Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 330
Tiếng chuông ngân nga vang vọng khắp Cửu Châu, cả thiên hạ đều có thể nghe thấy. Dù nó không điếc tai nhưng lại làm cho lòng người rất lo sợ, nó phảng phất như một khúc chiêu hồn.
Chuông để tang vang lên vì ai?
Vào giờ khắc này thiên hạ thật yên tĩnh, Bán Tổ trầm lặng, chư thần mất tiếng, trong linh hồn có dự cảm điềm xấu làm cho rất nhiều đại nhân vật khó có thể yên lòng.
Mãi đến lúc đã trôi qua một thời gian dài thì thiên địa mới khôi phục lại sự yên tĩnh.
Tiếng chuông dần dần tắt đi thì dưới mặt đất Cửu Châu, chín chiếc đèn cổ phảng phất đã tồn tại vĩnh hằng ở nơi đó vẫn cứ chập chờn xuất ra ánh sáng thần bí.
Tiêu Thần lđứng thẳng trên Cổ Thôn mà lâm vào trầm tư. Ở đây yên tĩnh không tiếng động, trong mơ hồ hắn cảm giác như có chuyện gì đó lớn lao đang phát sinh.
Từ hôm đó trở đi, linh khí trên đất Cửu Châu càng ngày càng vượng. Ở giữa những chốn núi sông danh tiếng nó đã tạo thành màn sương dày đặc, phảng phất như sắp sửa hiện lên Động Thiên Phúc Địa ( cõi thiên thai )trong thời kỳ Thượng Cổ.
Tu giả bình thường của hai giới sau một thời gian kinh ngạc ngắn ngủi lại một lần nữa bắt đầu cuộc tranh đoạt những chốn danh lam thắng cảnh.
Nhưng chỉ sau nửa tháng thì có một chuyện lớn phát sinh, "Sát Thần Lệnh" đã truyền khắp thiên hạ!
Mấy vị Bán Tổ của Trường Sinh Giới cùng Tu Chân Giới là Bạch Hổ Thánh Hoàng, Tam Anh Thái Quân, Thái Dương Thánh Thần cùng lệnh cho thiên hạ, phải tru sát tội nhân thiên cổ Tiêu Thần.
Đây là một cơn phong ba cực lớn lao, tục truyền ngoại trừ mấy vị Bán Tổ đã nói thì hành động này còn chiếm được sự cho phép của hơn mười vị Bán Tổ.
Trong Sát Thần Lệnh chỉ rõ, Tiêu Thần đã mất đi nhân tính làm cho mấy món pháp khí ác độc của thời kỳ hồng hoang vốn trấn phong Cổ Thôn lại xuất hiện thời hậu thế, rằng hắn hi vọng dựa vào pháp khí này để đồ sát thiên hạ, diệt sạch tam giới sinh linh.
Lệnh này vừa ra, giống như sao băng đâm vào biển lớn gây ra sóng to gió lớn mênh mông cuồn cuộn khắp thiên hạ.
Đến lúc này có một số việc đã không phải là bí mật, sự tồn tại của Hoàng Nê Thai đã sớm truyền khắp thiên hạ. Không ai cho rằng có thể giết Tiêu Thần thành công. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thì trong lòng tu giả thiên hạ đều biết. Dù sao, rất nhiều người đã tự mình tham gia hành động cùng vây khốn hồng hoang Cổ Thôn.
Sát Lệnh vừa ra. Thập phương kéo mây nổi gió.
Những người phải giết không chỉ có riêng Tiêu Thần, đám môn đồ Bán Tổ còn chiêu cáo thiên hạ. Đối tượng tru sát còn bao gồm cả vây cánh của Tiêu Thần, mặc dù không nêu ra tính danh, nhưng mà đám người Liễu Mộ, Nhất Chân, Ngưu Nhân tất nhiên có tên trên bảng.
Thiên hạ kinh ngạc, nỗi kinh ngạc không phải vì "Sát lệnh bổ sung" của các môn đồ Bán Tổ, mà là kinh ngạc với tình cảnh của Bán Tổ. Rất nhiều kẻ có học đều đã hiểu rõ vận mệnh của Bán Tổ có thể sắp đến chặng cuối . Nếu không thì làm sao mà dung túng cho đệ tử đưa ra sát lệnh cực đoan như thế? Đây rõ ràng là muốn ép Tiêu Thần phải tỏ thái độ, để hắn từ bỏ Hoàng Nê Thai, thậm chí là từ bỏ tính mạng của mình. Đây thô thiển là uy hiếp sau cùng.
Cùng ngày tin tức truyền khắp thiên hạ, âm thanh cuồn cuộn vang vọng bên trong Cổ Thôn.
"Từ bỏ Hoàng Nê Thai. Thổi tắt đèn cổ. Như thế thì thiên hạ sẽ thái bình."
Nhìn thì không thấy bóng dáng, chỉ có âm thanh to lớn vang dội trên bầu trời. Tiêu Thần nhìn lên trời cao, chỉ hô lên ba chữ: "Không thể được."
"Ngươi phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình." Âm thanh to lớn đột nhiên mất đi, trong thiên địa lại hoàn toàn yên tĩnh. Tu vi như thế thì cho dù không phải là Bán Tổ thì tất nhiên cũng là do đệ tử chân truyền phát ra.
Chỉ sau một khắc, đôi mắt Tiêu Thần như muốn nứt ra, máu xông lên tận đỉnh đầu.
Một bàn tay màu trắng phô thiên cái địa chụp xuống, hướng về một thôn xóm cách đó không xa nện xuống. Trong phút chốc, đất trời rung chuyển, bão tố mênh mông cuồn cuộn xoáy xuống, mặt đất phát ra những tiếng kêu "Răng rắc răng rắc" mà không ngừng văng tung tóe. Nhà cửa trong nháy mắt nát vụn, mặt đất lún xuống, dân thôn hoảng sợ kêu gào thê thảm kéo dài không được ba giây đồng hồ rồi tất cả mọi thứ trên mặt đất liền đều bị quét đi .
Đất bùn bay tung tóe, cả thôn đã hoàn toàn biến mất.
"Ngươi còn có nhân tính hay không, ra tay đối với người dân bình thường sao?" Tiêu Thần tức sùi bọt mép mà bay lên trời.
"Đây mới chỉ là bắt đầu!"
Bàn tay màu trắng tựa như quả núi cao lại hướng về một thôn trang khác chụp xuống. "Oanh" một tiếng vang thật lớn, tiếng kêu rên bi thảm trong nháy mắt biến mất, thôn trang bị hoàn toàn cào bằng.
"Không hủy diệt được ngươi, không hủy diệt được Cổ Thôn, vậy thì để cho mấy thôn quanh đây hoàn toàn bị diệt đi. Không từ bỏ Hoàng Nê Thai, không dập tắt đèn cổ thì để cho thôn xóm của ngươi, bằng hữu của ngươi, thân nhân của ngươi hết thảy phải đi tìm chết đi."
Vừa lúc đó, từ một phương hướng khác lại xuất hiện một bàn tay khổng lồ màu vàng. Nó lại một lần nữa chụp xuống, nhằm hướng thôn xóm phía dưới đánh xuống.
Tiêu Thần gần như điên cuồng, hắn trơ mắt nhìn thôn xóm kia nát vụn, hóa thành một mảnh phế tích.
"Ha ha. . ." Tiếng cười to càn rỡ vang vọng trong thiên địa, lời nói vô tình liền truyền đến: "Ta nói rồi, đây mới chỉ là bắt đầu. Không từ bỏ Hoàng Nê Thai thì bằng hữu của ngươi, thân nhân của ngươi, tất cả những ai có liên quan đến người đều phải hoàn toàn xóa đi từ thế gian này. Một người cũng không lưu lại."
Từ phương xa, bàn tay khổng lồ màu trắng hiển linh thành một Bạch lão hổ, hắn quát lạnh: "Con thứ ba của Thánh Hoàng -- Hổ Bí."
Bên kia bàn tay khổng lồ màu vàng hiển linh ra một vị Thần kỵ sĩ tóc vàng, hắn mở miệng nói: "Thái dương Thần Tử Áo Lực Thác." Ở trong tay của hắn cầm một nữ nhân đang hôn mê, không ngờ là Tô Huỳnh. Thần Tử Áo Lực Thác quát: "Cho ngươi thời gian suy nghĩ ba ngày, nếu không nàng này hẳn phải chết."
Hổ Bí cũng quát vô tình: "Lần này chẳng qua mới là hủy diệt dân thôn lân cận của người mà thôi, lần sau mới đích thực là những người có quan hệ mật thiết với ngươi."
Tiêu Thần cắn đến rách đôi môi, hai kẻ pháp lực Thông Thiên không ngờ lại làm việc thất đức như thế, hại nguời vô tội, hạ thủ với kẻ phàm nhân. Hắn chỉ vào hai người, gầm lên: "Hổ gia, Thái Dương Giáo. . . Bán Tổ thiên hạ, ta không để yên cho các ngươi!"
"Từ bỏ Hoàng Nê Thai, nếu không chuyện thảm thương sẽ vẫn còn phát sinh." Thái dương thần tử mang theo Tô Huỳnh đang lâm vào trong hôn mê, lạnh lùng vô tình nhìn chăm chú Tiêu Thần.
Tiêu Thần triển khai Bát Tướng cực nhanh vọt tới. Đến hiện tại, hắn chỉ có một ý nghĩ giết chết hai tên kia.
Kha Kha gắt gao đi theo bên người Tiêu Thần, nó mở Thất Nhạc Viên ra mà bao phủ về phía trước. Bởi vì tiểu tử kia cảm giác được hung hiểm lớn lao, hai kẻ trước mắt có năng lượng dao động rất khủng bố .
"Ha ha. . ." Hổ Bí cười to, rạch không gian ra rồi trong nháy mắt biến mất. Thái dương thần tử cũng mang theo Tô Huỳnh phá vỡ không gian mà đi.
Hai đại cao thủ đã đi, Tiêu Thần ngửa mặt lên trời gào thét.
Đại họa, người mấy thôn chung quanh đều chết hết, chết thảm dưới thần uy, xương cốt cũng không thể lưu lại, hoàn toàn đã hóa thành thịt nát.
Tiêu Thần quỳ gối trên mặt đất, dập đầu với người dân mấy thôn kia. Trong lòng cực kỳ đau thương đồng thời cũng lâm vào thế lưỡng nan.
Tù bỏ Hoàng Nê Thai hay là không vứt bỏ?
Nếu như là từ bỏ, đám người Bạch Hổ Thánh Hoàng, Tam Anh Thái Quân, Thái Dương Thánh Thần tất nhiên sẽ bình an tránh thoát đại kiếp, cừu hận vĩnh viễn không thể báo thù. Tạm thời hắn và người bên cạnh chỉ sợ đều sẽ khó thoát khỏi cái chết. Nếu như không từ bỏ, phàm là những ai cùng hắn có giao tình chỉ sợ đều lâm vào hiểm cảnh trong tương lai không lâu.
Tiêu Thần yên lặng tế bái dân thôn đã chết đi mà trong lòng rớm máu, thù này không thể không báo!
Hắn quì thật lâu mới đứng dậy. Bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại để phân tích tình thế trước mắt.
Sát Thần Lệnh cực đoan và cấp bách như thế đã nói rõ một vấn đề nghiêm trọng, vận mệnh Bán Tổ e là đã đi tới đoạn cuối ! Nghĩ đến khả năng này mà tim Tiêu Thần đập bịch bịch. Hắn đã châm chín chiếc đèn thần dưới mặt đất Cửu Châu. Những tiếng dội lại có thể là chuông tang cho Bán Tổ. Bọn họ hơn phân nửa sẽ không có bao nhiêu thời gian .
Bởi vì muốn thoát khỏi diệt vong mà điên cuồng!
Các Bán Tổ bị buộc phải điên cuồng .
Người chết thì là chuyện đã rồi, hiện tại quan trọng là bảo vệ bằng hữu còn sống. Tiêu Thần mang theo Kha Kha phóng lên cao. Hắn bay về phía vùng đất Cửu Châu. Hắn muốn trước tiên tìm được đám người Liễu Mộ, Nhất Chân Ngưu Nhân rồi sau đó đưa bọn họ về bên trong Cổ Thôn.
Hắn đang tìm mọi người. Người khác cũng đã tìm kiếm.
Sát Thần Lệnh vừa ra làm kinh ngạc thiên hạ. Mặc dù tất cả mọi người biết là chuyện gì đang xảy ra. Nhưng Bán Tổ chính là những nhân vật trên đỉnh cao nhất của Kim Tự Tháp nên ai dám bác bỏ? Môn đồ của Bán Tổ hai giới trải rộng khắp thiên hạ, những người này tuyệt đối sẽ chấp hành sát lệnh của tổ sư.
Thiên hạ đều cùng hành động, rất nhiều cao thủ đang tìm tung tích của đám người Liễu Mộ, Nhất Chân, Ngưu Nhân.
Tiêu Thần điên cuồng, hắn tìm kiếm khắp thiên hạ, nhưng cũng không biết mấy người thân ở phương nào.
Bán Tổ đang ép hắn tỏ thái độ. Đã không còn thời gian nữa rồi, nếu thật sự không thể tìm được mấy người thì Bán Tổ điên cuồng đều làm được đủ mọi chuyện. Tiêu Thần tung hoành trong thiên hạ, nhưng không người nào dám nói với hắn ra sao. Tất cả mọi người đã biết, có Hoàng Nê Thai trong người thì không ai có khả năng giết chết hắn.
Sát Thần Lệnh tựa như trận cuồng bạo quét qua vùng đất Cửu Châu, sau đó lại có Bán Tổ Tu Chân Giới công khai thái độ ủng hộ thì thành sóng to ngập trời, sát khí tràn ngập Cửu Châu. Môn đồ Bán Tổ đều đang hành động, tìm kiếm tung tích những người đó.
"Ta cũng tuyên bố với thiên hạ, phàm là người nào bảo vệ bạn bè ta, ngày khác tất làm dũng tuyền báo đáp. Phàm là kẻ hại bạn bè ta, ngày khác nếu như ta không chết thì tất đáp trả gấp hàng chục lần!"
Tình huống cực kỳ nguy cấp, Tiêu Thần cũng như Bán Tổ bèn đưa tin cho thiên hạ. "Hộ Hữu Lệnh " cùng "Sát Thần Lệnh" đồng thời phát ra đã khuấy động thiên hạ.
Sau ba ngày, Tiêu Thần rốt cục có được tin tức. Nhất Chân hòa thượng bị vây ở Tung Sơn, họa sát thân đang ở trước mắt.
Nghe nói tới tin tức kia, Tiêu Thần phát huy Bát Tướng cực nhanh đến cảnh giới cao nhất, có thể nói chớp mắt bay ngàn dặm. Hắn cùng Kha Kha trong thời gian ngắn nhất xuất hiện ở Tung Sơn với những cây cổ thụ chọc trời.
Giữa các dãy núi thỉnh thoảng xuất hiện cổ tháp, trong những rặng núi nguyên thủy sát khí ngút trời. Trên một đỉnh cao nhất, phật âm ngân nga hồi lâu, thiên địa cùng than khóc.
Hoàng Thiên thần chung bất diệt bay bổng trên trời, toàn thân trong suốt. Tiếng chuông du dương vang xa mấy chục dặm, hoàng kim thần quang rực rỡ chiếu thẳng tận trời cao. Bên dưới thần chung đúng là Diệp Thiên.
Bên kia ngọc quang nở rộ, Bạch Ngọc cung điện tựa như cái cối xay đang chậm rãi xoay tròn. Nó xuất ra màn sương mù trắng xóa tràn ngập mênh mông, càng làm nổi bật sự biến ảo thần thánh khó lường. Bên dưới Cửu Kiếp Bạch Ngọc Thần Cung đúng là Phương Thiên Khải.
Có bốn người khác với khí thế không kém bọn họ chút nào, tất cả cũng cùng thi triển tu chân pháp bảo, đứng thẳng trên không trung để bao vây một bạch y tăng nhân ở đỉnh núi.
"Thấy thực tướng, chư pháp không. Sát na ngộ đạo cùng vạn pháp, một khi cảnh tượng không che nổi, lúc gặp nhau thực trần trụi." Nhất Chân hòa thượng bạch y thắng tuyết đang đứng thẳng trên đỉnh núi, trông thật phóng khoáng linh hoạt kỳ ảo, siêu trần thoát tục. Tựa như là đã đắc đạo thần phật.
Nhưng mà sau khi Tiêu Thần tìm đến thì tim lại như bị đao cắt. Hắn cảm giác sinh mệnh của Nhất Chân hòa thượng tựa hồ đã đi tới đoạn cuối!
"Đại ca. . . Ta mới biết được ngươi là đại ca của ta. . . Là ta làm phiền hà ngươi a. . ." Nhị ngốc tử ( hói đầu) Bạc Sĩ ôm chân Nhất Chân mà lên tiếng khóc lớn.
Với bộ bạch y vượt khỏi đời thường, Nhất Chân hòa thượng giống như pho tượng phật, sừng sững bất động. Hắn đứng yên ở đỉnh núi, tăng y không nhiễm một hạt bụi phiêu bạt theo gió, chỉ có phật âm khoan thai đang quanh quẩn đâu đây.
"Vài lần sinh, vài lần tử, từ cổ chí kim đều như thế . . ." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
"Đại ca ta không nên để ngươi chết thay ta. Ta tình nguyện thay ngươi đi tìm chết, nếu như có thể, ta nguyện đảo ngược thời gian . . ." Bạc Sĩ phẫn nộ nhìn sáu người trên không trung mà nói: "Ngay cả là chết thì ta cũng sẽ tới tìm các ngươi báo thù!"
"Nhất Chân hòa thượng quả là nhân vật, đơn độc đối đầu với Lục Kiệt Tu Chân Giới chúng ta mà còn có thể có được biểu hiện như thế thì cũng đủ để tự kiêu. Đúng là thánh tăng trong thế hệ trẻ tuổi." Một người ở trên đỉnh đầu có Tu La Bảo Tán đứng bên Phương Thiên Khải cùng Diệp Thiên thở dài nói. Tu La Bảo Tán tỏa thần quang ngút trời đang chậm rãi xoay tròn trong không trung trên đỉnh đầu của hắn, sương mù hỗn độn thỉnh thoảng lại phát ra. Hắn nhìn về phía Tiêu Thần mà nói: "Chính chủ đã đến, cắt đầu đưa cho hắn làm lễ vật."
"Đi cũng không, ngồi cũng không, lời nói hành động đều là không. Kệ cho dao sắc kề trước mặt, giống như kiếm bén chém gió xuân . . ." Nhất Chân hòa thượng mỉm cười đứng thẳng, thân hình đang từ từ mờ đi, giống như bọt nước đang biến mất.
"Nhất Chân. . ." Tiêu Thần hô to, đáp xuống trên đỉnh núi. Hắn nhìn bộ bạch y tăng nhân siêu phàm thoát tục mà lệ rơi đầy mặt.
"Đại ca là bởi vì cứu ta mà chết, lúc trước đại ca có thể thong dong đi. . ." Bạc Sĩ lên tiếng khóc lớn.
"Tại sao ngươi chết trước mặt ta? !" Tiêu Thần hô to.
Một ảo ảnh linh hoạt kỳ ảo tựa như bay ra khỏi thân thể đang biến mất, một bạch y thần tăng chắp tay tươi cười bay ngang trời về phía chân trời thốt lên: "Trên đời có ai không thể chết được?" Cuối cùng nó hóa thành một viên Xá Lợi Tử long lanh trong suốt rơi xuống trên đỉnh núi.
"Đại ca. . ." Bạc Sĩ khóc ra huyết lệ mà nói: "Đại ca của ta lấy một địch sáu, bởi vì ta mà không lùi, kiệt lực mà chết. . . Là ta làm phiền hà đại ca."
"Bỗng giác ngộ, tâm thần kì. Không hiểu tựa như thân xác tan, trong mộng rõ ràng có lục thú, sau khi giác ngộ không thánh phàm. . ." Vào lúc bạch y hòa thượng thong dong điềm tĩnh vĩnh viễn biến mất, chỉ có câu phật âm cuối cùng còn lượn lờ.
Tiêu Thần cảm giác được một nỗi cay đắng không nói ra lời, trong lòng cực kỳ đau thương. Một người bằng hữu đã vào sanh ra tử cứ như vậy tan mất. Ngay cả tâm cứng như sắt, nhưng vào giờ khắc này hắn cũng cảm giác đôi mắt đã ươn ướt, nước mắt đã làm nhòe hai mắt của hắn.
"Nhất Chân ngươi hoàn toàn tỉnh ngộ đi. . . Nhưng là, trên thế gian này không ai có thể đủ độ ta!" Tiêu Thần đứng ở trên đỉnh núi nói thật bình tĩnh, nhưng giọng điệu cực kì lạnh lẽo. Hắn bảo: "Ta muốn giết khắp thiên hạ!"
Từ trong đôi mắt hắn bắn ra hai đạo Lệ Mang, quét về phía sáu người trên bầu trời. Hắn nói: " Lục Kiệt Tu Chân Giới, ta muốn đánh chết tất cả!"
Hư không rách toạc ra. Hổ Bí, con của Bạch Hổ Thánh Hoàng và Thái Dương Thần Tử Áo Lực Thác xuất hiện ở trên bầu trời.
"Xem ra tin tức coi như truyền kịp thời, để ngươi thấy được bạch y hòa thượng diệt vong." Hổ Bí nói có chút thương tiếc: "Tiểu hòa thượng này rất có duyên thần phật, tiềm lực rất kinh người, phải chết cùng hơi đáng tiếc. Nếu như ngươi còn không chịu từ bỏ thì ngươi sẽ càng đau khổ, sẽ thấy những người liên quan sẽ chết ở trước mắt ngươi. Người nọ tiếp theo người kia chết đi thì tuyệt vọng sẽ là bạn ngươi một đời."
"Các ngươi làm như vậy mà vẫn còn trông cậy vào ta sẽ từ bỏ sao? !" Tiêu Thần phẫn nộ vọng trời cao.
Thái dương Thần Tử Áo Lực Thác lạnh lùng vô tình nói: "Bán Tổ đã sớm biết ngươi sẽ cự tuyệt. Từ lần trước lúc ngươi bắt đầu cự tuyệt thì chúng ta cũng hiểu ngươi cuối cùng sẽ không đồng ý. Đã như vậy, để ngươi từ từ thưởng thức điệp khúc tử vong đi."
"Như vậy Bán Tổ đều đi tìm chết đi!" Tiêu Thần hét lớn.
Hổ Bí lạnh lùng nhìn hắn mà nói: "Bán Tổ đã sớm chuẩn bị phép thuật độ kiếp, ngươi từ từ thưởng thức loại bi thương tuyệt vọng đi."
"Độ kiếp? Chỉ cần ta còn sống, Bạch Hổ Thánh Hoàng, Tam Anh Thái Quân, Thái Dương Thần Thánh cũng đừng nghĩ muốn độ kiếp!" Tiêu Thần chỉ lên Hổ Bí cùng Thần Tử Áo Lực Thác ở trong không trung mà nói: "Ta chưa từng có hận một gia tộc nào đó, một môn phái nào đó, một người nào đó như vậy. Nhưng hôm nay ta trịnh trọng thề, ta sẽ diệt toàn bộ các ngươi!"
"Giết chúng ta? Vĩnh viễn không có khả năng!" Áo Lực Thác cười lạnh, rồi sau đó cùng Hổ Bí cắt qua hư không, mang theo Lục Kiệt biến mất.
"Trước mắt không giết được Bán Tổ, nhưng ta giết con cháu của bọn họ. Ta muốn chủ động ra tay, bắt đầu từ bây giờ giết khắp thiên hạ!"
Chuông để tang vang lên vì ai?
Vào giờ khắc này thiên hạ thật yên tĩnh, Bán Tổ trầm lặng, chư thần mất tiếng, trong linh hồn có dự cảm điềm xấu làm cho rất nhiều đại nhân vật khó có thể yên lòng.
Mãi đến lúc đã trôi qua một thời gian dài thì thiên địa mới khôi phục lại sự yên tĩnh.
Tiếng chuông dần dần tắt đi thì dưới mặt đất Cửu Châu, chín chiếc đèn cổ phảng phất đã tồn tại vĩnh hằng ở nơi đó vẫn cứ chập chờn xuất ra ánh sáng thần bí.
Tiêu Thần lđứng thẳng trên Cổ Thôn mà lâm vào trầm tư. Ở đây yên tĩnh không tiếng động, trong mơ hồ hắn cảm giác như có chuyện gì đó lớn lao đang phát sinh.
Từ hôm đó trở đi, linh khí trên đất Cửu Châu càng ngày càng vượng. Ở giữa những chốn núi sông danh tiếng nó đã tạo thành màn sương dày đặc, phảng phất như sắp sửa hiện lên Động Thiên Phúc Địa ( cõi thiên thai )trong thời kỳ Thượng Cổ.
Tu giả bình thường của hai giới sau một thời gian kinh ngạc ngắn ngủi lại một lần nữa bắt đầu cuộc tranh đoạt những chốn danh lam thắng cảnh.
Nhưng chỉ sau nửa tháng thì có một chuyện lớn phát sinh, "Sát Thần Lệnh" đã truyền khắp thiên hạ!
Mấy vị Bán Tổ của Trường Sinh Giới cùng Tu Chân Giới là Bạch Hổ Thánh Hoàng, Tam Anh Thái Quân, Thái Dương Thánh Thần cùng lệnh cho thiên hạ, phải tru sát tội nhân thiên cổ Tiêu Thần.
Đây là một cơn phong ba cực lớn lao, tục truyền ngoại trừ mấy vị Bán Tổ đã nói thì hành động này còn chiếm được sự cho phép của hơn mười vị Bán Tổ.
Trong Sát Thần Lệnh chỉ rõ, Tiêu Thần đã mất đi nhân tính làm cho mấy món pháp khí ác độc của thời kỳ hồng hoang vốn trấn phong Cổ Thôn lại xuất hiện thời hậu thế, rằng hắn hi vọng dựa vào pháp khí này để đồ sát thiên hạ, diệt sạch tam giới sinh linh.
Lệnh này vừa ra, giống như sao băng đâm vào biển lớn gây ra sóng to gió lớn mênh mông cuồn cuộn khắp thiên hạ.
Đến lúc này có một số việc đã không phải là bí mật, sự tồn tại của Hoàng Nê Thai đã sớm truyền khắp thiên hạ. Không ai cho rằng có thể giết Tiêu Thần thành công. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thì trong lòng tu giả thiên hạ đều biết. Dù sao, rất nhiều người đã tự mình tham gia hành động cùng vây khốn hồng hoang Cổ Thôn.
Sát Lệnh vừa ra. Thập phương kéo mây nổi gió.
Những người phải giết không chỉ có riêng Tiêu Thần, đám môn đồ Bán Tổ còn chiêu cáo thiên hạ. Đối tượng tru sát còn bao gồm cả vây cánh của Tiêu Thần, mặc dù không nêu ra tính danh, nhưng mà đám người Liễu Mộ, Nhất Chân, Ngưu Nhân tất nhiên có tên trên bảng.
Thiên hạ kinh ngạc, nỗi kinh ngạc không phải vì "Sát lệnh bổ sung" của các môn đồ Bán Tổ, mà là kinh ngạc với tình cảnh của Bán Tổ. Rất nhiều kẻ có học đều đã hiểu rõ vận mệnh của Bán Tổ có thể sắp đến chặng cuối . Nếu không thì làm sao mà dung túng cho đệ tử đưa ra sát lệnh cực đoan như thế? Đây rõ ràng là muốn ép Tiêu Thần phải tỏ thái độ, để hắn từ bỏ Hoàng Nê Thai, thậm chí là từ bỏ tính mạng của mình. Đây thô thiển là uy hiếp sau cùng.
Cùng ngày tin tức truyền khắp thiên hạ, âm thanh cuồn cuộn vang vọng bên trong Cổ Thôn.
"Từ bỏ Hoàng Nê Thai. Thổi tắt đèn cổ. Như thế thì thiên hạ sẽ thái bình."
Nhìn thì không thấy bóng dáng, chỉ có âm thanh to lớn vang dội trên bầu trời. Tiêu Thần nhìn lên trời cao, chỉ hô lên ba chữ: "Không thể được."
"Ngươi phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình." Âm thanh to lớn đột nhiên mất đi, trong thiên địa lại hoàn toàn yên tĩnh. Tu vi như thế thì cho dù không phải là Bán Tổ thì tất nhiên cũng là do đệ tử chân truyền phát ra.
Chỉ sau một khắc, đôi mắt Tiêu Thần như muốn nứt ra, máu xông lên tận đỉnh đầu.
Một bàn tay màu trắng phô thiên cái địa chụp xuống, hướng về một thôn xóm cách đó không xa nện xuống. Trong phút chốc, đất trời rung chuyển, bão tố mênh mông cuồn cuộn xoáy xuống, mặt đất phát ra những tiếng kêu "Răng rắc răng rắc" mà không ngừng văng tung tóe. Nhà cửa trong nháy mắt nát vụn, mặt đất lún xuống, dân thôn hoảng sợ kêu gào thê thảm kéo dài không được ba giây đồng hồ rồi tất cả mọi thứ trên mặt đất liền đều bị quét đi .
Đất bùn bay tung tóe, cả thôn đã hoàn toàn biến mất.
"Ngươi còn có nhân tính hay không, ra tay đối với người dân bình thường sao?" Tiêu Thần tức sùi bọt mép mà bay lên trời.
"Đây mới chỉ là bắt đầu!"
Bàn tay màu trắng tựa như quả núi cao lại hướng về một thôn trang khác chụp xuống. "Oanh" một tiếng vang thật lớn, tiếng kêu rên bi thảm trong nháy mắt biến mất, thôn trang bị hoàn toàn cào bằng.
"Không hủy diệt được ngươi, không hủy diệt được Cổ Thôn, vậy thì để cho mấy thôn quanh đây hoàn toàn bị diệt đi. Không từ bỏ Hoàng Nê Thai, không dập tắt đèn cổ thì để cho thôn xóm của ngươi, bằng hữu của ngươi, thân nhân của ngươi hết thảy phải đi tìm chết đi."
Vừa lúc đó, từ một phương hướng khác lại xuất hiện một bàn tay khổng lồ màu vàng. Nó lại một lần nữa chụp xuống, nhằm hướng thôn xóm phía dưới đánh xuống.
Tiêu Thần gần như điên cuồng, hắn trơ mắt nhìn thôn xóm kia nát vụn, hóa thành một mảnh phế tích.
"Ha ha. . ." Tiếng cười to càn rỡ vang vọng trong thiên địa, lời nói vô tình liền truyền đến: "Ta nói rồi, đây mới chỉ là bắt đầu. Không từ bỏ Hoàng Nê Thai thì bằng hữu của ngươi, thân nhân của ngươi, tất cả những ai có liên quan đến người đều phải hoàn toàn xóa đi từ thế gian này. Một người cũng không lưu lại."
Từ phương xa, bàn tay khổng lồ màu trắng hiển linh thành một Bạch lão hổ, hắn quát lạnh: "Con thứ ba của Thánh Hoàng -- Hổ Bí."
Bên kia bàn tay khổng lồ màu vàng hiển linh ra một vị Thần kỵ sĩ tóc vàng, hắn mở miệng nói: "Thái dương Thần Tử Áo Lực Thác." Ở trong tay của hắn cầm một nữ nhân đang hôn mê, không ngờ là Tô Huỳnh. Thần Tử Áo Lực Thác quát: "Cho ngươi thời gian suy nghĩ ba ngày, nếu không nàng này hẳn phải chết."
Hổ Bí cũng quát vô tình: "Lần này chẳng qua mới là hủy diệt dân thôn lân cận của người mà thôi, lần sau mới đích thực là những người có quan hệ mật thiết với ngươi."
Tiêu Thần cắn đến rách đôi môi, hai kẻ pháp lực Thông Thiên không ngờ lại làm việc thất đức như thế, hại nguời vô tội, hạ thủ với kẻ phàm nhân. Hắn chỉ vào hai người, gầm lên: "Hổ gia, Thái Dương Giáo. . . Bán Tổ thiên hạ, ta không để yên cho các ngươi!"
"Từ bỏ Hoàng Nê Thai, nếu không chuyện thảm thương sẽ vẫn còn phát sinh." Thái dương thần tử mang theo Tô Huỳnh đang lâm vào trong hôn mê, lạnh lùng vô tình nhìn chăm chú Tiêu Thần.
Tiêu Thần triển khai Bát Tướng cực nhanh vọt tới. Đến hiện tại, hắn chỉ có một ý nghĩ giết chết hai tên kia.
Kha Kha gắt gao đi theo bên người Tiêu Thần, nó mở Thất Nhạc Viên ra mà bao phủ về phía trước. Bởi vì tiểu tử kia cảm giác được hung hiểm lớn lao, hai kẻ trước mắt có năng lượng dao động rất khủng bố .
"Ha ha. . ." Hổ Bí cười to, rạch không gian ra rồi trong nháy mắt biến mất. Thái dương thần tử cũng mang theo Tô Huỳnh phá vỡ không gian mà đi.
Hai đại cao thủ đã đi, Tiêu Thần ngửa mặt lên trời gào thét.
Đại họa, người mấy thôn chung quanh đều chết hết, chết thảm dưới thần uy, xương cốt cũng không thể lưu lại, hoàn toàn đã hóa thành thịt nát.
Tiêu Thần quỳ gối trên mặt đất, dập đầu với người dân mấy thôn kia. Trong lòng cực kỳ đau thương đồng thời cũng lâm vào thế lưỡng nan.
Tù bỏ Hoàng Nê Thai hay là không vứt bỏ?
Nếu như là từ bỏ, đám người Bạch Hổ Thánh Hoàng, Tam Anh Thái Quân, Thái Dương Thánh Thần tất nhiên sẽ bình an tránh thoát đại kiếp, cừu hận vĩnh viễn không thể báo thù. Tạm thời hắn và người bên cạnh chỉ sợ đều sẽ khó thoát khỏi cái chết. Nếu như không từ bỏ, phàm là những ai cùng hắn có giao tình chỉ sợ đều lâm vào hiểm cảnh trong tương lai không lâu.
Tiêu Thần yên lặng tế bái dân thôn đã chết đi mà trong lòng rớm máu, thù này không thể không báo!
Hắn quì thật lâu mới đứng dậy. Bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại để phân tích tình thế trước mắt.
Sát Thần Lệnh cực đoan và cấp bách như thế đã nói rõ một vấn đề nghiêm trọng, vận mệnh Bán Tổ e là đã đi tới đoạn cuối ! Nghĩ đến khả năng này mà tim Tiêu Thần đập bịch bịch. Hắn đã châm chín chiếc đèn thần dưới mặt đất Cửu Châu. Những tiếng dội lại có thể là chuông tang cho Bán Tổ. Bọn họ hơn phân nửa sẽ không có bao nhiêu thời gian .
Bởi vì muốn thoát khỏi diệt vong mà điên cuồng!
Các Bán Tổ bị buộc phải điên cuồng .
Người chết thì là chuyện đã rồi, hiện tại quan trọng là bảo vệ bằng hữu còn sống. Tiêu Thần mang theo Kha Kha phóng lên cao. Hắn bay về phía vùng đất Cửu Châu. Hắn muốn trước tiên tìm được đám người Liễu Mộ, Nhất Chân Ngưu Nhân rồi sau đó đưa bọn họ về bên trong Cổ Thôn.
Hắn đang tìm mọi người. Người khác cũng đã tìm kiếm.
Sát Thần Lệnh vừa ra làm kinh ngạc thiên hạ. Mặc dù tất cả mọi người biết là chuyện gì đang xảy ra. Nhưng Bán Tổ chính là những nhân vật trên đỉnh cao nhất của Kim Tự Tháp nên ai dám bác bỏ? Môn đồ của Bán Tổ hai giới trải rộng khắp thiên hạ, những người này tuyệt đối sẽ chấp hành sát lệnh của tổ sư.
Thiên hạ đều cùng hành động, rất nhiều cao thủ đang tìm tung tích của đám người Liễu Mộ, Nhất Chân, Ngưu Nhân.
Tiêu Thần điên cuồng, hắn tìm kiếm khắp thiên hạ, nhưng cũng không biết mấy người thân ở phương nào.
Bán Tổ đang ép hắn tỏ thái độ. Đã không còn thời gian nữa rồi, nếu thật sự không thể tìm được mấy người thì Bán Tổ điên cuồng đều làm được đủ mọi chuyện. Tiêu Thần tung hoành trong thiên hạ, nhưng không người nào dám nói với hắn ra sao. Tất cả mọi người đã biết, có Hoàng Nê Thai trong người thì không ai có khả năng giết chết hắn.
Sát Thần Lệnh tựa như trận cuồng bạo quét qua vùng đất Cửu Châu, sau đó lại có Bán Tổ Tu Chân Giới công khai thái độ ủng hộ thì thành sóng to ngập trời, sát khí tràn ngập Cửu Châu. Môn đồ Bán Tổ đều đang hành động, tìm kiếm tung tích những người đó.
"Ta cũng tuyên bố với thiên hạ, phàm là người nào bảo vệ bạn bè ta, ngày khác tất làm dũng tuyền báo đáp. Phàm là kẻ hại bạn bè ta, ngày khác nếu như ta không chết thì tất đáp trả gấp hàng chục lần!"
Tình huống cực kỳ nguy cấp, Tiêu Thần cũng như Bán Tổ bèn đưa tin cho thiên hạ. "Hộ Hữu Lệnh " cùng "Sát Thần Lệnh" đồng thời phát ra đã khuấy động thiên hạ.
Sau ba ngày, Tiêu Thần rốt cục có được tin tức. Nhất Chân hòa thượng bị vây ở Tung Sơn, họa sát thân đang ở trước mắt.
Nghe nói tới tin tức kia, Tiêu Thần phát huy Bát Tướng cực nhanh đến cảnh giới cao nhất, có thể nói chớp mắt bay ngàn dặm. Hắn cùng Kha Kha trong thời gian ngắn nhất xuất hiện ở Tung Sơn với những cây cổ thụ chọc trời.
Giữa các dãy núi thỉnh thoảng xuất hiện cổ tháp, trong những rặng núi nguyên thủy sát khí ngút trời. Trên một đỉnh cao nhất, phật âm ngân nga hồi lâu, thiên địa cùng than khóc.
Hoàng Thiên thần chung bất diệt bay bổng trên trời, toàn thân trong suốt. Tiếng chuông du dương vang xa mấy chục dặm, hoàng kim thần quang rực rỡ chiếu thẳng tận trời cao. Bên dưới thần chung đúng là Diệp Thiên.
Bên kia ngọc quang nở rộ, Bạch Ngọc cung điện tựa như cái cối xay đang chậm rãi xoay tròn. Nó xuất ra màn sương mù trắng xóa tràn ngập mênh mông, càng làm nổi bật sự biến ảo thần thánh khó lường. Bên dưới Cửu Kiếp Bạch Ngọc Thần Cung đúng là Phương Thiên Khải.
Có bốn người khác với khí thế không kém bọn họ chút nào, tất cả cũng cùng thi triển tu chân pháp bảo, đứng thẳng trên không trung để bao vây một bạch y tăng nhân ở đỉnh núi.
"Thấy thực tướng, chư pháp không. Sát na ngộ đạo cùng vạn pháp, một khi cảnh tượng không che nổi, lúc gặp nhau thực trần trụi." Nhất Chân hòa thượng bạch y thắng tuyết đang đứng thẳng trên đỉnh núi, trông thật phóng khoáng linh hoạt kỳ ảo, siêu trần thoát tục. Tựa như là đã đắc đạo thần phật.
Nhưng mà sau khi Tiêu Thần tìm đến thì tim lại như bị đao cắt. Hắn cảm giác sinh mệnh của Nhất Chân hòa thượng tựa hồ đã đi tới đoạn cuối!
"Đại ca. . . Ta mới biết được ngươi là đại ca của ta. . . Là ta làm phiền hà ngươi a. . ." Nhị ngốc tử ( hói đầu) Bạc Sĩ ôm chân Nhất Chân mà lên tiếng khóc lớn.
Với bộ bạch y vượt khỏi đời thường, Nhất Chân hòa thượng giống như pho tượng phật, sừng sững bất động. Hắn đứng yên ở đỉnh núi, tăng y không nhiễm một hạt bụi phiêu bạt theo gió, chỉ có phật âm khoan thai đang quanh quẩn đâu đây.
"Vài lần sinh, vài lần tử, từ cổ chí kim đều như thế . . ." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
"Đại ca ta không nên để ngươi chết thay ta. Ta tình nguyện thay ngươi đi tìm chết, nếu như có thể, ta nguyện đảo ngược thời gian . . ." Bạc Sĩ phẫn nộ nhìn sáu người trên không trung mà nói: "Ngay cả là chết thì ta cũng sẽ tới tìm các ngươi báo thù!"
"Nhất Chân hòa thượng quả là nhân vật, đơn độc đối đầu với Lục Kiệt Tu Chân Giới chúng ta mà còn có thể có được biểu hiện như thế thì cũng đủ để tự kiêu. Đúng là thánh tăng trong thế hệ trẻ tuổi." Một người ở trên đỉnh đầu có Tu La Bảo Tán đứng bên Phương Thiên Khải cùng Diệp Thiên thở dài nói. Tu La Bảo Tán tỏa thần quang ngút trời đang chậm rãi xoay tròn trong không trung trên đỉnh đầu của hắn, sương mù hỗn độn thỉnh thoảng lại phát ra. Hắn nhìn về phía Tiêu Thần mà nói: "Chính chủ đã đến, cắt đầu đưa cho hắn làm lễ vật."
"Đi cũng không, ngồi cũng không, lời nói hành động đều là không. Kệ cho dao sắc kề trước mặt, giống như kiếm bén chém gió xuân . . ." Nhất Chân hòa thượng mỉm cười đứng thẳng, thân hình đang từ từ mờ đi, giống như bọt nước đang biến mất.
"Nhất Chân. . ." Tiêu Thần hô to, đáp xuống trên đỉnh núi. Hắn nhìn bộ bạch y tăng nhân siêu phàm thoát tục mà lệ rơi đầy mặt.
"Đại ca là bởi vì cứu ta mà chết, lúc trước đại ca có thể thong dong đi. . ." Bạc Sĩ lên tiếng khóc lớn.
"Tại sao ngươi chết trước mặt ta? !" Tiêu Thần hô to.
Một ảo ảnh linh hoạt kỳ ảo tựa như bay ra khỏi thân thể đang biến mất, một bạch y thần tăng chắp tay tươi cười bay ngang trời về phía chân trời thốt lên: "Trên đời có ai không thể chết được?" Cuối cùng nó hóa thành một viên Xá Lợi Tử long lanh trong suốt rơi xuống trên đỉnh núi.
"Đại ca. . ." Bạc Sĩ khóc ra huyết lệ mà nói: "Đại ca của ta lấy một địch sáu, bởi vì ta mà không lùi, kiệt lực mà chết. . . Là ta làm phiền hà đại ca."
"Bỗng giác ngộ, tâm thần kì. Không hiểu tựa như thân xác tan, trong mộng rõ ràng có lục thú, sau khi giác ngộ không thánh phàm. . ." Vào lúc bạch y hòa thượng thong dong điềm tĩnh vĩnh viễn biến mất, chỉ có câu phật âm cuối cùng còn lượn lờ.
Tiêu Thần cảm giác được một nỗi cay đắng không nói ra lời, trong lòng cực kỳ đau thương. Một người bằng hữu đã vào sanh ra tử cứ như vậy tan mất. Ngay cả tâm cứng như sắt, nhưng vào giờ khắc này hắn cũng cảm giác đôi mắt đã ươn ướt, nước mắt đã làm nhòe hai mắt của hắn.
"Nhất Chân ngươi hoàn toàn tỉnh ngộ đi. . . Nhưng là, trên thế gian này không ai có thể đủ độ ta!" Tiêu Thần đứng ở trên đỉnh núi nói thật bình tĩnh, nhưng giọng điệu cực kì lạnh lẽo. Hắn bảo: "Ta muốn giết khắp thiên hạ!"
Từ trong đôi mắt hắn bắn ra hai đạo Lệ Mang, quét về phía sáu người trên bầu trời. Hắn nói: " Lục Kiệt Tu Chân Giới, ta muốn đánh chết tất cả!"
Hư không rách toạc ra. Hổ Bí, con của Bạch Hổ Thánh Hoàng và Thái Dương Thần Tử Áo Lực Thác xuất hiện ở trên bầu trời.
"Xem ra tin tức coi như truyền kịp thời, để ngươi thấy được bạch y hòa thượng diệt vong." Hổ Bí nói có chút thương tiếc: "Tiểu hòa thượng này rất có duyên thần phật, tiềm lực rất kinh người, phải chết cùng hơi đáng tiếc. Nếu như ngươi còn không chịu từ bỏ thì ngươi sẽ càng đau khổ, sẽ thấy những người liên quan sẽ chết ở trước mắt ngươi. Người nọ tiếp theo người kia chết đi thì tuyệt vọng sẽ là bạn ngươi một đời."
"Các ngươi làm như vậy mà vẫn còn trông cậy vào ta sẽ từ bỏ sao? !" Tiêu Thần phẫn nộ vọng trời cao.
Thái dương Thần Tử Áo Lực Thác lạnh lùng vô tình nói: "Bán Tổ đã sớm biết ngươi sẽ cự tuyệt. Từ lần trước lúc ngươi bắt đầu cự tuyệt thì chúng ta cũng hiểu ngươi cuối cùng sẽ không đồng ý. Đã như vậy, để ngươi từ từ thưởng thức điệp khúc tử vong đi."
"Như vậy Bán Tổ đều đi tìm chết đi!" Tiêu Thần hét lớn.
Hổ Bí lạnh lùng nhìn hắn mà nói: "Bán Tổ đã sớm chuẩn bị phép thuật độ kiếp, ngươi từ từ thưởng thức loại bi thương tuyệt vọng đi."
"Độ kiếp? Chỉ cần ta còn sống, Bạch Hổ Thánh Hoàng, Tam Anh Thái Quân, Thái Dương Thần Thánh cũng đừng nghĩ muốn độ kiếp!" Tiêu Thần chỉ lên Hổ Bí cùng Thần Tử Áo Lực Thác ở trong không trung mà nói: "Ta chưa từng có hận một gia tộc nào đó, một môn phái nào đó, một người nào đó như vậy. Nhưng hôm nay ta trịnh trọng thề, ta sẽ diệt toàn bộ các ngươi!"
"Giết chúng ta? Vĩnh viễn không có khả năng!" Áo Lực Thác cười lạnh, rồi sau đó cùng Hổ Bí cắt qua hư không, mang theo Lục Kiệt biến mất.
"Trước mắt không giết được Bán Tổ, nhưng ta giết con cháu của bọn họ. Ta muốn chủ động ra tay, bắt đầu từ bây giờ giết khắp thiên hạ!"
Bình luận facebook