Lúc Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối vào đến Thủy gia thì Long Nhược Sơ đã ngồi đợi sẵn trong phòng khách.
Đèn đuốc trong phòng khách của Thủy gia sáng trưng, cả phòng khách to đùng lại chỉ có một mình Long Nhược Sơ đang ngồi đó.
Cửa sổ đang mở cho nên nhiệt độ trong phòng cũng không cao.
Tiểu Bảo Bối bị ôm vào thì không nhịn được run lên một cái, thân thể bé nhỏ lại chui tọt vào trong lòng ba mình.
Sở Ninh Dực tự nhiên bước tới đóng cửa sổ lại, nhưng không qua chỗ bà nữa mà dứt khoát đứng bên cạnh cửa sổ nơi có hệ thống sưởi ấm.
Long Nhược Sơ ngồi trên ghế, sợi tràng hạt trong tay chậm rãi chuyển động.
“Cậu không sợ con bé là rồng thật sao?” Long Nhược Sơ ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực.
Khóe môi của Sở Ninh Dực khẽ nhếch lên: “Hôm nay tôi tới đây không phải để thảo luận vấn đề này với Long phu nhân, mà tôi có đôi lời muốn nói cho bà biết! Long phu nhân, mặc kệ ở Rome thế lực của bà có lớn đến đâu, nhưng ở cái thành phố A này thì mọi chuyện đều do tôi - Sở Ninh Dực này định đoạt! Không một ai có thể đưa người phụ nữ của Sở Ninh Dực này đi hết!”
Trước đây anh đã nói những lời này, Long phu nhân bảo một năm sau mà anh vẫn dám nói như vậy thì đó mới là lời chân thật, vậy thì để anh cho bà ta biết rằng anh vẫn dám nói thế đấy.
Long Nhược Sơ ngẩng đầu, con mắt hơi nheo lại.
Cuối cùng bà ta nhoẻn cười.
“Vài chục năm trước tôi cũng từng trải qua chuyện như thế này, thế nhưng con của tôi bị người ta quăng chết, chồng của tôi cùng với anh em của ông ta chung tay quẳng tôi vào trong nước, muốn dìm tôi chết đuối!”
“Vậy nên bà giết hết những người ở nơi đó, kết quả thành câu chuyện lưu truyền rằng rồng vừa chết, cây cỏ khô héo, người sống chôn cùng sao.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt tiếp lời.
“Đúng vậy, tôi đã giết hết những người đó rồi rời đi, về tới Long gia thì tôi liền nhận ra rằng chuyện ái tình trên đời này chỉ toàn là thứ gạt người!” Long Nhược Sơ cười: “Cho nên tôi không hiểu tại sao biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra như vậy mà cậu vẫn lựa chọn tin tưởng con bé như thế?”
“Vậy tôi chỉ có thể nói là cô ấy gặp may mắn hơn bà thôi. Cô ấy gặp được một người đàn ông yêu mình thật lòng!” Sở Ninh Dực nói khoác không biết ngượng mồm.
Chuỗi hạt trong tay Long Nhược Sơ bỗng đứt phựt, bà ta lập tức ngẩng đầu lên: “Cậu đã làm cái gì?”
“Xử lý một người, người mà vốn nên xử lý từ lâu rồi!” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
Nhiệt độ trong phòng dần cao lên, Sở Ninh Dực rút cái điều khiển từ xa trong túi quần ra, sau đó đem tivi trong suốt ra: “Cái này tôi nghĩ chắc Long phu nhân cũng không thấy xa lạ gì đâu nhỉ!”
Đôi mắt của Long Nhược Sơ khẽ nheo lại, bà ta nhìn những hình ảnh đang chiếu trên đó.
Trong đó là cảnh trong phòng ngủ của Sở Ninh Dực, trên giường có một người đang nằm, mà người đang đứng ở cửa chính là Lan Hinh đang mặc một bộ đồ hầu gái.
Tay cô ta cầm lăm lăm một khẩu súng, bước cẩn thận từng bước tới bên giường.
“Thủy An Lạc! Bất ngờ không, tao đã trở lại rồi đây!” Giọng Lan Hinh lạnh như băng.
Trong chăn, Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy vậy, không nhịn được muốn nhổ nước bọt, bộ cô ta là Sói xám chắc?
Nhưng tiếng bước chân của Lan Hinh ngày càng tới gần. Kiều Nhã Nguyễn vẫn mải nghĩ trong đầu, ả điên này hận Thủy An Lạc đến vậy sao không đập chết luôn đi còn bày đặt thông báo làm gì?
Mà lúc này Thủy An Lạc ngồi trên máy bay quay về thành phố A đang liên tục cúi đầu nhìn thời gian.
“Giờ cô có lo lắng thế hay lo lắng nữa cũng chẳng có tác dụng gì đâu!” Phong Phong thấy Thủy An Lạc như vậy chỉ có thể an ủi một câu.
“Anh không lo lắng cho Lão Phật Gia à! Là Lan Hinh đó, nhỡ đâu...” Thủy An Lạc còn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy sắc mặt của Phong Phong thay đổi.
Cô im lặng quay đầu đi rồi lặng lẽ vả một cái lên miệng mình: “Sao mà mày lắm mồm thếhả?” Thủy An Lạc thầm nói, đúng là muốn bóp chết bản thân luôn đi cho rồi.
Lúc Thủy An Lạc quay lại nhìn Phong Phong thì thấy anh ta đã nhắm mắt nghỉ ngơi rồi.
Bình luận facebook