Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1297
Bước chân của Phong Phong bỗng khựng lại.
Trong lòng mẹ Phong Phong rất đắc ý. Bà ta biết con trai chắc chắn không thể để mặc cho bà ta xảy ra chuyện được.
Phong Phong quay đầu lại nhìn vẻ mặt đắc ý của mẹ mình.
“Được, vậy sau khi mẹ chết con sẽ tổ chức tang lễ cho mẹ, muốn chết thì cứ chết đi!” Phong Phong nói xong lại xoay người rời bỏ đi.
“Tiểu Phong!!!” Mẹ Phong Phong bàng hoàng không tin nổi hét lên. Đáng tiếc bà ta chỉ có thể thấy được bóng lưng của con trai mình: “Phong Phong!!!!” Mẹ Phong Phong điên cuồng gào thét.
“Phu nhân!” Người giúp việc đứng ở cửa vội vàng chạy vào đỡ lấy Phong phu nhân đang kích động.
“Con hồ ly tinh kia có gì tốt chứ? Thằng bé đã bị con hồ ly tinh đó mê hoặc hoàn toàn rồi!” Mẹ Phong lớn tiếng kêu gào.
“Phu nhân, có khi thiếu gia chỉ cảm thấy mới mẻ trong chốc lát thôi. Loại đàn bà đó sao có thể xứng với thiếu gia được?” Người giúp việc vội vàng khuyên bảo.
“Nó lại vì con khốn đó mà làm trái ý của tôi!” Mẹ Phong tức giận nói: “Kiều Nhã Nguyễn! Tôi nhất định không bỏ qua cho con khốn đấy đâu!” Mẹ Phong nói, trong mắt còn bốc lên sự căm hận.
Kiều Nhã Nguyễn đi ra khỏi khu biệt thự thì bắt xe đi thẳng tới bệnh viện, giờ này Thủy An Lạc vẫn chưa tan làm.
Quả nhiên lúc cô chạy đến bệnh viện thì Thủy An Lạc vẫn đang ngồi ở nhà xác ăn cơm trưa với chú Hạng.
Sau khi đi vào, Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc, chào hỏi chú Hạng xong liền dứt khoát gục xuống bàn giả chết.
“Mày làm sao thế?” Thủy An Lạc vừa ăn cơm vừa hỏi: “Chẳng phải mày đi gặp Sư Hạ Dương sao?”
“Má, mày đừng nói nữa, tao vừa đụng phải mẹ của Phong Phong đấy, phiền chết đi được!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi cướp luôn đũa của Thủy An Lạc, sau đó bắt đầu ăn cơm trưa.
Thủy An Lạc thoáng giật mình, cô thấy bộ dạng thâm cừu đại hận của cô bạn thân thì cũng chẳng dám cướp lại đôi đũa kia nữa, cho nên cũng chỉ có thể mặc kệ việc cơm trưa của mình chui vào dạ dày của người khác.
“Tao nhớ không nhầm thì là mày đụng phải Phong Phong cơ mà? Tại sao lại biến thành mẹ Phong Phong rồi?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
“Quỷ mới biết, phiền chết đi được!” Kiều Nhã Nguyễn lại nói.
Thủy An Lạc chống má của mình nhìn ai kia đang căm phẫn ăn cơm.
Hai lần nhắc đến từ “phiền chết” chứng tỏ Kiều Nhã Nguyễn đã bị chọc cho phát cáu thật rồi.
“Mày với Phong điên lại cãi nhau à?”
“Không, tao với mẹ của anh ta làm ầm một trận!”
“Mày thua?”
“Nực cười, chị đây mà lại thua á?” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa và cơm với tốc độ mạnh bạo hơn.
“Nếu thắng thì mày còn tức cái gì?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
“Tao...”
Tức cái gì sao?
Tức vì lúc đó Phong Phong chẳng nói câu nào?
Chính là tức vì Phong Phong cứ im ỉm không nói tiếng nào!
Kiều Nhã Nguyễn càng nghĩ càng thấy giận, sau đó lại tiếp tục cúi đầu ăn.
Thủy An Lạc quay sang nhìn chú Hạng cũng đang tò mò: “Để cháu đi lấy thêm một phần, chú Hạng còn muốn ăn gì nữa không?”
Chú hạng khẽ phất tay, ý bảo ông không cần nữa.
Thủy An Lạc đứng dậy đi ra ngoài. Chú Hạng thì quay sang nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang hùng hổ và bữa cơm trưa: “Nhóc con, tình cảm thì là chuyện của hai người, thế nhưng chuyện hôn nhân lại chuyện của cả hai gia đình.”
“Cháu với anh ta chẳng có tình cảm gì hết, cũng chẳng có hôn nhân luôn!!!” Kiều Nhã Nguyễn đáp lời, cơm trắng trong miệng bị hàm răng nghiền nát nhừ.
Chú Hạng khẽ lắc đầu nhưng cũng không lên tiếng nữa.
Nếu đã không có tình cảm thì việc gì phải quan tâm nhiều như vậy.
Thủy An Lạc ra ngoài gọi điện cho Sở Ninh Dực, vừa hay lúc này anh cũng vừa rời khỏi công ty.
“Anh đi đâu đấy?” Thủy An Lạc tò mò hỏi, phía trước chính là canteen bệnh viện.
“Phong Tứ xảy ra chút việc, anh qua xem thế nào!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, giọng điệu có chút không vui vẻ gì lắm.