Thủy An Lạc đáp lại lời triệu hồi của Lão Phật Gia rồi vội vàng đi tới. Kiều Nhã Nguyễn chỉ cho cô xem người khen thưởng nhiều nhất, không ngờ thưởng một lần hơn một nghìn vạn, không hiểu người này giàu tới cỡ nào chứ.
Quan trọng chính là phía dưới còn ghi: Thủy An Lạc là yêu nữ, còn có người bên cạnh cô ta tên là Kiều Nhã Nguyễn gì gì đó cũng là hồ ly tinh. Cô ta hèn hạ đi quyết rũ người khác để rồi cuối cùng cũng bị lột trần.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn, cái giọng điệu này: “Là mẹ của Phong điên hả?”
“Rất có thể chính là bà ta, ngoại trừ bà già đó ra thì tao không nghĩ ra ai có thể hận tao đến thế nữa!” Kiều Nhã Nguyễn lên tiếng.
“Thật là quá đáng.” Thủy An Lạc nói rồi đứng dậy định đi.
“Mày đi đâu đấy?” Kiều Nhã Nguyễn vội vội vàng vàng kêu lên.
“Tao đi tìm Phong Phong, hỏi anh ta xem bà mẹ anh ta có ý gì? Anh ta không biết chuyện thành ra thế nào rồi à mà còn để mẹ mình đứng đây ngậm máu phun người như thế hả!” Thủy An Lạc tức giận nói.
“Thôi bỏ đi.” Kiều Nhã Nguyễn kéo tay Thủy An Lạc lại: “Má, có phải mày chưa được nếm qua bản lĩnh của người ta đâu, càng nói thì chuyện này càng lớn, chẳng thà không nói còn hơn.”
Thủy An Lạc có chút không phục trong lòng.
Kiều Nhã Nguyễn nhướng mày: “Chửi tao thì sao chứ, chẳng phải bây giờ mày cũng đang bị mắng rất thê thảm đấy thôi?”
“Nhưng mà chuyện này không giống nhau!” Thủy An Lạc buồn bực nói.
“Có gì mà không giống nhau chứ, nhìn tao đây này!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi kéo tay Thủy An Lạc lại, sau đó tìm lại bình luận của mẹ Phong Phong, bắt đầu inbox.
“Cái bà già này còn chơi cả weibo nữa cơ à? Rỗi hơi thật đấy!” Thủy An Lạc ôm gối hừ một tiếng.
Kiều Nhã Nguyễn gủi yêu cầu chat riêng, đầu tiên là muốn kéo quan hệ với bà ta nên đã chửi cả mình cả Thủy An Lạc, sau đó còn nói về chỗ mình ở, hôm nay còn gặp cả Kiều Nhã Nguyễn, nhưng tiếc là máy không tốt không chụp được, chứ vốn dĩ cũng định chụp ảnh hai con yêu nữ này để up lên cho mọi người xem.
Thủy An Lạc chớp chớp mắt: “Mày đang làm gì thế hả?”
“Mày xem đi.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi không bao lâu sau Thủy An Lạc thấy mẹ Phong gửi cho cô một chuỗi tiền lì xì, ý là mau mua cái camera tốt vào, sau đó quay lại hình hai yêu nữ kia.
Kiều Nhã Nguyễn mở lì xì ra xem rồi tấm tắc lên tiếng: “Quả nhiên là kẻ có tiền.”
“Trước đây chị cũng từng điều tra Phong phu nhân rồi, tính tình nhỏ mọn, có thù tất bảo, danh tiếng trong xã hội thượng lưu cũng không được tốt lắm!” Mân Hinh nói với hai người.
“Tên điên kia không lớn lên vặn vẹo cũng được xem là kỳ tích rồi!” Thủy An Lạc ôm gối đầu cảm thán.
“Phong Phong được cô của anh ấy nuôi lớn tại thành phố A này.” Mân Hinh lại nói thêm: “Nhưng năm anh ấy mười một tuổi, cô anh ấy lại qua đời một cách không bình thường.”
“Qua đời không được bình thường?” Hai người kia đều quay đầu nhìn lại.
Mân Hinh gật đầu: “Trong bản ghi chép có viết như thế, sau đó anh ấy quay về ở với ba mẹ ba năm, rồi lại một mình quay trở lại thành phố A này, bắt đầu cuộc sống một mình.”
“Thật đúng là ly kỳ thật.” Thủy An Lạc chậc lưỡi: “Mà chị biết về cuộc đời của tất cả mọi người à?”
“Sao có thể như thế được, chị cũng có phải là Diêm vương đâu! Chỉ là thân phận ba anh ấy có chút đặc biệt thôi. Hồi đó chị cũng được giao nhiệm vụ quan sát, lúc đó thấy anh ấy đẹp trai nên cũng hơi chú ý hơn một chút.”
“Chậc chậc chậc, chắc Anh Xinh Trai của em sẽ khóc ngất trong nhà vệ sinh mất thôi!” Thủy An Lạc nói xong liền bị Mân Hinh ném cái gối vào người.
“Hai người muốn ăn gì? Để chị nấu cho.” Mân Hinh ném gối xong liền hỏi.
“Để em làm cho!” Thủy An Lạc dứt khoát nhảy lên chạy vào phòng bếp. Cô đây đang là người rảnh rỗi nhất, dù sao việc mắng chửi người khác cũng không đến phiên cô mà.
Hiện tại ngay cả thím Vu cũng không thể đi ra ngoài mua đồ ăn, cho nên về cơ bản việc này đều giao cho hai người đàn ông tan làm về rồi đi mua.
Thế nên lại có thêm tiết mục Thái tử và Vương gia cùng nhau làm việc nhà.
Bình luận facebook