Phong Ảnh Đế đoạn tuyệt với CP Thái tử tại quán bar.
CP Thái tử, chẳng phải là Thái tử gia và An Vương gia sao?
“Bọn họ thực sự đoạn tuyệt à?” Thủy An Lạc tỏ ra hoài nghi.
“Aiz, ngủ đi...” Kiều Nhã Nguyễn không màng đến sự hoài nghi của cô, bỏ di động xuống đắp chăn ngủ.
Thủy An Lạc bĩu môi, dù sao cô cũng không tin.
Thủy An Lạc tắt đèn, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
“Rốt cuộc mày nghĩ như thế nào?” Thủy An Lạc mở miệng hỏi.
“Mày nói xem, tao nhập ngũ thì thế nào?” Kiều Nhã Nguyễn hỏi một đằng đáp một nẻo.
“Trốn anh ta?” Thủy An Lạc nghiêng người, nhìn bóng lưng cô mở miệng hỏi.
Lần này Kiều Nhã Nguyễn không nói gì, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên, hẳn là đã ngủ.
Thủy An Lạc ngủ thẳng đến nửa đêm thì bị người ta bế đi.
Trong lúc mơ màng, cô mở mắt nhìn người đàn ông trên người mình, nhưng quả thực mệt muốn chết nên bèn vươn tay đẩy người kia ra: “Mệt.”
“Bà xã, muốn sinh con phải sinh cho sớm.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Thủy An Lạc nhịn không được run một cái, “Anh Sở, anh không sợ thận hư à?” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, lần này cũng không ngủ được mất, đêm qua vừa mới giày vò xong.
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày: “Em phải giày vò anh Sở nhà em đến khi thận hư thì anh Sở mới bỏ qua cho em được chứ.”
Mồ hôi lạnh của Thủy An Lạc rớt từng giọt, anh mà bị giày vò đến thận hư thì cô cũng tèo rồi.
“Nhưng mà em mệt thật.” Thủy An Lạc ấm ức cầu xin sự thương xót.
“Em cứ việc ngủ đi.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa cởi áo ngủ của cô ra.
Thủy An Lạc quay sang hôn chụt chụt lên mặt anh hai cái, sau đó xoay người ấn anh xuống dưới, “Nghiêm túc đi, em muốn nói chuyện với anh.”
Sở Ninh Dực nhíu mày, không tiếp tục nữa, nắm tay kê dưới cổ mình, thản nhiên nói: “Sao?”
“Các anh lại đang âm mưu chuyện gì thế hả?” Thủy An Lạc nói, vươn tay chọc lên ngực anh.
“Sao hả, không tin Phong Tứ đoạn tuyệt với bọn anh thật à?” Sở Ninh Dực nhướng mày nói.
“Có quỷ mới tin anh. Con người anh, đi một đoạn đường, nhất định phải rẽ mấy lần. Một đường đi thẳng tuyệt đối không phải kiểu của anh.” Thủy An Lạc nói, nhìn anh càng thêm nghiêm túc, “Là vì chuyện của Long Nhược Sơ à?”
“Cũng không hẳn vậy.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Nhưng em nghĩ, tên điên ép Lão Phật Gia như vậy, em thật sự sợ là nó sẽ làm chuyện dại dột.” Thủy An Lạc nghĩ đến những lời cô bạn mình nói tối hôm nay lại thấy có chút bất an.
“Dồn ép, có thể sẽ thoát ra được, còn chưa ngủ? Muốn tiếp tục à?” Sở Ninh Dực đột nhiên nói.
Thủy An Lạc vội vàng lăn qua một bên, ngủ.
Khóe môi Sở Ninh Dực hơi cong lên, tiếp tục ôm lấy cô vào trong lòng, sau đó mới chậm rãi thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, người đầu tiên tỉnh lại chính là Tiểu Bảo Bối. Nhóc ngồi dậy, nhìn người đang nằm ở bên cạnh, có gì đó sai sai nha.
Sao ba lại biến thành mẹ nuôi nhỉ?
Tiểu Bảo Bối vươn bàn tay nhỏ bé đẩy đẩy Kiều Nhã Nguyễn, giống như muốn đánh thức cô dậy.
Thế nhưng Tiểu Bảo Bối đẩy một hồi Kiều Nhã Nguyễn vẫn không tỉnh lại. Tiểu Bảo Bối lo lắng gọi, nhìn ra bên ngoài liền lớn tiếng kêu lên: “Ma ma~ ma ma~”
Thủy An Lạc đang ngủ đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Sở Ninh Dực đã xuống giường trước, giọng nói của Tiểu Bảo Bối không ổn, hình như sợ quá mà khóc rồi.
Sở Ninh Dực nhanh chóng đi sang rồi mở cửa phòng ra. Tiểu Bảo Bối ngồi ở trên giường, bàn tay nhỏ xíu chỉ thẳng vào Kiều Nhã Nguyễn, cái miệng nhỏ còn kêu lên: “Nóng... nóng... “
Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối lên. Thủy An Lạc ngồi ở bên giường sờ lên trán Kiều Nhã Nguyễn một lúc, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực nói: “Sốt rồi.”
Bình luận facebook