“Đó là Thủy An Lạc làm việc ở nhà xác mà đúng không? Cậu nói xem sao cô ta chạy vội thế, liệu có phải là gặp quỷ đánh tường rồi không?!” Người kia vẫn cứ xoen xoét cái miệng.
Thủy An Lạc ôm cặp lồng chạy thẳng một mạch đến khúc quanh rồi mới dừng chân lại. Cô duỗi tay nắm chặt lấy miếng ngọc trên ngực mình.
Miếng ngọc nằm trong lòng bàn tay nóng rực, chất lỏng màu tím chảy tới lui bên trong cứ như một con rồng nhỏ thích nghịch ngợm, cứ đung đưa cái đuôi của mình.
Cơn gió len lỏi từ cánh cửa sổ luồn vào, mang theo cảm giác lành lạnh.
Cơ thể căng thẳng của Thủy An Lạc từ từ buông lỏng, cô đứng thẳng lên định rời đi.
“Cô sợ rồi à? Người rồng... trong truyền thuyết.”
Thanh âm lạnh lẽo mang theo cả ý cười đột nhiên vang lên, Thủy An Lạc lập tức quay đầu lại.
Triệu Miểu đứng đó khoanh hai tay trước ngực. Cô ta đang mỉm cười nhìn Thủy An Lạc.
Từng cơn gió lạnh không ngừng thổi tới, thổi bay cả tóc cô.
Khóe miệng nhếch lên vương ý cười của cô ta khiến Thủy An Lạc cảm thấy đau cả mắt.
“Chẳng phải cô nói hay lắm à? Để tôi chống mắt lên xem cô khua môi múa mép với đám người đó kiểu gì.” Triệu Miểu chậm rãi nói, thanh âm của cô ta không lớn nhưng từng từ từng chữ đều như nhuốm đẫm hàn độc.
Thủy An Lạc ôm lấy cặp lồng rồi nhìn thẳng vào mắt của cô ta: “Triệu Miểu, tôi tự nhận thấy giữa tôi và cô không oán không thù. Sao cô cứ thích nhắm vào tôi mà công kích vậy?”
“Đúng là giữa chúng ta không thù không oán, nhưng tôi cứ thấy cô là khó chịu đấy! Cô có bản lĩnh thì cũng ép tôi rời khỏi thành phố A đi, ép tôi bị nhốt cả đời này đi!” Triệu Miểu nhỏ giọng thì thào bên tai Thủy An Lạc.
Ép rời khỏi thành phố A? Bị nhốt cả đời?
Thủy An Lạc nhìn chằm chằm Triệu Miểu đang dần dần cách xa mình: “Là cô ta sao?”
Lan Hinh, chính là ả đàn bà đã bị ép rời khỏi thành phố A, là người bị giam giữ mãi mãi ở Paris.
Là ả đàn bà mà Thủy An Lạc suýt nữa quên mất cô ta từng tồn tại.
“Triệu Miểu, tôi không biết Lan Hinh đã nói cái gì với cô, thế nhưng tôi tự nhận rằng bản thân tôi không làm gì có lỗi với cô ta cả! Lý do tại sao cô ta bị đuổi khỏi thành phố A, tại sao bị giam giữ thì bản thân cô ta biết rõ hơn tôi!” Thủy An Lạc trầm giọng nói.
“Đương nhiên là cô không thừa nhận rồi. Các người cũng chẳng cho cô ấy một cơ hội để giải thích! Trước đây các người đã hại cô ấy như thế nào, hiện tại để tôi cho cô biết cái gì gọi là hết đường chối cãi!” Triệu Miểu nói, trong mắt cô ta tràn lên sự hận thù không khống chế được, cô ta quay người đi: “Được rồi!” Triệu Miểu bước đi được hai bước thì đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Thủy An Lạc: “Quên mất chưa nói cho cô biết, trò hay lần này mới chỉ bắt đầu thôi. Chúng ta cứ từ từ mà chơi nhé, Long nữ!”
Triệu Miểu nói rồi lại nhếch môi lên, nụ cười vừa lạnh lùng vừa tà ác.
“Cô và Lan Hinh có quan hệ thế nào với nhau?” Thủy An Lạc bật miệng hỏi, nhưng mà lần này Triệu Miểu không trả lời cô, chỉ để lại một bóng lưng.
Thủy An Lạc vẫn đứng im ở đó, cái cặp lồng cô cầm cũng đã bắt đầu lạnh toát.
“Nhóc kia, cơm của chú đâu rồi hả?” Chú Hạng lúc này cũng đang bước về phía cô.
Thủy An Lạc giật mình tỉnh táo lại. Cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình một chút rồi vội vàng đi tới: “Cháu mang về rồi đây còn gì?” Thủy An Lạc nói rồi ôm cặp lồng đi vào phòng làm việc: “Chẳng biết ai lại mở cái cửa sổ bên kia ra, lạnh chết đi được.” Thủy An Lạc trách móc một hồi rồi mở cái cặp lồng ra.
Chú Hạng nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt rồi hừ một tiếng, sau đó không nói gì nữa mà bắt đầu ăn cơm.
Hai người cùng ăn trưa, thi xem ai ăn cơm trông thô tục hơn ai. Chú Hạng thích ngồi xổm dưới đất bưng cặp lồng ăn cơm. Nghe nói hồi còn trẻ, lúc còn là thanh niên tri thức dưới nông thôn ông đã có thói quen như vậy rồi.
Bình luận facebook