Sở Ninh Dực hoàn toàn chẳng có chút lo lắng nào về người anh em của mình cả, sớm muộn gì cũng đến lúc cậu ta phải hối hận.
“Cứ nhớ lần nào cũng đem thông tin đối tượng coi mắt của Kiều Nhã Nguyễn gửi cho Phong Tứ là được, ngoài ra thì không cần làm gì nữa hết.” Sở Ninh Dực hờ hững nói.
Thủy An Lạc: “...”
Sở tổng, anh đây bán đứng anh em của mình cũng chẳng hề gượng tay chút nào sao.
Cũng không đúng, đây có khác nào là cô bán đứng chị em của mình không chút gượng tay chứ.
“Anh thủ tiêu hết mấy tin tức về em trên mạng đấy à?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
“Ừ, chuyện qua rồi thì cứ cho qua đi, cũng chẳng phải ngôi sao thần tượng thì giữ lại làm gì?” Sở Ninh Dực tỏ vẻ đương nhiên nói, ngay cả chuyện làm gương mặt đại diện cho tuyến du lịch Provence cũng bị anh xóa sạch.
Thủy An Lạc bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng, có mà anh không muốn để hình của cô phát tán bên ngoài thì có. Nếu đã không phải ngôi sao thần tượng gì thì qua một thời gian nữa có ai thèm nhớ tới chắc.
Cô cũng đâu phải Sở tổng, đi tới chỗ nào cũng có thể thành tiêu điểm chứ?
“Ngày mốt lại phải đến bệnh viện đi làm rồi, không biết có định cử ai làm thầy hướng dẫn cho em không nữa đây?” Thủy An Lạc thở dài.
“Em tự sinh tự diệt đi! Chẳng có thầy hướng dẫn nào đâu, lên bác sĩ chính thức trước thời hạn.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
“Lên bác sĩ chính thức á? Nhưng mà em còn chưa nhận bằng tốt nghiệp cơ mà, hơn nữa không được làm bác sĩ chính mà còn không có thầy hướng dẫn nữa thì em ăn không khí à?” Thủy An Lạc nhíu mày nói.
“Đến lúc đó lại nói sau, chẳng phải còn chú Hạng đấy sao? Đó là người duy nhất không bị em hại chết đấy, giữ lấy đi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Được rồi, vậy còn sư phụ Lý Tử của em thì sao? Vẫn không có tin tức gì của anh ấy à?” Người này không phải bị cô hại chết mà là sau vụ kiện trước liền không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lý Tử?
Vừa nhắc tới cái người này thì Sở Ninh Dực không nhịn được nhíu mày. Anh cũng không có tin tức gì của anh ta cả, thật kỳ quái.
Cứ như thể người này đột nhiên biến mất giữa không khí luôn vậy.
Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ rồi đưa tay với lấy điện thoại di động, sau đó gọi cho Cố Thanh Trần.
“Alo...”
Dường như Cố Thanh Trần đang ngủ cho nên giọng vẫn còn có chút uể oải, chắc là vẫn chưa dậy.
“Em có biết Lý Tử đang ở đâu không?” Sở Ninh Dực đi thẳng vào vấn đề chứ không lòng vòng quanh co.
Lý Tử?
Cố Thanh Trần cào cào mái tóc rối của mình rồi ngồi dậy. Cô nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: “Nói thật cũng lâu lắm rồi em không gặp anh ta, nhưng sao tự dưng anh lại hỏi anh ta làm gì?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến thôi. Anh ta biến mất quá nhanh, như thế không bình thường.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói: “Sao em còn chưa dậy? Đã hai tháng không đi làm rồi? Em định ở nhà đợi cả đời đấy à?”
“Hai tháng rồi á?” Hành động gãi gãi tóc của cô hơi khựng lại, sau đó cúi đầu nhìn lịch để bàn của mình, hóa ra vẫn còn ở tờ lịch năm ngoái.
Chân mày của Sở Ninh Dực càng nhíu chặt: “Từ sau chuyện của Viên Giai Di em cũng không ra khỏi nhà luôn. Em muốn anh đi tìm dì rồi để dì đến tận nơi tìm em không?”
“Đừng mà, ngàn lần vạn lần anh đừng gọi cho mẹ em mà. Anh làm như thế chẳng bằng giết em đi còn hơn!” Cố Thanh Trần vội vàng nói.
Cô không ra khỏi cửa đương nhiên không phải vì Viên Giai Di kia, mà là bởi vì...
Trong đầu Cố Thanh Trần bỗng hiện ra cảnh tượng thân thiết với Lạc Hiên. Cô lập tức lắc mạnh đầu để xua tan những hình ảnh đó đi: “Thứ hai em đi làm được chưa?”
“Em chắc chắn là em không sao đấy chứ?” Sở Ninh Dực lại nói.
Dù gì Cố Thanh Trần cũng là em họ của anh, là con gái của dì nên anh cũng không đến nỗi lạnh lùng lắm.
“Em mà có việc gì thì anh chịu tha cho em chắc?” Cố Thanh Trần trợn trắng mắt bật lại, sau đó đứng dậy xuống giường vào phòng tắm: “Anh chỉ muốn em làm trâu làm ngựa cho anh thôi!” Cố Thanh Trần nghiến răng nghiến lợi nói.
Bình luận facebook