Viên Hải ngoảnh lại nhìn cái lồng sắt chỉ còn cỏ khô, đôi mắt ông ta càng trở nên âm độc.
Hai con thú con này muốn nhốt ông ta vào đây.
Muốn ông ta tự mình vào đó.
Bọn chúng, tuyệt đối không phải hai con thú con do chính tay ông ta nuôi dạy năm đó.
Bởi vì hai người bọn họ còn độc ác hơn.
Bị bắt là vì thực lực không đủ, bị ép tự mình bước vào chính là đã thay đổi nguyên tắc đầu hàng của bản thân.
Mà Sở Ninh Dực và An Phong Dương rõ ràng muốn cho ông ta thấy rằng, ông ta chính là kẻ phải đầu hàng.
“Thầy, xin mời.” An Phong Dương mỉm cười, bả vai của anh truyền đến cảm giác đau đớn do vết thương mới kia, nhưng anh cũng chẳng để tâm tới chuyện đó.
Viên Hải nhìn hai đồ đệ của ông ta đang cười như ác ma trước mặt. Ông ta nghĩ, so về độ ngoan độc thì ông ta đã thua hai đồ đệ này của mình rồi.
Thủy Mặc Vân là chính, ông ta là tà.
Thủy Mặc Vân bị những quy tắc ràng buộc.
Còn hai người này lại là kẻ lúc chính lúc tà, không hề bị bất cứ quy tắc nào trói buộc cả, vậy nên bọn họ mới có thể làm rất nhiều việc.
Mà người đã phá giải thứ gông xiềng tên luật lệ của hai người họ lại chính là ông ta.
Viên Hải đột nhiên cười lớn, thì ra chính ông ta đã từng bước từng bước đẩy bản thân mình vào con đường này.
Sở Ninh Dực và An Phong Dương nhìn nhau, người đàn ông này điên rồi sao?
An Phong Dương tựa đầu lên vai Sở Ninh Dực, dường như làm như vậy có thể giảm bớt cơn đau buốt trên vai mình: “Thầy à, em nói thật thầy đừng cười nữa, làm xấu cả bộ mặt thành phố rồi đấy.”
An Phong Dương cười nhẹ nhàng như ánh nắng mặt trời lúc bình minh, một bên là Sở Ninh Dực lạnh lùng như bị ánh trăng trắng bạc ôm lấy. Cảnh tượng này giống hệt như hai cậu thiếu niên năm đó mang theo tình cảm vừa cao thượng vừa sâu đậm lần đầu tiên đứng trong sân tập quân đội, lần đầu tiếp nhận cuộc khảo nghiệm của tiền bối.
Mà lúc này hai cậu thiếu niên đó đã thoát khỏi toàn bộ những gông xiềng trói buộc, trở lại là chính mình.
Viên Hải cười xong lại nhìn hai người đang đứng trước mặt mình: “Một núi không thể chứa hai hổ, sớm muộn gì các cậu cũng sẽ phản bội nhau thôi.”
“Ui chà, ông đây đếch có gì muốn giành lấy, thì sao phải phản bội chứ?” An Phong Dương mỉm cười nói.
Sở Ninh Dực cao hơn An Phong Dương một chút, cho nên hơi híp mắt cúi cũng nhìn người bên cạnh, có điều ánh mắt này lại có gì đó khác thường.
An Phong Dương khẽ cong môi rồi từ từ lên tiếng: “Tay tôi đau quá, tôi dựa nhờ một chút.”
Nhưng mà trong lòng An Phong Dương không nhịn được mà chửi ầm một trận: Đệch, có vợ mới nên quên luôn bạn trai cũ rồi đúng không, dựa có tí mà cũng không cho à?
Sở Ninh Dực hừ nhẹ một tiếng rồi tự nhiên thả lỏng vai một chút để An Phong Dương dựa vào cho thoải mái hơn.
“Thủ trưởng...”
Người phía sau đột nhiên kêu lên.
An Phong Dương nghe thấy lại gắt lên: “Má, chính nghĩa cao thượng lại tới rồi.”
Nhưng lời này không nhẹ không nặng, lại vừa vặn bị Thủy Mặc Vân nghe thấy.
Thủy Mặc Vân khẽ liếc anh một cái.
Dưới cái liếc thoáng qua đó, An Phong Dương lập tức đứng thẳng người lên.
Cái ông già này, anh sợ rồi đấy được chưa?
Thủy Mặc Vân chậm rãi nói: “Tôi chỉ muốn hỏi vài chuyện thôi.”
Ông nói thản nhiên, An Phong Dương lập tức quay đầu lại, ý của câu này là hỏi xong rồi sẽ giao người cho hai bọn họ xử lý đúng không?
Là ý này đúng không?!
Là ý này đúng không!!!
An Phong Dương nhìn Sở Ninh Dực, thấy Sở Ninh Dực gật đầu rồi mới thấy vui vẻ, nếu không xử lý được cái tên thối tha này thì cả đời này anh cũng không qua được khúc mắc trong lòng mình mất.
Trên đùi Thủy Mặc Vân có vết thương, bước đi của ông cũng hơi khập khiễng nhưng mà lúc đứng yên thì cũng cơ thể vẫn thẳng tắp.
“Tôi đã nói rồi, người làm, trời nhìn, gieo nhân nào gặt quả nấy, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.” Thủy Mặc Vân vừa nhìn người đàn ông đối diện vừa nói.
“Hủy hoại cả cuộc đời mình chỉ vì muốn đấu với tôi, có đáng không?” Viên Hải vừa nói vừa dứt khoát ném đi khẩu súng đang cầm trong tay, dường như ông ta biết rằng nếu tiếp tục làm con chó cùng đường rứt giậu thì chỉ càng khiến bọn họ chê cười mà thôi.
Bình luận facebook