Thủy An Lạc vội vàng đón lấy con trai: “Nó buồn ngủ thật rồi.”
Nếu là bình thường thì chắc chắn Tiểu Bảo Bối sẽ còn quậy với ba, thế nhưng hôm nay lại khóc òa lên chứng tỏ nhóc đã buồn ngủ lắm rồi.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa một cái trên đầu con trai. Tiểu Bảo Bối thở hổn hển nhìn ba mình, hai cái tay nhỏ bám vào quần áo của mẹ rồi nhanh chóng ngủ luôn.
“Rốt cuộc là Phong điên đang nghĩ cái gì vậy? Thích thì cứ theo đuổi đi! Tự mình không chịu theo đuổi lại còn không để cho người khác theo đuổi Lão Phật Gia. Anh ta muốn làm gì vậy chứ?” Thủy An Lạc nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Bảo Bối, có chút không vui nói.
Sở Ninh Dực liếc mắt nhìn bộ dạng tức giận của vợ mình rồi thò tay xoa đầu cô một cái: “Có lẽ thời điểm thích hợp còn chưa tới.”
“Chờ được, thì cũng thành vợ người ta rồi!” Thủy An Lạc hừ một tiếng: “Nói không chừng có khi Lão Phật Gia với Sư Hạ Dương thật sự thành một đôi đấy!”
“Sư Hạ Dương?” Sở Ninh Dực hờ hững lặp lại cái tên này, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Em rất tò mò, anh với Sư Hạ Dương rốt cuộc là có mâu thuẫn gì vậy? Bình thường anh đâu có coi người khác thành đối thủ đâu!” Bởi vì Sở tổng khinh thường đám người kia.
“Không có gì.” Sở Ninh Dực nói rồi để chú Sở đỗ xe lại ở phía trước: “Chờ một lát, anh đi lấy vài thứ.”
Thủy An Lạc hơi bất ngờ. Cô nhìn tòa nhà thương mại bên ngoài, ở đây thì có cái gì muốn lấy?
Lúc này Tiểu Bảo Bối đã ngủ khò khò, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm vì ngủ say mà trở nên ửng hồng, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Thủy An Lạc cúi đầu hôn lên má con trai một cái, rồi lại ngẩng đầu nhìn bên ngoài. Cô bất ngờ nhận ra một bóng người quen thuộc.
“Bạch Dạ Hàn?” Thủy An Lạc khẽ nói. Lúc cô định mở cửa xe thì đã không thấy người đâu nữa.
Thủy An Lạc không xuống xe nhưng trong lòng lại tò mò, tại sao lại là anh ta?
Chẳng phải anh ta đang ở Rome sao?
Thủy An Lạc còn đang mải nghĩ ngợi thì Sở Ninh Dực đã quay về, hơn nữa cũng không thấy tay anh cầm gì cả.
“Đồ đâu?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
Sở Ninh Dực bảo chú Sở lái xe rồi mới nhìn về phía Thủy An Lạc: “Đồ gì?”
“Chẳng phải anh bảo đi lấy đồ sao?” Thủy An Lạc nói rồi nhìn anh từ trên xuống dưới.
“Để trong túi, tạm thời không cho em xem được.” Sở Ninh Dực nói rồi xoa đầu cô một cái.
Thủy An Lạc hơi bĩu môi nhưng cũng không nói gì nữa.
“Em vừa mới nhìn thấy Bạch Dạ Hàn. Chẳng phải anh ta đang ở Rome sao?” Thủy An Lạc nói.
“Bạch Dạ Hàn?” Sở Ninh Dực nhíu mày.
Thủy An Lạc hơi cúi đầu, thế là không phải anh đi gặp Bạch Dạ Hàn rồi.
Nhìn phản ứng hoàn toàn không biết gì của Sở Ninh Dực, có lẽ không phải là đi gặp anh ta thật.
“Ừ, vừa mới thấy bên ngoài nhưng thoắt cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi.” Thủy An Lạc ăn ngay nói thật.
Sở Ninh Dực nhìn thoáng qua bên ngoài, ngoại trừ những người xa lạ đi đường thì chẳng còn người nào khác.
“Chắc em nhìn nhầm đấy!” Sở Ninh Dực nói rồi đưa tay xoa đầu cô một cái: “Xem ra gần đây em mệt mỏi quá rồi.”
Thủy An Lạc dựa lưng vào ghế nhìn ra bên ngoài một lần nữa, thật sự là do cô quá mệt mỏi nên mới nhìn nhầm sao?
Kiều Nhã Nguyễn rời khỏi Trạc gia quả thật là vì bị Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc đả kích.
Thế nhưng cô cũng vui mừng cho bạn thân của mình. Dù sao có được một người đàn ông yêu mình đến vậy thì đó là một chuyện tốt.
Kiều Nhã Nguyễn lái xe về đến nhà, thấy ba Kiều đang tập thể dục trên ban công, mẹ Kiều đang làm cơm trong bếp.
Kiều Nhã Nguyễn dựa vào cửa nhìn cảnh tượng này, thực ra như vậy cũng rất tốt.
“Con làm cái gì đấy, về rồi sao còn chưa vào nhà?” Ba Kiều cười nói.
“Nhã Nhã về rồi đấy à? Vừa hay ngày mai đi gặp một người với mẹ nhé.” Mẹ Kiều ra khỏi bếp nói.
“Xem mắt ạ?”
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook