Nhất thời, bầu không khí trở nên xấu hổ.
Xương hông của cô cũng đau.
Thế nhưng Kiều Nhã Nguyễn vẫn bướng bỉnh nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
“Răng Mềm, vì sao em luôn tìm mọi cách thể chọc tức tôi như vậy?” Phong Phong đột nhiên lên tiếng, thế nhưng không hề tức giận.
Giọng nói của Phong Phong vừa tao nhã lại trầm thấp, còn xen lẫn cả sự cưng chiều.
Kiều Nhã Nguyễn không khống chế được mà khẽ run lên. Răng Mềm, anh ta là người duy nhất gọi cô như vậy, thế nhưng đã bao lâu cô chưa nghe thấy cách xưng hô này rồi.
“Anh nghĩ nhiều rồi, tại sao tôi phải cố tình chọc anh tức giận cơ chứ?” Kiều Nhã Nguyễn chậm rãi dời mắt sang chỗ khác, tránh né đôi mắt sắc bén mang thâm ý khác của anh ta.
“Vậy sao?” Lời nói của Phong Phong lại càng thêm ái muội.
Trong lòng Kiều Nhã Nguyễn lại điên cuồng chửi tục. Cái tên này hôm nay không được bình thường.
“Đừng có đứng cùng anh ta, tôi sẽ ghen.” Phong Phong đột nhiên lên tiếng
Anh ta bất ngờ thốt ra một câu khiến cô không kịp phòng bị.
Mà càng bất ngờ hơn chính là nội dung của câu này.
Anh ta nói anh ta ghen.
Là ghen với Sư Hạ Dương sao?
Bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay Phong Phong của Kiều Nhã Nguyễn thoáng chốc cứng đờ, mà anh ta lại cảm nhận rõ được điều này.
Anh ta ghen, ghen vì hình ảnh Kiều Nhã Nguyễn đứng bên cạnh Sư Hạ Dương, lại càng ghen vì nụ cười mà cô dành cho anh ta.
Phong Phong hơi cúi đầu, phiến môi mỏng lạnh của anh chặt chẽ dán lên môi của cô.
Kiều Nhã Nguyễn hơi nghiêng mặt. Phong Phong lại tiện thể mà hôn lên gò má của cô, rồi tiện đà trượt xuống cái cổ mảnh khảnh của cô.
“Răng Mềm, tại sao cho tới bây giờ em cũng không chịu cúi đầu, hoặc quay đầu lại?” Phong Phong thấp giọng nói, trong đó còn nghe ra cả sự khẩn cầu.
Hai bàn tay của Kiều Nhã Nguyễn siết chặt lại, đầu móng tay dường như đã găm sâu vào tay của Phong Phong.
“Anh...”
“Reng, reng...”
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang inh ỏi.
“Có người!” Kiều Nhã Nguyễn lại đẩy Phong Phong ra, nhưng mà rõ ràng anh ta đâu thèm quan tâm người tới là ai, anh ta chỉ muốn làm tiếp chuyện lúc này.
“Reng, reng, reng...”
“Ai đấy!” Phong Phong tức giận gầm lên, sau đó đưa tay mở cửa ra.
“Tại sao lâu như vậy mới...” Có vẻ như mẹ Phong đứng bên ngoài hồi lâu đã mất hết kiên nhẫn, cho nên cửa vừa mới mở ra là bà ta lập tức lên tiếng trách mắng.
Kiều Nhã Nguyễn được Phong Phong kéo ra sau lưng, thế nhưng cô còn chưa kịp đứng vững đã nghe thấy giọng nói của người vừa tới.
Sắc mặt của cô hơi đổi một chút, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp.
Kẻ thù gặp nhau thì đều đỏ con mắt hết.
Kiều Nhã Nguyễn vừa đứng vững thì lại bị Phong Phong kéo một lần nữa, xem ra là mẹ Phong đã ra tay với cô.
“Con hồ ly tinh nhà mày lại chạy tới dụ dỗ con trai tao!” Mẹ Phong tức giận nói.
“Mẹ, mẹ đủ chưa thế hả?” Phong Phong lên tiếng, chân mày nhíu chặt lại. Lúc này anh ta đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn rồi, nhưng lại có chút ảo não như đang tự hỏi tại sao mình lại mở cửa làm gì?
“Dụ dỗ con trai bà?” Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh.
Cái giọng này đúng là khiến người ta thấy đau đớn.
Nhưng Phong Phong lúc này lại không thể bị tổn thương được. Một người là mẹ của anh ta, một người là vợ mà vẫn chưa theo đuổi được, thì sao có thể bại trước được chứ?
“Chẳng lẽ lại không đúng? Đây là nhà của con tao!” Mẹ Phong trợn trừng hai mắt lên rồi hùng hổ nói.
Kiều Nhã Nguyễn gạt tay của Phong Phong ra, rồi đi thẳng tới trước mặt mẹ Phong - cái người nhìn như một phu nhân cao quý nhưng lại toát ra cái tác phong khiến người ta chán ghét kia.
“Phong phu nhân, thành phố A này không hợp với nhân vật lớn như bà đâu. Bà nên sớm rời khỏi đây đi thì hơn.” Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh, nói: “Nếu không thì bà cứ đợi tiếp đi, có khi cái mất đi cũng chẳng phải chỉ là một hợp đồng bản quyền thôi đâu.”
“Hợp đồng bản quyền gì?” Phong Phong nhíu mày nói.
“Quả nhiên là có liên quan tới hồ ly tinh này!” Mẹ Phong cứ như thể bị người ta giẫm phải đuôi mà bất ngờ nhảy dựng lên.
Bình luận facebook