Thủy An Lạc rửa mặt rồi xuống dưới lầu ăn sáng, ăn xong lại ôm Tiểu Bảo Bối về phòng để thay đồ cho nhóc. Cục cưng của cô hôm nay định mặc gì đây?
Tiểu Bảo Bối hoàn toàn không biết ngày hôm nay là ngày gì. Nhóc chỉ biết hôm nay mami nhà mình lại muốn ăn diện cho mình thôi.
Thủy An Lạc lấy hết đồ ra rồi đặt lên giường để Tiểu Bảo Bối tự chọn.
Sở Ninh Dực thay quần áo xong đi ra thì thấy hai mẹ con vẫn còn đang tranh cãi với nhau.
Tiểu Bảo Bối nhất quyết muốn mặc đồ ong mật, nhưng bộ đồ đấy không thích hợp lắm, không nói đến chuyện màu sắc không được tươi vui mà quan trọng nhất là bộ đồ ấy là đồ mặc mùa thu.
Sở Ninh Dực liếc vợ mình một cái, không muốn con trai mặc bộ đó thì còn lấy ra cho thằng bé xem làm gì?
Tiểu Bảo Bối ôm chặt bộ ong mật không chịu buông, rõ ràng đã dùng hành động nói cho mẹ mình biết rằng: Con sẽ mặc cái này, con sẽ mặc cái này!
Thủy An Lạc chọn một bộ đồ thần tài màu đỏ rồi đặt trước mặt nhóc dụ dỗ: “Mình mặc bộ này có được không, cái này đẹp hơn này.”
Tiểu Bảo Bối: “...”
Ánh mắt kia của nhóc rõ ràng đang nói: Mẹ thật quá tầm thường!
“Bạ bạ, bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối vừa trông thấy daddy đẹp trai nhà mình lập tức ôm bộ ong mật bò qua, thôi bỏ đi, gu thẩm mỹ của mẹ có vấn đề rồi, tốt nhất nên hỏi ý kiến của ba thì hơn.
Tiểu Bảo Bối vừa mới bò đến mép giường đã được Sở Ninh Dực đỡ lấy. Anh sợ con trai bò quá đà rồi lại rơi xuống đất mất.
Cuối cùng Sở Ninh Dực mặc bộ đồ ong mật vào cho con trai, hôm nay sinh nhật thằng bé, thằng bé là to nhất, nên tất nhiên là phải nghe lời nó rồi.
Thủy An Lạc giận lẫy hừ một tiếng, sau đó cũng bỏ đi thay quần áo luôn.
***
Mà cái người lúc này đáng lẽ phải có mặt ở trung tâm thương mại để chọn quà cho Tiểu Bảo Bối thì lại đang đứng ngoài phòng bệnh của Phong Phong.
Người nhà của Phong Phong đều không ở thành phố A. Nếu không tối qua An Phong Dương và Sở Ninh Dực cũng không cần túc trực ở bệnh viện như vậy. Nhưng hôm nay bọn họ bận nên đành tìm y tá tới chăm sóc cho người anh em của mình.
Kiều Nhã Nguyễn đứng ngoài phòng bệnh, ánh mắt nheo lại nhìn vào bên trong.
Người đang nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, ngay cả khóe môi cũng khô khốc nứt nẻ.
Tiếng bước chân dồn dập truyền tới, Kiều Nhã Nguyễn khẽ giật mình rồi vội vàng cất bước rời đi. Người đang chạy tới đây chính là trợ lý của Phong Phong.
Kiều Nhã Nguyễn chạy trốn quá vội vàng, cho nên không hề biết rằng cô đã bị mẹ mình bắt gặp.
Mẹ Kiều gọi hai tiếng, đáng tiếc con gái bà cũng không phản ứng gì. Thấy vậy mẹ Kiều lại càng cảm thấy tò mò, chuyện gì thế? Chẳng phải đã đi từ sớm rồi sao?
Mẹ Kiều còn đang tự hỏi thì đột nhiên phát hiện trong bệnh viện có rất nhiều phóng viên. Bà nghe loáng thoáng hình như bọn họ đang nhắc về chuyện Phong Phong phải nhập viện.
Phong Phong?
Sắc mặt của mẹ Kiều khẽ biến, hoàn toàn không hề vui vẻ gì. Dù trong thâm tâm bà thật sự rất cảm kích Phong Phong nhưng bà cũng chẳng có chút hảo cảm nào với chàng trai này cả.
Mẹ Kiều nghĩ một hồi rồi quay đầu lại nhìn người phóng viên mới đi qua, trong lòng thầm cân nhắc.
***
Bữa tiệc sinh nhật tròn một tuổi của Tiểu Bảo Bối được tổ chức ở nhà chính của Sở gia.
An Phong Dương chỉ lộ mặt một chút để tặng quà và bao lì xì cho Tiểu Bảo Bối rồi phải đi ngay.
An Phong Dương nhanh chóng rời khỏi, trước khi đi còn nhìn Thủy An Lạc với ánh mắt táo bón. Những chuyện này lại một lần nữa trở thành tin tức để người ta bàn tán.
An Phong Dương vội vã rời đi với vẻ ảm đạm mất hồn.
Lúc Thủy An Lạc đi vào phòng vệ sinh lại lướt tin xem một lúc. Anh Xinh Trai nhà cô khi về rõ ràng còn cười toét cả miệng ra cơ mà, sao lên đây lại thành ảm đạm mất hồn rồi?
Thế nên mới nói khả năng tưởng tượng của đám người ưa hóng hót đó đúng là thần sầu mà.
Lúc Thủy An Lạc ra khỏi nhà vệ sinh liền để điện thoại lên bàn cạnh đầu giường. Phòng của Sở Ninh Dực đã được mẹ chồng cô sắp xếp lại. Căn phòng vốn trống trơn mà giờ đã có thêm cả tủ quần áo và bàn trang điểm. Thủy An Lạc bĩu môi, xem ra mẹ chồng cô đang định chơi trò kháng chiến lâu dài với họ đây mà.
Bình luận facebook