Sao Sở Ninh Dực có thể không biết chuyện này được. Có điều anh cảm thấy vợ anh ngốc đến thế này cũng là một kiểu trình độ vượt bậc rồi, là trình độ không ai có thể đạt được đến ấy.
“Đây là chiến thư Long Nhược Sơ gửi cho cậu à? Bệnh của bà ta khỏi rồi sao?” Nói hết về chuyện cô em gái ngốc nghếch của mình rồi, rốt cuộc An Phong Dương cũng chịu quay về vấn đề chính.
“Khỏi hay chưa tạm thời không nói nới, nhưng chắc chắn là bà ta vẫn còn sống.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, khi ấy anh có hỏi ông lão Tát Phổ Man, nhưng người này lại quá kín miệng nên anh không hỏi được gì cả.
“Giờ tôi nghi có khi nào Lạc Lạc là bị Long Man Ngân bế nhầm khỏi bệnh viện không.” An Phong Dương bỗng lên tiếng.
Sở Ninh Dực: “...”
Vấn đề này, nếu không xảy ra chuyện của Lâm Thiến Thần và Lan Hinh thì anh cũng cảm thấy cô là đứa bé bị bế nhầm khỏi bệnh viện, chứ không sao lại có thể kết hợp sự thông minh và ngu đần một cách hài hòa như thế được chứ?
“Vậy giờ làm thế nào đây?” An Phong Dương lên tiếng.
“Cứ lặng yên để xem tình hình thế nào đã, kể cả bà ta có còn sống, tôi nghĩ nhất thời cũng không thể khỏe lại ngay được. Mà chuyện tôi bảo cậu làm thế nào rồi?”
“Tôi hỏi thăm rồi, lần này Sư Hạ Dương muốn thành lập một đội ngũ quân y đặc chủng, nên cần một đội ngũ y bác sĩ tinh anh. Cậu cũng biết đấy, trước đây cũng có tiền lệ về những đội kiểu này rồi, hơn nũa còn rất thành công nữa. Nếu như Kiều Nhã Nguyễn đi theo Sư Hạ Dương thật thì tôi nghĩ Phong Tứ xong chắc rồi đấy.”
Sở Ninh Dực nghe An Phong Dương nói vậy, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.
“Lúc tối nay Sư Hạ Dương có gọi điện cho tôi, xem ra Kiều Nhã Nguyễn đã hạ quyết tâm muốn đi thật rồi.”
“Mẹ nó, Phong Tứ mới là nhân tài đấy, đi đi, đi rồi đỡ rách việc.” An Phong Dương bóp trán, “Thế tôi về trước đã nhé, còn tưởng lại cháy nhà nữa cơ.”
“Thất vọng lắm à?” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.
An Phong Dương cười thần bí, ánh mắt đó, bạn hiểu đấy.
Sở Ninh Dực ném cái bút trên bàn qua, nhưng An Phong Dương vẫn né kịp.
“Tôi về đây.” An Phong Dương nói rồi vẫy tay chào.
Sở Ninh Dực cố gắng ở lại phòng làm việc bình ổn lại tâm trạng của mình, tránh việc tự tay bóp chết vợ thân yêu của mình.
Lúc Sở Ninh Dực quay trở lại phòng ngủ đã không thấy người đâu nữa rồi.
Sở Ninh Dực nghĩ một hồi rồi đi sang phòng Tiểu Bảo Bối, quả nhiên hai mẹ con đã nằm trên giường ngủ mất rồi.
Sở Ninh Dực ngồi xuống giường, nhìn bà xã ngủ rồi vẫn nhíu chặt mày của mình.
“Sao em không thiêu em luôn đi chứ hả?” Sở Ninh Dực nói rồi lại cẩn thận bế cô lên, một tay đắp kín chăn lại cho Tiểu Bảo Bối, lại cúi xuống nhìn Hắc Long đang nằm bò dưới đất.
Con mắt đen láy của Hắc Long chớp chớp, lại nằm xuống chiếc thảm sạch sẽ của mình ngủ tiếp.
Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc quay trở lại phòng. Lúc này thím Vu cũng đã dọn dẹp xong mọi thứ trong phòng ngủ.
Sao cô có thể nghĩ ra chuyện đốt hết mấy thứ đó như thế chứ?
Đốt toàn thứ quan trọng như thế mà vẫn còn ngủ cho được?
Thủy An Lạc đúng là không phải con người mà.
Tối hôm đó, Sở Ninh Dực phải cất mẩu sổ hộ khẩu còn lại vào ngăn có khóa, đề phòng vợ mình hôm nào lại phát điên lên lấy phi tang.
***
Sáng hôm sau, Thủy An Lạc đi gặp giáo viên xong liền tới phòng Kiều Nhã Nguyễn.
Thủy An Lạc vừa vào liền nằm luôn ra giường bệnh nhìn trần nhà, “Chạy suốt cả buổi sáng, mệt chết tao rồi.”
“Tao nghe nói tối qua mày lại làm ra một chuyện kinh thiên động địa lắm à?” Sức khỏe của Kiều Nhã Nguyễn đã tốt lên nhiều, giờ cũng đã có tâm trạng đùa với Thủy An Lạc rồi.
Thủy An Lạc ngồi bật dậy, miệng còn lẩm bẩm, An Phong Dương đúng là đồ miệng quạ, sao anh ấy lại nhanh mồm nhanh miệng như thế cơ chứ?
Bình luận facebook