Triệu Miểu ngoảnh lại nhìn cánh cửa đã đóng lại kia.
“Cái gì gọi là con chó biến thái y như Sở Ninh Dực chứ? Chẳng phải chỉ là một con chó thôi sao?” Triệu Miểu cố ý nói.
“Nó chính là con chó đã cứu Sở Ninh Dực ra khỏi lòng địch đấy. Nó mang Sở Ninh Dực vượt qua rừng rậm tối đen chưa ai vượt qua nổi! Vài ngày trước nó còn cứu được đứa bé kia từ trong tay đám phần tử khủng bố nữa. Cháu thực sự nghĩ rằng nó chỉ là con chó bình thương thôi sao?” Triệu Lâm cười nhạt.
Rất nhiều người trong quân đội đều muốn có con chó này, thậm chí cả các lãnh đạo cũng muốn. Đáng tiếc Hắc Long chỉ đi theo một mình Sở Ninh Dực, những người khác nó nhất định không chịu.
Triệu Miểu hơi nheo mắt lại rồi cúi đầu không hỏi tiếp nữa.
Sau khi đám người Triệu gia rời đi, có người lập tức vặn tay đứng im bặt.
Thủy An Lạc cúi thấp đầu mình chờ Kiều Tuệ Hòa mắng vốn.
Nhưng mà Kiều Tuệ Hòa lại chỉ nhìn cô rồi nói: “Vừa nãy há mồm là y như kéo lũ khiến người ta không phản bác được cơ mà, sao bây giờ lại im như thóc thế?” Lời này của Kiều Tuệ Hòa lại mang theo ý cười.
“Với kẻ địch thì không thể mềm yếu được ạ.” Thủy An Lạc nhỏ giọng phản bác một câu, nhưng mà đối với người nhà thì đâu thể như vậy được.
Kiều Tuệ Hòa nhìn về phía Hà Tiêu Nhiên, cuối cùng Hà Tiêu Nhiên khẽ cong môi nói: “Được rồi, bà nội không trách con đâu, lên nhà gọi điện hỏi xem bao giờ thì hai người kia mới về đi?”
Thủy An Lạc gật gật đầu rồi bế Tiểu Bảo Bối lên.
Kiều Tuệ Hòa ngẩng đầu nhìn con dâu của mình: “Mấy năm nay đã khiến con chịu thiệt thòi rồi.”
Hà Tiêu Nhiên cúi đầu không nói.
Thủy An Lạc đi lên lầu gọi điện thì Sở Ninh Dực bảo đang trên đường về rồi.
Thủy An Lạc biết anh đang lái xe nên cũng không kể chuyện này. Cô tính để anh về rồi nói sau.
Sở Ninh Dực cúp máy rồi nhìn ba mình đang ngồi ở ghế phó lái: “Lại là đám người Triệu gia sao? Nghe giọng của Lạc Lạc có vẻ không vui vẻ gì mấy.”
“Nếu không thì con nghĩ bà nội bảo chúng ta đi làm gì?” Sở Mặc Bạch nhàn nhạt nói: “Cũng đến lúc dạy dỗ Triệu gia này một bài học rồi.” Sở Mặc Bạch nói rồi nhìn về phía con trai mình.
Sở Ninh Dực cong môi: “Con đợi mỗi câu này của ba thôi đấy.”
Sở Ninh Dực và Sở Mặc Bạch về đến nơi thì thấy trong phòng khách chẳng có ai, ngày mai giúp việc mới đi làm lại.
Sở Ninh Dực lên lầu thấy vợ và con trai mình đang chơi trên giường.
Thủy An Lạc quay đầu thấy anh về thì lập tức nhào tới không kịp chờ mà kể lại toàn bộ chuyện sáng nay cho anh nghe.
“Vậy nên bây giờ em chẳng biết là bà nội hài lòng hay là không hài lòng nữa!” Thủy An Lạc nói rồi ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Em không hiểu, rõ ràng ông ta cứ vô lý đùng đùng chạy đến gây sự mà tại sao bà nội lại mặc kệ ông ta như thế.”
Sở Ninh Dực nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Nghe nói trước đây vì muốn theo đuổi bà nội mà ông ta không từ bất cứ thủ đoạn nào, thậm chí còn suýt nữa ngã gãy chân cho nên bà nội mới thương hại mà hẹn hò với ông ta thôi. Nhưng mà chẳng bao lâu sau bà nội lại gặp được ông nội, sau đó thì...”
“Thật máu chó...” Thủy An Lạc thổn thức.
Sở Ninh Dực nhướng mày không lên tiếng, tất nhiên anh không nói việc xử lý Triệu gia, nhưng mà vợ anh cũng làm tốt lắm.
“Hôm nay Triệu Miểu nói với em một câu kỳ lắm.” Thủy An Lạc nói, rồi trước khi Sở Ninh Dực kịp dúng ánh mắt tra hỏi thì cô vội vàng giải thích: “Cô ta nói: Hy vọng đến lúc đó chị dâu cũng có thể há miệng mà đổi trắng thay đen được thế này.”
Đổi trắng thay đen là đổi giữa là người hay là yêu quái sao?
Xem ra chuyện kia thật sự có liên quan đến Triệu Miểu rồi.
Tiểu Bảo Bối thấy ba mẹ cứ nói chuyện với nhau chẳng hề để ý đến mình thì nhất thời cảm thấy tức giận. Nhóc giơ chân đá về phía ba mình. Thái tử nhà ba đâu? Sao ba không để ý đến Thái tử nhà ba thế hả?”
Bình luận facebook