Kiều Nhã Nguyễn lại mắng một tiếng, bị đột kích rồi, nơi này không thể ở lại được nữa. Sở tổng à, anh nói mấy câu này đã nghĩ đến cảm nhận của người khác chưa?
Lão gia tử nghiêm túc suy nghĩ. Ông cũng biết ông không có năng lực phản kháng, nếu không thì sớm muộn gì con trai ông cũng sẽ bán nó cho người khác.
“Được, tôi bán bản quyền cho cậu! Nhưng những gì mà cậu đã nói thì buộc phải giữ lời.” Lão gia tử trầm giọng nói.
Sở Ninh Dực cong môi nói: “Một lát nữa thư ký của tôi sẽ đưa hợp đồng tới. Những gì tôi nói đều đã viết trong hợp đồng! Hơn nữa Tập đoàn Sở Thị sẽ cung cấp phòng làm việc cho ông. Ông muốn làm việc ở nhà hay ở công ty thì đều là quyền tự do của ông, có muốn dùng nhân viên trong công ty hay không cũng là tùy ông, tiền lương công ty trả.”
Sở Ninh Dực đưa ra điều kiện rất tốt.
“Cuộc buôn bán chỉ lỗ không lời này, cũng chỉ là vì vợ của cậu thôi sao?” Lão gia tử vẫn có chút không thể tin nổi mà hỏi lại.
Sở Ninh Dực quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc và Tiểu Bảo Bối, khóe môi của anh lại cong lên, nhưng lần này còn mang theo sự dịu dàng: “Cô ấy đáng giá để trở thành độc nhất vô nhị.”
Sở Ninh Dực vừa mới dứt lời thì viền mắt của Thủy An Lạc liền đỏ ửng, một giọt nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.
Sở Ninh Dực, cuộc đời này em có được anh thì còn gì phải hối tiếc?
“Lão già, tôi nói cho ông biết, lần này tôi trở về cũng là do Sở tổng tìm tôi đấy! Cậu ta giúp chúng ta gây dựng thương hiệu nên tôi mới quay về. Nếu không tôi cũng chẳng muốn trở lại ở cạnh cái ông già cứng nhắc như ông đâu. Nếu ông mà còn không đồng ý thì tôi đi đây!” Miêu Gia Thục giả vờ giận giữ nói.
Trong lòng Thủy An Lạc buồn bã, cho nên vừa rồi là Sở tổng đến sân bay là để đón lão phu nhân này à.
Anh Sở chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc kết quả cả.
Thủy An Lạc nghĩ, lần này, nhất định Phong phu nhân sẽ bị tức đến hộc máu luôn cho mà xem!
Thư ký nhanh chóng đưa hợp đồng tới. Thủy An Lạc đi thay đồ rồi cùng Tiểu Miêu cất bộ váy vào.
“Chị Sở, Sở tổng đối xử với chị tốt thật đấy!” Tiểu Miêu hâm mộ nói.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang chơi bông hoa nhỏ thêu trên vạt áo thì khẽ cong môi. Tuy rằng trước đây lý do bọn họ quay về bên nhau là vì Tiểu Bảo Bối, thế nhưng bây giờ Sở Ninh Dực lại hoàn toàn là vì cô.
“Ma ma, hoa~” Tiểu Bảo Bối híp mắt cười toe toét nói.
Thủy An Lạc khom lưng bế con trai đứng dậy: “Mẹ đi tìm hoa cho con nhé.”
Bên ngoài, hợp đồng đã ký xong xuôi.
Sở Ninh Dực bảo thư ký cất hợp đồng, rồi bắt tay với lão gia tử: “Cảm ơn ông!”
Sở Ninh Dực vừa mới dứt lời thì cánh cửa bị người mở ra. Con trai của lão gia tử cũng vội vàng tiến vào.
“Ba, có khách ạ?” Con trai của lão gia tử vừa bước vào đã cảnh giác nói: “Mẹ, mẹ đã về rồi sao?”
“Đừng có gọi ta là mẹ!” Miêu Gia Thục tức giận mắng.
Thủy An Lạc bước ra khỏi phòng thì vừa hay lại trông thấy Phong phu nhân vừa bước vào cửa. Bà ta mặc một bộ sườn xám bằng vải bông, thoạt nhìn vô cùng tao nhã, chỉ có điều sắc mặt của bà ta lại cực kỳ khó coi.
Đáng tiếc Lão Phật Gia đã đi rồi, nếu không nhất định phải để cô nàng nhìn xem vị Phong phu nhân lúc nào cũng tỏ vẻ cao ngạo hơn người này hiện giờ sắc mặt xấu xí tới cỡ nào.
Vào lúc Phong phu nhân nhìn thấy Sở Ninh Dực thì đã đại khái đoán được có chuyện gì đang xảy ra rồi. Hơn nữa bà ta còn vừa nhìn thấy có một người mặc âu phục đi ra, đó là thư ký của Sở Ninh Dực.
Phong phu nhân nghĩ, trong lòng cũng hiểu là mọi chuyện hỏng rồi, cho nên sắc mặt lại càng khó coi hơn.
“Sở Ninh Dực! Cậu có ý gì đây?” Phong phu nhân tức giận nói.
Trong lòng Thủy An Lạc cũng có một vài suy nghĩ. Phong phu nhân không phải người ngu, có lẽ là đã đoán ra được. Đáng tiếc, bà ta đã đến muộn rồi.
Cũng đáng tiếc, Lão Phật Gia đi sớm quá.
Bình luận facebook