Trong biệt thự, động tác của gã vô diện kia phải dừng lại vì tiếng cửa bị mở.
An Phong Dương nheo mắt lại, may quá không phải vợ anh bị bắt tới đây.
Ông ta ngoảnh lại, trên gương mặt chỉ thấy mỗi đôi mắt khiến người ta có cảm giác khiếp sợ.
An Phong Dương dựa vào người Sở Ninh Dực, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, hoàn toàn khác với vẻ mặt lạnh băng của Sở Ninh Dực.
“Sở Đại, nhẹ nhàng chút đi, đừng dọa thầy của mình như thế chứ.” An Phong Dương cười tít mắt, chỉ có điều câu nói này như đã được ngâm kịch độc.
Thầy?
Triệu Lâm bị đánh đến nỗi đang hấp hối bỗng ngẩn ra, không thể tin nổi nhìn bóng lưng gã đàn ông vô diện kia.
Thầy của Sở Ninh Dực và An Phong Dương chính là... Viên Hải!
Là Viên Hải đã chết trong vụ hỏa hoạn mười năm trước.
“Thầy, lâu rồi không gặp.” Sở Ninh Dực nhếch miệng mang theo vẻ trào phúng.
Lúc này, tất cả mọi người trong phòng đều đang chĩa thẳng họng súng về phía họ.
Hai tay Viên Hải siết chặt lại, ông ta nhìn họ rồi bỗng lên tiếng, “Là ai đã đem kẻ giả mạo này về đây!” Chính kẻ giả mạo này đã phá hỏng chuyện của ông ta, giờ, trong tay ông ta chẳng có nổi một con tin.
“Đừng tìm nữa, vừa nãy ở bên ngoài tụi này đã giải quyết hết rồi.” An Phong Dương cười nói, “Thầy à, đám người thầy dạy sau này chẳng kẻ nào nên cơm nên cháo gì cả? Lúc bắt người cũng không phát hiện ra là không có con hả?”
An Phong Dương cười tít mắt châm chọc, bộ dạng đó rõ ràng là đang nói: Nhìn đi, cả đời này ông chỉ dạy được hai đồ đệ giỏi là hai đứa chúng tôi thôi, còn những kẻ khác đều là cặn bã hết!
Nhưng dù gì thì Viên Hải vẫn là Viên Hải nên ông ta vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại được.
“Cậu chỉ giả vờ tới viện thôi sao?” Viên Hải trầm giọng nói.
“Tất nhiên không phải là thật rồi.” An Phong Dương nói rồi lại dựa vào vai Sở Ninh Dực tỏ ra tà mị.
Có người nói, Thái tử và Vương gia là CP đẹp nhất, câu này không có lửa thì sao có khói được.
“Mật mã mà thầy thiết lập quả thật rất hay.” Sở Ninh Dực nói rồi nhìn một lượt họng súng xung quanh đang chĩa về phía hai người bọn họ.
Nhưng lúc còn chưa nhìn kỹ Viên Hải bỗng giơ tay ra hiện bọn họ thu súng lại, “Quan sát địa hình và hiện trường, là tôi đã dạy các cậu.”
Sở Ninh Dực cười nhạt một tiếng, thu lại tầm mắt của mình, rồi lại nhìn về phía Viên Hải, “Mật mã của thầy xem ra vẫn thật sự xuất phát từ tình thương của người ba đấy nhỉ.”
“Hổ dữ không ăn thịt con.” Viên Hải lên tiếng, từ từ tháo mặt nạ của mình ra.
Trên mặt ông ta có một vết sẹo gồ ghề.
An Phong Dương và Sở Ninh Dực thầm chửi một câu: Đờ mờ sao mà xấu thế!
Năm đó, Viên Hải giả chết để thoát thân, nhưng quả thật ông ta cũng bị ngọn lửa lớn đó làm bị thương nặng, nên ông ta đành phải đeo cái mặt nạ này.
“Loại người như thầy, nên nói không bằng cả cầm thú mới đúng chứ nhỉ.” Sở Ninh Dực cười lạnh, “Có vẻ như thầy đã đánh giá thấp sự hiểu biết của bọn em về thầy rồi, tình thương của người làm ba sao? Đối với thầy mà nói thì đó là thứ vô giá trị nhất, không phải sao?”
Nụ cười trên gương mặt lồi lõm của Viên Hải càng trở nên vặn vẹo, xấu xí kinh khủng.
“Hay cho một chiêu tương kế tựu kế, đúng là đồ đệ của giỏi của thầy.” Viên Hải bật cười lớn, nhưng ngay sau đó ông ta liền thu lại nụ cười của mình, “Thủy Mặc Vân đâu? Bảo ông ta ra đây.”
“Thầy, để đối phó với thầy chỉ cần chúng em thôi là đủ rồi.” An Phong Dương nói năng không chút chừng mực nào, sau đó lại nhìn về phía Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực chỉnh lại góc áo của mình, như thể đang ngẫm xem nên nói gì.
“Đồ đệ của thầy, con thú nhỏ bị nhốt của thầy, chẳng lẽ các cậu đã quên mất chuyện năm đó rồi sao? Nhưng người chiến hữu đã vì các cậu mà chết ấy.” Vẻ mặt của Viên Hải trở nên dữ tợn, ông ta cất tiếng.
Bình luận facebook