Lúc Thủy An Lạc về đến nhà, Tiểu Bảo Bối còn đang chổng mông lên không biết là lôi kéo cái gì ra ngoài. Thím Vu đứng cạnh nhóc cũng không cho giúp, thím Vu vừa nhích một cái, nhóc liền giẫm chân muốn khóc.
Thủy An Lạc quay lại nhìn Sở Ninh Dực một cái, rồi lại con trai mình, thằng nhóc này lại làm cái gì đấy?
Từ sau khi Tiểu Bảo Bối tự đi được, nhóc phát hiện ra không ít “đại lục mới”, bình tường nhóc làm gì Thủy An Lạc cũng không thể hiểu nổi.
“Tiểu Bảo Bối, con đang làm gì thế?” Thủy An Lạc đi tới, nhìn con trai đang tóm cái đệm sofa kéo xuống, tiếc là nhóc nhỏ con quá, kéo không nổi.
Tiểu Bảo Bối quay lại nhìn mẹ, lảo đảo đi tới kéo tay của cô, sau đó hai mẹ con cùng kéo đệm.
Hóa ra không phải là không cho ai giúp, mà là chỉ cho mẹ mình giúp thôi.
Thủy An Lạc bị con mình xoay vòng vòng, “Bảo bối, con lấy cái này làm gì?”
“Chó chó, chó chó.” Tiểu Bảo Bối vội nói.
“Chó làm sao?” Thủy An Lạc nhíu mày hỏi.
Tiểu Bảo Bối vội kéo mẹ ra ngoài ban công. Hóa ra hôm nay trong lúc dọn dẹp thím Vu cầm luôn cái thảm dưới ổ của Hắc Long đi giặt. Tiểu Bảo Bối sợ Hắc Long không có chăn đắp, sẽ bị lạnh nên mới lấy đệm trên sofa cho Hắc Long.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn dáng vẻ cuống quít của Tiểu Bảo Bối. Cô ngồi xuống xoa đầu nhóc: “Hắc Long không sợ lạnh đâu. Với cả cái thảm đấy dùng lâu lắm rồi, không sạch nên thím Vu mới đi giặt sạch cho Hắc Long ấy mà. Một lát nữa thảm khô là Hắc Long có thể dùng tiếp được rồi.”
Tiểu Bảo Bối ôm tay mình, nghiêng đầu, như thể đang suy nghĩ lời của mami nhà mình.
Thủy An Lạc bế cu cậu vào nhà, “Ăn cơm xong mẹ với con cùng đi trải lại thảm cho Hắc Long được không nào?”
Đôi mắt to tròn của Tiểu Bảo Bối vẫn đảo quanh, có vẻ như vẫn đang suy nghĩ.
“Con đấy, mau nói “con xin lỗi” thím Vu đi.” Thủy An Lạc bế nhóc tới bên cạnh thím Vu, thấp giọng nói.
Tiểu Bảo Bối bĩu môi, ba chữ dài quá, nhóc không nói được, mẹ ngốc quá đi.
Nhưng Tiểu Bảo Bối hiểu ý của Thủy An Lạc, nhóc vươn tay ôm lấy cổ thím Vu, hôn lên mặt bà một cái xem như là lời xin lỗi, sau đó lại rụt cổ rúc vào lòng mẹ.
Thím Vu bỗng bị sự đáng yêu của Tiểu Bảo Bối làm mềm nhũn hết cả người, thấy mình giặt thảm, Tiểu Bảo Bối bỗng nổi giận, cứ chỉ vào cái thảm kêu suốt, sau đó thấy cu cậu đi kéo đệm trên sofa ra thì bà mới hiểu. Nhưng bà muốn giúp thì Tiểu Bảo Bối lại giận nên khăng khăng không cho bà động vào.
“Thằng nhóc này thông minh thật đấy.” Nói xong thím Vu lại đi vào bếp, sao bà lại có thể chấp nhặt một đứa bé được chứ.
Sở Ninh Dực đi từ trên nhà xuống, Thủy An Lạc liền kể cho anh nghe hết một lượt.
Sở Ninh Dực liền đón lấy Tiểu Bảo Bối: “Nếu không vì Hắc Long già rồi anh cũng muốn để lại cho nó.”
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, anh Sở, anh định từ giờ trở đi, cái gì cũng để lại hết cho nó đấy à?
Giao công ty cho con, hiện tại cũng bắt đầu bồi dưỡng các nhân viên quan trọng để giúp con sau này, giờ ngay đến cả Hắc Long anh cũng định cho nó nốt sao?
Rốt cuộc thì anh yêu thương Tiểu Bảo Bối đến mức nào vậy hả?
Có lẽ Thủy An Lạc không biết được rằng, trong nhận thức của Sở Ninh Dực, anh đã bỏ lỡ mất ngày con trai ra đời, điều đó có nghĩa là bỏ lỡ mất mọi thứ của con, thế nên giờ anh muốn dùng hết sức mình bù đắp lại cho nhóc.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối vào phòng khách rồi mới chậm rãi theo sau.
“Sở Ninh Dực, anh có thấy anh tốt với nó theo kiểu bất thường không?” Mấy ông bố khác chẳng phải đều thuộc kiểu người lạnh lùng nghiêm khắc sao?
Bình luận facebook