Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu: “Anh với anh ta quen nhau thế nào vậy, đừng nói em nghĩ ác, cơ mà em cảm thấy mọi người quen nhau rất kỳ lạ. Có khi ngay từ lúc đó anh đã bị nhắm vào rồi không?”
Thủy An Lạc đang nói nói thì đột nhiên bừng tỉnh: “Ôi chao, nói cách khác thì căn bản đây đâu phải do anh bị em liên lụy đâu, người ta vốn đã nhắm vào anh tức trước rồi kìa.”
Sở Ninh Dực: “...”
Cái điệu bộ đắc ý của vợ ngốc nhà mình, thật sự muốn đập ngay cho một phát, cái đồ ngớ ngẩn này.
Có điều cô nói như vậy lại gợi ý cho anh nhớ ra một chuyện.
Anh với Bạch Dạ Hàn quen nhau như thế nào?
Điều này đúng là anh phải ngẫm lại cho kỹ thật.
Sau khi Thủy An Lạc nghĩ thông suốt thì tâm trạng rất sung sướng: “Có khi ngay từ đầu người ta đã liên thủ với Long Nhược Sơ để đối phó với anh rồi không chừng?”
“Ngu ngốc, em ngậm miệng vào được rồi đấy!” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
“Sau đó lúc đang đối phó với anh thì lại bất ngờ bị anh hấp dẫn, từ từ chuyển qua yêu anh, cho nên bây giờ người ta không cách nào ra tay với anh nữa, vì thế mục tiêu lại chuyển sang em. Ai da, sao anh lại đánh em hả?” Thủy An Lạc còn chưa nói hết đã bị Sở Ninh Dực hung hăng gõ một cái lên đầu.
“Vỗ vỗ nước, lắc một cái, phải đem mấy cái thứ lung ta lung tung trong đầu em lắc cho ra hết!” Sở Ninh Dực nói rồi đứng dậy, bế Tiểu Bảo Bối ra khỏi ghế ăn trẻ em.
Tiểu Bảo Bối vẫn cười khanh khách. Nhóc quay sang nhìn mẹ mình rồi nói giòn giã: “Lắc, lắc~”
Thủy An Lạc ngồi bên bàn trợn trắng mắt, sau đó bưng hoa quả nghiền đi qua: “Còn chưa ăn cái này đâu.”
Tiểu Bảo Bối quay đầu lại nhìn thấy đống quả nghiền, sau đó nhìn ba mình như đang tỏ ý chỉ trích: Con còn chưa ăn xong mà, chạy cái gì mà chạy? Kể cả vợ của ba có ngốc cỡ nào thì ba cũng không thể khấu trừ khẩu phần lương thực của con như thế được.
Thủy An Lạc bưng hoa quả nghiền ra rồi ngồi xuống sofa, tay cầm cái thìa nhỏ bón cho con trai ăn.
“Tuy là hơi máu chó, nhưng anh không thể phủ nhận là không có khả năng này! Bạch Dạ Hàn là người kiêu ngạo thế nào chứ, cũng đâu thấy anh ta bán mạng cho Long Nhược Sơ đâu đúng không?!” Thủy An Lạc nói.
Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối, một tay của anh xoa cái đầu nhỏ của con trai: “Nói ba lăng nhăng mấy thứ nhảm nhí nhiều như vậy, rốt cuộc chỉ có một câu này hữu dụng.”
“Ai nói nhảm nhí chứ.” Thủy An Lạc lập tức phản bác.
Sở Ninh Dực thò tay qua xoa đầu cô một cái, động tác y hệt như vừa rồi xoa đầu con trai.
“Giao cho thím Vu đi, chúng ta cần phải đi rồi.” Sở Ninh Dực không định tiếp tục thảo luận với vợ về một vấn đề cần đến trí thông minh như này nữa.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn bát nhỏ trong tay: “Còn có hai miếng nữa, anh vội vã như thế làm gì.” Thủy An Lạc vừa nói vừa tăng nhanh tốc độ bón cho con trai ăn.
Tiểu Bảo Bối ai oán quay đầu nhìn ba mình: Sao ba lại có thể vội vàng như thế, không thấy là bản Thái tử còn chưa ăn sáng xong sao?
Sở Ninh Dực nhướng mày: Tổ tông, thể diện của con cũng lớn nhỉ?
Tiểu Bảo Bối hừ hừ: Biết là tốt rồi, đợi bản Thái tử ăn xong thì các người thích đi đâu thì đi.
Thủy An Lạc đút Tiểu Bảo Bối ăn hết rồi mới giao nhóc cho thím Vu. Tiểu Bảo Bối cũng dần dần hiểu được cái từ đi làm này nghĩa là gì. Đại khái là ban ngày mẹ không thể chơi cùng với nhóc, tới khi chuông báo thức vang lên thì mẹ mới về. Mấy lần trước nhóc chưa hiểu nên còn khóc toáng lên, cơ mà bây giờ đã biết vung vung tay để bai bai mẹ rồi.
Thủy An Lạc theo Sở Ninh Dực đi vào thang máy: “Con cái nhà người ta chẳng bao giờ muốn rời mẹ cơ mà, nhất định là Tiểu Bảo Bối không thương em rồi.”
“Có di động yêu em là đủ rồi còn gì?” Sở Ninh Dực lạnh lùng đáp lại.
Thủy An Lạc: “...”
Anh Sở, anh cứ thích nói như vậy rõ ràng là muốn ăn đòn đúng không? Hôm qua cô đã bán mình chuộc tội rồi còn gì nữa hả!
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook