Sở Ninh Dực kề trán sát trán của cô rồi nói: “Những gì anh biết có lẽ còn nhiều hơn thế, chỉ là em không biết mà thôi.” Anh nói rồi bất ngờ bế cô lên, sau đó ôm người về phòng ngủ.
“Ngày mai Lão Phật Gia lại phải đi xem mắt đấy, đối tượng là Sư Hạ Dương.” Thủy An Lạc duỗi tay ôm lấy cổ anh rồi nói.
Bước chân của Sở Ninh Dực hơi ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục ôm cô về phòng, sau đó đặt lên giường: “Vậy thì sao? Em lại muốn nói cho Phong Phong biết à?”
“Vậy nên ngày mai anh phải kéo chân Phong Phong.” Thủy An Lạc né tránh đôi môi đang tiến tới của anh. Ban ngày ban mặt, người đàn ông này đủ rồi đó.
Sở Ninh Dực dùng một tay bắt lấy cái cằm của cô rồi đặt lên môi cô một nụ hôn, sau đó mới nói: “Tại sao em muốn kéo chân cậu ta? Thành phố A lớn như vậy, chẳng lẽ còn đụng mặt cậu ta được sao?”
“Cũng đúng, dù sao thì em cũng không biết địa điểm coi mắt ở đâu. Thành phố A lớn như vậy, làm gì có chuyện trùng hợp gặp mặt được chứ.” Thủy An Lạc nghĩ một hồi rồi cũng không lo lắng nữa.
Sở Ninh Dực lại tiếp tục làm chuyện của mình.
“Sở Ninh Dực! Anh có thể đừng suốt ngày nghĩ về mấy cái chuyện này nữa được không hả!” Thủy An Lạc lắc cái đầu của mình không cho anh hôn. Một lát nữa là đến giờ cơm trưa rồi, bất cứ lúc nào thím Vu cũng có thể đi lên gọi họ đấy.
“Thằng nào có vợ mà không muốn ôm, thì thằng đó chắc chắn không phải đàn ông!” Sở Ninh Dực nói khoác không biết ngượng mồm, sau đó lại rủ rỉ bên tai vợ mình một câu còn mập mờ hơn.
Thủy An Lạc á một tiếng, rồi suýt nữa quăng một cái tát qua.
Sở Ninh Dực cúi đầu tặng một quả dâu tây nhỏ đo đỏ trên xương quai xanh của cô. Thủy An Lạc mím môi lại thật chặt nhưng vẫn có một tiếng ưm nhỏ khẽ bật ra.
Sở Ninh Dực chậm rãi cắn lên môi của cô rồi thấp giọng nói: “Đây là của bản thiếu gia, lỡ cắn bị thương rồi thì em có chịu trách nhiệm được không? Hơn nữa bản thiếu gia thích nghe giọng của em.”
Thủy An Lạc lại càng xấu hổ hơn. Cô dứt khoát xoay người ngồi lên người Sở Ninh Dực, hai tay chống lên lồng ngực của anh.
Mái tóc dài đen nhánh rũ xuống ngực anh một cách tùy tiện, trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng không rơi xuống.
“Anh Sở, anh như vậy là không nói lý lẽ.”
“Lẽ nào em không muốn?” Hai tay Sở Ninh Dực đặt lên cặp mông mềm mại của cô, giọng điệu khàn khàn đầy ái muội.
Thủy An Lạc hơi run lên, thân dưới của anh còn khẽ đẩy lên chạm vào nơi nào đó.
Muốn...
Muốn cái mông ý!
Mấy ngày gần đây tối nào cô cũng bị anh hành hạ cho gần chết, nghĩ thôi cũng không muốn rồi được không hả!
“Em...”
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, cơm trưa nấu xong rồi!” Thím Vu đứng ngoài cửa lên tiếng gọi. Nhưng Thủy An Lạc lại cảm thấy thím Vu gọi cũng chỉ cho có lệ.
“Vâng...” Thủy An Lạc cố gắng trả lời nhưng mà vẫn không nói được hết câu.
Cô lại bị Sở Ninh Dực lật lại đặt dưới thân: “Thím Vu đi xuống rồi, không bằng chúng ta cứ tiếp tục làm việc vừa nãy còn chưa hoàn thành đi, cũng thỏa mãn hy vọng của mọi người.”
“Ối...” Thủy An Lạc không tránh kịp nên đã bị Sở Ninh Dực chiếm lấy quyền chủ đạo.
Thím Vu ơi, sao thím gọi người ta xuống ăn cơm mà sao không cố gắng kiên trì hơn một chút nữa vậy?
Có lẽ cả ngày hôm nay cô đừng mong xuống giường được mất thôi.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Thủy An Lạc hy vọng chính mình nhanh chóng mang thai! Nếu không cái mạng nhỏ này của cô sẽ bị anh Sở xài hết trên giường mất.
Trước khi cô mơ hồ chìm vào giấc ngủ, thì được Sở Ninh Dực đút cho một ít sữa, sau đó thì ngủ say.
Sở Ninh Dực đặt cái tách xuống, giúp cô đắp chăn lại cẩn thận, sau đó lại đặt một nụ hôn lên trán của cô, rồi mới cởi áo tắm thay thành áo ngủ.
Thủy An Lạc đã buồn ngủ lắm rồi. Cô nghe thấy anh rời đi nhưng cũng chẳng quan tâm mà co người ngủ tiếp.
Bình luận facebook