Lúc nhà nhà tắt đèn thì trong căn hộ của An Phong Dương đèn đuốc vẫn sáng trưng.
An Phong Dương cúp điện thoại rồi nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình.
“Nếu đã lo lắng thì tại sao phải chạy trốn?” An Phong Dương nói một cách khinh bỉ.
Biết được Kiều Nhã Nguyễn không sao nữa rồi, Phong Phong cũng đứng dậy rời đi: “Tôi đi đây.”
“Ha, cậu đang lợi dụng anh ba của cậu đấy à?” An Phong Dương cười mắng một tiếng rồi nhìn Phong Phong đứng dậy.
Phong Phong liếc anh một cái rồi chỉ hờ hững cất lời: “Cảm ơn.” Sau đó đi thẳng về phía cửa.
An Phong Dương hơi khựng lại, hình như đây là lần đầu tiên Phong Phong nói cảm ơn anh.
Vậy nên anh nghĩ có lẽ em gái của anh đã thua Kiều Nhã Nguyễn mất rồi.
Cơ mà như vậy cũng tốt, yêu một người sống thì ít nhất vẫn hơn yêu một kỷ niệm, không phải sao?
Phong Phong đi tới cửa, không biết nghĩ tới chuyện gì anh ta quay đầu lại nhìn An Phong Dương: “Bạch Dạ Hàn về chưa?”
An Phong Dương đang định tiễn người đi thì nghe thấy câu hỏi của Phong Phong, anh hơi ngẩn ra.
“Hình như vừa về đợt rồi, sao thế?” An Phong Dương hỏi.
Phong Phong định nói là mình thấy Bạch Dạ Hàn ở gần Long gia, nhưng đó chỉ là một bóng lưng thôi nên anh ta nghĩ nghĩ một chút, nếu không chắc chắn mà nói ra thì có khi sẽ đánh mất cả tình cảm anh em, như vậy không có lợi.
“Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Phong Phong trả lời rồi mở cửa rời đi.
Cửa nhà đóng lại, cánh cửa phòng ngủ lại được mở ra.
Mân Hinh khoác áo ngủ đi ra nhìn An Phong Dương: “Anh ấy có ổn không vậy?”
“Không có việc gì đâu, chỉ là cậu ta không tự bò ra được khỏi cái hố của mình thôi.” An Phong Dương nói rồi thở dài một cách bất đắc dĩ, sau đó lại quay lại nhìn vợ mình: “Sao em còn chưa ngủ thế?”
Mân Hinh mỉm cười không nói, tất nhiên là vì cô đang chờ anh rồi.
Phong Phong ra khỏi nhà An Phong Dương, ra khỏi khu căn hộ rồi anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, mưa vẫn rơi nặng hạt, nhưng có lẽ ngày mai trời sẽ nắng lên thôi.
“Phong Phong, mẹ cậu gọi tới này.”
“Không tiếp, về nhà.” Phong Phong nói rồi ngồi luôn vào trong xe.
George bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại di động, sớm biết chuyện sẽ thành như bây giờ thì tại sao lúc trước còn làm như thế chứ?
Thủy An Lạc trằn trọc cả đêm không ngủ được. Lúc Sở Ninh Dực thức dậy cô cũng biết, chỉ là không phản ứng mà thôi.
Sở Ninh Dực rời giường. Tiểu Bảo Bối lăn một vòng rồi đột nhiên nhấc người lên, hai cánh tay ú nần đang chống xuống giường ngẩng đầu lên nhìn ba mình.
Sở Ninh Dực hơi giật mình, nhưng vẫn bế nhóc lên: “Con không ngủ à?”
Tiểu Bảo Bối ngơ ngơ ngác ngác nhìn ông bô nhà mình, có vẻ như nhóc còn chưa tỉnh ngủ.
Ở đây không có phòng riêng cho Tiểu Bảo Bối, cho nên khi ngủ cùng ba mẹ thì điều làm nhóc vui nhất chính là ngủ dậy mở mắt ra là được trông thấy ba mẹ.
Nhưng mà lúc này thì nhóc là ai? Nhóc đang ở đâu đây?
Cặp mắt to tròn của Tiểu Bảo Bối chớp chớp, sau đó cái đầu nhỏ đột nhiên nghiêng một cái, ngủ tiếp.
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực bật cười thành tiếng, con trai nhà anh đáng yêu quá, khiến anh không nhịn được.
Sở Ninh Dực hôn hôn lên khuôn mặt bánh bao phúng phính của con trai, sau đó nhẹ nhàng đặt nhóc xuống.
Lúc Sở Ninh Dực làm vệ sinh cá nhân xong rồi xuống lầu thì phát hiện trong nhà có khách. Người này anh cũng coi như là có biết, xem ra chuyện của vợ ngốc nhà mình đã kinh động lên đến cả thiên đình luôn rồi.
“Cục trưởng Hồ, lâu rồi không gặp.” Sở Ninh Dực nói rồi đi tới ngồi xuống đối điện ông ta, rõ ràng anh biết ông ta đến đây làm gì nhưng lại tỏ vẻ như không hề hay biết.
Người được gọi là Cục trưởng Hồ này chính là Cục trưởng Cục trị an của thành phố A.
“Ninh Dực, chú vừa mới nói chuyện với ba cháu xong, chuyện lần này thật sự đã gây ra ảnh hưởng quá lớn, hai người xem xem có thể đứng ra thanh minh một chút được không?”
Bình luận facebook