Thủy An Lạc rót nước đặt xuống trước mặt hai người, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Hà Tiêu Nhiên.
Bà ngẩng lên nhìn cô, chuyện ngày hôm qua có cái miệng rộng của thím Vu, đương nhiên là bà biết hết.
Bà không hiểu, con bé ở trước mặt người ta nhìn có vẻ lanh lợi mạnh mẽ như thế mà sao đứng trước mặt mình lại có cảm giác nhút nhát thế này?
“Ngồi đi.” Hà Tiêu Nhiên thản nhiên nói.
Thủy An Lạc đáp lời, ngồi cách bà không xa.
Xem đi, cái vẻ bảo gì nghe nấy này, bà nhìn mà thấy khó chịu hết cả người.
“Xảy ra chuyển lớn như vậy sao có thể để cả thằng bé mạo hiểm theo thế hả?” Hà Tiêu Nhiên bắt đầu mắng mỏ.
Thủy An Lạc rất biết nghe lời: “Lúc nguy hiểm nên tập trung lại, sẽ dễ bảo vệ hơn, với lại anh Ninh Dực không muốn ba mẹ cũng bị vướng vào chuyện này.” Cô nhỏ giọng nói.
Sở Mặc Bạch nhìn cô con dâu này, trong lòng không kìm được thoáng kinh ngạc, con bé này thông minh đấy, cứ không nóng không lạnh như vậy đã đuổi được người ta rồi.
Một câu vừa nói rõ ràng giữ lại thằng bé là để tập trung nhân lực bảo vệ bọn họ, lại nói rõ bọn nó có lòng nghĩ đến ba mẹ, không muốn liên lụy đến hai người.
Sở Mặc Bạch ôm cháu trai, vươn tay vỗ vỗ tay vợ mình, hạ giọng nói: “Được rồi, con bé nói cũng không sai. Đưa Tiểu Bảo Bối đến chỗ chúng ta lại phải phái một nhóm người qua bên đó bảo vệ, chẳng bằng tập trung nhân lực bảo vệ một nơi thật an toàn cho rồi.”
“Nhưng thằng bé mới lớn ngần này, nhỡ đâu gặp chuyện không may thì làm sao? Hừ, nó mà bị dọa sợ thì anh có chịu trách nhiệm không? Anh nói xem sao anh lại rộng lượng như thế hả?”
Thủy An Lạc lẳng lặng liếc cậu con trai đang cười khanh khách một cái.
Hừm, nó có bị hoảng sợ lắm đâu ạ, ngủ còn say hơn bình thường, tỉnh dậy cười còn toe toét hơn thường ngày, nó có làm sao đâu mà.
Nhưng bà nội thương cháu thì đâu có cần lý lẽ gì.
“Mẹ nghĩ, hai đứa không coi con cái ra gì nữa rồi, để mẹ đưa thằng bé đi thì hơn. Con không biết hôm qua bà nội đã sợ đến thế nào đâu, nhỡ đâu chắt đích tôn xảy ra chuyện gì không may, hai đứa cứ lấy cái chết ra mà tạ tội.” Hà Tiêu Nhiên vẫn bám riết lấy chuyện cháu trai.
Đưa đi?
Thủy An Lạc hơi sửng sốt, chớp mắt nhìn mẹ chồng, ý của bà ấy không phải như những gì cô nghe được đấy chứ!
“Mẹ, đây là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa giờ con không đi làm, có thể chăm sóc tiểu Bảo Bối.” Thủy An Lạc vội vàng mở miệng nói.
“Con sắp tốt nghiệp rồi đúng không, đã viết luận văn tốt nghiệp chưa? Đã chuẩn bị bảo vệ chưa? Nghĩ cách thi nghiên cứu sinh chưa?”
Thủy An Lạc: “...”
Cô hoàn toàn không phải là đối thủ của mẹ chồng.
“Nếu chưa làm gì cả thì bắt đầu chuẩn bị cho tử tế đi, ba mẹ sẽ trông cháu cho các con.” Hà Tiêu Nhiên thản nhiên nói.
Thủy An Lạc cúi đầu, từ khi Tiểu Bảo Bối sinh ra, cô cũng chỉ rời xa con đúng một tuần thi cử mà thôi, nếu để thằng bé bị mẹ chồng đưa đi, cô sẽ phát điên mất.
“Mẹ, Tiểu Bảo Bối...”
Thủy An Lạc đang định nói gì đó, cửa nhà đột nhiên bật mở. Sở Ninh Dực vốn đang vừa nắn cổ của mình vừa bước vào, nhưng vừa mở cửa ra liền thấy không bình thường, anh thoáng sững ra.
Thủy An Lạc thở hắt ra một hơi trong lòng, cuối cùng anh Sở cũng về rồi.
“Chắc là đi nhầm cửa rồi.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói rồi xoay người định bỏ đi, anh có thể tưởng tượng ra cảnh mẹ định nói gì, cho nên lát nữa quay lại thì hơn.
Khóe miệng đang thả lỏng của Thủy An Lạc nháy mắt trở nên co quắp, tổ sư anh, anh dám đi thử xem!
“Con đứng lại đó cho mẹ!” Thủy An Lạc còn chưa đứng dậy mở miệng, Hà Tiêu Nhiên đã lên tiếng trước.
Thủy An Lạc im luôn, anh chạy đi, giỏi thì chạy đi!
Sở Ninh Dực vươn tay sờ sờ chóp mũi, trên người vẫn còn mùi máu tanh và thuốc súng.
Bình luận facebook