Người bên kia rõ ràng có chút sửng sốt, vậy nên cú điện thoại này là chắc chắn là gọi cho Thủy An Lạc.
“Sở Ninh Dực?” Thanh âm của Long Nhược Sơ vang lên.
Bàn tay cầm di động của Sở Ninh Dực lập tức siết lại.
“Được, hai đứa hãy tranh thủ khoảng thời gian mười tháng cho mình đi.” Long Nhược Sơ khe khẽ mỉm cười nói.
Sở Ninh Dực nhẹ nhàng xoay vòng Tiểu Bảo Bối: “Long Nhược Sơ, tôi thấy là bà nghĩ nhiều rồi, nhỡ đâu là con trai thì sao?”
“Không phải, là con gái, nhất định là như vậy!” Long Nhược Sơ tự tin nói.
Long Nhược Sơ?
Thủy An Lạc hơi khựng lại một chút, tâm tình vốn cũng không tốt lắm của cô ngày càng kém, thế quái nào lại là bà ta?
Tiểu Bảo Bối quay đầu lại nhìn ba đang nói chuyện điện thoại, cái tay nhỏ ú nần của nhóc bám lấy cánh tay của Sở Ninh Dực để đứng dậy, sau đó lay lay cái di động của Sở Ninh Dực: “Hông gọi, hông gọi...”
Tiểu Bảo Bối vô tình chạm phải nút tắt của di động cho nên âm thanh từ đầu bên kia cũng bị cắt đứt
“Được, ba không gọi điện thoại nữa.”Sở Ninh Dực tốt tính nói.
Tiểu Bảo Bối rất hài lòng, đại khái là có thể tha thứ cho ba được rồi.
“Long Nhược Sơ có ý gì?” Họ cũng chỉ vừa mới biết chuyện mà Long Nhược Sơ lại như thể đã biết hết thảy thế này rồi là sao?
“Đang đợi đứa bé được sinh ra, xem ra sức khỏe của bà ta tạm thời không có vấn đề gì đáng lo cả.” Sở Ninh Dực hời hợt trả lời, nếu không phải vì lần trước còn mang theo cả Thủy An Lạc thì chỉ e anh sẽ không để Long Nhược Sơ rời đi một cách dễ dàng như vậy.
Ngón tay của Thủy An Lạc hơi hơi siết chặt lại, nửa ngày sau cô vẫn chưa hề lên tiếng nói chuyện.
Sở Ninh Dực duỗi tay ra nắm chặt lấy tay của cô để làm dịu đi sự bất an trong lòng cô.
Trong giây phút Sở Ninh Dực nắm lấy tay của cô, Thủy An Lạc lại càng run rẩy hơn, thậm chí đầu ngón tay cũng mơ hồ có cảm giác đau đớn.
Hóa ra từ ngày đầu tiên cô biết mình mang thai thì đã bị Long Nhược Sơ nhắm tới rồi.
Con đường cô phải vượt qua trong tương lai, cô sẽ phải gánh chịu cảnh bị người khác nhìn chằm chằm như thế sao? Sở Ninh Dực nhíu mày, anh định nói gì đó nhưng Thủy An Lạc lại lên tiếng trước: “Nếu bà ta đã muốn giám sát em vậy thì cứ giám sát đi! Em sẽ cho bà ta biết một năm nay em sống thoải mái đến thế nào. Em nhất định sẽ không bị bà ta hù dọa đâu, lại càng không có chuyện bị áp lực mà bà ta tạo ra đè nát!” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô, sau đó tay hơi dùng sức một chút để đẩy đầu của cô tựa lên vai mình.
Tiểu Bảo Bối thấy mẹ nghiêng đầu qua thì lại tưởng mẹ muốn nhóc hôn một cái, thế là nhóc liền buông súng lục nhỏ trong tay ra rồi cười híp mắt ôm lấy mẹ, sau đó hôn bẹp một cái lên môi mẹ mình.
Thủy An Lạc được con trai hôn một cái thì tâm trạng lập tức tốt lên. Cô đưa tay xoa xoa khuôn mặt trắng nõn như trứng gà của nhóc.
Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại, hai mẹ con nhà hai nhà này hôn gì thì hôn cớ sao cứ phải hôn môi mới chịu?
Tiểu Bảo Bối hôn mẹ xong thì nhanh chóng bò qua lòng mẹ, muốn mẹ bế.
Thủy An Lạc ngồi thẳng người dậy, thế nhưng lúc cô đang định thẳng lưng thì lại bị Sở Ninh Dực hôn chóc một cái lên môi.
Động tác ấy vốn cực kỳ nhanh, ấy thế mà vẫn bị Tiểu Bảo Bối trông thấy được.
“Ya~” Tiểu Bảo Bối vươn hai cái móng vuốt ngắn cũn của mình đẩy đẩy đầu của ba ra. Đây là mẹ của nhóc, sao ba có thể hôn được?
Sở Ninh Dực: “...”
Cái thằng nhóc ngu ngốc này.
Thủy An Lạc cười phá lên, sao con trai cô lại có thể đáng yêu như vậy cơ chứ?
Tiểu Bảo Bối đuổi ba đi rồi thì lại vòng về dùng tay ôm lấy hai má của mẹ, đây là của nhóc, không thể để ba cướp đi được.
Tiểu Bảo Bối vẫn ngoan ngoãn như mọi khi. Nhóc bò lên người mẹ mình rồi liền ngoan ngoãn giẫm giẫm trên chân của mẹ thôi. Mặc dù nhóc còn nhỏ nhưng ba đã nói không thể đụng vào bụng của mẹ thì nhóc vẫn hiểu được.
Sở Ninh Dực xoa đầu con trai nhà mình một cái nhưng không bắt nhóc không được đứng trên người Thủy An Lạc, mà là anh chỉ cẩn thận đỡ con trai khỏi ngã thôi.
Thủy An Lạc hiểu rõ, đáng tiếc Tiểu Bảo Bối lại còn quá nhỏ cho nên không hiểu được tâm tư của ba mình.
Bình luận facebook