Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Tiêu Thần nhanh chóng bay tới chạc cây cổ thụ, thu dải lụa vào tay, dải lụa này tựa hồ như là một tấm mạng che mặt, trơn bóng, mềm mại vô song, lại nhẹ như không có gì, có thể nói là được dệt từ loại tơ thượng hạng.
Mặt trên tấm vải thêu một con phượng hoàng, nhìn kỹ có thể thấy sinh động như thật. Bỗng dưng Tiêu Thần nhớ đến một hình ảnh quen thuộc, một nữ tử xinh đẹp giấu mặt sau dải lụa mềm.
Hắn còn nhớ rõ ràng hoàng gia thiên nữ Triệu Lâm Nhi, đúng là vẫn thường dùng một tấm mạng che mặt thêu phượng hoàng thế này. Chẳng lẽ Triệu Lâm Nhi cũng đã tiến nhập Trường Sinh Giới.
Tiêu Thần chợt nhớ lại cảnh ngày trước hắn cùng Triệu Lâm Nhi kẻ đuổi người trốn chạy lên đỉnh núi, khoảng cách giữa họ cũng không phải quá xa, mà đó cũng chính là ngày nhất đại thiên kiêu thần nữ Lan Nặc phá toái hư không, tỏa ra một quầng sáng rực rỡ, khắp đỉnh núi tràn ngập ánh sáng thánh khiết vô song.
Tại đó hắn bị bao phủ giữa quầng sáng mờ ảo, do đó tiến vào Trường Sinh Giới. Lẽ nào Triệu Lâm Nhi cũng giống hắn bị động tiến vào Trường Sinh Giới theo cách này? Càng nghĩ càng thấy chuyện này rất có khả năng.
Nơi này vốn không phải nhân gian giới, thân phận Hoàng gia thiên nữ của Triệu Lâm Nhi hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, nếu như tại hải đảo này tìm được Triệu Lâm Nhi, xử lý ra sao cũng không cần cố kỵ gì cả.
Không lâu trước đây Tiêu Thần là kẻ bị truy đuổi, nếu giờ Triệu Lâm Nhi thực sự cũng đã tiến vào Trường Sinh Giới, thì vai trò hiện giờ được hoán đổi. Bất quá, Tiêu thần cũng không thực sự muốn giáp mặt Triệu Lâm Nhi lúc này bởi vì đối phương là một cao thủ chân chính, hắn bây giờ thương thế chưa bình phục, khó mà đấu lại được.
Năm ngày! Gần năm ngày cũng đủ, năm ngày để chữa thương thì hắn cũng không phải sợ Hoàng gia thiên nữ kia nữa. Hai ngày bình yên trôi qua, Triệu Lâm Nhi tịnh không xuất hiện. Text được lấy tại Truyện FULL
Mặc dù dải lụa mỏng bay tới tận đây, nhưng dù sao cuồng phong đêm qua cũng thực sự quá mãnh liệt, cũng có thể nàng ta ở cách chỗ này rất xa. Bất quá, Tiêu Thần tin tưởng rằng, chỉ cần nàng ta còn sống tất phải có ngày giáp mặt nhau.
Bây giờ, Bát tí ác long thủy chung cũng chỉ nằm giữ nhà trên bãi biển, nếu có xuống biển cũng chỉ quanh quẩn khu vực đó. Tiêu Thần không dám nghĩ đến việc mạo hiểm lần nữa, thượng cổ hung thú này mà phát cuồng chẳng khác nào hủy thiên diệt địa.
Quang điểm trên huyệt Thương Khâu ở chân trái hắn tựa hồ ngưng kết cùng huyệt đạo một cách hoàn mỹ, quang điểm màu bạc chính là huyệt Thương Khâu, huyệt Thương Khâu cũng chính là quang điểm màu bạc, không thể phân biệt.
Cho đến tận bây giờ, Tiêu Thần cũng hoàn toàn không biết nó rốt cuộc là có tác dụng gì, hắn không thể cảm ứng được lượng sinh mệnh chi năng khổng lồ từng xuất hiện, cũng không thể cảm ứng được nó có chỗ nào đặc dị.
Thêm hai ngày nữa trôi qua, Tiêu Thần chuyên cần tu luyện không nghỉ, thân thể khôi phục rất thuận lợi. Ánh trăng nhu hòa tựa sóng nước hồ thu như một dải lụa mềm hờ hững vắt trên cánh rừng bát ngát. Tiêu Thần đứng bên hồ nhỏ trong sáng như gương, thân hình cao lớn không hề động đậy, bắt đầu khởi động đạo dẫn ánh trăng vào trong thể nội.
Một luồng sáng nhỏ vô hình luân chuyển trong cơ thể Tiêu Thần, ánh trăng như nước cam lộ làm dịu cơ thể hắn, khiến tạng phủ, cốt cách, huyết nhục của hắn ngập tràn ánh dương.
Thời gian như ngưng đọng, Tiêu Thần đắm chìm trong cảnh giới tu luyện tuyệt vời, ánh trăng vô tận tụ lại mỗi lúc một nhiều, chung quanh hắn đã được bao phủ bởi một quầng sáng mờ ảo, toàn thân phát ra quang hoa nhàn nhạt. Lúc này hắn đạt đến một loại không linh chi cảnh, dù đang nhắm mắt nhưng cảnh vật xung quanh vẫn hiện lên rõ ràng trong tâm, toàn thân phát ra khí chất khinh linh phiêu dật.
Đột nhiên hắn cảm giác từ giữa rừng sâu tựa hồ như có sinh vật đang bay nhanh tới. Sau đó hắn nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị, một sinh vật trắng như tuyết giống con ngựa nhỏ, bước đi nhanh như ánh sao từ trên một thân cây nhảy xuống.
Cảnh tượng này thật khiến người ta giật mình kinh ngạc.
Chú ngựa nhỏ rất thấp, bất quá chỉ cao một thước nhưng lại cực kỳ thần dị, thân thể trắng như tuyết phát ra ánh sáng lấp lánh, như được tạc từ một khối ngọc tuyệt đẹp. Trên trán nó có một chiếc sừng trong suốt càng thêm vẻ thần dị phi phàm. Nhìn như nó đạp trăng đi tới, nhảy nhót trên những ngọn cây, dưới ánh trăng nhu hòa toát lên khí chất siêu trần thoát tục, thần tuấn cực điểm.
Một chú ngựa nhỏ khiến Tiêu Thần cực kỳ kinh ngạc.
Tiểu mã rời khỏi ngọn cây chạy quanh hồ nước, đưa mắt dò xét nhìn thân thể được ánh trăng bao phủ của Tiêu Thần, đôi mắt to như hai viên hắc bảo thạch tràn ngập vẻ tò mò.
Tiêu Thần làm như không biết, không làm kinh động đến nó, tiếp tục vận chuyển ánh trăng huyền ảo, quầng sáng trắng như sóng nước dập dờn quanh thân thể hắn khiến linh khí ngưng tụ, tràn ngập khí tức thần thánh tường hòa.
Tiểu mã tựa hồ rất muốn đi tới nhưng có vẻ còn chút sợ hãi, đôi mắt sáng ngời cẩn thận xem xét Tiêu Thần, cho đến khi tin tưởng rằng vô hại nó phi thẳng đến một ngọn cổ thụ ngàn năm gần chỗ Tiêu Thần.
Sau đó Tiêu Thần lại nhìn con ngựa nhỏ bất phàm, chiếc sừng ngọc trên trán nó lại có thể quy tụ ánh trăng, quầng sáng lờ mờ chung quanh hắn bị chiếc sừng ngọc phân chia đã yếu mất một nửa. Toàn thân tiểu mã càng thêm long lanh, ánh sáng nhàn nhạt không ngừng lấp lánh càng thêm vẻ thần dị vô song.
Đến khi Tiêu Thần thu công, tiểu mã như con thỏ nhỏ băng qua những ngọn cây bỏ trốn, giữa rừng rậm lưu lại một đạo quang ảnh màu bạc, tốc độ nhanh tới cực điểm.
Tiêu Thần nở nụ cười, quả là một tiểu thiên mã đáng yêu.
Sau đó hai ngày nó cũng đến bên hồ nước phân hưởng linh khí mà Tiêu Thần tụ tập, sáng sớm có thảo mộc tinh khí, dần dà thành quy luật, lá gan của nó cũng không nhỏ như trước.
Tiêu Thần tịnh không đuổi theo nó, cũng không chắc có thể đuổi kịp không, hơn nữa đây là thần vật có linh tính, khó mà thần phục được, hắn đành chờ cơ hội.
Thoáng qua đã mười ngày trên hòn đảo thần bí, thương thế của Tiêu Thần cũng đã hoàn toàn khôi phục.
"Phác lăng lăng."
Không xa lắm, vô số chim biển nhao nhác bay lên. Tiểu mã như được tạc bằng ngọc cũng vọt đi. Tiêu Thần cảm giác có người đến gần. Người đến với tốc độ nhanh phi thường, thân hình như phù quang lược ảnh, cơ hồ tại sát na đó nhìn xuyên qua khoảng rừng cùng Tiêu Thần nhìn
Mặt trên tấm vải thêu một con phượng hoàng, nhìn kỹ có thể thấy sinh động như thật. Bỗng dưng Tiêu Thần nhớ đến một hình ảnh quen thuộc, một nữ tử xinh đẹp giấu mặt sau dải lụa mềm.
Hắn còn nhớ rõ ràng hoàng gia thiên nữ Triệu Lâm Nhi, đúng là vẫn thường dùng một tấm mạng che mặt thêu phượng hoàng thế này. Chẳng lẽ Triệu Lâm Nhi cũng đã tiến nhập Trường Sinh Giới.
Tiêu Thần chợt nhớ lại cảnh ngày trước hắn cùng Triệu Lâm Nhi kẻ đuổi người trốn chạy lên đỉnh núi, khoảng cách giữa họ cũng không phải quá xa, mà đó cũng chính là ngày nhất đại thiên kiêu thần nữ Lan Nặc phá toái hư không, tỏa ra một quầng sáng rực rỡ, khắp đỉnh núi tràn ngập ánh sáng thánh khiết vô song.
Tại đó hắn bị bao phủ giữa quầng sáng mờ ảo, do đó tiến vào Trường Sinh Giới. Lẽ nào Triệu Lâm Nhi cũng giống hắn bị động tiến vào Trường Sinh Giới theo cách này? Càng nghĩ càng thấy chuyện này rất có khả năng.
Nơi này vốn không phải nhân gian giới, thân phận Hoàng gia thiên nữ của Triệu Lâm Nhi hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, nếu như tại hải đảo này tìm được Triệu Lâm Nhi, xử lý ra sao cũng không cần cố kỵ gì cả.
Không lâu trước đây Tiêu Thần là kẻ bị truy đuổi, nếu giờ Triệu Lâm Nhi thực sự cũng đã tiến vào Trường Sinh Giới, thì vai trò hiện giờ được hoán đổi. Bất quá, Tiêu thần cũng không thực sự muốn giáp mặt Triệu Lâm Nhi lúc này bởi vì đối phương là một cao thủ chân chính, hắn bây giờ thương thế chưa bình phục, khó mà đấu lại được.
Năm ngày! Gần năm ngày cũng đủ, năm ngày để chữa thương thì hắn cũng không phải sợ Hoàng gia thiên nữ kia nữa. Hai ngày bình yên trôi qua, Triệu Lâm Nhi tịnh không xuất hiện. Text được lấy tại Truyện FULL
Mặc dù dải lụa mỏng bay tới tận đây, nhưng dù sao cuồng phong đêm qua cũng thực sự quá mãnh liệt, cũng có thể nàng ta ở cách chỗ này rất xa. Bất quá, Tiêu Thần tin tưởng rằng, chỉ cần nàng ta còn sống tất phải có ngày giáp mặt nhau.
Bây giờ, Bát tí ác long thủy chung cũng chỉ nằm giữ nhà trên bãi biển, nếu có xuống biển cũng chỉ quanh quẩn khu vực đó. Tiêu Thần không dám nghĩ đến việc mạo hiểm lần nữa, thượng cổ hung thú này mà phát cuồng chẳng khác nào hủy thiên diệt địa.
Quang điểm trên huyệt Thương Khâu ở chân trái hắn tựa hồ ngưng kết cùng huyệt đạo một cách hoàn mỹ, quang điểm màu bạc chính là huyệt Thương Khâu, huyệt Thương Khâu cũng chính là quang điểm màu bạc, không thể phân biệt.
Cho đến tận bây giờ, Tiêu Thần cũng hoàn toàn không biết nó rốt cuộc là có tác dụng gì, hắn không thể cảm ứng được lượng sinh mệnh chi năng khổng lồ từng xuất hiện, cũng không thể cảm ứng được nó có chỗ nào đặc dị.
Thêm hai ngày nữa trôi qua, Tiêu Thần chuyên cần tu luyện không nghỉ, thân thể khôi phục rất thuận lợi. Ánh trăng nhu hòa tựa sóng nước hồ thu như một dải lụa mềm hờ hững vắt trên cánh rừng bát ngát. Tiêu Thần đứng bên hồ nhỏ trong sáng như gương, thân hình cao lớn không hề động đậy, bắt đầu khởi động đạo dẫn ánh trăng vào trong thể nội.
Một luồng sáng nhỏ vô hình luân chuyển trong cơ thể Tiêu Thần, ánh trăng như nước cam lộ làm dịu cơ thể hắn, khiến tạng phủ, cốt cách, huyết nhục của hắn ngập tràn ánh dương.
Thời gian như ngưng đọng, Tiêu Thần đắm chìm trong cảnh giới tu luyện tuyệt vời, ánh trăng vô tận tụ lại mỗi lúc một nhiều, chung quanh hắn đã được bao phủ bởi một quầng sáng mờ ảo, toàn thân phát ra quang hoa nhàn nhạt. Lúc này hắn đạt đến một loại không linh chi cảnh, dù đang nhắm mắt nhưng cảnh vật xung quanh vẫn hiện lên rõ ràng trong tâm, toàn thân phát ra khí chất khinh linh phiêu dật.
Đột nhiên hắn cảm giác từ giữa rừng sâu tựa hồ như có sinh vật đang bay nhanh tới. Sau đó hắn nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị, một sinh vật trắng như tuyết giống con ngựa nhỏ, bước đi nhanh như ánh sao từ trên một thân cây nhảy xuống.
Cảnh tượng này thật khiến người ta giật mình kinh ngạc.
Chú ngựa nhỏ rất thấp, bất quá chỉ cao một thước nhưng lại cực kỳ thần dị, thân thể trắng như tuyết phát ra ánh sáng lấp lánh, như được tạc từ một khối ngọc tuyệt đẹp. Trên trán nó có một chiếc sừng trong suốt càng thêm vẻ thần dị phi phàm. Nhìn như nó đạp trăng đi tới, nhảy nhót trên những ngọn cây, dưới ánh trăng nhu hòa toát lên khí chất siêu trần thoát tục, thần tuấn cực điểm.
Một chú ngựa nhỏ khiến Tiêu Thần cực kỳ kinh ngạc.
Tiểu mã rời khỏi ngọn cây chạy quanh hồ nước, đưa mắt dò xét nhìn thân thể được ánh trăng bao phủ của Tiêu Thần, đôi mắt to như hai viên hắc bảo thạch tràn ngập vẻ tò mò.
Tiêu Thần làm như không biết, không làm kinh động đến nó, tiếp tục vận chuyển ánh trăng huyền ảo, quầng sáng trắng như sóng nước dập dờn quanh thân thể hắn khiến linh khí ngưng tụ, tràn ngập khí tức thần thánh tường hòa.
Tiểu mã tựa hồ rất muốn đi tới nhưng có vẻ còn chút sợ hãi, đôi mắt sáng ngời cẩn thận xem xét Tiêu Thần, cho đến khi tin tưởng rằng vô hại nó phi thẳng đến một ngọn cổ thụ ngàn năm gần chỗ Tiêu Thần.
Sau đó Tiêu Thần lại nhìn con ngựa nhỏ bất phàm, chiếc sừng ngọc trên trán nó lại có thể quy tụ ánh trăng, quầng sáng lờ mờ chung quanh hắn bị chiếc sừng ngọc phân chia đã yếu mất một nửa. Toàn thân tiểu mã càng thêm long lanh, ánh sáng nhàn nhạt không ngừng lấp lánh càng thêm vẻ thần dị vô song.
Đến khi Tiêu Thần thu công, tiểu mã như con thỏ nhỏ băng qua những ngọn cây bỏ trốn, giữa rừng rậm lưu lại một đạo quang ảnh màu bạc, tốc độ nhanh tới cực điểm.
Tiêu Thần nở nụ cười, quả là một tiểu thiên mã đáng yêu.
Sau đó hai ngày nó cũng đến bên hồ nước phân hưởng linh khí mà Tiêu Thần tụ tập, sáng sớm có thảo mộc tinh khí, dần dà thành quy luật, lá gan của nó cũng không nhỏ như trước.
Tiêu Thần tịnh không đuổi theo nó, cũng không chắc có thể đuổi kịp không, hơn nữa đây là thần vật có linh tính, khó mà thần phục được, hắn đành chờ cơ hội.
Thoáng qua đã mười ngày trên hòn đảo thần bí, thương thế của Tiêu Thần cũng đã hoàn toàn khôi phục.
"Phác lăng lăng."
Không xa lắm, vô số chim biển nhao nhác bay lên. Tiểu mã như được tạc bằng ngọc cũng vọt đi. Tiêu Thần cảm giác có người đến gần. Người đến với tốc độ nhanh phi thường, thân hình như phù quang lược ảnh, cơ hồ tại sát na đó nhìn xuyên qua khoảng rừng cùng Tiêu Thần nhìn
Bình luận facebook