời, tương phản với màu hồng của cánh sen. Giữa những tấm lá xanh đó có một gốc hoa sen thật lớn vượt quá tưởng tượng, phảng phất giống như một cây cổ thụ chọc trời nổi lên cao vút giữa hồ .
Thấp thoáng dưới lá sen bích lục, giữa hồ nước có một Đài Sen mười hai tầng lẳng lặng lơ lửng, chung quanh rất nhiều con cá có linh tính bơi qua bơi lại. Những con cá đủ màu sắc thi thoảng lại phụt lên yêu châu, trông cũng có vẻ đạo hạnh.
Tiêu Thần thất kinh, đài sen trong suốt lấp lánh kia lại khiến cả cá trong hồ cũng có thể hóa yêu, có thể tưởng tượng linh khí thịnh cỡ nào .
Xưa kia , Kha Kha từng có lần tại Linh Túy điện ở Thiên Đế Thành Nam Hoang ăn trộm được một đài sen chín tầng. Nhưng kích cỡ chỉ bằng chậu nước rửa mặt. Lúc ấy cũng đã được tôn sùng là thiên tài địa bảo cấp cao nhất Thiên Đế Thành.
Mà gốc Đài Sen mười hai tầng trước mắt này lại rất giống đài sen Phật Đà ngồi. Lúc này nó ước chừng phải to cỡ nửa gian phòng ốc, như vậy có thể tưởng tượng phẩm chất của nó đã sớm vượt xa phạm trù Linh Túy, đã được xem như một món chí bảo.
Đài Sen mười hai tầng này rất giống đài sen chỗ Phật Đà ngồi. Đồng dạng quang hoa lóe ra, trong suốt như ngọc điêu, lưu chuyển tiên khí mênh mông. Bất kể là từ kích cỡ của nó, hay từ linh khí lưu chuyển phát ra dao động mà xét , đem so với chí bảo kia của Phật Đà thì chỉ có hơn chớ không kém.
"Ta dám cược Đài Sen mười hai tầng này so sánh tuyệt không kém bảo vật của Phật Đà." Tiêu Thần có tư cách lên tiếng hơn cả. Bởi vì hắn từng nắm trong tay đài sen Phật Đà trong thời gian dài. Nhưng mà hắn rất khó hiểu tại sao nơi này lại có đài sen vượt quá tưởng tượng bất cứ người nào, mà nó vẫn còn ở vào thời kì sinh trưởng.
Vừa lúc đó Thạch Nhân trong cơ thể hắn lại động, nhưng tuyệt không phải bởi vì Đài Sen mười hai tầng gây ra. Điều khiến cho Thạch Nhân rung động lại là một chiếc cầu đá thoạt nhìn cực kỳ bình thường bắc trên hồ nhỏ.
Trong cơ thể Tiêu Thần, Thạch Nhân bị hư hại đã chậm rãi giơ cánh trái hoàn hảo kia chỉ về hướng cầu đá ở phía trước . Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Thanh Thanh thấy Tiêu Thần bỏ qua Đài Sen mười hai tầng lại phi thân lên, chú ý tới cầu đá cũ kỹ mà lại thô kệch kia thì nàng cũng phi đến, bình tĩnh đánh giá.
Cầu đá mặt trên có bốn chữ mơ hồ không rõ, cũng không biết chữ cổ đã trải qua bao nhiêu thời đại.
"Chà, kia tựa hồ là kiểu chữ Nguyên Thủy thần văn từ xa xưa nhất . . ." Thanh Thanh kinh ngạc vô cùng.
"Ngươi nhận ra?" Tiêu Thần lại càng giật mình.
"Ta học qua một chút. Bốn chữ tựa hồ là. . . Thông Thiên Tử Kiều."
"Cái gì. Thông Thiên Tử Kiều?" Tiêu Thần cực kỳ hoảng sợ. Tu Chân Giả từng sai người xây dựng Thông Thiên Tử Kiều ở trên bờ Hoàng Hà. Thì ra là lại có "Nguyên mẫu" chân thật.
"Đại thúc ngươi nhìn. . . vòm cầu kia tựa hồ có cổ quái,dường như . . . nối thông nhau với một thế giới khác." Thanh Thanh giật mình chỉ vào vòm cầu đen sì không ánh sáng.
Cả mảnh không gian này thì có luồng sáng êm dịu, nhưng mà dưới vòm cầu lại đen nhánh một mảnh, ngay cả là Thông Thiên Nhãn cũng nhìn không rõ lắm.
Vừa lúc đó, Đài Sen mười hai tầng giữa hồ đột nhiên bắt đầu chấn động, xuất ra từng đạo năng lượng dập dờn vô cùng cường đại không đổi. Nó lập tức khiến Thanh Thanh cùng Tiêu Thần cũng có cảm giác tim đập nhanh, run rẩy phát ra từ tận đáy linh hồn. "Không tốt, ta cảm giác được trong Đài Sen mười hai tầng thai nghén một sinh mệnh." Thanh Thanh thét lên sợ hãi: "Đại thúc chúng ta mau lui lại."
Tiêu Thần trong nháy mắt rõ ràng. Không trách được không ai trông giữ cánh cửa không gian. Bên trong có thần vật dị thường như Thông Thiên Tử Kiều thì không lo lắng xảy ra vấn đề. Té ra còn một món chí bảo khác trông giữ Đài Sen mười hai tầng.
Thanh Thanh khai mở linh giác cường đại rồi cả kinh nói: " Trong Đài Sen mười hai tầng có một nữ nhân cường đại đến không cách nào tưởng tượng , nàng. . . Muốn thức tỉnh rồi."
Tiêu Thần vội vàng kéo Thanh Thanh, dùng Bát Tướng cực nhanh cũng không quay đầu lại cứ nhằm phía đường hầm không gian bay đi. Tốc độ cực hạn giống như đang không ngừng xuyên qua không gian. Một bước vài dặm, hai người Tiêu Thần rất nhanh lao ra cánh cửa không gian, rồi sau đó lại trong phút chốc trốn ra khỏi tiên đảo. Đến khi rời xa tiên đảo của môn phái Thục Sơn hai mươi mấy dặm thì mới dừng lại.
Nhưng vừa lúc đó, hai chùm tia sáng vô cùng sắc bén và đáng sợ trong nháy mắt quét đến, làm cho bọn họ lại một lần nữa bay ra hơn mười dặm.
"Là ... nữ nhân kia! Là nàng ta . . . Mở hai mắt ra."
Từ khi quen biết cùng Thanh Thanh tới nay, Tiêu Thần phát hiện đây là lần đầu nàng lộ ra vẻ vô cùng nghiêm trọng.
" Nàng đuổi tới sao?"
"Không có, nàng ta vẫn còn ở trong phiến hư không, vẫn được thai nghén trong đài sen. Nhưng là ta có một loại cảm giác, nàng mở rộng con ngươi, nhìn chăm chú vào chúng ta."
"Nhãn Thần Chi Quang? !" Tiêu Thần kinh hãi. Hào quang từ đôi mắt này không ngờ so với kiếm khí còn muốn sắc bén hơn, dù là cách xa nhau như thế. Bỗng nhiên, hắn nghĩ tới lời nói của Đông Hổ Lư Sơn.
"Có đôi mắt tại nơi xa xôi nhìn chăm chú. Đó tựa hồ là một đôi mắt nữ nhân, ta chưa từng có gặp qua một người ánh mắt có thể sắc bén như thế, so kiếm khí còn có mạnh mẽ hơn gấp trăm lần. Ta phỏng đoán nàng cách nơi này chừng trăm dặm, nhưng là vẫn có thể bị ta cảm ứng được . . . Mặc dù chưa từng thấy ánh mắt kia, nhưng là nếu như khiến ta từ ánh mắt sắc bén kia trở lại như cũ thì ta cảm giác được ánh mắt kia cùng ánh mắt nữ nhân trong bức họa ta xem rất rất giống nhau."
Nghĩ tới đó lập tức khiến trong lòng Tiêu Thần chấn động kịch liệt, tại sao có thể như vậy?
"Thanh Thanh mới vừa rồi linh giác của nàng có lưu giữ khuôn mặt nữ nhân kia hay không."
"Mơ hồ thấy được, vô cùng xinh đẹp, gần như đẹp đến yêu dị."
Nghe thấy thế, Tiêu Thần lấy từ trong ống tay áo ra một quyển trục. Hắn mở ra rồi hỏi: "Như nữ nhân trong bức họa kia?"
Đối với điều này, Thanh Thanh rất kinh ngạc mà bảo: "Ơ, rất giống, rất rất giống!"
Xoát
Vừa lúc đó, hai đạo hào quang lạnh lùng từ phương xa quét đến, so kiếm khí còn sắc bén gấp trăm lần. Nó làm rung động linh hồn người.
Như vậy lời Lư Sơn Đông Hổ được chứng thật !
Tiêu Thần hô to "Không tốt" rồi vội vàng lôi kéo Thanh Thanh trốn đi xa.
Vậy là ai?
Tại sao lại như vậy!
Tiêu Thần trong lòng tràn ngập nghi hoặc, chẳng lẽ nói . . . người đó thật là Nhược Thủy sao?
Nhưng mà, làm sao có thể? Làm sao có thể!
Biển xanh mênh mông sóng lớn cuồn cuộn, Tiêu Thần cùng Thanh Thanh đã bay đến trên đảo, tiên khí dày đặc. Các loại Thần Mộc lạ kỳ xanh biếc lóe lên ánh lục quang, phảng phất giống như từ làm thành từ ngọc Phỉ Thúy. Xung quanh dòng suối và thác nước mọc đầy kỳ hoa dị thảo, hương hoa cùng mùi cỏ cây ùa tới, thấm vào ruột gan.
Đây đích thật là một hòn tiên đảo xinh đẹp. Những đỉnh Tiên Sơn mây mù mờ ảo, mà lại có hào quang thỉnh thoảng lóe ra. Trên núi có những tòa Tiên Cung như ẩn như hiện, tựa như thiên cung lạc tới thế gian.
Thanh Thanh từng trên một lần xâm nhập qua nơi này, mặc dù chẳng thu hoạch được mấy, nhưng đã sớm thăm dò đường đi rõ ràng .
"Đại thúc cẩn thận, phía trước là một tòa Ngũ Hành trận, đến chim bướm lỡ bay vào đó trong nháy mắt đều sẽ nát bấy."
Bên cạnh một con sông nhỏ như dải lụa ngọc, tọa lạc tại đó nơi năm tòa lương đình ( nhà nghỉ mát) vô cùng cân xứng. Ở giữa là một mảnh vườn thuốc, linh khí lượn lờ, hào quang muôn trận. Mới ngoài rìa tiên đảo cũng đã thấy được vườn trồng trọt Linh Túy nên có thể tưởng tượng thiên tài địa bảo trên đảo nhiều ra sao.
Mặc dù không phải khu vực trung tâm của vườn thuốc, nhưng mà vẫn có linh thảo tuyệt phẩm. Một gốc cây Long Thiệt Lan lẳng lặng đứng giữa Ngũ Hành trận mà nở rộ ra những bông hoa bé xíu trắng khiết như ngọc. Từng đợt hương thơm ngát làm cho người ta vừa ngửi thấy thì toàn thân liền thư thái, phảng phất lỗ chân lông toàn thân đều nở rộng ra.
"Đây chính là một gốc cây tiên thảo cực phẩm. Chính nhờ Ngũ Hành trận cung cấp linh khí mới chuyển tới được đây. Thực sự ngay chính trung tâm tiên đảo cũng không có bao nhiêu gốc Linh Túy như vậy. Lần trước nếu không phải nơi này có người thủ hộ thì ta đã trực tiếp ngắt lấy đi. Hà hà, lần này sẽ không bỏ lỡ." Thanh Thanh cười ngọt ngào, hoàn toàn không có cảm giác ngượng ngùng làm kẻ trộm.
Cây Long Thiệt Lan xanh biếc, cành lá như điêu khắc từ lục mã não. Quầng sáng lưu chuyển nên Tiêu Thần thoáng đánh giá được. Gốc tiên thảo tuyệt phẩm này tối thiểu có thể thần hóa một huyệt đạo của hắn, đúng là cực phẩm.
Hắn từ bên cạnh lấy xuống một mảnh thảo diệp rồi ném về phía vườn thuốc. "Vút vút" , lập tức vang lên tiếng xé gió, năm tòa lương đình không ngờ trong chốc lát bắn ra mấy trăm đạo kiếm khí, trong phút chốc đâm cho mảnh thảo diệp nát bấy. Ngay cả tro bụi cũng không còn lưu lại, có thể tưởng tượng uy lực của Ngũ Hành trận ra sao.
"Để ta tới."
Thanh Thanh ngọc thủ nhẹ giơ lên. Một đóa Liên Hoa trắng nõn nở rộ ra tại đầu ngón tay nàng, rồi sau đó từng cánh hoa trong suốt bay múa chia nhau ra bắn về phía năm tòa lương đình.
Cánh hoa sen bay tán loạn giống như là có thêm một cỗ ma lực đặc thù, chúng phát ra những tia sáng xanh trên bầu trời. Một quầng hào quang êm dịu bao phủ năm tòa lương đình. Đó thuần túy là linh lực dao động.
Giam cầm!
Thanh Thanh dễ dàng trấn phong Ngũ Hành trận lại, phong ấn không gian Ngũ Hành rồi sau đó nhẹ nhàng bay lượn tới. Gót ngọc điểm qua trên các loại linh thảo như đạp phá tiên tử, ống tay áo nhẹ nhàng vung lên, cây Long Thiệt Lan nhô ra từ dưới đất lên rồi chui vào trong tay.
"Hì hì, đến tay rồi, đi thôi."
Hai người nhanh nhẹn như tiên, bay qua hai ngọn núi mây mù mờ ảo, rốt cục tiến vào bên trong tiên đảo. Phía trước một cái sơn cốc lung linh ánh sáng. Một chút quang huy từ trong cốc dập dờn tuôn ra. Có thể cảm nhận rõ ràng những cơn linh khí đang dao động.
Nơi này là một tòa dược cốc trọng yếu trên tiên đảo Thục Sơn, bên trong tập trung các loại linh túy thiên địa bọn họ từ hải ngoại thu thập được trong một hai năm qua. Có thể nói rằng chính là một dược thảo viên lớn nhất của bọn họ.
Tu Chân Giả ngoài việc tế luyện các loại pháp bảo thì chế thuốc của bọn họ cũng là tuyệt vời. Trong Dược Đỉnh bọn họ luyện chế ra các loại linh đan chính là một trợ lực chủ yếu nhất để tăng tu vi bọn họ lên, có đôi khi thậm chí vượt qua cả tu vi mà bọn họ tự tu luyện được.
Bởi vậy, Thiên Địa Linh Túy đối với Tu Chân Giả là cực kỳ trọng yếu, là một nguồn động lực lớn lao cho bọn hắn thăng cấp tu vi.
Giờ phút này trong dược cốc vô cùng an tĩnh. Nhưng sau khi hai người Tiêu Thần lẻn vào cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì nơi này có bố trí trận pháp cực kỳ đáng sợ, hơi vô ý chút sẽ dẫn phát tiên trận công kích. Rất hiển nhiên môn phái Thục Sơn vô cùng coi trọng dược thảo viên nên ngoại trừ bố trí trận pháp lợi hại thì ngạy tại thời khắc phi thường tranh đoạt Tổ Long hồn mà ở nơi này vẫn còn để tới mười tên cao thủ trông giữ.
"Oa tắc, đó là. . . Thiên Thần quả, không nghĩ tới ở Nhân Gian Giới lại thấy được thần vật như thế." Thanh Thanh vô cùng kinh ngạc mà nói: "Ta từ nhỏ đến lớn cũng chỉ ăn không tới hai mươi quả mà thôi."
Điều này làm cho Tiêu Thần gần như á khẩu. Đó là Thiên Thần quả, vua của Linh Túy . Theo truyền thuyết chính là linh khí thiên thần đã qua đời biến thành kỳ thụ mà kết trái, mỗi gốc một đời cũng chỉ kết quả được ba trái mà thôi, khắp trong thiên địa thì số Thiên Thần thụ đó là có thể đếm được.
Đây là có thể ngang hàng với Tử Toản Âm Mộc Sâm Quả.
Tử Toản Âm Mộc sinh trưởng tại Cực Âm chi địa mà không phải hơn mười vạn năm thì không thể kết quả. Mạnh như Ma Giáo Giáo Tổ Xi Vưu pháp lực Thông Thiên vì nhân tình với Kha Kha tìm khắp cả âm phủ cũng chỉ được hơn mười quả mà thôi.
Thiên Thần quả cùng Tử Toản Âm Mộc Sâm Quả đều là vua Linh Túy, có thể tưởng tượng khó cầu như thế nào. Mà lúc này trong dược cốc dĩ nhiên sống tới hai gốc Thiên Thần thụ, mỗi cây treo tới hai quả lớn nhỏ cỡ nắm tay thành Thiên Thần quả hình thoi, giống như như là Dương Chi Ngọc tạo hình ra. Ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, hương thơm từng đợt, làm cho người ta bị mê say.
Môn phái Thục Sơn có thể tại hải ngoại tìm được Thiên Thần thụ rồi chuyển tới trồng tận đây, nói rõ bọn họ mưu đồ không nhỏ, chuẩn bị trường kỳ đóng tại Nhân Gian.
Hai người đều cao hứng phi thường vì Linh Túy khó gặp bậc này. Cả hai bắt đầu mưu đồ như thế nào bí mật thu ngắt đến tay.
Cuối cùng, bọn họ lặng lẽ rời nơi này, dựa Bát Tướng cực nhanh của Tiêu Thần để châm lửa đốt một tòa cung điện ở khu vực trung tâm tiên đảo, rồi sau đó rất nhanh ẩn về dược cốc.
"Tàng Kinh Các cháy rồi ."
" Mọi người mau tới cứu lấy điển tịch."
Tiếng gọi ầm ĩ truyền khắp đảo nhỏ.
Giờ phút này, trên đảo đã không còn có bao nhiêu cao thủ, toàn bộ đi tranh đoạt Tổ Long hồn rồi. Nên khi không có người chỉ huy tình huống thì lập tức dẫn tới một hồi hỗn loạn.
Mười người trong dược cốc tự nhiên nghe được tiếng gọi ầm ĩ, tất cả cũng đều bắt đầu lo lắng. Một vị người trung niên chỉ thủ hạ trong cốc bèn hạ mệnh lệnh: " Mấy người các ngươi đi Tàng Kinh Các hỗ trợ, mấy người này lập tức đi xem Đan điện. Ta hoài nghi có người muốn điệu hổ ly sơn, nhằm vào Đan điện." Phía sau, Thanh Thanh thầm nói: "Đúng rồi, trong Đan điện nhiều thứ tốt nhất, đó là nơi cất giữ Linh Túy thiên địa đã luyện hóa thành đan dược, chúng ta thực sự nên đi vào trong đó trước."
Tiêu Thần lắc đầu nói: "Nơi đó canh chừng khẳng định càng nghiêm mật. Hiện ở chỗ này vẫn còn lại một người, nhưng là ta cảm giác người này rất mạnh, rất khó đối phó."
Thanh Thanh cười nói: "Thực lực của hắn và ta không sai biệt lắm, bất quá chúng ta không cần cùng hắn liều mạng, ở đây ta có thứ tốt có thể chế trụ hắn."
Nói tới đây, nàng lấy ra một cái Linh Lung Thủy Tinh tháp xinh xắn, nhưng chỉ lớn cỡ ngón cái . Ánh sáng tỏa ra từng đợt thoạt nhìn cực kỳ tinh sảo, quả thực đó là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Thanh Thanh lẩm nhẩm một câu chú ngữ, rồi sau đó sai khiến Thủy Tinh tháp bay ra. "Xoát" một tiếng Bảo Tháp biến mất không thấy, rồi sau đó đột ngột xuất hiện ở trên đỉnh đầu tên tu chân trung niên kia. Nhanh chóng to lên mà chụp xuống.
"Hạo Thiên Tháp. . . Như thế nào có thể? !" Tu Chân Giả trung niên sắc mặt trắng bệch ra, lộ ra vẻ không thể tin được. Mặc dù hắn đã đem hết toàn lực đấu tranh, nhưng không ngờ trong phút chốc đã bị Bảo Tháp thu đi vào.
Xoát
Ánh sáng chợt lóe, Thủy Tinh tháp hóa thành cỡ ngón cái rồi bay trở về trong tay Thanh Thanh .
Tiêu Thần thất kinh, không nghĩ tới Thủy Tinh tháp lợi hại như thế. Đem một người tu chân cường đại trong nháy mắt trấn phong lại, bất quá thấy thế nào đều cảm giác được Thủy Tinh tháp như là một thứ tu chân pháp bảo.
"Hì hì, không cần hoài nghi, đây xác thật là báu vật Tu Chân Giới, của một quái bá bá đưa cho ta." Thanh Thanh nửa đùa giỡn nói: "Mấy tháng trước ở trên biển đụng tới một lão bá kỳ quái. Lão muốn thu ta làm đồ đệ, nói cái gì ta là trời sanh có căn cốt tu chân, phải bồi dưỡng ta trở thành Tu Chân Giả mạnh nhất từ trước tới nay. Ta đã tưởng trốn đều trốn không thoát, cuối cùng bởi vì lão có việc vội vã rời đi, trước khi đi tặng Thủy Tinh tháp cho ta."
"Một Tu Chân Giả muốn thu ngươi làm đồ đệ?"
"Đúng nha. Nhưng mà ... lão bá kia tựa hồ không xấu. Với lại về sau nhìn thấy những Tu Chân Giả này khác nhau rất lớn. Lúc đó tu vi của lão cao thái quá. Ta đối mặt lão giống như con kiến nhìn lên con voi khổng lồ ."
"Thanh Thanh ngươi hiện tại đạt tới cảnh giới như thế nào?"
"Thôi, so sánh đại thúc thì mạnh hơn một chút. Nhưng đại thúc không nên nhụt chí, tiềm lực của thúc vô hạn, có lối để tăng lên rất nhiều." Thanh Thanh nói rất mập mờ, rồi nói tránh đi: "Chúng ta mau đi hái quả Thiên Thần, kẻo lỡ mất cơ hội."
Há chỉ là mạnh hơn một chút, Tiêu Thần liên tưởng đến ngày đó dưỡng thương tại Tịnh Thổ thì tu vi Thanh Thanh tựa hồ rất không ổn định. Rất giống trạng thái tu vi cảnh giới Niết Bàn chợt cao chợt thấp. Mấy năm đã qua, nàng nếu dám đi ra khỏi Tịnh Thổ để tôi luyện trong thực tế, nói rõ cảnh giới đã vững chắc. Như thế cứ theo đó thăm dò suy đoán . . . hơn phân nửa nàng đã tiến vào cảnh giới Trường Sinh .
Cường đại tiểu nha đầu! Có thể cùng so sánh với nhân tài thiên cổ Lan Nặc. Rất rõ ràng tiểu nha đầu có một trái tim trong sáng không muốn sự tự tin của Tiêu Thần bị đả kích nên mới nói về cảnh giới của mình rất mơ hồ.
Không trách được một vị Tu Chân Giả thần bí và cường đại lần đầu gặp mặt đã muốn thu nàng làm đồ đệ, tuyên bố phải bồi dưỡng nàng thành Tu Chân Giả mạnh nhất từ trước tới nay. Điều này làm cho Tiêu Thần hơi có chút cảm khái, nhưng cũng không có bị đả kích chút nào.
Hai người hết sức cẩn thận coi chừng tình hình trong dược thảo viên, mặc dù bọn họ đều tinh thông một chút trận pháp, nhưng là sau khi tiến vào trong thì vẫn dẫn phát công kích của tiên trận.
Cấm trận vô cùng đáng sợ ! Mấy ngàn đạo kiếm khí quét ngang bầu trời, đan vào thành một võng kiếm hủy diệt dày đặc. Tiêu Thần ỷ vào Bát Tướng cực nhanh phát huy đến cực hạn, mang theo Thanh Thanh đồng thời trốn ra không gian kia. Chậm một bước ắt sẽ bị vô tận kiếm quang quét trúng.
Phiến không gian đó quả thực không thể vượt qua, mấy ngàn đạo kiếm khí mà mỗi một đạo đều to ước chừng bằng thùng nước hoàn toàn phong tỏa vùng không gian kia. Nó ngăn cách dược cốc với bên ngoài.
Điều này làm cho hai người có chút đau đầu, thật vất vả để dụ những người đó đi, hiện tại lại thất bại trong gang tấc, thật sự có chút không cam lòng.
"Thử lại uy lực của nó." Thanh Thanh lại một lần nữa xuất ra tháp Thủy Tinh. Bảo Tháp phóng lên cao, bay về phía trong tiên trận.
Tính hủy diệt của tiên trận lại lần nữa phát động, không riêng có khoảng một ngàn đạo kiếm quang to như thùng nước, còn có vô tận tia chớp bổ ra như mưa, lại thêm Địa Ngục Minh Hỏa bùng lên thiêu đốt. Trận pháp cực kỳ kinh khủng, so sánh Ngũ Hành trận bên ngoài tiên đảo cũng không biết cường đại hơn bao nhiêu lần.
Hào quang mênh mông hỗn độn từ Thủy Tinh tháp phát ra, dập dờn xuất những vòng quầng sáng. Chúng quét ngang đến kiếm khí thì không ngờ toàn bộ bị chấn nát, tia chớp bị đánh tan, hỏa diễm cũng bị chôn vùi.
"Không nghĩ tới uy lực lớn như vậy." Tiêu Thần có chút giật mình.
Thanh Thanh khống chế Thủy Tinh tháp phóng đại ra rất nhanh, trong nháy mắt che kín phiến không gian này. Nó từ bầu trời ụp xuống. Cứ thế , toàn bộ kiếm quang vừa bắt đầu khởi động tính hủy diệt và tia chớp, hỏa diễm bị nó nuốt chửng chứ không hóa giải.
Hai người không có trì hoãn, lấy Thủy Tinh tháp mở đường lập tức lọt vào trong dược cốc, mục tiêu thẳng hướng Thiên Thần thụ. Bốn quả mầu trắng ngà ,quả quả hương thơm từng trận, tỏa hào quang xoay chung quanh làm say lòng người. Chúng nhẹ nhàng lay động trên Thiên Thần thụ xanh biếc trông đặc biệt mê người.
Tiêu Thần cùng Thanh Thanh mỗi người hai quả, tức thì hái bốn trái Thiên Thần quả xuống. Tương truyền chúng là linh khí thiên thần đã qua đời ngưng tụ mà thành, quả nhiên giống như là có sinh mệnh vậy. Ở trong tay bọn họ lại phát ra những đốm sáng sinh mệnh rực rỡ.
Hai người cũng không vì như vậy mà thu tay lại. Trong dược cốc hào quang lóng lánh, vẫn còn có rất nhiều loại Linh Túy khác, đều là vật báu khó gặp như Tử Vân Dao Thảo, Phỉ Thúy Tiên Ba, Cửu Diệp Ngọc Chi ... . .
Thấy nhiều Linh Túy thiên địa như vậy, Tiêu Thần không tự chủ được nhớ đến Kha Kha. Nếu như Tiểu quỷ ở chỗ này nhất định sẽ hạnh phúc mà híp lại đôi mắt to cồ cộ, rồi sau đó sẽ làm một mẻ cướp sạch, thậm chí sẽ năn nỉ Tiêu Thần hỗ trợ đóng gói.
Vì trốn tránh nỗi bi thương cùng sầu não mất đi người thân, nó một mình trở lại Long Đảo như là tự khép kín bản thân lại. Từ lần trước, sau khi Tiêu Thần tại Lư Sơn mở thông không gian rồi thấy Kha Kha cô đơn dưới gốc Thông Thiên Thần Mộc đã gãy mà ngước nhìn phương xa buồn rầu nức nở. Hình ảnh bộ dáng ấy vĩnh viễn như ngừng lại nơi tâm trí hắn khiến trong lòng hắn cũng thật không dễ chịu. Hận không thể lập tức đem Tiểu quỷ đáng thương khóc lóc kia mang về Nhân Gian.
Hiện tại, hắn điên cuồng càn quét dược cốc khiến Thanh Thanh nhìn đều trợn mắt há hốc mồm, chỉ có một nguyên nhân hắn phải giúp Tiểu quỷ thu thập đủ linh túy. "Đại thúc không nên quá phận a, lưu lại cho chủ nhân một chút."
Tuyệt đối là "Đại thu hoạch" !
Hai người cảm thấy mỹ mãn rời khỏi dược cốc, trước khi đi Thanh Thanh lại xuất ra tháp Thủy Tinh, đem cường giả ở bên trong đang lâm vào trạng thái hôn mê kia nhét vào trong sơn cốc.
Tất cả chuyện này đều là phát sinh trong chốc lát , có thể nói hai người hành động vô cùng gọn gàng. Tiêu Thần cùng Thanh Thanh cũng không có vội vã rời đi, mà là lựa chọn âm thầm thăm dò xem. Lửa cháy Tàng Kinh Các rất nhanh đã bị dập tắt , một lát sau trong dược cốc truyền đến tiếng kêu sợ hãi. Những cao thủ này trở về thì phát hiện dược cốc bị trộm.
Rất nhanh. Hơn mười người cao thủ nhằm hướng dược cốc bay đi.
Tiêu Thần cùng Thanh Thanh nhìn thoáng qua lẫn nhau, cùng cảm thấy nhất trí hẳn là đi nhìn một chỗ tối trọng yếu đó - đan điện.
Bọn họ bay nhanh tới gần nhưng lại trong nháy mắt lui xa. Bởi vì bên trong tối thiểu có gần hai mươi cường giả. Chỗ này chính là trọng địa trong trọng địa, so với dược cốc quan trọng hơn, đồng thời phân bố tiên trận càng hung hiểm và đáng sợ hơn. Dựa vào Bát Tướng cực nhanh của Tiêu Thần thì cũng đủ thoải mái, người trong đan điện hơi có cảm giác thì cũng đã thoát xa không thấy .
Vừa lúc đó, trong thân thể Tiêu Thần truyền đến một cơn rung động, Thạch nhân lại cử động.
Xoát
Tiêu Thần cùng Thanh Thanh ngừng lại, đứng trên đỉnh núi phía sau tiên đảo. Lúc này bọn họ đều cảm giác được một tia dị thường.
"Đó là. . ."
Trên đỉnh núi không ngờ lại có một cánh cửa không gian, bên trong có vô số luồng hào quang, cũng không biết thông suốt hướng phương nào. Chẳng lẽ đó đúng là thông đạo nối liền Tu Chân Giới cùng Nhân Gian Giới, nhóm Tu Chân Giả chính là từ đây tiến vào Nhân Gian Giới?
Nhưng mà vì sao không ai canh giữ , mặc cho cánh cửa không gian mở rộng ra? Tựa hồ không thèm quan tâm người ngoài xông vào nơi này mà phát hiện bí mật.
Mới vừa rồi, Thạch Nhân rõ ràng là bởi vì cánh cửa không gian mà rung động, Tiêu Thần quyết định xâm nhập vào nhìn một cái.
Thanh Thanh mở lời khuyên can: "Đại thúc không nên mạo hiểm . Người của môn phái Thục Sơn vốn đã biết chủ ý của ta, cái tên gọi là Đặng Ngọc kia đối với thúc cũng không tính hữu hảo. Nhưng vừa rồi chúng ta đã thu lãi lời về, không cần phải tiếp tục mạo hiểm."
"Ngươi ở chỗ này chờ ta, với tốc độ của ta mà nói, nếu như có vấn đề thì có thể trước tiên thối lui." Tiêu Thần không định từ bỏ, Thạch Nhân trong cơ thể hắn rất thần bí làm cho nó có thể cảm nhận được vật phi phàm.
Xoát
Tiêu Thần chợt lóe không thấy đâu nữa, hắn đã lọt vào không gian đường hầm.
Cuối cùng không lâu sau, hắn phát hiện lại tiến vào một mảnh không gian kỳ dị, trên bầu trời xanh lam có những luồng năng lượng đang dập dờn dao động. Không có thái dương, nhưng mà luồng sáng trong không gian lại vô cùng êm dịu.
Không gian không phải rất lớn, phương viên không quá mười dặm, tựa hồ là một mảnh hư không khép kín. Bên trong màu xanh biếc ,thảm thực vật xanh um, ngoại trừ không đủ lớn ra thì so với trời đất thật sự ở bên ngoài thoạt nhìn không khác nhiều.
Xoát
Quang ảnh lóe lên, Thanh Thanh cũng đi vào.
"Thanh Thanh ngươi như thế nào cũng đến?"
"Không yên lòng với đại thúc ưa gây họa, ta chuẩn bị tại thời khắc mấu chốt đến làm mỹ nữ cứu đại thúc."
Tiêu Thần cùng Thanh Thanh cùng nhau tiếp tục đi về phía trước, không lâu bọn họ ngừng lại nghỉ chân bên cạnh một cái hồ nhỏ trong vắt.
Giữa hồ hào quang lốm đốm, lá sen xanh ngắt nối với vòm trời, tương phản với màu hồng của cánh sen. Giữa những tấm lá xanh đó có một gốc hoa sen thật lớn vượt quá tưởng tượng, phảng phất giống như một cây cổ thụ chọc trời nổi lên cao vút giữa hồ .
Thấp thoáng dưới lá sen bích lục, giữa hồ nước có một Đài Sen mười hai tầng lẳng lặng lơ lửng, chung quanh rất nhiều con cá có linh tính bơi qua bơi lại. Những con cá đủ màu sắc thi thoảng lại phụt lên yêu châu, trông cũng có vẻ đạo hạnh.
Tiêu Thần thất kinh, đài sen trong suốt lấp lánh kia lại khiến cả cá trong hồ cũng có thể hóa yêu, có thể tưởng tượng linh khí thịnh cỡ nào .
Xưa kia , Kha Kha từng có lần tại Linh Túy điện ở Thiên Đế Thành Nam Hoang ăn trộm được một đài sen chín tầng. Nhưng kích cỡ chỉ bằng chậu nước rửa mặt. Lúc ấy cũng đã được tôn sùng là thiên tài địa bảo cấp cao nhất Thiên Đế Thành.
Mà gốc Đài Sen mười hai tầng trước mắt này lại rất giống đài sen Phật Đà ngồi. Lúc này nó ước chừng phải to cỡ nửa gian phòng ốc, như vậy có thể tưởng tượng phẩm chất của nó đã sớm vượt xa phạm trù Linh Túy, đã được xem như một món chí bảo.
Đài Sen mười hai tầng này rất giống đài sen chỗ Phật Đà ngồi. Đồng dạng quang hoa lóe ra, trong suốt như ngọc điêu, lưu chuyển tiên khí mênh mông. Bất kể là từ kích cỡ của nó, hay từ linh khí lưu chuyển phát ra dao động mà xét , đem so với chí bảo kia của Phật Đà thì chỉ có hơn chớ không kém.
"Ta dám cược Đài Sen mười hai tầng này so sánh tuyệt không kém bảo vật của Phật Đà." Tiêu Thần có tư cách lên tiếng hơn cả. Bởi vì hắn từng nắm trong tay đài sen Phật Đà trong thời gian dài. Nhưng mà hắn rất khó hiểu tại sao nơi này lại có đài sen vượt quá tưởng tượng bất cứ người nào, mà nó vẫn còn ở vào thời kì sinh trưởng.
Vừa lúc đó Thạch Nhân trong cơ thể hắn lại động, nhưng tuyệt không phải bởi vì Đài Sen mười hai tầng gây ra. Điều khiến cho Thạch Nhân rung động lại là một chiếc cầu đá thoạt nhìn cực kỳ bình thường bắc trên hồ nhỏ.
Trong cơ thể Tiêu Thần, Thạch Nhân bị hư hại đã chậm rãi giơ cánh trái hoàn hảo kia chỉ về hướng cầu đá ở phía trước . Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Thanh Thanh thấy Tiêu Thần bỏ qua Đài Sen mười hai tầng lại phi thân lên, chú ý tới cầu đá cũ kỹ mà lại thô kệch kia thì nàng cũng phi đến, bình tĩnh đánh giá.
Cầu đá mặt trên có bốn chữ mơ hồ không rõ, cũng không biết chữ cổ đã trải qua bao nhiêu thời đại.
"Chà, kia tựa hồ là kiểu chữ Nguyên Thủy thần văn từ xa xưa nhất . . ." Thanh Thanh kinh ngạc vô cùng.
"Ngươi nhận ra?" Tiêu Thần lại càng giật mình.
"Ta học qua một chút. Bốn chữ tựa hồ là. . . Thông Thiên Tử Kiều."
"Cái gì. Thông Thiên Tử Kiều?" Tiêu Thần cực kỳ hoảng sợ. Tu Chân Giả từng sai người xây dựng Thông Thiên Tử Kiều ở trên bờ Hoàng Hà. Thì ra là lại có "Nguyên mẫu" chân thật.
"Đại thúc ngươi nhìn. . . vòm cầu kia tựa hồ có cổ quái,dường như . . . nối thông nhau với một thế giới khác." Thanh Thanh giật mình chỉ vào vòm cầu đen sì không ánh sáng.
Cả mảnh không gian này thì có luồng sáng êm dịu, nhưng mà dưới vòm cầu lại đen nhánh một mảnh, ngay cả là Thông Thiên Nhãn cũng nhìn không rõ lắm.
Vừa lúc đó, Đài Sen mười hai tầng giữa hồ đột nhiên bắt đầu chấn động, xuất ra từng đạo năng lượng dập dờn vô cùng cường đại không đổi. Nó lập tức khiến Thanh Thanh cùng Tiêu Thần cũng có cảm giác tim đập nhanh, run rẩy phát ra từ tận đáy linh hồn. "Không tốt, ta cảm giác được trong Đài Sen mười hai tầng thai nghén một sinh mệnh." Thanh Thanh thét lên sợ hãi: "Đại thúc chúng ta mau lui lại."
Tiêu Thần trong nháy mắt rõ ràng. Không trách được không ai trông giữ cánh cửa không gian. Bên trong có thần vật dị thường như Thông Thiên Tử Kiều thì không lo lắng xảy ra vấn đề. Té ra còn một món chí bảo khác trông giữ Đài Sen mười hai tầng.
Thanh Thanh khai mở linh giác cường đại rồi cả kinh nói: " Trong Đài Sen mười hai tầng có một nữ nhân cường đại đến không cách nào tưởng tượng , nàng. . . Muốn thức tỉnh rồi."
Tiêu Thần vội vàng kéo Thanh Thanh, dùng Bát Tướng cực nhanh cũng không quay đầu lại cứ nhằm phía đường hầm không gian bay đi. Tốc độ cực hạn giống như đang không ngừng xuyên qua không gian. Một bước vài dặm, hai người Tiêu Thần rất nhanh lao ra cánh cửa không gian, rồi sau đó lại trong phút chốc trốn ra khỏi tiên đảo. Đến khi rời xa tiên đảo của môn phái Thục Sơn hai mươi mấy dặm thì mới dừng lại.
Nhưng vừa lúc đó, hai chùm tia sáng vô cùng sắc bén và đáng sợ trong nháy mắt quét đến, làm cho bọn họ lại một lần nữa bay ra hơn mười dặm.
"Là ... nữ nhân kia! Là nàng ta . . . Mở hai mắt ra."
Từ khi quen biết cùng Thanh Thanh tới nay, Tiêu Thần phát hiện đây là lần đầu nàng lộ ra vẻ vô cùng nghiêm trọng.
" Nàng đuổi tới sao?"
"Không có, nàng ta vẫn còn ở trong phiến hư không, vẫn được thai nghén trong đài sen. Nhưng là ta có một loại cảm giác, nàng mở rộng con ngươi, nhìn chăm chú vào chúng ta."
"Nhãn Thần Chi Quang? !" Tiêu Thần kinh hãi. Hào quang từ đôi mắt này không ngờ so với kiếm khí còn muốn sắc bén hơn, dù là cách xa nhau như thế. Bỗng nhiên, hắn nghĩ tới lời nói của Đông Hổ Lư Sơn.
"Có đôi mắt tại nơi xa xôi nhìn chăm chú. Đó tựa hồ là một đôi mắt nữ nhân, ta chưa từng có gặp qua một người ánh mắt có thể sắc bén như thế, so kiếm khí còn có mạnh mẽ hơn gấp trăm lần. Ta phỏng đoán nàng cách nơi này chừng trăm dặm, nhưng là vẫn có thể bị ta cảm ứng được . . . Mặc dù chưa từng thấy ánh mắt kia, nhưng là nếu như khiến ta từ ánh mắt sắc bén kia trở lại như cũ thì ta cảm giác được ánh mắt kia cùng ánh mắt nữ nhân trong bức họa ta xem rất rất giống nhau."
Nghĩ tới đó lập tức khiến trong lòng Tiêu Thần chấn động kịch liệt, tại sao có thể như vậy?
"Thanh Thanh mới vừa rồi linh giác của nàng có lưu giữ khuôn mặt nữ nhân kia hay không."
"Mơ hồ thấy được, vô cùng xinh đẹp, gần như đẹp đến yêu dị."
Nghe thấy thế, Tiêu Thần lấy từ trong ống tay áo ra một quyển trục. Hắn mở ra rồi hỏi: "Như nữ nhân trong bức họa kia?"
Đối với điều này, Thanh Thanh rất kinh ngạc mà bảo: "Ơ, rất giống, rất rất giống!"
Xoát
Vừa lúc đó, hai đạo hào quang lạnh lùng từ phương xa quét đến, so kiếm khí còn sắc bén gấp trăm lần. Nó làm rung động linh hồn người.
Như vậy lời Lư Sơn Đông Hổ được chứng thật !
Tiêu Thần hô to "Không tốt" rồi vội vàng lôi kéo Thanh Thanh trốn đi xa.
Vậy là ai?
Tại sao lại như vậy!
Tiêu Thần trong lòng tràn ngập nghi hoặc, chẳng lẽ nói . . . người đó thật là Nhược Thủy sao?
Nhưng mà, làm sao có thể? Làm sao có thể!
Bình luận facebook