Quán rượu kia ở ngay gần trường học.
Lúc đi vào, Sở Ninh Dực cố tình nhìn vợ mình vài cái.
Thủy An Lạc lập tức giơ tay lên thề: “Đây là lần đầu tiên, là lần đầu tiên em tới đây đấy!”
Sở Ninh Dực ném cho cô một ánh mắt: Em nghĩ anh sẽ tin sao?
Thủy An Lạc bĩu môi, không tin cũng đành chịu thôi.
“Tiểu Lạc Tử!” Kiều Nhã Nguyễn ngồi trước quầy bar vẫy vẫy tay với Thủy An Lạc.
“Anh Sở tự chơi một lúc nhá, em qua ngay.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.
“Này...” Sở Ninh Dực đưa tay kéo vợ ngốc nhà mình lại, sau đó nhíu mày nói: “Không được phép uống rượu!”
Thủy An Lạc chỉ chỉ vào phía sau mình, rồi lại chỉ vào mình: “Em đến đây là để uống cùng với nó mà, không phải sao?” Thế mà lại không cho cô uống rượu là cái ý gì?
Sở Ninh Dực nhíu mày như đang nói: Em cứ thử xem!
Thủy An Lạc vội vàng ôm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực rồi nói: “Chẳng phải vẫn có anh ở đây đó sao?”
“Anh có thể chịu đựng cảm giác khó chịu hộ em khi say rượu sao?” Cái mà Sở Ninh Dực lo lắng chính là điều này, anh không muốn cô cảm thấy khó chịu.
Thình thịch...
Trái tim nhỏ bé của Thủy An Lạc lập tức bị bắn trúng. Cô không thèm để ý đến ánh mắt của người khác mà dứt khoát nhào tới hôn chụt một cái lên mặt anh Sở nhà mình: “Có mấy lời này của anh thì em có khó chịu cũng đáng!”
Sở Ninh Dực đột nhiên bị hôn, rồi lại nhìn cô nhóc nhà mình đang vui sướng chạy đi.
Tại sao anh lại có thể nói ra những câu như vậy cơ chứ?
Xem ra sự vô thức bảo vệ cô gái này đã không còn là việc mà anh có thể khống chế được nữa rồi.
Sở Ninh Dực chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của người khác mà tìm một chỗ có thể trông chừng hai người, nhưng lại là một góc khá yên tĩnh rồi ngồi xuống.
Thủy An Lạc đi qua rồi vỗ một cái lên vai của Kiều Nhã Nguyễn, sau đó mới nhảy lên ngồi trên cái ghế ở quầy bar.
“Chị mày đang khó chịu đây, mày làm cái vẻ mặt hạnh phúc này cho ai xem thế hả?” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi dứt khoát vỗ một cái lên mặt cô.
Sắc mặt của Thủy An Lạc lập tức thay đổi, quan trọng là cô vừa mới bị anh Sở nhồi cho một đống đường xong.
Thủy An Lạc gọi một ly cocktail để uống cùng Kiều Nhã Nguyễn.
“Không phải mày nói người đàn ông của mày không cho mày uống à?” Kiều Nhã Nguyễn lắc lắc ly rượu trong tay mình rồi bật cười nói: “Lo lắng đến mức phải theo mày tới đây luôn cơ à?”
Thành thật mà nói, Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy rất ngưỡng mộ Thủy An Lạc.
Tuy rằng có lẽ ban đầu không được hạnh phúc nhưng mà bây giờ khắp cái thành phố A này có người phụ nữ nào so được với Thủy An Lạc chứ?
Cả thế giới này chỉ có một Sở Ninh Dực, mà anh đã thuộc về Thủy An Lạc mất rồi.
Thủy An Lạc chống một tay nâng gò má của mình lên, khuỷu tay chống xuống bàn, tất nhiên cô sẽ không nói ra những lời kích thích cô bạn thân của mình rồi.
Kiều Nhã Nguyễn nhẹ nhàng nhấp một chút rượu trong ly, ánh đèn năm màu chiếu lên mặt cô khiến cô trông như đang đi vào một giấc mộng mờ ảo.
Kiều Nhã Nguyễn rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta kinh ngạc.
Mấy năm trở lại đây có rất nhiều người trong trường học theo đuổi Kiều Nhã Nguyễn, nhưng cô chưa bao giờ để ý đến mà chỉ nói: Nếu không phải của mình thì cô sẽ không lãng phí ánh mắt dù chỉ một chút.
Nhưng cái người nhận lấy toàn bộ ánh mắt của cô lại chẳng đủ dũng cảm để bước về phía trước.
“Lão Phật Gia, như vậy có đáng không?” Thủy An Lạc khẽ nói, trong đó còn mang theo cảm giác không nỡ.
Kiều Nhã Nguyễn đặt ly xuống rồi làm động tác y hệt Thủy An Lạc mà nhìn cô: “Mày đó, đã bao giờ hối hận với quyết định trở lại bên cạnh anh ấy chưa?”
“Tại sao lại phải hối hận?” Thủy An Lạc nói rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Cũng giống như mày nói đó thôi. Từ sau khi tao trở về thì mặc kệ là chuyện của nhà tao hay là chuyện riêng của tao thì anh ấy đã vì tao mà làm tất cả những việc mà anh ấy có thể làm rồi, đúng không nào?”
“Đúng vậy, trên đời này chỉ có duy nhất một Sở Ninh Dực, còn huy chương mà anh ấy đoạt được tên là Thủy An Lạc!” Kiều Nhã Nguyễn cười khổ một tiếng: “Đúng là mày đần, đần chết đi được, nhưng mà tao lại rất hâm mộ mày.”
Thủy An Lạc cười: “Mày quá thông minh, quá mạnh mẽ, nhưng vì thế tao lại thấy thương mày.”
Bình luận facebook