Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 415
Một người trẻ tuổi dáng vẻ lưu manh , mái tóc có hơi pha màu vàng, đúng bộ kẻ kinh doanh bất lương, dáng người gầy yếu đang phun nước bọt về hướng cung điện phía trước mà chửi ầm lên: "Điểu thần, lăn ra đây cho ta, Lão Tử diệt ngươi đã đến rồi!"
Bên cạnh là một đứa trẻ trắng trẻo mập mạp có vẻ không quá mười tuổi. Mặc dù xem ra dung mạo thanh tú , xinh đẹp mũm mĩm nhưng về khoản quạt gió thổi lửa thì quả là chỉ e sợ thiên hạ không loạn. Hắn gào lên: "Sớm biết rằng điểu thần này không phải thứ tốt. Trước cứ phá hủy đi thiên đường này rồi hãy nói tiếp."
Thiếu niên bất lương tóc tai màu vàng xắn cánh tay áo, hắn giơ cánh tay lên cao hét lớn một tiếng: "Mau mở ra cho ta!"
Một cái cánh tay lớn dài cả trăm ngàn trượng hiển linh ra. Nó kéo theo mây đen ngất trời, bộc phát ra những trận sấm sét làm vòm trời chấn động đến run rẩy một hồi rồi trực tiếp nện xuống.
"Oanh "
Uy lực là khó có thể tưởng tượng , những quả núi thần thánh khắp tứ phương như là băng tuyết tan, mấy chục quả chỉ trong phút chốc đã nứt vỡ rồi tan thành tro bụi trong nháy mắt. Mà ở giữa bầu trời, tòa cung điện xem ra vô cùng bình thường kia cũng rung động một hồi. Gạch ngói vụn bay tán loạn, cánh cửa cung điện bị đánh sụp đổ làm bốc lên những trận bụi mù mịt.
Cung điện thánh địa của Thiên đường bị nện sập một góc. Thiếu niên bất lương cùng đứa trẻ trắng trẻo mập mạp có thể nói kiêu ngạo tới cực điểm. Dám đại náo ở trước Thánh Điện thì từ cổ chí kim không có mấy người.
"Thiên Ngoại Thiên, Nhân Ngoại Nhân, các ngươi không nên khinh người quá đáng!" Từ trong thiên đường cổ xưa vọng ra âm thanh uy nghiêm to lớn, như thể Thiên Lôi đang rung động. Khắp trời cao đều bị khuấy động.
"Rắc rắc rắc "
Lưu manh cực kì tức giận, còn người trẻ tuổi trông hơi đần độn có vẻ không thèm để ý, cứ chuyện ta ta làm mà gọn gàng sạch sẽ phá hủy một mảnh Thánh Điện thành phế tích.Hắn kêu gào: "Đồ kiêu ngạo nhà ngươi. Đã diệt truyền nhân của ta còn dám nói là ta khinh người quá đáng? Lão Tử hôm nay không để yên cho ngươi."
Xa xa, Tiêu Thần trợn mắt há hốc mồm. Không ngờ thật sự là Thiên Ngoại Thiên cùng Nhân Ngoại Nhân. Hai vị Bán Tổ Nhân tộc sau khi biến mất nhiều năm như vậy lại hiện thân ở chỗ này làm hắn sinh ra một cảm giác mơ hồ mãnh liệt.
"Hôm nay liền khi dễ đó , để xem ngươi có thể làm khó dễ được ta?" Nhân Ngoại Nhân dung mạo thanh tú , âm thanh non nớt, nhưng lại có một dáng điệu kinh nghiệm lão luyện. Hắn lọt vào trong thánh địa của thiên đường rồi bắt đầu phá hủy Thánh Điện.
"Khinh người quá đáng! Đừng cho là ta không biết. Đồ đệ của ngươi đã sớm bỏ mạng mấy ngàn năm . Đừng quàng món nợ khó đòi lên trên đầu của ta." Một bóng dáng to lớn cao gần vài chục trượng phóng lên cao. Quanh thân cũng có hào quang thần thánh lượn lờ, nhìn không rõ hình dáng. Nhưng mà uy áp không gì sánh bằng lại tỏa ra mênh mông cuồn cuộn khắp vòm trời.
Thiên Ngoại Thiên cùng Nhân Ngoại Nhân lao thẳng tới bóng dáng cao lớn , rồi làm tan biến hư không, đánh bay bậc thánh thần kia. Trên bầu trời văng tung tóe xuất ra những khe nứt không gian lớn dài hơn mười dặm , có thể nghĩ lực lượng khủng bố ra sao.
Mặc dù có rất nhiều thiên sứ đều phát hiện ra tình huống nơi này, nhưng mà không ai dám tiếp cận.
"Hôm nay chính là vì muốn đánh ngươi cái đồ điểu thần đầu heo này mà ta đến. Năm đó đồ đệ của ta ngã xuống có quan hệ trực tiếp cùng với ngươi." Thiên Ngoại Thiên không thèm thay đổi bộ dáng cà lơ phất phơ. Cả người đứng ở nơi đó mà giống như một quả núi Thái Cổ Ma Sơn . Làm cho người ta có cảm giác nặng nề cao không thể với tới. Uy áp tứ phương.
Nhân Ngoại Nhân béo mập trắng nõn càng làm cho người ta khiếp sợ. Hắn mặc niệm thần chú. Từ bên ngoài bầu trời liền bay tới vài ngôi sao băng cực lớn. Hắn vươn cánh tay nhỏ bé trắng nõn ra, lập tức luyện hóa ngôi sao cực lớn chỉ còn to bằng cái cối xay rồi nâng vài ngôi sao băng cực lớn nện về hướng vị thánh thần phía trước.
"Phanh "
Vị thánh thần nhìn không rõ hình dáng liền bay ngang trời đi ra ngoài mấy ngàn trượng để tránh bị ngôi sao nện phải. Nhưng mà Thiên Ngoại Thiên lại xuyên qua không gian áp tới gần đến bên cạnh người hắn, từ trong tay áo văng ra một dãy núi đã bị luyện hóa liền hung hăng nện lên trên mặt của hắn .
"Ầm vang "
Dãy núi hào hùng liền hiển linh ra bản thể rồi vỡ vụn trên trời cao. Nhưng vị thánh thần kia cũng bị nện đến bụi bám đầy người, mái tóc bay loạn điên cuồng.
"Đồ điểu thần nhà ngươi này có lớp da thực sự dày. Lấy dãy núi nện vào đều bị vỡ vụn. Thật sự là mẫu mực cho kẻ vô địch thiên hạ không biết xấu hổ." Thiên Ngoại Thiên cười chế nhạo.
Thất khiếu vị thánh thần kia bốc khói. Đến tượng đất cũng có ba phần tức giận, càng không nói đến bậc cao cao tại thượng như hắn. Nhưng ngay cả là hắn tức giận thì cũng không làm nên chuyện gì. Thiên Ngoại Thiên cùng Nhân Ngoại Nhân hai vị Bán Tổ cùng ép đến đánh hắn, điệu bộ thề sẽ giết chết hắnmới thôi.
Đúng lúc này, từ bầu trời xa bắt đầu khởi động vô tận Tử khí mà đến . Ma Vân quay cuồng, những cơn sóng mãnh liệt mênh mông ngập trời, một khối khô lâu trắng như tuyết phảng phất hoá thạch từ xa xưa đang khống chế mây xám vô tận bay đến.
Đứng nhìn từ trong Thất Nhạc Viên mà Tiêu Thần cả kinh, đây tuyệt đối là một vị Bán Tổ, cũng có thể nói đạt đến Quân Vương!
"Oanh "
Từ một phương hướng khác, sát khí bốc thẳng tới trời cao. Một vị Tu La tóc đỏ tung bay, ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ thách thức thiên hạ. Khí phách quả là duy ngã độc tôn đang khởi động huyết vụ ngập trời cũng bay về phía thiên đường.
Bán Tổ!
Lại một vị Bán Tổ!
"Thiên Ngoại Thiên, Nhân Ngoại Nhân dừng tay đi, các ngươi cố ý tìm đến gây sự. Không phải là bất mãn với quy tắc chúng ta đã định sao. Hà tất phải gây chiến như thế." Lão khô lâu trắng như tuyết mở miệng hô lớn.
"Lão cốt đầu nhà ngươi này rõ ràng đã sớm huyết nhục trọng sanh, lại vẫn còn làm ra rung động như một bộ xương khô, thật sự là không thú vị!" Nhân Ngoại Nhân bĩu môi. Có điều đại chiến cũng bởi vậy mà ngừng lại.
Bán Tổ Tu La tộc trong mắt lóe ra những trận huyết quang nói nghiêm nghị: "Khi chúng ta định ra quy tắc thì tất cả Bán Tổ Nhân tộc đều không thấy bóng dáng. Hiện tại lại xuất hiện đại náo là có ý tứ sao?"
"Lăn đi đại gia ngươi!" Thiên Ngoại Thiên dáng vẻ lưu manh nói một câu như thế làm cho Tiêu Thần trong Thất Nhạc Viên ở bầu trời xa trợn mắt há hốc mồm mà suýt nữa ngửa mặt lên trời cười to. Vị Bán Tổ như thiếu niên bất lương thế này thật sự là không có một chút phong thái nào của tuyệt đại cao thủ, quả thực chính là một tên lưu manh hồ đồ.
"Lúc Lão Tử ta liều mạng đánh nhau lấy sống lấy chết bên ngoài bầu trời thì ngươi chính là co đầu rụt cổ tại hậu viện, lại còn dám đưa ra ý tứ gì với ta chăng?"
Thiên Ngoại Thiên nói như thế lập tức làm cho Bán Tổ Tu La tộc nổi giận, toàn thân cuồn cuộn xuất ra một cơn dao động đáng sợ như đại dương mênh mông. Hư không bốn phía hắn trong phút chốc hóa thành những hắc động liên miên không dứt, khí tức vô tận mang tính hủy diệt tràn ra mênh mông cuồn cuộn.
"Hồng Mao tiểu tử ngươi muốn đánh nhau à? Sau khi Cửu Châu giải phong, Lão Tử đã sớm khôi phục đến trạng thái đỉnh cao. Còn sợ hồng mao Tu La nhà ngươi sao?"
Tu La tộc Bán Tổ ngũ tạng như thiêu đốt, giận sôi lên. Nay gặp hỗn đản, lại là Bán Tổ hỗn đản chưa từng thấy như vậy . Hắn đã nghĩ tới đối kháng sinh tử ngay tại chỗ.
"Thế nào, thật sự muốn đánh sao? Huynh đệ Xi Vưu cùng Hình Thiên của ta cũng đã sắp trở về. Vậy ta liền hẹn thời gian luận bàn một chút, để hồng mao lão nhà ngươi này biết được Hoa nhi tại sao lại đỏ như vậy."
Tu La tộc Bán Tổ cùng thánh thần Thiên Sứ tộc hận không thể một cái tát chụp chết tên hỗn đản này, thật sự có kích động muốn cắn hắn hai cái. Đây quả thực chính là bại hoại trong Bán Tổ , không có có một chút phong thái của nhân vật tuyệt thế. So cùng tên vô lại phố phường không có gì khác nhau.
"Trợn cái gì mà trừng, ta đây vốn là anh hùng đích thực."
Hai vị dị tộc Bán Tổ đang muốn phát tác đều bị Khô Lâu tộc Quân Vương ngăn cản, hắn lay động khớp xương sống "Răng rắc răng rắc" rồi chậm rãi nói: "Năm đó chúng ta không thể thảm chiến với nhau, đều có tiếc nuối trong lòng. Nếu Nhân tộc có Bán Tổ trở về, như vậy quy tắc đã định lúc trước có khả năng từ thương thảo lại."
"Được rồi. Chúng ta sẽ thương lượng thương lượng." Thiên Ngoại Thiên cùng Nhân Ngoại Nhân gật đầu đồng ý.
Do Khô Lâu Quân Vương hòa giải, thánh thần Thiên Sứ tộc đè nén lửa giận dẫn mấy người liên canvào trong thánh địa thiên đường.
Đúng lúc Tiêu Thần đang do dự xem có nên rời đi hay không thì hào quang đột nhiên lóe lên, Thiên Ngoại Thiên xuất hiện ở ben ngoài Thất Nhạc Viên. Giật mình nhìn Tiêu Thần, lão cả kinh thốt lên: "Là ngươi. . ." Lão lộ ra vẻ mặt khó có thể tin nổi mà hỏi: "Làm thế nào mà ngươi còn sống?"
"May mắn chết mà sống lại." Tiêu Thần thấy lão cũng có rất nhiều lời muốn nói, không thể chờ đợi được cứ hỏi han: "Năm đó Hiên Viên Tổ Thần bay ra ngoài bầu trời đi đại chiến Hồng Quân. Kết quả như thế nào?"
Nghe hỏi như thế, Thiên Ngoại Thiên nhẹ nhàng lắc đầu. Trực tiếp lấy một đạo thần niệm truyền tới trái tim Tiêu Thần: "Không có kết quả, đánh tới xa tít ngoài vòm trời liền hoàn toàn biến mất."
"Vậy còn các Bán Tổ khác thì sao?" Tiêu Thần phi thường khiếp sợ. Lấy thần niệm hỏi.
"Đều thất lạc ở chỗ sâu trong dải thiên hà, chỉ có ta cùng với Nhân Ngoại Nhân trở về. Tất cả mọi người khác cùng Hiên Viên Tổ Thần đều không thấy ." Thiên Ngoại Thiên thấy Tiêu Thần sống lại thì tràn ngập vô tận nghi vấn bèn hỏi tới những việc đã trải qua.
Tiêu Thần không hề giấu diếm, phát ra một đạo thần niệm để giảng giải về những điều đã trải qua ở thế giới Tử Vong .
Thiên Ngoại Thiên ngay cả thân là Bán Tổ cũng bị kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, sau hồi lâu cuối cùng mới lẩm bẩm: "Khô Lâu tộc ẩn tàng thực sự là sâu. Vốn đã sớm biết được bí mật của thế giới Tử Vong nhưng chưa từng có tiết lộ hơn nửa câu ra bên ngoài."
Lão suy tư trong thời gian dài mới phục hồi tinh thần lạimà báo: "Cửu Châu cùng tứ phương thế giới sắp hóa thành chiến trường, tinh anh các tộc đều xuất thế hết. Đại chiến tôi luyện sắp sửa bắt đầu."
Nghe được tin tức kia. Tiêu Thần phi thường giật mình, hắn hỏi: "Tại sao phải như vậy?"
"Trong tương lai sẽ có một trận đại chiến có một không hai uy hiếp Cửu Châu cùng tứ phương thế giới. Làm như thế chỉ là để chọn lựa ra tinh anh đích thực. Còn thì khỏe được yếu thua, ai thích hợp sẽ được sinh tồn." Thiên Ngoại Thiên nói với giọng rất bình thản, nhưng Tiêu Thần cảm nhận được sự tàn khốc cùng nghiêm trọng.
"Tôi luyện trong đại chiến , chẳng phải là sẽ có rất nhiều cao thủ chết đi vô ích, tổn thất như thế thì làm sao thừa nhận nổi?"
"Ai có biểu hiện kiệt xuất. Mặc dù chết thì anh linh cũng sẽ bất diệt, Bán Tổ sẽ lại phục sinh cho hắn." Thiên Ngoại Thiên nói phi thường nghiêm túc: "Nhân vật tinh anh bình thường đều có hai tính mệnh, sau khi đánh một trận quyết định cuối cùng thì người thắng sẽ có ban thưởng cực lớn."
"Ban thưởng cái gì?"
"Cuối cùng trong số người thắng sẽ có vài người có thể được kéo lên đến cảnh giới Bán Tổ!"
Nghe được tin tức này. Trong lòng Tiêu Thần cực kỳ rung động, lấy mạng đổi mạng để lên ngôi thì chắc chắn sẽ tàn khốc tới cực điểm. Nhưng có khả năng lường trước, ngay cả phải đương đầu với kiếm bén thì mọi người cũng sẽ có xu thế theo đuổi.
Tiêu Thần nhanh chóng liền phục hồi tinh thần lại. Hắn biết Cửu Châu cùng tứ phương thế giới sắp sửa phát sinh sự kiện lớn!
"Ngươi cùng ta đi Thánh Điện nghe một chút các loại quy tắc đi."
Tiêu Thần đi ra khỏi Thất Nhạc Viên. Mang theo Tiểu Thú Kha Kha, cùng Thiên Ngoại Thiên đi về hướng Thánh Điện thiên đường .
Oanh
Vô tận uy áp bao phủ đến ngăn chặn Tiêu Thần cùng Kha Kha. Thiên sứ thánh thần truyền ra âm thanh: "Nếu không phải Bán Tổ thì không thể đi vào điện này một bước!"
Tu La tộc Bán Tổ, khô lâu Quân Vương, thiên sứ thánh thần ánh mắt giống như Thần Kiếm từ giữa đại điện phá vỡ hư không nhìn thẳng ra ngoài điện. Ánh mắt đáng sợ ngừng trên người Tiêu Thần trong thời gian dài, rồi sau đó lại nhìn sang Kha Kha.
"Nếu mà đại chiến tôi luyện bắt đầu thì con Tiểu Thú không thể mang Thất Nhạc Viên ra trận, nếu không đừng trách chúng ta vô tình xuất thủ." Bán Tổ Tu La tộc đầy nham hiểm nhìn chăm chú Kha Kha.
Khô Lâu tộc Quân Vương cũng phát ra một cỗ uy áp cường đại mà nói: "Ngay cả Bán Tổ đều đủ sức phong ấn nên tự nhiên không thể mang Thất Nhạc Viên ra trận. Nếu không bọn ta ra tay liền cũng không kiêng nể ."
Thiên sứ thánh thần gật đầu khen phải.
Ai nấy đều hy vọng người của bản tộc mình giành được thắng lợi cuối cùng để thu được một thánh vị Bán Tổ, đương nhiên không muốn thấy chướng ngại vật cường đại như Kha Kha vậy.
"Một cái điện đổ đều bị ta hủy đi một nửa. Còn có uy nghiêm gì, cùng ta đi vào!" Thiên Ngoại Thiên kéo tay Tiêu Thần liền đi vào.
"Kẻ phàm tục mà không đạt cảnh giới Bán Tổ. Không xứng bước vào điện này." Thiên sứ thánh thần lại bắt đầu kiên quyết, không hề nhân nhượng chút nào, lạnh lùng quét mắt nhìn Kha Kha cùng Tiêu Thần.
Khô lâu Quân Vương cùng Tu La tộc Bán Tổ mặc dù ngồi thẳng không động. Cũng đã âm thầm chống lại Nhân Ngoại Nhân vào trong điện.
Đúng lúc ấy thì từ bầu trời xa có sát khí kinh hoàng phô thiên cái địa tràn đến, một lão Dạ Xoa tay áo phất phơ xuyên qua không gian tới. Hắn nói với Thiên Ngoại Thiên đứng bên ngoài cửa: "Còn đây là cung điện do Tổ Thần lưu lại. Người trần mắt thịt không phải cảnh giới Bán Tổ há có thể tùy ý tiến vào? !"
Bởi vì bên phía dị tộc lại có một vị Bán Tổ đến, bốn vị Bán Tổ tụ chung một chỗ làm khí thế bỗng mạnh hẳn. Nên muốn cho Thiên Ngoại Thiên cùng Nhân Ngoại Nhân biết tay một phen.
Thiên Ngoại Thiên cười gằn đang muốn phát tác, nhưng Tiêu Thần lại kéo ông ta bảo: "Ta không đi vào." Hắn không muốn trở thành cái cớ để Bán Tổ đại chiến.
"Kha Kha chúng ta đi!" Tiêu Thần mang theo Tiểu Thú liền đi ra phía ngoài.
Thiên sứ thánh thần, khô lâu Quân Vương, Tu La tộc Bán Tổ, Dạ Xoa Tộc Bán Tổ đồng thời quét ánh mắt vô tình về phía hắn. Lại còn giam cầm không gian. Ý định giết người đáng sợ thì không thèm che dấu .
"Nếu muốn ra tay với Lão Tử cứ việc nói thẳng." Thiên Ngoại Thiên lúc ấy liền trợn mắt lên.
Nhân Ngoại Nhân cũng đứng dậy, cười lạnh nói: "Cho là nhiều người liền rất mạnh sao, đại chiến một hồi như thế cũng không tồi. Tránh cho hai người hiền lành Phật Đà cùng Lão Tử trở về thì không tiện động thủ với các ngươi."
Tiêu Thần đi theo Kha Kha vào trong Thất Nhạc Viên, hắn nói: "Chúng ta đi."
Không để ý tớin Bán Tổ phong tỏa, Thất Nhạc Viên mang theo bọn họ nhằm phía phương xa.
Bốn vị dị tộc Bán Tổ không hề bận tâm, nhưng mà trong mắt cũng toát ra sát ý. Thiên sứ thánh thần nói: "Để cho bọn họ rời đi thôi. Có điều nếu như mang Thất Nhạc Viên đến chiến trường, tới lúc đó đừng trách chúng ta xuất thủ vô tình."
Bán Tổ Tu La tộc, khô lâu Quân Vương, Bán Tổ Dạ Xoa Tộc tất cả gật đầu phụ họa.
Sau khi rời xa thiên đường Tịnh Thổ. Kha Kha vẫn còn thở hổn hển, hướng về phía sau quơ quơ trảo Tiểu Thú .
Tiêu Thần cười cười,nói: "Không cần phải tức giận, bọn họ không ai bì nổi, chúng ta tạm thời không trêu vào được, đánh không lại bọn họ thì còn đánh nữa sao? Sau khi đại chiến tôi luyện bắt đầu, ta sẽ khiến bọn họ muốn khóc cũng không khóc được."
Kha Kha chỉ chỉ vào pho tượng đá khổng lồ trong Thất Nhạc Viên , Tiêu Thần lắc đầu, cười nói: "Vũ khí bí mật này hiện tại không thể dùng, đến lúc nào đó sẽ khiến cho một vị Bán Tổ nào đó một phen ngạc nhiên."
Trên thiên đường hắn cũng không hề phát hiện thấy Băng Lan cùng Tuyết Mộng và vài tên thiếu nam thiếu nữ lắm điều. Tiêu Thần mang theo Kha Kha bay về hướng Cửu Châu.
Vùng sông nước Giang Nam, một tòa cổ trấn ngàn năm. Một dòng nước chảy xuyên qua toàn bộ trấn, lấy nước làm phố, lấy bờ làm chợ. Trong dòng nước thỉnh thoảng có mấy chiếc thuyền có mui đi tới đi lui. Bên bờ cửa hàng san sát, tiếng rao hàng không dứt bên tai.
Trận đại quyết đấu tinh anh trăm tộc sắp sửa bắt đầu. Tiêu Thần mang theo Tiểu Thiên Nhai cùng Kha Kha đi du ngoạn cổ trấn, cảm thụ thời gian yên lặng cuối cùng.
"Đây chính là cổ trấn ngàn năm của Nhân tộc ? Có cảnh tượng vùng sông nước mê người gì đâu, quả thực chó má không phải. Uổng phí thời gian quí báu trước trận đại chiến tôi luyện ở nơi này." Trên sàn một con thuyền có mui, vài tên Dạ Xoa cùng Tu La đang mắng.
Thấy phía trước một chiếc thuyền chặn đường đi. Một người cường giả Tu La tộc quát: "Cút!"
Oanh
Thuyền bè ở phía trước ầm ầm vỡ vụn, tránh ra cho thuyền của bọn chúng một thủy đạo.
Tiêu Thần đã bước lên bờ quay đầu lại phía sau nhìn giận dữ, một ông lão chèo thuyền lại bị chia năm xẻ bảy trong bọt nước. Máu tươi nhuộm đỏ dòng nước, chúng coi nhân mạng như chuyện vặt.
Cùng lúc đó, Tiêu Thần phát hiện trên một con thuyền nhẹ phía sau. Dạ Xoa Thiên vương chắp tay đứng thẳng, xuôi theo dòng nước. Chiếc thuyền lớn có vài tên Dạ Xoa cùng Tu La đi theo đang lững lờ trôi xuống.
Phía trước lại có thuyền bè chặn đường đi. Tu La trên thuyền lớn lại lần nữa rống lên: "Cút!"
"Tử!" Tiêu Thần tiến lên một bước. Đứng trên bờ quát lạnh một tiếng. Tu La đang muốn hành hung trở thành hình thần câu diệt, hóa thành một đám huyết vụ phiêu hòa tan vào nước sông.
Bên cạnh là một đứa trẻ trắng trẻo mập mạp có vẻ không quá mười tuổi. Mặc dù xem ra dung mạo thanh tú , xinh đẹp mũm mĩm nhưng về khoản quạt gió thổi lửa thì quả là chỉ e sợ thiên hạ không loạn. Hắn gào lên: "Sớm biết rằng điểu thần này không phải thứ tốt. Trước cứ phá hủy đi thiên đường này rồi hãy nói tiếp."
Thiếu niên bất lương tóc tai màu vàng xắn cánh tay áo, hắn giơ cánh tay lên cao hét lớn một tiếng: "Mau mở ra cho ta!"
Một cái cánh tay lớn dài cả trăm ngàn trượng hiển linh ra. Nó kéo theo mây đen ngất trời, bộc phát ra những trận sấm sét làm vòm trời chấn động đến run rẩy một hồi rồi trực tiếp nện xuống.
"Oanh "
Uy lực là khó có thể tưởng tượng , những quả núi thần thánh khắp tứ phương như là băng tuyết tan, mấy chục quả chỉ trong phút chốc đã nứt vỡ rồi tan thành tro bụi trong nháy mắt. Mà ở giữa bầu trời, tòa cung điện xem ra vô cùng bình thường kia cũng rung động một hồi. Gạch ngói vụn bay tán loạn, cánh cửa cung điện bị đánh sụp đổ làm bốc lên những trận bụi mù mịt.
Cung điện thánh địa của Thiên đường bị nện sập một góc. Thiếu niên bất lương cùng đứa trẻ trắng trẻo mập mạp có thể nói kiêu ngạo tới cực điểm. Dám đại náo ở trước Thánh Điện thì từ cổ chí kim không có mấy người.
"Thiên Ngoại Thiên, Nhân Ngoại Nhân, các ngươi không nên khinh người quá đáng!" Từ trong thiên đường cổ xưa vọng ra âm thanh uy nghiêm to lớn, như thể Thiên Lôi đang rung động. Khắp trời cao đều bị khuấy động.
"Rắc rắc rắc "
Lưu manh cực kì tức giận, còn người trẻ tuổi trông hơi đần độn có vẻ không thèm để ý, cứ chuyện ta ta làm mà gọn gàng sạch sẽ phá hủy một mảnh Thánh Điện thành phế tích.Hắn kêu gào: "Đồ kiêu ngạo nhà ngươi. Đã diệt truyền nhân của ta còn dám nói là ta khinh người quá đáng? Lão Tử hôm nay không để yên cho ngươi."
Xa xa, Tiêu Thần trợn mắt há hốc mồm. Không ngờ thật sự là Thiên Ngoại Thiên cùng Nhân Ngoại Nhân. Hai vị Bán Tổ Nhân tộc sau khi biến mất nhiều năm như vậy lại hiện thân ở chỗ này làm hắn sinh ra một cảm giác mơ hồ mãnh liệt.
"Hôm nay liền khi dễ đó , để xem ngươi có thể làm khó dễ được ta?" Nhân Ngoại Nhân dung mạo thanh tú , âm thanh non nớt, nhưng lại có một dáng điệu kinh nghiệm lão luyện. Hắn lọt vào trong thánh địa của thiên đường rồi bắt đầu phá hủy Thánh Điện.
"Khinh người quá đáng! Đừng cho là ta không biết. Đồ đệ của ngươi đã sớm bỏ mạng mấy ngàn năm . Đừng quàng món nợ khó đòi lên trên đầu của ta." Một bóng dáng to lớn cao gần vài chục trượng phóng lên cao. Quanh thân cũng có hào quang thần thánh lượn lờ, nhìn không rõ hình dáng. Nhưng mà uy áp không gì sánh bằng lại tỏa ra mênh mông cuồn cuộn khắp vòm trời.
Thiên Ngoại Thiên cùng Nhân Ngoại Nhân lao thẳng tới bóng dáng cao lớn , rồi làm tan biến hư không, đánh bay bậc thánh thần kia. Trên bầu trời văng tung tóe xuất ra những khe nứt không gian lớn dài hơn mười dặm , có thể nghĩ lực lượng khủng bố ra sao.
Mặc dù có rất nhiều thiên sứ đều phát hiện ra tình huống nơi này, nhưng mà không ai dám tiếp cận.
"Hôm nay chính là vì muốn đánh ngươi cái đồ điểu thần đầu heo này mà ta đến. Năm đó đồ đệ của ta ngã xuống có quan hệ trực tiếp cùng với ngươi." Thiên Ngoại Thiên không thèm thay đổi bộ dáng cà lơ phất phơ. Cả người đứng ở nơi đó mà giống như một quả núi Thái Cổ Ma Sơn . Làm cho người ta có cảm giác nặng nề cao không thể với tới. Uy áp tứ phương.
Nhân Ngoại Nhân béo mập trắng nõn càng làm cho người ta khiếp sợ. Hắn mặc niệm thần chú. Từ bên ngoài bầu trời liền bay tới vài ngôi sao băng cực lớn. Hắn vươn cánh tay nhỏ bé trắng nõn ra, lập tức luyện hóa ngôi sao cực lớn chỉ còn to bằng cái cối xay rồi nâng vài ngôi sao băng cực lớn nện về hướng vị thánh thần phía trước.
"Phanh "
Vị thánh thần nhìn không rõ hình dáng liền bay ngang trời đi ra ngoài mấy ngàn trượng để tránh bị ngôi sao nện phải. Nhưng mà Thiên Ngoại Thiên lại xuyên qua không gian áp tới gần đến bên cạnh người hắn, từ trong tay áo văng ra một dãy núi đã bị luyện hóa liền hung hăng nện lên trên mặt của hắn .
"Ầm vang "
Dãy núi hào hùng liền hiển linh ra bản thể rồi vỡ vụn trên trời cao. Nhưng vị thánh thần kia cũng bị nện đến bụi bám đầy người, mái tóc bay loạn điên cuồng.
"Đồ điểu thần nhà ngươi này có lớp da thực sự dày. Lấy dãy núi nện vào đều bị vỡ vụn. Thật sự là mẫu mực cho kẻ vô địch thiên hạ không biết xấu hổ." Thiên Ngoại Thiên cười chế nhạo.
Thất khiếu vị thánh thần kia bốc khói. Đến tượng đất cũng có ba phần tức giận, càng không nói đến bậc cao cao tại thượng như hắn. Nhưng ngay cả là hắn tức giận thì cũng không làm nên chuyện gì. Thiên Ngoại Thiên cùng Nhân Ngoại Nhân hai vị Bán Tổ cùng ép đến đánh hắn, điệu bộ thề sẽ giết chết hắnmới thôi.
Đúng lúc này, từ bầu trời xa bắt đầu khởi động vô tận Tử khí mà đến . Ma Vân quay cuồng, những cơn sóng mãnh liệt mênh mông ngập trời, một khối khô lâu trắng như tuyết phảng phất hoá thạch từ xa xưa đang khống chế mây xám vô tận bay đến.
Đứng nhìn từ trong Thất Nhạc Viên mà Tiêu Thần cả kinh, đây tuyệt đối là một vị Bán Tổ, cũng có thể nói đạt đến Quân Vương!
"Oanh "
Từ một phương hướng khác, sát khí bốc thẳng tới trời cao. Một vị Tu La tóc đỏ tung bay, ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ thách thức thiên hạ. Khí phách quả là duy ngã độc tôn đang khởi động huyết vụ ngập trời cũng bay về phía thiên đường.
Bán Tổ!
Lại một vị Bán Tổ!
"Thiên Ngoại Thiên, Nhân Ngoại Nhân dừng tay đi, các ngươi cố ý tìm đến gây sự. Không phải là bất mãn với quy tắc chúng ta đã định sao. Hà tất phải gây chiến như thế." Lão khô lâu trắng như tuyết mở miệng hô lớn.
"Lão cốt đầu nhà ngươi này rõ ràng đã sớm huyết nhục trọng sanh, lại vẫn còn làm ra rung động như một bộ xương khô, thật sự là không thú vị!" Nhân Ngoại Nhân bĩu môi. Có điều đại chiến cũng bởi vậy mà ngừng lại.
Bán Tổ Tu La tộc trong mắt lóe ra những trận huyết quang nói nghiêm nghị: "Khi chúng ta định ra quy tắc thì tất cả Bán Tổ Nhân tộc đều không thấy bóng dáng. Hiện tại lại xuất hiện đại náo là có ý tứ sao?"
"Lăn đi đại gia ngươi!" Thiên Ngoại Thiên dáng vẻ lưu manh nói một câu như thế làm cho Tiêu Thần trong Thất Nhạc Viên ở bầu trời xa trợn mắt há hốc mồm mà suýt nữa ngửa mặt lên trời cười to. Vị Bán Tổ như thiếu niên bất lương thế này thật sự là không có một chút phong thái nào của tuyệt đại cao thủ, quả thực chính là một tên lưu manh hồ đồ.
"Lúc Lão Tử ta liều mạng đánh nhau lấy sống lấy chết bên ngoài bầu trời thì ngươi chính là co đầu rụt cổ tại hậu viện, lại còn dám đưa ra ý tứ gì với ta chăng?"
Thiên Ngoại Thiên nói như thế lập tức làm cho Bán Tổ Tu La tộc nổi giận, toàn thân cuồn cuộn xuất ra một cơn dao động đáng sợ như đại dương mênh mông. Hư không bốn phía hắn trong phút chốc hóa thành những hắc động liên miên không dứt, khí tức vô tận mang tính hủy diệt tràn ra mênh mông cuồn cuộn.
"Hồng Mao tiểu tử ngươi muốn đánh nhau à? Sau khi Cửu Châu giải phong, Lão Tử đã sớm khôi phục đến trạng thái đỉnh cao. Còn sợ hồng mao Tu La nhà ngươi sao?"
Tu La tộc Bán Tổ ngũ tạng như thiêu đốt, giận sôi lên. Nay gặp hỗn đản, lại là Bán Tổ hỗn đản chưa từng thấy như vậy . Hắn đã nghĩ tới đối kháng sinh tử ngay tại chỗ.
"Thế nào, thật sự muốn đánh sao? Huynh đệ Xi Vưu cùng Hình Thiên của ta cũng đã sắp trở về. Vậy ta liền hẹn thời gian luận bàn một chút, để hồng mao lão nhà ngươi này biết được Hoa nhi tại sao lại đỏ như vậy."
Tu La tộc Bán Tổ cùng thánh thần Thiên Sứ tộc hận không thể một cái tát chụp chết tên hỗn đản này, thật sự có kích động muốn cắn hắn hai cái. Đây quả thực chính là bại hoại trong Bán Tổ , không có có một chút phong thái của nhân vật tuyệt thế. So cùng tên vô lại phố phường không có gì khác nhau.
"Trợn cái gì mà trừng, ta đây vốn là anh hùng đích thực."
Hai vị dị tộc Bán Tổ đang muốn phát tác đều bị Khô Lâu tộc Quân Vương ngăn cản, hắn lay động khớp xương sống "Răng rắc răng rắc" rồi chậm rãi nói: "Năm đó chúng ta không thể thảm chiến với nhau, đều có tiếc nuối trong lòng. Nếu Nhân tộc có Bán Tổ trở về, như vậy quy tắc đã định lúc trước có khả năng từ thương thảo lại."
"Được rồi. Chúng ta sẽ thương lượng thương lượng." Thiên Ngoại Thiên cùng Nhân Ngoại Nhân gật đầu đồng ý.
Do Khô Lâu Quân Vương hòa giải, thánh thần Thiên Sứ tộc đè nén lửa giận dẫn mấy người liên canvào trong thánh địa thiên đường.
Đúng lúc Tiêu Thần đang do dự xem có nên rời đi hay không thì hào quang đột nhiên lóe lên, Thiên Ngoại Thiên xuất hiện ở ben ngoài Thất Nhạc Viên. Giật mình nhìn Tiêu Thần, lão cả kinh thốt lên: "Là ngươi. . ." Lão lộ ra vẻ mặt khó có thể tin nổi mà hỏi: "Làm thế nào mà ngươi còn sống?"
"May mắn chết mà sống lại." Tiêu Thần thấy lão cũng có rất nhiều lời muốn nói, không thể chờ đợi được cứ hỏi han: "Năm đó Hiên Viên Tổ Thần bay ra ngoài bầu trời đi đại chiến Hồng Quân. Kết quả như thế nào?"
Nghe hỏi như thế, Thiên Ngoại Thiên nhẹ nhàng lắc đầu. Trực tiếp lấy một đạo thần niệm truyền tới trái tim Tiêu Thần: "Không có kết quả, đánh tới xa tít ngoài vòm trời liền hoàn toàn biến mất."
"Vậy còn các Bán Tổ khác thì sao?" Tiêu Thần phi thường khiếp sợ. Lấy thần niệm hỏi.
"Đều thất lạc ở chỗ sâu trong dải thiên hà, chỉ có ta cùng với Nhân Ngoại Nhân trở về. Tất cả mọi người khác cùng Hiên Viên Tổ Thần đều không thấy ." Thiên Ngoại Thiên thấy Tiêu Thần sống lại thì tràn ngập vô tận nghi vấn bèn hỏi tới những việc đã trải qua.
Tiêu Thần không hề giấu diếm, phát ra một đạo thần niệm để giảng giải về những điều đã trải qua ở thế giới Tử Vong .
Thiên Ngoại Thiên ngay cả thân là Bán Tổ cũng bị kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, sau hồi lâu cuối cùng mới lẩm bẩm: "Khô Lâu tộc ẩn tàng thực sự là sâu. Vốn đã sớm biết được bí mật của thế giới Tử Vong nhưng chưa từng có tiết lộ hơn nửa câu ra bên ngoài."
Lão suy tư trong thời gian dài mới phục hồi tinh thần lạimà báo: "Cửu Châu cùng tứ phương thế giới sắp hóa thành chiến trường, tinh anh các tộc đều xuất thế hết. Đại chiến tôi luyện sắp sửa bắt đầu."
Nghe được tin tức kia. Tiêu Thần phi thường giật mình, hắn hỏi: "Tại sao phải như vậy?"
"Trong tương lai sẽ có một trận đại chiến có một không hai uy hiếp Cửu Châu cùng tứ phương thế giới. Làm như thế chỉ là để chọn lựa ra tinh anh đích thực. Còn thì khỏe được yếu thua, ai thích hợp sẽ được sinh tồn." Thiên Ngoại Thiên nói với giọng rất bình thản, nhưng Tiêu Thần cảm nhận được sự tàn khốc cùng nghiêm trọng.
"Tôi luyện trong đại chiến , chẳng phải là sẽ có rất nhiều cao thủ chết đi vô ích, tổn thất như thế thì làm sao thừa nhận nổi?"
"Ai có biểu hiện kiệt xuất. Mặc dù chết thì anh linh cũng sẽ bất diệt, Bán Tổ sẽ lại phục sinh cho hắn." Thiên Ngoại Thiên nói phi thường nghiêm túc: "Nhân vật tinh anh bình thường đều có hai tính mệnh, sau khi đánh một trận quyết định cuối cùng thì người thắng sẽ có ban thưởng cực lớn."
"Ban thưởng cái gì?"
"Cuối cùng trong số người thắng sẽ có vài người có thể được kéo lên đến cảnh giới Bán Tổ!"
Nghe được tin tức này. Trong lòng Tiêu Thần cực kỳ rung động, lấy mạng đổi mạng để lên ngôi thì chắc chắn sẽ tàn khốc tới cực điểm. Nhưng có khả năng lường trước, ngay cả phải đương đầu với kiếm bén thì mọi người cũng sẽ có xu thế theo đuổi.
Tiêu Thần nhanh chóng liền phục hồi tinh thần lại. Hắn biết Cửu Châu cùng tứ phương thế giới sắp sửa phát sinh sự kiện lớn!
"Ngươi cùng ta đi Thánh Điện nghe một chút các loại quy tắc đi."
Tiêu Thần đi ra khỏi Thất Nhạc Viên. Mang theo Tiểu Thú Kha Kha, cùng Thiên Ngoại Thiên đi về hướng Thánh Điện thiên đường .
Oanh
Vô tận uy áp bao phủ đến ngăn chặn Tiêu Thần cùng Kha Kha. Thiên sứ thánh thần truyền ra âm thanh: "Nếu không phải Bán Tổ thì không thể đi vào điện này một bước!"
Tu La tộc Bán Tổ, khô lâu Quân Vương, thiên sứ thánh thần ánh mắt giống như Thần Kiếm từ giữa đại điện phá vỡ hư không nhìn thẳng ra ngoài điện. Ánh mắt đáng sợ ngừng trên người Tiêu Thần trong thời gian dài, rồi sau đó lại nhìn sang Kha Kha.
"Nếu mà đại chiến tôi luyện bắt đầu thì con Tiểu Thú không thể mang Thất Nhạc Viên ra trận, nếu không đừng trách chúng ta vô tình xuất thủ." Bán Tổ Tu La tộc đầy nham hiểm nhìn chăm chú Kha Kha.
Khô Lâu tộc Quân Vương cũng phát ra một cỗ uy áp cường đại mà nói: "Ngay cả Bán Tổ đều đủ sức phong ấn nên tự nhiên không thể mang Thất Nhạc Viên ra trận. Nếu không bọn ta ra tay liền cũng không kiêng nể ."
Thiên sứ thánh thần gật đầu khen phải.
Ai nấy đều hy vọng người của bản tộc mình giành được thắng lợi cuối cùng để thu được một thánh vị Bán Tổ, đương nhiên không muốn thấy chướng ngại vật cường đại như Kha Kha vậy.
"Một cái điện đổ đều bị ta hủy đi một nửa. Còn có uy nghiêm gì, cùng ta đi vào!" Thiên Ngoại Thiên kéo tay Tiêu Thần liền đi vào.
"Kẻ phàm tục mà không đạt cảnh giới Bán Tổ. Không xứng bước vào điện này." Thiên sứ thánh thần lại bắt đầu kiên quyết, không hề nhân nhượng chút nào, lạnh lùng quét mắt nhìn Kha Kha cùng Tiêu Thần.
Khô lâu Quân Vương cùng Tu La tộc Bán Tổ mặc dù ngồi thẳng không động. Cũng đã âm thầm chống lại Nhân Ngoại Nhân vào trong điện.
Đúng lúc ấy thì từ bầu trời xa có sát khí kinh hoàng phô thiên cái địa tràn đến, một lão Dạ Xoa tay áo phất phơ xuyên qua không gian tới. Hắn nói với Thiên Ngoại Thiên đứng bên ngoài cửa: "Còn đây là cung điện do Tổ Thần lưu lại. Người trần mắt thịt không phải cảnh giới Bán Tổ há có thể tùy ý tiến vào? !"
Bởi vì bên phía dị tộc lại có một vị Bán Tổ đến, bốn vị Bán Tổ tụ chung một chỗ làm khí thế bỗng mạnh hẳn. Nên muốn cho Thiên Ngoại Thiên cùng Nhân Ngoại Nhân biết tay một phen.
Thiên Ngoại Thiên cười gằn đang muốn phát tác, nhưng Tiêu Thần lại kéo ông ta bảo: "Ta không đi vào." Hắn không muốn trở thành cái cớ để Bán Tổ đại chiến.
"Kha Kha chúng ta đi!" Tiêu Thần mang theo Tiểu Thú liền đi ra phía ngoài.
Thiên sứ thánh thần, khô lâu Quân Vương, Tu La tộc Bán Tổ, Dạ Xoa Tộc Bán Tổ đồng thời quét ánh mắt vô tình về phía hắn. Lại còn giam cầm không gian. Ý định giết người đáng sợ thì không thèm che dấu .
"Nếu muốn ra tay với Lão Tử cứ việc nói thẳng." Thiên Ngoại Thiên lúc ấy liền trợn mắt lên.
Nhân Ngoại Nhân cũng đứng dậy, cười lạnh nói: "Cho là nhiều người liền rất mạnh sao, đại chiến một hồi như thế cũng không tồi. Tránh cho hai người hiền lành Phật Đà cùng Lão Tử trở về thì không tiện động thủ với các ngươi."
Tiêu Thần đi theo Kha Kha vào trong Thất Nhạc Viên, hắn nói: "Chúng ta đi."
Không để ý tớin Bán Tổ phong tỏa, Thất Nhạc Viên mang theo bọn họ nhằm phía phương xa.
Bốn vị dị tộc Bán Tổ không hề bận tâm, nhưng mà trong mắt cũng toát ra sát ý. Thiên sứ thánh thần nói: "Để cho bọn họ rời đi thôi. Có điều nếu như mang Thất Nhạc Viên đến chiến trường, tới lúc đó đừng trách chúng ta xuất thủ vô tình."
Bán Tổ Tu La tộc, khô lâu Quân Vương, Bán Tổ Dạ Xoa Tộc tất cả gật đầu phụ họa.
Sau khi rời xa thiên đường Tịnh Thổ. Kha Kha vẫn còn thở hổn hển, hướng về phía sau quơ quơ trảo Tiểu Thú .
Tiêu Thần cười cười,nói: "Không cần phải tức giận, bọn họ không ai bì nổi, chúng ta tạm thời không trêu vào được, đánh không lại bọn họ thì còn đánh nữa sao? Sau khi đại chiến tôi luyện bắt đầu, ta sẽ khiến bọn họ muốn khóc cũng không khóc được."
Kha Kha chỉ chỉ vào pho tượng đá khổng lồ trong Thất Nhạc Viên , Tiêu Thần lắc đầu, cười nói: "Vũ khí bí mật này hiện tại không thể dùng, đến lúc nào đó sẽ khiến cho một vị Bán Tổ nào đó một phen ngạc nhiên."
Trên thiên đường hắn cũng không hề phát hiện thấy Băng Lan cùng Tuyết Mộng và vài tên thiếu nam thiếu nữ lắm điều. Tiêu Thần mang theo Kha Kha bay về hướng Cửu Châu.
Vùng sông nước Giang Nam, một tòa cổ trấn ngàn năm. Một dòng nước chảy xuyên qua toàn bộ trấn, lấy nước làm phố, lấy bờ làm chợ. Trong dòng nước thỉnh thoảng có mấy chiếc thuyền có mui đi tới đi lui. Bên bờ cửa hàng san sát, tiếng rao hàng không dứt bên tai.
Trận đại quyết đấu tinh anh trăm tộc sắp sửa bắt đầu. Tiêu Thần mang theo Tiểu Thiên Nhai cùng Kha Kha đi du ngoạn cổ trấn, cảm thụ thời gian yên lặng cuối cùng.
"Đây chính là cổ trấn ngàn năm của Nhân tộc ? Có cảnh tượng vùng sông nước mê người gì đâu, quả thực chó má không phải. Uổng phí thời gian quí báu trước trận đại chiến tôi luyện ở nơi này." Trên sàn một con thuyền có mui, vài tên Dạ Xoa cùng Tu La đang mắng.
Thấy phía trước một chiếc thuyền chặn đường đi. Một người cường giả Tu La tộc quát: "Cút!"
Oanh
Thuyền bè ở phía trước ầm ầm vỡ vụn, tránh ra cho thuyền của bọn chúng một thủy đạo.
Tiêu Thần đã bước lên bờ quay đầu lại phía sau nhìn giận dữ, một ông lão chèo thuyền lại bị chia năm xẻ bảy trong bọt nước. Máu tươi nhuộm đỏ dòng nước, chúng coi nhân mạng như chuyện vặt.
Cùng lúc đó, Tiêu Thần phát hiện trên một con thuyền nhẹ phía sau. Dạ Xoa Thiên vương chắp tay đứng thẳng, xuôi theo dòng nước. Chiếc thuyền lớn có vài tên Dạ Xoa cùng Tu La đi theo đang lững lờ trôi xuống.
Phía trước lại có thuyền bè chặn đường đi. Tu La trên thuyền lớn lại lần nữa rống lên: "Cút!"
"Tử!" Tiêu Thần tiến lên một bước. Đứng trên bờ quát lạnh một tiếng. Tu La đang muốn hành hung trở thành hình thần câu diệt, hóa thành một đám huyết vụ phiêu hòa tan vào nước sông.
Bình luận facebook