Người đàn ông kia nhìn Sở Ninh Dực rồi lại nhìn Phong Phong đi đằng sau anh. Đương nhiên là hắn ta biết hai người này, một là ông chủ của công ty hắn ta, còn một người là Ảnh đế nổi tiếng.
Cơ mà đứa nhỏ kia vừa mới gọi ông chủ của hắn ta là ba á?
Chẳng lẽ là...
“Cô không phải là Kiều Nhã Nguyễn?” Khí thế của gã kia lập tức xẹp xuống, hắn phát hiện mình nhận nhầm người rồi, đây chính là tổng tài phu nhân đấy.
“Tôi là Kiều Nhã Nguyễn, vừa rồi anh mới nói ai vô liêm sỉ hả?” Kiều Nhã Nguyễn hơi đẩy Thủy An Lạc, rồi tức giận nói.
Lúc này thì tên đàn ông kia chắc chắn là mình mắng sai người rồi, thế mà dám mắng cả tổng tài phu nhân luôn.
“Thật ngại quá, vừa rồi tôi nhận lầm người, tôi nhận nhầm Sở phu nhân thành cô Kiều.” Tên đàn ông vội vàng xin lỗi, thái độ của hắn cũng không quá uất ức.
Phong Phong tựa người vào cửa, ánh mắt của anh ta khóa vào một vị trí từ đầu tới cuối.
Chính là vị trí của cô gái ấy.
“Nói như vậy thì người mà anh mắng là tôi à?” Giọng nói của Kiều Nhã Nguyễn lại càng lạnh lùng hơn.
“Thật xin lỗi cô Kiều, vì cô đã nói là sẽ mang theo một đứa bé đến cùng. Sở phu nhân cũng không nói gì cho nên tôi cho rằng đứa bé kia là con riêng do cô chưa kết hôn mà đã sinh.” Tên đàn ông này cũng được tính là thành thật.
“Con trai tôi thành con riêng?” Nghe đến đó thì trong đầu Sở Ninh Dực chỉ còn mỗi một câu cuối cùng, anh cúi đầu nhìn Thủy An Lạc: “Em dám dẫn con trai anh đi xem mắt?”
Lời này lạnh ngang gió ở Bắc cực luôn~
Thủy An Lạc tiếp tục gãi đầu nhìn quanh bốn phía, đây là một sự hiểu lầm khó mà giải thích được mà hu hu.
“Sự thật là...”
“Lạc Lạc theo tôi tới đây, là do tên này mắt mù nên nhận nhầm người.” Kiều Nhã Nguyễn đại nghĩa lên tiếng giải vây cho Thủy An Lạc.
“Cô tới xem mắt?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa quay đầu nhìn lướt qua ai kia đang dựa người vào cửa, vở kịch này hay đây.
Phong Phong nhìn thì bình tĩnh nhưng tâm tình thực tế e là chỉ có mỗi anh ta và Sở Ninh Dực biết được.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn cái dáng vẻ như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình kia thì trong lòng không nhịn được cười khẩy một cái, đã trắng mắt ra chưa? Người ta đâu thèm quan tâm đến cô đâu.
Thủy An Lạc đứng ngay giữa hai người, sống lưng của cô đột nhiên cảm thấy rét lạnh nên vội vàng ôm lấy cánh tay Sở Ninh Dực: “Anh xong việc rồi hả? Xong rồi thì về nhà đi thôi!”
Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì bị Kiều Nhã Nguyễn trừng mắt một cái, cái đồ không có lương tâm này, nhanh như thế mà đã muốn chạy trốn rồi.
“Lão Phật Gia, người này không hợp với mày đâu, thật đấy, tin tao đi!” Thủy An Lạc nói ra suy nghĩ của mình rồi vội vàng kéo tay Sở Ninh Dực chạy đi.
“Em muốn xem mắt?” Rốt cuộc Phong Phong cũng chịu mở miệng. Giọng nói của anh nghe không ra bất cứ cảm xúc nào nhưng lại khiến người xung quanh không dám thở mạnh.
Những tin tức về Phong Phong vẫn luôn là tin nóng, chuyện trước đây anh ta điên cuồng theo đuổi Kiều Nhã Nguyễn, thậm chí còn vì cô mà đến trường làm giáo viên vẫn có còn người nhỡ kỹ.
Mà bây giờ Kiều Nhã Nguyễn lại đi xem mắt, vậy nên tình hình bây giờ có chút khó xử, thế nhưng đây cũng là cơ hội tốt để có tin nóng.
Kiều Nhã Nguyễn khẽ ngẩng đầu lên, thái độ đã có chút buông xuôi: “Sao nào, tôi đi coi mắt cũng phải báo cáo với Phong Ảnh đế nữa hả?”
Phong Phong nhíu mày, rốt cuộc trên khuôn mặt cứng đờ không cảm xúc của anh ta đã có một chút biểu cảm.
Anh ta đứng thẳng người lên rồi từ từ đi về phía Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn mím chặt môi lại rồi nhìn anh ta từ từ tiến lại gần mình.
Phong Phong đi tới bên cạnh cô rồi nhìn xuống.
Hôm nay Kiều Nhã Nguyễn có trang điểm nhẹ, đây là chuyện mà cô chưa bao giờ làm.
Vì chuyện xem mắt sao?
Vì tên đàn ông kia sao?
Thân thể của Phong Phong cứng đờ, anh ta hơi khom lưng xuống: “Em còn nhỏ, không vội, đừng vì bụng đói ăn quàng mà ảnh hưởng đến chuyện cả đời của mình!”
Bụng đói ăn quàng?
Anh ta dám nói cô là bụng đói ăn quàng?
Đôi mắt đẹp của Kiều Nhã Nguyễn mở to, cô tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Kể cả tôi có đói bụng ăn quàng đấy thì đã sao? Dù sao Kiều Nhã Nguyễn tôi đây cũng có rất nhiều người thèm khát đấy nhé!”
Bình luận facebook