“Giật bắn cả mình.” Thủy An Lạc hết hồn kêu lên một tiếng.
“Chính là người lần trước cãi nhau với Sư Hạ Dương ở bệnh viện.” Kiều Nhã Nguyễn kích động nói.
“Đừng nhắc đến gã đó trước mặt tao. Lần nào gặp anh ta cũng chẳng có chuyện gì tốt lành cả.” Tuy đã qua lâu rồi nhưng Thủy An Lạc vẫn không thể thích nổi con người của Sư Hạ Dương.
“Tao nói mày hay, đây chắc chắn là một...”
“Đinh...”
Kiều Nhã Nguyễn còn chưa hết lời, một chuỗi ngọc bỗng văng đến chân cô.
Nghe âm thanh thì chất ngọc khá tốt!
“Không mua đồ thì đừng đứng ở đấy cản đường, không thấy phu nhân của chúng tôi muốn mua đồ à?” Một người đàn bà chanh chua đẩy người phụ nữ kia ra, thậm chí còn ném cả chuỗi ngọc trên tay cô ta đi.
Chuỗi ngọc kia lại văng đến dưới chân Kiều Nhã Nguyễn.
“Này...” Kiều Nhã Nguyễn nhanh chóng bước tới đỡ người phụ nữ kia dậy, tầm mắt rơi vào bụng cô ta, quả nhiên là hơi nhô lên. Đó chính là người phụ nữ cô đã trông thấy ngày hôm đó.
Thủy An Lạc cúi người nhặt chuỗi ngọc lên, bước qua theo.
“Bà bị điên đấy à, không thấy người ta đang mang thai hả?” Cơn tức của Kiều Nhã Nguyễn dâng lên, cô tức giận nói.
Thủy An Lạc đưa chuỗi ngọc lại cho người phụ nữ kia rồi mới phát hiện ra sắc mặt cô ta đã tái nhợt: “Cô này, cô không sao đấy chứ?”
Người phụ nữ kia lắc đầu, nói cảm ơn rồi nhận lại chuỗi ngọc.
“Cô là ai? Cô có biết phu nhân của chúng tôi là ai không hả?” Người đàn bà trông đã đứng tuổi kia gân cổ gào lên.
“Sao hả, phu nhân nhà bà là phu nhân tổng thống Mỹ hay là nữ hoàng Anh?” Kiều Nhã Nguyễn cười nhạt.
Người phụ nữ kia vội giơ tay kéo Kiều Nhã Nguyễn lại: “Bỏ đi, tại tôi lề mề làm mất thời gian của họ quá thôi. Cái này tôi không bán nữa, tôi đi đây.” Nói xong cô ta nhanh chóng xoay người bỏ đi.
“Chó mà lại đòi bắt chuột, đồ bao đồng xen vào chuyện người khác.” Người đàn bà kia liếc mắt khinh bỉ nhìn Kiều Nhã Nguyễn.
“Bà đã từng thấy con chó nào mấy trăm vạn chưa? Bà đã từng thấy con chuột nào mấy trăm vạn chưa?” Thủy An Lạc cười lạnh thành tiếng, “Chó ra ngoài cũng không bị người ta đuổi đánh. Bà mà ra ngoài, chắc sẽ bị người ta quây lại đánh đấy.”
Kiều Nhã Nguyễn vốn đang bực mình, nghe thấy Thủy An Lạc phản bác như vậy, tâm trạng trong nháy mắt liền khá hơn. Cô vỗ lên vai Thủy An Lạc: “Nói hay lắm.”
“Con ranh này, mày ở đâu đến mà dám nói chuyện với tao như thế hả? Mày có biết tao là ai không?” Người đàn bà đứng tuổi kia nổi giận đùng đùng quát lên.
“Biết, không phải bà vừa mới tự giới thiệu đấy à, con chuột già.”
“Mày... mày...” Người đàn bà kia tức đến mức không nói thành lời, mặt đỏ phừng phừng. Cánh cửa đằng sau bỗng mở ra, bà ta tức tối quay lại: “Chúng mày cứ chờ đấy.”
Thủy An Lạc chép miệng: “Người còn chưa tới đã vênh váo đến độ này, chẳng lẽ là chuột thành tinh?”
“Cũng có thể là cua tám càng, đi ngang.” Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười nói.
Thủy An Lạc vỗ tay hưởng ứng.
“Phu nhân, chính là hai con bé này, chiếm chỗ không nói, lại còn chửi phu nhân là chuột nữa.”
Cái quần gì thế...
Thủy An Lạc quay sang nhìn Kiều Nhã Nguyễn, mụ già này đúng là lưỡi không xương.
Hai người lại quan sát người phụ nữ đang khoác một chiếc áo lông chồn to sụ kia, bên cạnh có hai người nữa theo hầu. Bà ta đeo một cặp kính râm to bản, mười ngón tay sơn đỏ chót như màu môi đỏ rực lửa của bà ta.
Người phụ nữ này là ai thế?
Sao phô trương quá vậy?
Sao bọn họ ở thành phố A bao lâu rồi mà chưa từng thấy bao giờ?
Người đàn bà kia bỏ kính mắt xuống, trang điểm rất kỹ càng nhưng nếp nhăn nơi khóe mắt vẫn tố cáo tuổi tác của bà ta, chắc cũng phải trên bốn mươi rồi.
Người phu nhân kia vừa nhìn thấy Kiều Nhã Nguyễn đã nheo mắt lại, như thể đang ngẫm nghĩ chuyện gì đó?
Bình luận facebook